Logo
Trang chủ
Phần 1: Mưa...

Phần 1 - Chương 42: Tan vỡ!

Càng về những ngày cuối, sức ép học hành của nó càng lớn.. Nó thức ngày thức đêm để học, ngày chắc chỉ ngủ được 3,4 tiếng.. Nhưng có một điều nó để ý rằng em chỉ ngồi chỉ nó học rồi kèm nó học chứ chẳng thấy em học bao giờ. Ngày trước em nói nó kèm học khối C nhưng giờ yêu nhau rồi em nói đợt ấy chỉ là muốn tiếp cận nó nên như vậy thôi.. Chứ em vẫn thi khối A. Nghĩ cũng buồn cười, nó cứ toàn tự nghĩ mình thông minh mà vẫn bị em đưa vào tròng. Còn 5 ngày nữa là đến ngày nó ra Hà Nội để dự thi, thời gian này bận nhưng nó và em vẫn tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi để yêu thương nhau. Đôi khi là một nụ hôn hay một cái ôm động viên nhau cũng đủ để nó an lòng.

Nhưng có một điều khác lạ, đó là dạo này em hay dùng điện thoại, đôi lúc còn tự cười khúc khích một mình. Nó ngó sang thì em giấu đi không cho nó xem, nó hỏi thì em chỉ trả lời ậm ừ là 1,2 cái video hài trên Facebook, rồi em lại đẩy nó đi học. Có đêm nó lấy máy em để nghịch, vừa vuốt lên ấn mật khẩu thì em đã thay mật khẩu rồi, không còn là ngày sinh của nó nữa. Vì vấn đề này mà nó và em đã cãi nhau một trận trước ngày nó ra Hà Nội 2 ngày…

Nói chung càng đến ngày thi, nó thấy em cứ có chuyện gì giấu nó. Và thái độ em đủng đỉnh như chẳng hề lo nghĩ về việc thi cử vậy. Đồng ý là em học rất giỏi và mấy môn em thi chẳng làm khó được em đâu, nhưng em chủ quan như vậy cũng khiến nó lo cho em. Tối mùng 4, nó và em vẫn giận nhau vì vụ cãi nhau hôm qua. Nó không ăn cơm nhà mà trốn đi ăn nhậu với anh em đội bóng của khu, vừa để ăn mừng chiến thắng của giải thị trấn, vừa chúc mừng vài anh em như nó bước vào kì thi đại học đạt được kết quả cao. Ăn uống xong mọi người rủ nhau đi hát, nó cũng ngà ngà say và ham vui nên đồng ý đi luôn, nó bấm tắt nguồn điện thoại sau 2 cuộc gọi nhỡ từ em…

Đêm đó 1h sáng nó mới về, lục đục gọi Ngọc Anh mở cửa thì thấy em bước ra, mắt em đã nhòe đi bởi nước mắt. Mở cổng cho nó, em không nói gì, chỉ lững thững bước vào nhà. Nó lên phòng thấy em đang nằm rồi, vẫn ngồi nghịch điện thoại và chẳng hỏi gì nó. Dư âm từ vụ cãi nhau hôm trước khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng, giống như chiến tranh lạnh vậy… Em thì bực nó đi rượu bia, nó thì bực em vụ điện thoại, thành ra thêm tí men trong người, nó và em lại cãi nhau.

-Này em có thể bỏ cái điện thoại đi được không?



-Em bỏ luôn cái kiểu im lặng đó được không?



-Mai Anh – Nó hét lên khiến em giật mình, đánh rơi luôn cái điện thoại, em quay ra nhìn nó giận dữ

-Anh sắp thi rồi đấy anh có biết không?

-Thì sao?

-Ngày mai anh đi thi rồi, nhưng anh vẫn đi uống rượu uống bia rồi chơi bời các thứ đến giờ này mới về, anh biết tôi lo cho anh thế nào không? – Em ngồi hẳn dậy và gắt lên với nó, nhưng em không khóc, đây là lần đầu tiên nó và em cãi nhau mà em không khóc

-Em lo cái điện thoại của em, chứ lo gì cho tôi?

-Anh trẻ con vậy?

-Phải tôi trẻ con đấy, thì sao?

-Tôi đã nói là mỗi người có một cuộc sống riêng tư và nên tôn trọng riêng tư đó, anh không hiểu sao?

