Logo
Trang chủ
Chương 24: Thủy thần 2

Chương 24: Thủy thần 2

Tôi là người không ăn được rươi. Nói thế cũng chẳng phải, bữa ăn được ngon lành, bữa đau bụng dữ dội như chết đi sống lại. Từ đó là tôi không bao giờ ăn rươi nữa. Rươi là một thứ đặc sản đắt tiền, chả rươi, canh rươi thơm, ngon và nhiều chất dinh dưỡng do cơ chế của con rươi rất đặc biệt. Rươi được gọi với cái tên Rồng đất, sống ở vùng nước lợ, nơi sông hay có thủy triều lên xuống, một giống họ giun nhiều tơ, nhiều chân xanh đỏ đủ màu cuộn vào nhau bò lồm ngồm. Khi nước sông tràn vào đồng vừa rút, người ta chỉ cần bổ vài nhát cuốc xuống đất là thấy những sinh vật kì lạ nửa giun nửa rết từ từ đùn từ đất chui lên, có con dài tới vài mét. Chẳng mấy chốc chúng tự phân khúc, đứt rời và hình thành con rươi.
Hoặc để dễ thấy hơn là bạn nhìn thấy dưới nước như một đám sinh vật phù du, hình thù quái dị nhiều kiểu như màu bùn đất trong nước nhưng lại có cơ chế di chuyển định hướng thì nó cũng chính là rươi. Vì vậy mà những Vợt thủ đem vợt đi hớt rươi sông cũng hay đùa nhau: C... ứt cũng như rươi, 30 cũng như Tết để trêu chọc những tay mắt toét, hớt phải thứ không cần hớt. Nhìn thấy cái bến nước quan tài này, thấy người ta táng tận lương tâm, chèn cả ván quan tài vào lỗ nước ruộng để nuôi rươi. Tôi hiểu vì sao có những bữa rươi tôi không ăn được, đau đớn như sắp chết. Tôi cũng hiểu vì sao ngày nước rươi những người bị bệnh xương khớp hay đau nhức khi Rồng đất ngoi mặt nước quẫy động. Rươi là thứ hấp thụ được không chỉ là mùn rác rơm rạ, nó hấp thụ được cả những mảnh vỡ linh hồn và tinh khí trời đất.

Tôi tự ngẫm:
Hóa ra là đã có long thì không thể ăn long.
Tôi và bác Quản trang quay trở về. Bê tông đang đổ rồi. Anh Kĩ thuật trưởng đã đứng lù lù ở ngay bên quát thợ làm. Tính ông ấy vẫn vậy. Làm ra làm, chơi ra chơi.

Nhìn thấy tôi, ông ấy quát:
Mày bỏ việc đi đâu đấy. Để bê tông be bét ra thế này à.

Tôi bình tĩnh bắt mạch :
Hôm nay có đám sang áo mà anh chả bảo em gì. Lo việc sắp chết.

Ông Kĩ sư trưởng dịu giọng lại:
Thế giải quyết được không?
Ổn anh ạ

Thực ra có giải quyết cái mẹ gì đâu, đi tán dóc với bác Quản trang. May mà bốc phét gặp thời. Người ta nào có đi gì ra đến ngoài cổng. Ông Kĩ sư trưởng hay kể cả là Sếp tôi không mê tín nhưng nhắc đến chuyện mồ mả là hay lảng đi. Bọn tôi có pha đi làm đường, máy xúc đào vào bê lên mấy cụ liên tục. Hồi đấy mới vào, anh Cường phải một mình gánh team thuê xe đi mua tiểu, gọi điện, mời thầy sang cốt. Sếp và ông Kĩ sư trưởng hầu như tránh mặt, mất hình. Tính anh Cường cũng nóng, xong việc chửi um cả lên, chẳng ai dám nói gì.
Đến gần trưa thì đổ bê tông xong, tôi nói to như quát với bác thợ đang kéo cái máy xoa mặt bê tông xoèn xoẹt hòa lẫn trong tiếng máy nổ ầm ầm:
Cho vừa xi măng thôi, không là trơn ngã vỡ mồm ra. Người ta lại chửi bố cháu đấy.

