Logo
Trang chủ

Chương 13

Sáng hôm sau, trời mưa tầm tả. Cũng may những việc cần làm đã hoàn thành, ngày cuối cũng chỉ là ngày để cả đội nghỉ ngơi, tự do sinh hoạt. Tôi ra hành lang ngồi đánh cờ tướng với thằng H, vừa nhìn mấy thằng rửng mỡ đang hú hét vừa tắm mưa vừa đá bóng. Bên trong thì đa số hoặc nằm dài đọc truyện hoặc đánh bài hoặc tán gẫu hoặc quay quanh xem đội văn nghệ tập luyện và phụ làm phục trang cho buổi diễn tối.
"Tối nay mày có dự định gì không?" H vừa di chuyển quân cờ vừa hỏi.
"Hửm? Dự định gì?" Tôi đang suy nghĩ nước đi nên không để tâm lắm.
"Mấy thằng kháo nhau mấy năm trước, đêm cuối thường hay có truyền thống tổ chức đốt lửa rồi cả đội ngồi quay lại, từng người nói cảm nghĩ của mình về chuyến đi này nếu muốn. Nhiều anh đi trước thường tranh thủ thổ lộ tình cảm, và không biết vì sao mà phần lớn đều thành công đó."
"Vậy à?" Tôi dịch chuyển một quân, rồi bất giác lại quay vào nhìn P, con bé đang ngồi phụ chuẩn bị đồ diễn cho đội văn nghệ. Như cảm giác tôi đang nhìn, con bé ngẩng lên thấy tôi, nhoẻn miệng cười rồi giơ cái váy bằng ni lông đang làm lên như khoe với tôi. Tôi vẫy tay cười với nó rồi quay lại bàn cờ, "Ê, mày vừa đi quân nào đó? Đừng có mà ăn gian".
"Ăn gian méo đâu, tao chưa đi mà." Thằng H nhìn tôi, lại đẩy 1 quân rồi thình lình hỏi "mày có tình cảm với bé P đúng không?"
"Ặc, ơ...tao..." bị hỏi bất ngờ, tôi bối rối.
Nhìn tôi đang ngơ ngơ, thằng H lại di chuyển 1 quân, nói "mày cẩn thận thằng C đi, hôm qua đánh răng tao tình cờ nghe tụi nó nói chuyện, thằng C định tỏ tình bé P đêm nay đấy. Mẹ, thằng đó có gì đó gian manh lắm, tao không ưa tí nào".
"Mày mới gian manh ấy, kéo con xe xuống, đừng tưởng tao không để ý mày đi 2 con liền nha"
"Không ăn gian được thì thôi, làm gì căng" thằng H cười haha, "nhưng mà tao nói thật đấy, mày nên để ý đi"
"Uhm...", tôi đánh một nước rồi rơi vào trầm tư. Hừm, chuyện này nhất định không để nó xảy ra mới được.

Chiều đó, cả đội dùng cơm sớm rồi rồng rắn kéo nhau qua ủy ban xã. Sân ủy ban được quét dọn sạch sẽ, một tấm màn xanh được treo phủ bên ngoài dãy phòng làm việc, hệ thống âm thanh cũng đã chuẩn bị sẳn sàng biến sân ủy ban thành một sân khấu dã chiến. Bà con cũng bắt đầu kéo đến ngồi trên mấy cái ghế nhựa được xếp sẳn trong sân và đứng lố nhố cả xung quanh cổng rào của ủy ban để xem. Một đêm văn nghệ đơn giản nhưng rất náo nhiệt diễn ra đầy hào hứng. Các tiếc mục cũng không cầu kì, chỉ là múa hát, thời trang tự làm đơn giản, nhưng bà con hưởng ứng tích cực khiến không khí được đốt nóng lên, cả mấy đứa không diễn văn nghệ như tụi tôi cũng hò hét vỗ tay cổ vũ, hát theo cật lực. Đoàn thanh niên xã cũng tham gia một vài tiếc mục, trong đó có một tiếc mục nhảy hip hop của trẻ em dân tộc. Các em nhảy chuyên nghiệp đến mức bọn tôi cũng phải bất ngờ.
Một đêm văn nghệ náo nhiệt cứ thế kết thúc. Mệt, nhưng vui.
