Logo
Trang chủ

Chương 14

Sáng hôm sau, cả đội đi thắp nhang tại nghĩa trang liệt sĩ xã trước khi lên xe về thành phố. Cả buổi sáng P dường như tránh mặt tôi. Cả lúc lên xe, rồi về trường dọn dẹp đồ đạc cũng vậy. Dọn đồ từ xe vào văn phòng đoàn trường xong đâu đó, tôi lấy ba lô mình ra, tính kêu P để tôi chở về thì M bảo nó đã về từ đời tám hoáng nào.
Hai ngày tiếp theo, tôi nghỉ hè ở nhà mà tâm trạng cứ đâu đâu. Có gì đó nằng nặng trong lòng mà tôi không sao thoát ra được. Thỉnh thoảng hình ảnh P lại lẫn quẫn trong tâm trí. Nhất là hình ảnh con bé quẹt nước mắt quay đi, cứ mỗi lần nhớ tới lại làm tim tôi như thắt lại. Chẳng lẽ tôi thật sự đã thích con bé rồi sao? Chẳng lẽ tôi đã thật sự quên H rồi sao? Những câu hỏi cứ nhởn nhơ bao vây tôi, mà tôi không sao tự mình trả lời được. Tôi không hiểu nổi chính bản thân mình bây giờ nữa.
2 ngày rồi, một cuộc gọi hay 1 tin nhắn con bé cũng không gửi cho tôi. Nhiều lần tôi cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, bao nhiêu từ ngữ, lời lẽ chạy biến đi đâu mất. "Anh chỉ nói đùa thôi"? "Anh không xem em như em gái đâu"? Trời ơi, sao tôi gửi đc những tin nhắn như thế cho được, vậy gửi gì bây giờ? "Em ăn cơm chưa"? Hix, rối quá đi.
Sáng hôm thứ 3, điện thoại báo có tin nhắn tới. Tôi đang ngủ mơ màng liền bật dậy chụp điện thoại, là tin nhắn từ anh H, haizzz.
"Tối nay 7h30 tổ 2, tổ 3 đi hát karaoke giao lưu "thắt chặt tình đồng chí" sau chiến dịch 30 . Địa điểm là quán kara P ở sau khu nhà đá. Mọi người tham gia cho vui nhé."
Tối nay, ok thôi. Tôi nhắn tin xác nhận cho anh H xong, thì soạn tin nhắn cho P, có cớ nhắn tin cho con bé rồi 74 .
"Em nhận được tin nhắn của anh H chưa? Tối nay em tham gia chứ? Có cần anh làm tài xế không?"
Tin nhắn gửi đi lâu không thấy hồi âm, tôi nằm đợi chán đến mức sắp ngủ lại thì tin nhắn đến.
"Em có đi, mà anh C lúc nãy gọi em, ảnh đòi chở em lên. Ảnh nói quá em không từ chối được, nên tối nay em đi với ảnh lên, anh không cần qua đâu."
Đọc tin nhắn xong, không hiểu một cơn giận từ đâu kéo tới làm đầu tôi muốn bốc hỏa.
"Uh, tùy em!", nhắn xong, tôi quăng điện thoại vô góc giường, kéo mền trùm đầu ngủ tiếp. "Dẹp mẹ đi, tối khỏi đi cho xong, chán!".
Nói vậy thôi chứ tối đó cơm nước xong, tôi vẫn lấy xe ra lốc cốc lên trường.

Quán cà phê P là một quán vừa cà phê vừa karaoke, vị trí của nó khá đặc biệt, có thể tính là nằm trong khuôn viên trường tôi. Tôi gửi xe ở bãi xe của trường, rồi đi ngược ra cổng, men theo con đường dốc lát đá xanh đi vòng qua khu nhà đá (là ký túc của giảng viên, trc đây là khu nhà ở cho các linh mục của tu viện, được xây bằng đá chẻ, từ thời Pháp). Đi lên hết con dốc là tới cái quán nằm sau 1 cái giảng đường. Còn 1 đường khác ngắn hơn là đi vào trường, lên đường chính rồi rẽ vào 1 lối mòn xuyên qua đồi là đến phía sau quán, nhưng lối này đường đất, tối, cây cối lại rậm như rừng nên tôi nhát đi.