Trưa rồi nhưng vẫn thấy Sếp ra. Bác Quản trang dẫn đường ra một khu đất, Sếp đi trước cùng nói chuyện, tôi với anh Kĩ sư trưởng theo sau. Phải vài héc ta đất bỏ hoang, để cỏ ra đến bờ sông. Hóa ra bác Quản trang là anh trai một Boss khá to đang có ý định cùng Sếp tôi làm một cái cảng sông và kho trung chuyển hàng. Bọn tôi chịu trách nhiệm xây dựng, đứng tên luôn. Bên địa chính và anh trợ lý giám đốc cũng vừa đến. Giấy tờ chỉ trỏ ngang dọc. Ra đến bờ sông, tôi bất chợt nhìn thấy một thứ. Là một giấc mơ gốc. Bên bờ sông, khoảng phù sa ướt lợ mặn, đám cói dại thuộc về cổ xưa các cụ hay trồng để đan chiếu, xanh mướt, ì ào nghiêng ngả theo tiếng gió. Giữa đám cói dại um tùm, đã mọc là lan rộng không có giống thực vật nào khác chịu đựng được ấy, vẫn có một cái cây, duy nhất một cái cây cô độc mọc chính giữa, để đám cói chỉ như làm nền cho nó. Làm nền cho hi vọng của sự sống. Một thứ cây chịu được dòng thủy triều ngọt nhạt ra vào, sức sống còn khỏe hơn cói lác. Cói chỉ có thân mà chẳng có lá, cái cây kia vẫn đủ lá, đủ cành hàng ngày xanh tốt vươn mình kiêu hãnh đón ánh nắng mặt trời. Cũng lạ thay sao bao năm nó vẫn cô độc. Cũng khéo thay con chim nào, cơn gió nào tha được thứ hạt giống này gieo xuống đây. Một và chỉ một mầm sống duy nhất. Nhắc về giấc mơ gốc, có thể có người chê tôi huyên thuyên vớ vẩn. Nhưng giấc mơ gốc là thứ thực nhất mà tôi đã từng trải qua trong đời. Khá nhiều lần sau khi vào công ty, tôi mơ thấy một giấc mơ kì lạ. Một khoảng trời như đang ở một vùng đất khắc nghiệt ngoài vũ trụ bao la. Sáng tối phân tranh, cảm nhận về thời gian như lờ đờ nhích từng chút một, chỉ có một cái cây duy nhất mọc trên một vùng đất đen nứt nẻ cằn cỗi, lá vẫn xanh tốt xạc xào trong tia sáng hiếm hoi vụt qua.

Nay tôi gặp lại hình ảnh này. Tôi biết mình đã chạm vào giấc mơ gốc của Sếp tôi. Sếp tôi là một người nhiều tham vọng nhưng sau nhiều lần trò chuyện với các anh lớn tuổi tôi biết điều Sếp tôi cả đời muốn có là một cái cảng nước trung chuyển hàng hóa bên sông. Với người khác hoặc công ty khác làm một cái cảng nhỏ rất đơn giản. Nhưng Sếp tôi nắm toàn kĩ sư chất lượng trong tay vẫn chưa thể xây nổi một cái cảng nhỏ 10~20 mét dài. Lần đầu tiên xây dựng, sau một cơn lũ lớn ông ấy đứng trên bờ bất lực, đau đớn mà nhìn cái cảng nước, giấc mơ của đời mình chìm dần trong sóng nước. Tính toán rất kĩ nhưng cơn lũ vài chục năm mới có một lần đá văng toàn bộ hệ thống cột bê tông neo giữ, gây sạt lở dây chuyền, cả một công trình kiên cố bị Thủy thần lôi xuống, nó rung động, gầm gừ rồi ngủ yên dưới đáy sông.