Về tới nhà đã là 8h đêm, trong khoảng đất trống trước nhà sinh hoạt đã mọc lên 1 đống củi lớn tự bao giờ. Thì ra trong lúc đội đi diễn văn nghệ, mấy anh tổ trưởng đã về trước để chuẩn bị sẵn. Vào cất đồ đạc xong, cả đội lại kéo nhau ra sân. Chuột lửa được chuẩn bị trên mái nhà, sau khi có hiệu lệnh thì bùng lên và theo dây dẫn bay vụt vào đống củi đã được tẩm dầu. Lửa cháy rừng rực bắt đầu đêm lửa trại. Bắt đầu bằng các bài hát múa tập thể quen thuộc, rồi tới các trò chơi tập thể, rồi nhảy sạp. Dưới bầu trời đêm, bên đám lửa hừng hực cháy, cả đám như bị lửa đốt lên sự nhiệt tình, cả những đứa lãnh đạm nhất cũng bùng nổ hò hét, cười đùa, quẩy những động tác không tưởng. Tôi không biết từ khi nào đã nắm chặt tay P, cùng con bé hò hét, nhảy múa. Đôi lúc quay qua, tôi không khỏi ngây ngốc nhìn một P thật khác, khuôn mặt ửng đỏ vì sức nóng, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh lửa, vài vệt mồ hôi bệch vào chân tóc, mái tóc ngắn xõa bay trong từng nhịp nhảy. P lúc này đẹp khác thường, một vẻ đẹp cuồng dại. Chúng tôi cứ thế quay cuồng trong ánh lửa, nắm tay nhau qua một đêm cuồng nhiệt.
11h đêm, lửa dần tàn, không cháy bạo liệt như lúc nãy mà chỉ bập bùng nhẹ nhàng lép bép cháy. Bên ánh lửa nhảy múa lung linh đó, dưới bầu trời đêm đầy sao và sương núi đang buông xuống lành lạnh. Cả đội tôi trừ vài đứa thấm mệt vào ngủ trước, còn lại đều lót dép ngồi quanh đống lửa, nướng khoai và nói chuyện xầm xì. Tôi đưa củ khoai vừa nướng cho P, con bé nhận lấy rồi xuýt xoa thổi phù phù. Bây giờ con bé đã trở lại với vẻ ngây thơ tinh nghịch đáng yêu, vẻ đẹp cuồng dại lúc nãy tan biến đi đâu mất như chưa từng tồn tại. Tôi luyến tiếc vừa nghĩ vu vơ vừa nhìn nó. Chắc mặt tôi nhìn tội lắm hay sao mà con bé nhe răng cười, bẻ nửa củ khoai đưa tôi "của anh nè, em có ăn hết một mình đâu mà anh nhìn không chớp mắt thế"
"Phải canh chừng chứ, không em ăn hết sao, ai biết được", tôi hơi thất thố, cười hề hề đánh trống lãng.
2 đứa đang ngồi gặm khoai và nói chuyện với mấy đứa trong tổ thì chương trình "tâm sự đêm cuối" bắt đầu.

"Đêm nay là đêm cuối cùng chúng ta ở đây rồi" anh Đ đứng dậy, nói lớn, mọi người đang xì xầm trò chuyện đều im lặng lắng nghe.
"9 ngày qua, cùng đồng hành với các anh chị em, sinh hoạt chung, lao động chung, vui chơi chung, anh cảm thấy rất vui khi đội chúng ta đã cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ. Chắc hẳn đối với mỗi người các bạn, đây là một trải nghiệm khó quên trong đời. Đêm nay cũng sẽ là một khoảng khắc đáng nhớ như vậy. Chắc chắn trong đời các bạn, sẽ có rất nhiều đêm đáng nhớ. Nhưng đêm S này, cái lạnh này, đống lửa này, cùng những người bạn chỉ mới quen trong 2 tuần mà đã gắn kết như một gia đình bên cạnh, sẽ luôn là đêm duy nhất, không có cái thứ 2. Anh biết, mấy ngày vừa qua sẽ để lại trong lòng các bạn nhiều tâm tư, tình cảm, suy nghĩ. Đêm nay, ai có nhu cầu, cứ thoải mái mở lòng chia sẽ, để chúng ta cùng nhau nghe, cảm nhận và đồng cảm với những trải nghiệm của từng người. Để anh, để các bạn thấu hiểu nhau hơn, và khắc ghi kỉ niệm này mãi trong tâm trí. Cơ hội chỉ có trong đêm nay thôi, ai muốn là người bắt đầu nào?"
Mọi người lại xì xào lên đùn qua đẩy lại "mày đi", "mày trước đi". Cũng có vài anh nhấp nhổm muốn thử nhưng vẫn còn ngại. Nhìn qua một lượt, nhất là khi thấy C muốn nói, tôi liền đứng lên "nếu không có ai thì thôi để em trước vậy!"