-Vậy thì em cứ ôm cái điện thoại mà sống đi, không cần yêu nữa – Nó nói lè nhè trong cơn say, nó thấy em thở dài sau câu nói đó rồi nằm quay mặt vào trong… Tiếp tục bật điện thoại lên trả lời tin nhắn. Nó thấy khó chịu với hành động của em liền bỏ vào nhà wc… Đứng trước gương, nó nhìn hình ảnh của nó trong gương, tự dưng cảm giác bị em phản bội bao trùm lấy suy nghĩ của nó. Chẳng hiểu sao từ trước giờ nó rất tin tưởng vào em, nhưng lần này nó lại có cảm giác em đang phản bội nó… Nó gục mặt vào trong bồn rửa mặt, cảm giác khó chịu càng ngày càng dâng lên, nó dơ tay định đấm vào gương nhưng kiềm chế được. Bực tức nó đấm mạnh nhiều nhát vào tường, cảm giác đau nhói từ tay xộc lên tận óc. Cánh cửa nhà vệ sinh mở bật ra, em đứng đó nhìn nó giận dữ

-Anh đang làm cái gì vậy hả, anh có bị điên không? – Em hét lên với nó, tiếng của Ngọc Anh đập cửa ở bên ngoài, nhưng em không mở

-Phải tôi đang điên đó, chắc giờ cô đang vui lắm nhỉ, khi thấy tôi thế này

-Anh bị điên rồi, điều gì khiến anh thành ra thế này?

-Cái đó chắc cô phải hiểu rõ hơn ai chứ? Cho tôi hỏi, đến bao giờ một thằng vừa nghèo, vừa láo như tôi thì bị cô bỏ vậy?

-Anh im đi

Bốp.. Em tát nó, cái tiếng chát vang lên khô khốc, bên ngoài Ngọc Anh vẫn đập cửa liên hồi

-Anh, chị, mở cửa cho em, có gì bình tĩnh nói chuyện, đừng làm ầm ĩ hàng xóm nói đấy…

-Không phải chuyện của mày, cút về phòng đi ngủ - Nó gào lên với Ngọc Anh đang ở ngoài

Nó không nghe thấy tiếng Ngọc Anh đập cửa nữa, một lúc sau là tiếng đóng cửa mạnh từ phòng Ngọc Anh. Nhưng ngần ấy vẫn là không đủ để nó thoát ra khỏi sự tức giận với em.

-Cô đánh đủ chưa? Lần thứ 3 rồi đấy

-Anh nhìn anh xem, càng ngày anh càng không có tư cách yêu tôi

-Cô..

Nó dơ tay lên định tát em, nhưng dường như có gì đó đang giữ nó lại, em vẫn đứng đó nhìn nó trân trân, ánh mắt không thôi giận dữ và thất vọng. Nó bỏ tay xuống rồi đấm 1 cái vào tường, nó bước ngang qua em rồi tiến ra ban công. Nó châm một điếu thuốc, trong kia em đã bật điện phòng lên, em đang kéo cái vali ra và gấp tất cả quần áo của em vào trong đó. Nó thấy em đang khóc nhưng không thành tiếng, nó thở dài nhưng thay vì chạy vào ngăn cản em và ôm lấy em, nó lại cứ đó nhìn màn đêm và hút thuốc… Em vẫn đang gấp quần áo, động tác dứt khoát. Chiếc đồng hồ cát và bức ảnh kỉ yếu của nó và em đặt trong khung ở mặt bàn là thứ cuối cùng được em cất vào trong vali. Đóng cửa phòng nó, em bỏ sang phòng Ngọc Anh ngủ, để nó một mình ở lại căn phòng, trống rỗng và đau lòng…

Nó bước vào phòng, lục đục kéo cái vali của nó ra, nó mang vài bộ quần áo, một số đồ dùng cá nhân của nó rồi giấy báo dự thi, hồ sơ thi và sách vở của nó mang nhét tất vào trong vali, nó đi tắm và thay bộ quần áo mới. Nó kéo vali ra ngoài, tiếng đóng cổng khô khốc trong màn đêm cũng là lúc nó kéo vali ra đường. Nếu ai nhìn nó lúc này chắc sẽ nghĩ rằng nó là thằng ất ơ nào đó lang thang, hoặc nếu nhìn vào cái vali thì là thằng bỏ nhà ra đi… Nói chung là nó chẳng biết nó đang làm gì, đầu óc nó lùng bùng toàn những câu nói của em và sự tức giận, khó chịu của nó… Bước đến một cây ATM, nó lấy cái thẻ ngân hàng mà mẹ nó đưa cho nó trước khi mẹ nó đi, mẹ nó dặn số tiền này để phòng cho nó khi có việc gấp. Nó ấn mật mã rồi kiểm tra, trong đó là hơn 40 triệu. Nó rút 10 triệu, bắt một cái taxi ven đường, nó ra Hà Nội…