Đến nơi, vào phòng hát được đặt sẵn, mọi người cũng tới gần đủ. Nói 2 tổ giao lưu, nhưng do một số người tranh thủ về quê, một số bận không đi được nên cũng chỉ có 14 mạng, không đông lắm nhưng nhét vào phòng kara rộng vậy mà cũng thành chật. Lúc tôi tới thì bia cũng được đem vào phòng, tôi vừa ngồi xuống với thằng H, thằng T thì cửa mở, C dẫn P đi vào. Đám con trai tổ 3 lập tức ồ, à lên kiểu "biết rồi nha, thì ra là vậy". Thằng C mặt vênh vênh tự đắc đi tới chỗ đám con trai ngồi, đưa tay lấy ly, khui bia bốc bốc mời cả bọn, như ăn mừng chiến công vậy. P thì không nói gì, chỉ buồn buồn nhìn tôi rồi đi qua ngồi với M với đám con gái. Tôi làm như không thấy ánh nhìn của con bé, đưa ly bia đầy cụng cái cốp khi thằng C đưa ly của nó tới mời rồi dốc thẳng ly bia vào họng. Tôi nuốt cạn ly bia như muốn dùng nó cuốn trôi cảm giác nghèn nghẹn nóng rát đang dâng lên từ lồng ngực trước ánh mắt ái ngại của thằng H. "Uống từ từ thôi mày", nó nói. Tôi im lặng không nói gì, đặt cạch cái ly xuống bàn, nhìn thằng C, ra vẻ đợi, kiểu "mày mời, tao hết thì mày cũng phải hết". Nó vừa cố uống xong, tôi lấy chai rót đầy lại cho ly nó với ly tôi, cụng 1 cái rồi lại uống cạn, rồi lại im lặng nhìn nó cố uống cho hết (hồi đó trẻ trâu thật).
Anh H thấy không khí có vẻ lạ lạ khi tôi lại khui thêm bia định rót nữa, nên đưa cuốn sổ nhạc qua, hô hào chọn bài hát, cả đám thấy vậy cũng đánh trống lảng giả vờ hào hứng chọn bài. Hát hò cụng ly ỏm tỏi.
Tôi ngồi xuống ghế, tự dưng cảm thấy nhạt nhẽo. Lạc lõng giữa đám đông, hay trống rỗng ngay ở trong lòng? Tôi cũng không biết nữa. Kệ cả đám hát hò, đùa giỡn xung quanh, tôi cứ ngồi tì tì uống, uống như thể muốn lấp đầy sự trống rỗng trong lòng vậy. Cảm giác như tôi và mọi người ở khác không gian nhau, tôi vẫn ngồi đó, giữa đám đông, nhưng giống như tôi đang ngồi 1 mình, ngăn cách với thế giới xung quanh qua 1 chiếc hộp trong suốt.
Không biết chai thứ đến 3,4 gì đó thì P cầm ly đi qua ngồi xuống cạnh tôi, thằng H đổi chỗ cho con bé lúc nào hay vậy ta?
"Sao anh không chọn bài gì hát đi, anh uống nhiều quá".
"Kệ anh, không liên quan đến em" tôi sẵng giọng, không biết cơn bực tức từ đâu lại dâng lên.
"Vậy em uống với anh, anh uống bao nhiêu em uống bấy nhiêu"
"Tùy em".
Vậy mà con bé làm thật. Tôi rót đầy thì P rót đầy, tôi uống cạn thì P uống cạn. Tới hết ly thứ 3, tôi liếc thấy con bé đang ngồi ngà ngật thì lại hối hận. Mình đang làm gì vậy nè, hix? tôi cũng không hiểu nổi tôi lúc này nữa. Thấy con bé đang rót tiếp, tôi đưa tay giật lấy chai bia.
"Thôi, em có uống được đâu, anh không uống nữa là được chứ gì".
