Logo
Trang chủ
Phần 3: Vương Mẫu Quỷ Yến

Phần 3 - Chương 22: Mạo hiểm gián đoạn bất chợt

Tôi dùng đèn pin rọi bên trái, rọi bên phải, hoàn toàn không thể nhận biết mình đang ở đâu, phải đi về đâu.

Tôi hít sâu mấy hơi, cởi áo kiểm tra kỹ thân trên của mình, muốn tìm xem có ký hiệu nào gợi ý đường đi cho mình không, tôi có thể thu được gì đó từ những gợi ý này.

Da thịt tôi không phải chất dễ bị sẹo, móng tay phải dùng hết sức mới có thể để lại dấu, ít nhiều sẽ phá hủy  tổ chức biểu bì, nhưng rất nhiều chữ đã không còn nhìn rõ, chỉ có những ghi chú lặp đi lặp lại là còn đọc được. 

Ví dụ như: Cần thu gom các chi của xác cổ.

Chắc có nghĩa là thu thập dấu vết của đồng thau trong xác cổ. Tôi không biết những xác cổ này rốt cuộc là gì, tại sao lại ở trong khe nứt lòng núi, nhưng hiển nhiên sinh tiền bọn họ đã hấp thu lượng lớn thuốc men có chứa loại đồng này.

Tôi nhớ đến loại thuốc trường sinh bất lão năm đó, bên trong dùng bột đồng bọc một con thi miết màu đỏ đang ngủ đông, uống vào rồi, thi miết sẽ chui vào ngủ đông trong não người, tiết ra một loại thuốc khiến người ta ngủ say thời gian dài, chỉ cần bọc thêm giáp ngọc bên ngoài, khiến thi miết cảm thấy mình vẫn nằm trong những vật chất này, nó sẽ ngủ đông và liên tục tiết dịch. Người dùng cũng bắt đầu từ từ lột da, mãi đến khoảng 2000 năm sau, thi miết vương mới chết đi, đến lúc đó mở giáp ngọc ra, người đó sẽ sống lại, có được hiệu quả trường sinh bất lão.

Nếu chưa đến 2000 năm, thi miết vương lại thức giấc thì sẽ sinh ra độc tố, khiến thi thể thay đổi mạnh mẽ, người chết sẽ biến thành huyết thi, có người sẽ biến thành thứ giống như Hải hầu tử, cũng có thể vì những phản ứng giữa chừng nào đó, biến thành thứ giống như Cấm bà.

Những quái vật mặt dài ở đây trông thì giống hệt huyết thi, tôi cảm thấy đó là huyết thi đã hoàn toàn khô quắc, niên đại quá xa xưa, không có giáp ngọc bảo vệ, nên hóa thành tro.

Cũng có nghĩa là, những xác cổ này có thể là cương thi trong khoảng đồ đá mới đến Hạ Chu thời kỳ đầu của nền văn minh nhân loại.

Niên đại quá xa xưa – thì ra huyết thi cũng sẽ chết sao?

Tôi dùng tay khẩy phần đầu đã hóa tro của xác cổ, không thấy xác thi miết, nhưng tôi nhìn thấy vài thứ trông như xác trứng đã hóa thạch, khá giống loại thi miết trong suốt tôi nhìn thấy lúc trước.

Được thôi, tôi nhìn sang trái, thầm nghĩ cược một ván vậy, nếu là đường về, tôi có thể cứu người, nếu không, tôi có thể tìm được Muộn Du Bình, tùy cơ hành sự thôi.

Tôi bắt đầu bò vào khe nứt bên trái, trong này vô cùng chật hẹp, chỉ có thể nghiêng người đi qua từng chút một, giống như khe nứt lòng núi nhìn thấy lúc trước.

Vào trong rồi, tôi phát hiện mình gầy đi rất nhiều, đã có thể di chuyển tương đối trót lọt giữa những khe nứt này.

Mới bò được mấy bước, tôi đã nhìn thấy đáy khe nứt lại xuất hiện một cái xác cổ, giống như vừa rồi, nó ngồi ở dưới đáy, hoàn toàn bị khe nứt kẹp cứng, tạo thành tư thế ngồi thiền.