4h sáng, một thằng nhóc 18 tuổi đang lếch thếch kéo cái vali đi giữa đường phố Hà Nội, màn đêm và sự yên tĩnh ấy khác hẳn với những âm thanh ầm ĩ, ồn ào vốn có của thành phố triệu dân này. Đâu đó vẫn là tiếng rao bán bánh khúc nóng, xôi lạc của một vài người bán hàng rong. Những hàng cây trên vỉa hè đâu đó lại rung lên xào xạc bởi một cơn gió bất chợt. Không gian lặng im ấy như một sự cô đơn hiếm có của thành phố này. Nó ngồi bệt xuống trước bậc thềm vỉa hè trên đường Khuất Duy Tiến, một vài người đi qua nhìn nó thương xót, có lẽ họ nghĩ nó là kẻ vô gia cư, cũng phải nó là kẻ vô gia cư trong trái tim em mà

5h sáng, trời đã không còn còn một màu đen nữa, đường phố đã bắt đầu có nhiều xe cộ hơn, một vài người mặc đồ công nhân xây dựng, một vài cô lao công với chiếc xe kéo chở rác và tiếng chổi quét vang lên nhưng đang gạt bỏ sự cô đơn của thành phố này. Nó lại tiếp tục đi, nó chẳng biết đi đâu cả, chỉ biết HV Chính Trị nơi nó thi nằm trên con đường này. Bước chân dài lê thê trên từng con phố nhỏ. Bỗng nó cảm thấy mình thật nhỏ bé và lạc lõng giữa lòng thủ đô, đâu đó nghe tiếng nhạc chào buổi sáng thật buồn, lòng chùng xuống như nốt trầm của bản nhạc.

Nó vẫn cứ đi, đi mãi, 1 đêm không ngủ khiến đôi mắt của nó trở nên cay xè, người nó run run lên. Nó lại ngồi bệt xuống dưới gốc cây. Trời đã sáng tỏ, đường phố đang dần trở nên đông đúc xe cộ, một vài hàng quán đã mở cửa. Chợt nó có điện thoại, là chị gọi, nó ấn nghe máy nhưng im lặng

-Anh ơi, hôm nay mấy giờ anh ra Hà Nội vậy?



-Anh vẫn ngủ hả, dậy đi.. – Chị bỗng im lặng khi nghe thấy tiếng xe cộ từ bên nó

-Anh ơi anh đang đi rồi ạ, em nghe thấy tiếng xe cộ



-Sao anh không nói gì… Hay em về đón anh nhé, anh cho em địa chỉ đi

Nó quay đầu lại, nheo mắt nhìn cái biển hiệu của một cửa hàng mới mở cửa

-Số 106 Khuất Duy Tiến, Thanh Xuân, Hà Nội

-Ơ anh ra rồi ạ, anh đang ở đó à, thế đứng đó đợi em ra đón nhé, đợi chút em lấy xe, hơi lâu chút đó, anh ngồi quán nước nào đi

Nó không trả lời chị, nó đang rất mệt nên dường như chẳng muốn nói gì. Cúp máy, nó gục mặt xuống, một vài lời hỏi han từ những ông xe ôm, nhưng chẳng phải là lời hỏi han sức khỏe hay động viên. Mà chỉ đơn giản là hỏi nó có đi xe không thôi. Nó chẳng đáp lại và cái nó nhận được sau đó là vài câu chửi mất dạy, bố láo…

Nó mơ màng nhắm mắt lại gật gù, chỉ đến khi có một bàn tay và một mùi thơm xực vào mũi nó thì nó mới tỉnh trở lại. Mùi thơm này quen quá, là chị, nó ngẩng lên nhìn chị, chị đang đứng trước mặt nó với bộ đồ thể thao, mặt hốt hoảng gọi nó

-Anh ơi, anh sao thế này, sao mặt anh nhợt nhạt thế này…

-Cậu này tôi thấy ngồi trên ngã tư Thanh Xuân từ đêm qua – Một cô lao công đang đứng nhìn nó lên tiếng

-Huhu sao anh ra anh không gọi em, sao lại vạ vật như vậy, em đã nói anh gọi cho em cơ mà hức…hức

Người nó quá mệt mỏi, mắt nó nhắm dần rồi gục vào vai chị, tiếng chị hốt hoảng

-Huhu anh ơi, các cô các chú ơi, giúp cháu đỡ anh ấy lên xe với….