Con bé ngừng rót, nhìn tôi cười, rồi ụa 1 cái, bụm miệng chạy ra khỏi phòng. Tôi ngồi thừ ra, hình như mình hơi quá đáng thì phải. Haizzz, tôi thở dài, ngồi ngửa ra trên ghế salong, suy nghĩ linh tinh.
Một lúc lâu, tôi sực tỉnh, nãy giờ sao con bé vẫn chưa vào phòng lại ta? Tôi nhìn quanh, mọi người vẫn đang hoặc hát hò, hoặc túm tụm cụng ly, nói chuyện. Khoan đã, thằng C đâu? Hình như nó ra lúc P vừa chạy ra một chút. Một mối bất an xuất hiện trong lòng tôi, linh cảm có chuyện gì đó khiến hơi men làm đầu tôi chếch choáng, mù mờ nãy giờ lập tức tan biến. Tôi bật dậy, đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài hành lang vắng lặng, các phòng hát đều đóng cửa, không ai ra vào. Khu nhà vệ sinh cũng không có ai. Ngoài quán cà phê cũng chỉ có 2, 3 bàn đang ngồi tâm sự, không thấy bóng dáng 2 người kia đâu. Chết tiệt, con bé đi đâu được nhỉ? Cũng tại tôi, con bé có uống được đâu sao còn để nó uống như vậy? Tôi tự trách mình. Sự lo lắng càng lúc càng lớn, tôi sực nhớ ra sau nhà vệ sinh là con đường mòn xuyên đồi, tôi liền chạy về phía đó.
Đi hết đoạn đường được chiếu sáng, bắt đầu tớ khu vực cây cối um tùm, tranh tối tranh sáng, tôi thấy P và C đang đứng cạnh nhau nói gì đó, gần như đang tựa vào nhau. Tim tôi như thắt lại, tôi dừng lại, núp vào lùm cây khuất tầm nhìn đứng xem thử. "Hừ, vậy là mình lo lắng bằng thừa" tôi chua chát cười thầm chính mình trong lòng. Đang định bỏ đi vào phòng thì khựng lại, hình như có gì đó không đúng!??! Tôi tiến lại gần hơn thì nghe tiếng nói chuyện của 2 người.
"Đừng, buông em ra, em không muốn...", P có vẻ đứng không vững, đang cố gỡ tay thằng C ra.
"Em biết anh thích em mà P? Tại sao em lại tránh anh? Em đừng dối lòng, không phải em cho anh đón em là em chấp nhận anh rồi sao?" Thằng C cố ghì P lại, ôm chầm lấy con bé, đẩy con bé về phía góc cây lớn.
"Anh làm gì vậy, bỏ em ra, em không thích anh, đừng, cứu với..." P yếu ớt đẩy nó ra, yếu ớt hô lên trong tuyệt vọng.
"Em la đi, ở đây không có ai đâu, haha, em là của anh, không thoát nổi anh đâu" C cười gằn, ghì chặt con bé vào gốc cây, cố gắng hôn con bé.
Á cái"beep"con mẹ thằng mặt"beep"này, tôi điên lên, không kịp suy nghĩ gì nữa, lao thẳng lên chụp cổ áo thằng C dằn ra, thằng C ngửa người ra quay lại nhìn tôi, trong ánh mắt vừa điên cuồng vừa ngơ ngác của nó, tôi tọng thẳng 1 cú đấm vào giữa mặt nó. Cảm giác có cái gì vỡ ra dưới những khớp ngón tay tôi chưa bao giờ rõ ràng đến thế. Bỏ mặc thằng C đang ôm mặt quỳ trên đất, tôi quay qua bé P đang ngồi bệch khóc rấm rứt nơi gốc cây, chắc con bé sợ lắm. "Em có sao không, có anh đây rồi" tôi ngồi xuống, đưa tay dìu con bé lên. Con bé nắm chặt tay tôi, mím môi lắc lắc đầu, đôi mắt ầng ậng nước nhìn tôi. "anh...Á, COI CHỪNG" đột nhiên con bé hô lên rồi như muốn lao ra trước tôi, tôi giật mình giữ con bé lại, quay người thì thấy thằng C mặt nhoe nhoét máu đang vung khúc cây gãy lụm gần đó vụt thẳng xuống đầu tôi. Theo phản xạ tôi buông P ra, đưa tay trái lên đỡ trên đầu. Crack! Khúc cây gãy ngang, cơn đau điếng người kích phát cơn điên của tôi. Trong lúc thằng C đang đứng như trời trồng, chắc nó không ngờ khúc cây nó cầm lại gãy, tôi thuận thế xoay người, dồn lực từ gót chân, lên eo, lên vai rồi phát toàn lực vào cú đấm móc phải vào mạn sườn thằng C. Lần này nó hự 1 cái rồi buông khúc cây, ôm bụng khụy xuống, quằn quại.