Lần này được coi là Thiên thời Địa lợi Nhân hòa, ông ấy chuẩn bị rất kĩ lưỡng, từ yếu tố tâm linh, đối đãi với người đã khuất trở đi. Ông ấy còn cẩn thận đến mức mời một nhóm Kĩ sư chuyên thiết kế cảng biển trên Hà Nội về. Chúng tôi ngồi đây là để chờ đợi, đàm đạo thử tài cái lũ tranh cơm ấy. Cũng chẳng phải ít tiền, pha này từ hồ sơ quy hoạch đổ đi, anh em phòng tôi quyết ăn trọn. Đồ nhà trồng được, hand made luôn, không có bố con thằng nào nhảy vào được cả.

Chờ mãi mới thấy hai anh, một ông giầy đen, mũ nồi, râu quai nón dáng nghệ sĩ, một ông trông như có bao nhiêu tài năng thì dồn hết vào bụng. Nói chuyện toàn dùng tiếng tây, bố của chuyên nghiệp. Nghe nó cao siêu đến mức không ngửi được. Khi Sếp tôi giả vờ gài, hai ông này nhắc đến đáy luồng 70 mét là tôi thấy hỏng rồi. Cụ đi lạnh toát rồi.

Hai ông kia về, Sếp cười hỏi:
Anh Trưởng phòng rồi anh Long phát biểu ý kiến nghe xem nào.

Tôi mạnh dạn bụp ngay:
Cháu nghe đến Marin Fairway Luồng hàng hải 70 mét là thấy không đúng rồi ạ. Theo thông số trên Vishipel đến một cảng biển lớn như cảng Cẩm Phả cũng chỉ có đáy luồng 110 mét thôi, mình có buôn khủng long cũng không hết 70 mét bác ạ.

Ông Kĩ sư trưởng cũng đồng tình:
Cháu đang tính 25 đến 30 mét là hết phim. Vấn đề là nằm ở cái gò đất phù sa đắp giữa sông kia. Thủy triều khu này rất phức tạp, bác xem dân tàu bè cạn nước phải tự cắm cây phân luồng giữa sông mà đi. Vấn đề là "Không vào được mà ra" hoặc "Vào mà không ra được" cho kịp tiến độ thời gian.

Anh trợ lý giám đốc cũng nịnh vào:
Thôi thầy để bọn con lo. Cứ cây nhà lá vườn cho lành ạ.

Sếp cũng xuôi xuôi rồi lên xe về.
Mấy anh em vào việc ngay, ngồi xổm vẽ nhằng nhịt ra đất, phân chia nhau công việc. Anh Cường, thằng Toàn cũng đã được thông báo.

Lại nói lại về giấc mơ gốc, khi tìm lại được giấc mơ gốc của chính mình thì Sếp tôi hoàn toàn cảm nhận được. Trông sắc mặt và nét tâm tư của ông ấy tôi dám cá là vậy. Chắc ai cũng nghĩ ông ấy sẽ bứng cái cây kia lên về trồng trong chậu, ngày ngày tưới tắm chăm nom như người ta tìm được cây lan quý. Không! Ông ấy chôn vùi nó vào đất đá của thực tại, để từ giờ đến mãi sau này không ai còn có thể biết và chạm vào giấc mơ ấy nữa. Giấc mơ ấy cũng không còn tồn tại dạng nguyên thủy nữa mà bị chôn vùi theo lớp đá gạo san lấp mặt bằng được lấy cẩn thận trên một sườn núi. Nó chìm xuống như một lá bùa, bị phong ấn theo thời gian. Nhưng với tôi thì nó như một kí ức bị mất đi đầy tiếc nuối. Lưu giữ lại dáng hình trong một vài tấm ảnh.

Quay lại truyện Bạn gái tôi lớp 8
BÌNH LUẬN

Phuong Tran

Trả lời

2024-04-09 09:24:31

Kể chuyện lan man , bố cục truyện ko rõ ràng