….

Một bàn tay lạnh áp vào má nó, nó từ từ mở mắt, ánh điện sáng chiếu thẳng mặt khiến nó nheo mắt vì chói. Định hình một lúc, nó thấy chị đang ngồi cạnh nhìn nó, bàn tay chị đang đặt trên má nó. Nó đang nằm trong bệnh viện, cái mùi sát trùng này không lẫn đi đâu được. Chán thật, năm nay là năm gì mà nó vào viện suốt ngày

-Anh tỉnh rồi ạ, anh có đói không? Anh ăn chút gì nhé?

-Anh nằm đây bao lâu rồi? Thôi anh chẳng muốn ăn gì đâu – Nó đánh ánh mắt nhìn ra cửa, nó chẳng muốn chị thấy cái bộ dạng của nó lúc này. Nó nên ngầu một chút để kéo lại cái sĩ diện của 1 thằng thất tình

Chị vừa lúi húi mở cái cặp lồng ra, mùi phở thơm phức khiến cái bụng của nó reo sùng sục, giống như đang phản bội cái độ ngầu của nó nãy giờ

-Đói mà cứ tỏ vẻ, ngồi dịch lên đây em đút cho ăn, xong em hỏi tội sau

Đợi chị đút cũng xót ruột với cái cơn đói của nó, nó lấy luôn cái cặp lồng của chị ngồi ăn xì xụp. Đang đói nên nó chẳng có ngại ngần gì nữa. Chị chỉ ngồi đó nhìn nó cười thôi

-Thế ăn xong rồi thì chuẩn bị về thôi?

-Ừ anh còn đi tìm nhà thuê nữa, cũng gần 11h trưa rồi

-Anh còn tìm nhà à, về nhà em ở, mai em đưa đi thi

-Thôi ngại lắm, anh tìm nhà gần chỗ thi cho tiện – Nói rồi nó húp nốt ít nước phở rồi đóng cặp lồng lại để lên bàn

-Đừng có cãi em, quyết định vậy đi – Chị lườm nó sắc lẹm

-Ơ..ơ

-Nhanh lên đi về nào, đứng dậy đi về nào

Nói rồi chị kéo cái vali của nó, cầm cái cặp lồng mở cửa đi trước, nó đành lững thững đi theo chị. Xuống tầng 1, nó đến quầy làm thủ tục để đóng viện phí. Đang đọc tên với số phòng để chị bác sĩ trực check thì một cánh tay xôi nó đi xềnh xệch

-Khổ quá đi thôi, đứng đó hỏi han gì đấy

-Yên, thế vào viện mà không trả tiền người ta à?

-Xong hết rồi, đi đi nhanh lên, em không chịu được cái mùi bệnh viện này nữa đâu

Yên vị trên xe, nó ngó ra ngoài, cái nắng chói chang cùng dòng người đông đúc khiến đường phố Hà Nội trở nên nóng bức và ngột ngạt

Căn hộ của chị nằm ở gần bến xe Mỹ Đình, ở tầng khá cao… Có đầy đủ tiện nghi và sạch sẽ, chị nói trước học đại học thì chị ở đây, sau đó về Hạ Long thì có người thuê lại ở.. Ở được vài tháng thì trả lại nhà, chán nản nên chị lên tu sửa lại chút rồi để đó luôn. Đằng nào đợt này chị cũng về Hà Nội vì công việc, shop ở Hạ Long thì đã có người quản lý rồi.

Vì chỉ 1 mình chị ở nên chỉ có một phòng ngủ là có đồ, nên nó sẽ ngủ cùng chị luôn, hơi ngại nhưng chị cương quyết lắm. Nó thay quần áo, người nó rất mệt nên chỉ muốn đi nằm, chị thì có công việc nên đưa nó 1 cái thẻ và dặn nó đây là thẻ để đi thang máy và mở khóa nhà. Điện thoại của nó vẫn im lìm như vậy. Nó bấm số em, lưỡng lự một lúc rồi cũng gọi nhưng

-Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…

Nó ấn gọi 2 cuộc đều như vậy, để điện thoại sang một bên, nó nhắm mắt lại… Có lẽ lần này là lần cãi nhau to nhất từ trước đến giờ của em với nó. Sắp thi rồi mà áp lực như vậy, nó sợ nó không vượt qua mất

….