Trước ánh mắt ngạc nhiên có, ngưỡng mộ có, tiếc nuối sao mình không can đảm vậy có, khó chịu cũng có, tôi thong thả đứng dậy. Xời, gì chứ diễn thuyết trước đám đông thì tôi không care lắm, bài thuyết trình nhóm trên lớp lần nào tụi bạn cũng đẩy tôi ra thuyết trình, ba cái này thì nhầm nhò gì, tôi vừa nghĩ vừa bắt đầu nói.
Tôi bắt đầu bằng lời cảm ơn, rồi từ từ để cảm xúc dẫn đi, tôi nói về những kỉ niệm, những trải nghiệm lần đầu tiên trong đời. Về con đỉa hút máu thằng T bị nó băm nhỏ gói lá chuối mấy hôm sau mở ra đỉa lúc nhúc làm đám tụi tôi sợ xanh mặt; về con mương bị bùn đất lấp cứng đập cuốc xuống đau cả tay mà cả đội đã khơi thông, về "rừng cây bụi" mà mấy thằng đòi đốt bị tổ tôi dọn sạch với những vết trầy sướt còn trên da thịt; về những thằng bạn mặt mày lấm tấm mồ hôi vẫn cười đùa gặm bánh mì chấm sữa đặc giữa rừng bạch đàn vang tiếng ve kêu. Về những thằng dân thành phố mà lại thông thạo nghề mộc đến bất ngờ khi dựng chuồng bò; về những bữa ăn thanh đạm nghèo nàn nhưng ngon miệng bên bạn bè sau những giờ làm việc cực nhọc; về những buổi tối trùm mền gặm khoai nướng nghe chuyện ma; về tình cảm của người dân dành cho đội qua nải chuối, chùm chôm chôm, giỏ bắp gửi tặng...nói chung là không hiểu sao mà cảm xúc dâng trào, tôi nói nhiều lắm.
"Tình cảm với đội nhiều thế, vậy em có tình cảm đặc biệt với riêng cô nào trong đội không?" Thấy tôi nói xong, anh Đ nháy mắt với tôi, hỏi.
"Ớ...ờ thì..., cũng... không hẳn là không", tôi gãi gãi đầu.
"Là ai vậy?", "Kể đi", "nói đi"...tiếng bàn tán lác đác rồi dần to dần thành đồng thanh "Tỏ tình đi! tỏ tình đi!", cả lũ vỗ tay hú hét như phát cuồng.
What the..., áp lực thiệt, hèn gì thằng H bảo đêm cuối là đêm tỏ tình, té ra là có truyền thống cả.
"Mọi người từ từ đã", tôi la to, đợi mọi người lắng xuống thì bắt đầu nói.
"Uhm, hơn 2 tuần không phải là một thời gian quá dài, nhưng cũng không phải là quá ngắn. 2 tuần ở bên cạnh nhau như một gia đình, sống chung, làm việc chung, vui chơi chung, cùng nhau trải qua những kỉ niệm vui buồn và những trải nghiệm mới mẻ, việc nảy sinh tình cảm cũng không phải là việc lạ. Nhưng mà, xin mọi người cho N giữ riêng những tình cảm này. Vì thứ nhất, đó là những tình cảm mới bắt đầu nảy nở, chưa có gì chắc chắn, còn thời gian để bồi dưỡng sau này chứ đâu phải đêm nay kết thúc là không thể gặp nhau nữa đúng không? Thứ hai, nếu N nói ra, người ta sẽ lâm vào thế khó xử. Trước mặt bao nhiêu người, từ chối N thì sẽ làm N mất mặt, đồng ý N thì chưa chắc người đó đã có cùng cảm giác với N. Nói chung, vì tâm lý dồn ép, đặt người ta vào thế khó, tình bạn này sẽ khó phát triển, còn có nguy cơ khó nhìn mặt nhau. Nên tốt nhất N không nói ra thì hơn. Và N nghĩ những bạn có ý định tỏ tình hôm nay cũng nên suy nghĩ lại. Nghĩ cho sự khó xử của người ta, cũng là nghĩ cho cơ hội của chính mình. Mình còn nhiều thời gian mà, việc gì phải gấp gáp vậy, đúng không?"
Im lặng....