Đây là đang tu luyện, tôi nhận ra, đây là phương sĩ Trung Quốc vô cùng cổ xưa, là những người đầu tiên phát minh ra thần tiên học, bảo sao núi Côn Luân lại là tiên sơn Đạo gia, trong núi thật sự có người tu luyện.

Nhưng không ngờ lại ở nơi sâu như vậy, người hiện đại chúng ta quá xem nhẹ quyết tâm của cổ nhân.

Tôi muốn gỡ đầu xác cổ ra, dùng như khối đồng, nhưng tôi quả thực không khom lưng nổi, cũng không dám cởi giày trèo xuống dưới khe nứt, nhỡ bất cẩn đánh rơi giày xuống khe, tôi chắc chắn không có cách nào câu nó lên.

Tôi chỉ đành tiếp tục đi tới, bao nhiêu ngày nay, cũng không biết tôi rời khỏi người chăn dê lúc nào, có khi nào hắn đã chết khát rồi không.

Vì vậy tôi vẫn xem thử xác cổ kia, xem có phải là người chăn dê bị thoát nước ở đây không, tôi lại bắt đầu nghĩ, bao nhiêu ngày nay mình ăn cái gì? Uống cái gì? Chắc không phải uống nước tiểu đó chứ.

Gắng sức đi vào trong chừng 20 phút, tôi đã đi được ít nhất 30 mét, kế đó thì khe nứt xuất hiện ngã rẽ.

Đầu ngã rẽ tôi nhất định sẽ để lại ký hiệu, tôi nhìn kỹ, quả nhiên, đây  là đường về, tôi đã đánh dấu ở đây.

Tôi hít sâu một hơi, bò vào khe nứt chính xác, vừa vào trong, tôi đã thấy trên vách khe nứt khắc: Con đường này rất dài, phải kiên trì.

Tôi thở dốc, nhìn bút tích của mình, tận tâm ghê, mẹ nó.

Tôi tiếp tục bò vào trong, thì thấy trên vách một đoạn khe nứt, cứ cách 30 mét lại có một dòng chữ tôi để lại.

Ngoài những lời động viên, tôi còn nhìn thấy rất nhiều thông tin.

Trong đó có một dòng, bảo tôi dừng lại, cẩn thận suy xét.

“Dọc theo cả khe nứt có rất nhiều phương sĩ tu luyện, có lẽ từ năm 3000-2000 trước Công Nguyên, tiếp xúc phương sĩ sẽ thoát khỏi khống chế, nhưng phải chú ý gian tế, trong ‘chúng ta’ có một gian tế.”

Chỗ “chúng ta” để trong ngoặc kép, tôi biết nghĩa là sao, tức là, trong những lúc nào đó tôi bị thiên thụ, sẽ bị ký ức dẫn dắt, làm chuyện ngược lại.

Cũng không phải lần nào tôi cũng tỉnh lại được.

“Tôi đã đưa ra một biện pháp chắc chắn mười mươi, nhưng tôi không thể viết ra, anh hiểu được thì tự khắc sẽ hiểu.” tên kia viết ở phía sau: “Nơi này rất hẹp rất dài, không biết bao sâu, thông đến bốn phương tám hướng, nhưng có một cái tên thống nhất, là Suối Đan, cầm theo kinh Phật, chúc anh sớm ngày thoát ra.”

“Còn nữa, nếu nghe thấy tiếng xe lửa, nhớ phải chạy.”

Xe lửa? Tôi nhìn dòng chữ, cảm thấy khó hiểu. Ở đây có xe lửa ư?

BÌNH LUẬN

Thảo Đinh

Trả lời

2023-12-03 16:33:15

6 tháng nay chưa ra chương mới hở ad

Hỏa Dực Phi Phi [Chủ nhà]

2023-12-14 11:52:33

Chưa bạn ơi.

tukhang duong

Trả lời

2023-09-01 15:52:14

Tự hứa là sẽ ko đọc nửa vì cứ bị lọt hố và chờ dài cổ nhũng cứ chuẩn bị ra phần mới là thấy hào hứng và vui ko tưởng