Tỉnh dậy đã gần 7h tối, ngủ được khiến nó thấy người đỡ mệt hơn… Nó ra thì thấy chị đang nấu ăn, nó không đánh động mà chỉ đứng nép vào ngắm chị. Chị đeo cái tạp dề, tóc búi cao, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi. Có vẻ chị làm nhiều món nên chị chạy hết bên này bên kia. Nó nhẹ nhàng bước tới bên cạnh chị, lấy đôi đũa và đeo cái tạp dề vào

-Ơ anh dậy rồi ạ

-Có cần anh giúp gì không? – Nó hỏi chị

-Thôi anh đi tắm đi, em làm sắp xong rồi, tắm đi nhanh lên rồi ra ăn

Nói rồi chị đẩy nó đi, nó mở vali lấy bộ quần áo, khá ngạc nhiên là vali của nó được xếp rất ngăn nắp. Nó nhớ đêm qua nó chỉ vơ đại quần áo rồi nhét vào vali chứ chẳng sắp xếp gì. Có lẽ lúc nó ngủ, chị đã sắp xếp lại cho nó. Cầm bộ quần áo đi tắm, chị gọi với theo nó

-Anh ơi dầu gội của nam với sữa tắm em mới mua để ở góc bên phải gương đó, anh cạo râu đi, 1 đêm thức trắng mà nhìn như ông già vậy. Khăn tắm thì dùng của em cũng được…

Làn nước mát khiến nó sảng khoái hơn giữa cái tiết trời oi nóng này. Nằm điều hòa rồi bước ra ngoài khiến da nó khô đi. Tắm rửa và vệ sinh cá nhân xong, nó trở ra thấy chị đang ngồi vắt chân lên ghế xem tivi, bên cạnh là một bàn đầy thức ăn thơm phức…

-Anh ăn nhiều vào nè – Chị gắp đồ ăn cho nó liên tục

-Em ăn đi, anh có tay tự gắp được

-Ngon không?

-Anh không biết, anh đang đói nên ăn gì cũng thấy ngon hết

-Thế là không ngon rồi – Chị xị mặt xuống, nó thấy vậy liền thanh minh

-Đâu có, không ngon mà nãy giờ anh ăn hết à? Mà nãy em gập quần áo của anh à?

-Vâng, người đâu mà luộm thuộm, sách vở em để trên bàn đó

-Cảm ơn em

Chị không nói gì chỉ lườm nó, nó biết chị chẳng muốn nó nói xin lỗi hay cảm ơn với chị đâu. Mà nó lỡ nói rồi thì thôi vậy…

-Sao hôm qua anh lại như vậy, lại có chuyện gì sao?



Nó im lặng, nó chẳng muốn trả lời, nó sợ những gì xảy ra hôm qua tái hiện lên trong đầu nó. Nó nửa thấy mình ngu dốt, nửa thấy mình đúng, xâu chuỗi lại tất cả sự việc, từ ngày ở Hạ Long nó đã thấy nó và em có khoảng cách. Và càng ngày khoảng cách ấy càng bị nới rộng ra…

-Sao anh không trả lời em?

-Em ăn đi, anh không muốn nói, anh muốn thoải mái để tập trung vào kì thi… Sau này anh sẽ nói

-Dạ nhưng mà từ giờ em cấm anh tự làm khổ bản thân của mình như thế. Biết sáng nay em sợ quá mà lái xe tí đâm vào người ta không? – Chị dí ngón tay vào trán nó, gắt nhẹ

-Haizz, biết vậy không nghe điện thoại của em

-Anh dám không? – Chị lườm nó

-Thôi thôi ăn đi, nhìn cái mắt sợ quá không nuốt nổi cơm bây giờ

Chị ôm nó ngủ, nó ngủ cả ngày nên trằn trọc chẳng ngủ được, nó mượn máy chị nghịch, nó vào Facebook của em, nó thấy em đã xóa toàn bộ ảnh của nó và em, avatar của em là bức ảnh chụp nghiêng mặt chứ không phải bức ảnh kỉ yếu của em và nó nữa… Một cảm giác hơi nghẹn lại trong tim nó khiến nó phải ôm ngực, từ lúc biết yêu, nó hay có cảm giác này mỗi khi buồn về chuyện tình cảm… Người ta nói yêu là yêu trong tim, tim bị đau là do thất tình là đúng thật… Chị cầm điện thoại của chị, tắt màn hình và đặt lên đầu giường, sau đó cầm tay nó quàng qua ôm chị, tay chị xoa xoa lên ngực nó