"Mày chết rồi con ạ..." tôi đang say máu, lụm khúc cây lên, từ từ tiến lại thằng C đang nằm hít thở không thông trên mặt đất.
"Đừng anh, đừng mà, em không sao mà", P cố gắng ôm ngang eo tôi, vừa nói vừa khóc nức nở, nhưng con bé nhẹ xình, lại đứng không vững, tôi cứ thế lôi cả nó từng bước từng bước tiến lên. Đúng lúc này thì một bàn tay chụp lấy tay tôi, kéo lại.
"Bình tĩnh lại N, mọi chuyện xong rồi". "Buông tao ra, mẹ nó, tao mà không đến kịp thì con chó này nó làm nhục P rồi!"
Tôi vùng ra, vẫn còn điên máu nên văng tục, chẳng biết ai đang giữ mình.
"ANH NÓI MỌI CHUYỆN XONG RỒI. BÌNH TĨNH LẠI COI!", người giữ tay tôi hét lên, lại thêm 1 người ôm khóa nách tôi từ phía sau ghì tôi lại. Lúc này tôi mới định thần lại, thấy anh H đang giữ chặt tay tôi, còn thằng H thì đang kẹp tôi từ phía sau.
Tôi dần bình tĩnh hơn. Thì ra lúc tôi bật dậy lao khỏi phòng, thằng H thấy lạ nên theo sau tôi mà tôi không biết. Thấy có biến nó chạy vào gọi riêng anh H ra.
Tôi hít sâu một hơi để làm mình tỉnh táo lại, buông khúc cây xuống "thả em ra đi, em ổn rồi, không sao đâu". Hai người nhìn nhau, thấy tôi đã bình tĩnh lại thì dần buông tôi ra, tôi quay qua xem P có sao không, con bé vẫn còn ôm chặt tôi khóc tấm tức. "Ổn cả rồi, buông anh ra nào", tôi vỗ vỗ lưng nó nói. Anh H nhìn quanh một vòng, gật đầu ra vẻ đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Thấy anh H định đỡ thằng C dậy, tôi ngăn lại "đừng anh, nó đang tức thở, anh đỡ lên coi chừng nó sốc, cứ để nó nằm một chút hồi lại cái đã". Anh H quay qua nhìn tôi đang vỗ về P, nói "uh anh biết rồi, được rồi, mọi chuyện ở đây để anh lo, em đưa P về trước đi.".
Thấy anh quả quyết vậy, tôi cũng yên tâm, gật đầu ra ý cảm ơn anh rồi dìu P đi qua con đường đất đó.
Mà anh H lo hay thật, chuyện xảy ra, ngoài 5 người bọn tôi, cả đội không hay biết gì cả (M thì tôi không chắc thằng H có kể cho không :) ). Đám đi liên hoan đêm đó chỉ biết P mệt nên tôi đưa về trước, còn thằng C xỉn, đi vệ sinh té đập mặt xịt máu mũi thằng H ra thấy nên đưa về ktx băng bó. Thằng C cũng không nói chuyện này ra với ai. Vài ngày sau nó còn hẹn tôi với P ra xin lỗi vì đã quá chén mà có lỗi với P, nó cũng không trách tôi vì đấm vỡ mũi nó. Việc này làm tôi nhìn nó với ánh mắt khác hơn, ít ra 2 bên cũng giữ mối quan hệ đồng đội, không coi nhau như kẻ thù.
Nhưng đó là chuyện sau này, quay trở lại tối hôm đó...

BÌNH LUẬN
Đăng Truyện