Rồi tiếng xì xào lại nổi lên, bên nam thì một số không đồng tình lắm, một số không ý kiến. Bên nữ thì đa số là ý kiến tán đồng. Lộn xộn một lúc thì chị L đứng lên nói "Lời N nói cũng là suy nghĩ của các chị em. Thật ra nhiều bạn đồn đêm tâm sự cuối là đêm tỏ tình, không phải là như vậy. Mục đích của đêm nay để mọi người nói ra những cảm xúc, trải nghiệm của mình, để cùng nhau ghi nhớ những khoảng khắc khó quên của chiến dịch dưới góc nhìn của mỗi người. Mà các năm qua nhiều anh em cũng tranh thủ bày tỏ tình cảm nên dần lệch khỏi mục đích ban đầu. Thật ra làm vậy chị em cũng rất áp lực. Được tỏ tình cũng vui đó, nhưng nếu không thích người ta thì sao? Từ chối trước bao nhiêu người thì khó xử, đồng ý thì càng không được. Mà nếu có thích đối phương, tình cảm đó cũng không đảm bảo cho một quyết định chính xác được. Nên L đồng ý với N, chuyện tình cảm, hãy để tự 2 người với nhau, đừng nói ra trước đội, tránh khó xử cho đôi bên".
Chị L nói xong thì được các bạn nữ hưởng ứng nhiệt liệt, các anh thì đành bấm bụng chấp nhận.
Sau đó, thêm vài người lên tâm sự, nhưng không anh nào mặt dày đến mức đi tỏ tình sau khi chị L nói như vậy nữa.
Không khí không còn hào hứng như ban đầu nữa, sau khi không còn ai muốn nói, anh Đ nói vài lời tổng kết rồi giải tán cho cả đội đi ngủ.
"Thằng này, chơi ác thế" tôi và thằng H đang đánh răng ngoài giếng, nó nói.
"Ác ì âu ày, ọc ọc, phù"
"Còn không ah, bao nhiêu thằng hâm he chờ cơ hội tối nay, mày 1 phát quét bằng sạch, không ác còn gì"
"Ầy, tao chỉ là nói sự thật thôi, đừng nói mày cũng lên kế hoạch tỏ tình đấy nhé"
"Hê hê, tao cần gì đợi đến đêm nay"
"Ạch, hồi nào hay vậy, hèn gì mày nhởn nhơ thế"
"Tao nói rồi, có cơ hội là phải chụp liền, bỏ qua là mất. Đúng rồi, chuyện mày sao rồi?"
"Sao là sao?" Tôi chột dạ
"Đừng giả ngây với tao, tao cứ tưởng mày tranh nói trước là để hớt tay trên mấy thằng ảo tưởng kia, cuối cùng mày ko cho tụi nó nói, mà mày cũng không nói luôn. Tao là tao thấy hơi rối rồi đấy"
"Tao không biết mày đang nói về cái gì" tôi giả ngây.
"Thằng này, cả tổ mình đều biết mày với bé P...còn chối nữa ah" thằng H nháy mắt.
"Tao...tao..."
"M nói với tao, bé P cũng mến mày lắm đấy. Mày thật sự không có tình cảm gì với nó ah?" Thằng này lại nháy mắt, mắt nó bị tật hay gì thế nhỉ?
"Mày nhây quá, tao chỉ xem con bé là em gái thôi!" H cứ hỏi tới, tôi cũng đang bối rối trong lòng, không hiểu sao lại thấy khó chịu, bực mình nên buộc miệng nói ra để nó không hỏi nữa.
Xoảng, lạch cạch...tiếng ly kim loại rơi va chạm vào sàn xi măng vang lên sau lưng làm tôi giật mình quay đầu lại. M với P đang trốn sau thành giếng nhìn hai đứa tôi. Tim tôi hẫng 1 nhịp, đầu như trống rỗng khi thấy đôi mắt to tròn tinh nghịch thường ngày của P giờ mở to bàng hoàng , hụt hẫng nhìn tôi, dưới chân là cái ca nhôm của con bé còn lăn qua lăn lại. Dường như tôi thấy một vệt nước đang dâng lên từ đôi mắt ấy, con bé vội quay đi như bỏ chạy, bỏ tôi đang thẫn thờ đứng chôn chân như tượng.
"P ơi đợi chị với!" M gọi, nhặt cái ca lên, lườm tôi, bỏ lại một câu "tui không ngờ ông tệ dữ vậy luôn á" rồi chạy theo P.
Thấy tôi còn mất hồn đứng đó, thằng H tiến lại vỗ vai tôi, lắc đầu "tao nháy muốn rớt con mắt luôn mà mày không chịu hiểu, haizz, lừa người khác rồi tự lừa luôn bản thân mình. Mày tự giải quyết hậu quả đi". Nói xong nó cũng bỏ đi luôn, bỏ tôi đứng một mình với những cảm xúc và suy nghĩ hỗn độn, hình ảnh vệt nước rơi xuống khi P quay đầu đi hằn trong tâm trí, xung quanh là tiếng côn trùng vang vọng trong đêm tối tĩnh mịch.

BÌNH LUẬN