-Em biết Nam đang đau ở đây nè, nhưng sắp thi rồi đừng nghĩ nhiều nữa. Có em ở đây rồi, em thương Nam… Ngủ đi sáng mai em đưa đi làm thủ tục thi nhé…

Một lời an ủi của chị khiến lòng nó trở nên nhẹ nhàng hơn, nó vuốt nhẹ mái tóc của chị, khuôn mặt thanh tú ấy trong ánh đèn ngủ trở nên lung linh hơn. Khẽ nói một câu cảm ơn chị, nó nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ…

….

Sáng hôm sau, chị đưa nó đi ăn sáng rồi đi làm thủ tục thi. Cũng chỉ là lên check lại và nhận phòng thi, số báo danh rồi nghe quy chế thi, những đồ dùng được mang vào phòng thi… Nó sẽ thi môn đầu là môn văn, chiều sẽ thi sử và sáng hôm sau thi môn cuối cùng là môn địa… Làm thủ tục xong cũng gần 10h sáng, chị đón rồi đưa nó đi chơi và ăn trưa ở ngoài… Cả chiều đó chị bận công việc nên đi suốt đến tối muộn mới về, nó chẳng biết làm gì chỉ ngồi dở sách vở ra học. Gác lại nỗi đau trong lòng, nó tập trung vào việc thi cử, có lẽ sau thi nó sẽ đi tìm và xin lỗi em, nó nghĩ nó và em cũng chỉ cãi nhau bình thường thôi, một cái ôm và một lời xin lỗi sẽ giải quyết được mọi việc…

Hôm sau đi thi, từ sáng sớm nó nhận được khá nhiều tin nhắn chúc thi tốt từ nhỏ Linh, nhỏ Thi và một số đứa bạn cũng như là từ bố mẹ nó. Riêng có một tin nhắn từ số lạ rất đẹp làm nó hơi tò mò không hiểu và không biết là ai nhắn. Nó bấm gọi lại thì thấy thuê bao

“Tự tin và làm bài tốt, đỗ đạt và có tương lai… Để sau này còn đi tìm”

Ngày thi đầu tiên, đề văn vào đúng tủ của nó, Tây Tiến, Đời Thừa và Chiếc Thuyền Ngoài Xa nó đều ôn rất kĩ. Nó chọn đề văn nâng cao để làm, bởi sự nhẫn nhục ấy có phần giống với nó, nó sẽ có cảm xúc viết hơn. Đề sử thì chẳng phải nói rồi… Kết thúc ngày thi đầu tiên nó tự tin làm khá tốt, ra khỏi khu vực thi, nó thấy chị đang đợi nó trước cổng, cứ thấp thỏm lo lắng. Thấy nó ra thì hỏi han ghê lắm, sau khi biết nó làm tốt thì chị cười tươi, ôm nó ngay tại quán nước làm cho hàng chục ánh mắt xung quanh cứ nhìn nó. Nó đành phải ra hiệu với các cô bác như nói rằng đây là chị cháu, chị cháu vui quá thôi…

Người ta thường nói trước khi đi thi đừng nên học mà hãy nghỉ ngơi, nếu có thì xem qua bài vở một chút để tự tin hơn. Tối đó ăn cơm xong nó vào ôn địa một chút, đây là môn nó yếu nhất, nhưng thời gian qua ôn tập và học cấp tốc thì nó cũng tự tin và khả năng làm bài của nó. Chị thì đang ở sau gấp lại quần áo mới giặt cho nó, rồi cứ ngồi chép miệng thở dài liên tục… Lúc sau thì ra ôm cổ nó thủ thỉ

-Anh ơi, mình đi dạo một chút không?

-Đi đâu?

-Đi sang Vincom Bà Triệu chơi đi, em mua cho anh ít đồ

-Đồ gì, anh có thiếu gì đâu?

-Anh xem quần áo của anh nhàu với cũ nát hết rồi, đi đi em mua tặng anh 2 3 bộ

Chị nói rồi thơm nhẹ vào má nó, nó thấy vậy thì né ra, nhìn chị

-Nào, anh đang học, quần áo anh nhiều rồi, mua làm gì… Mà nếu thiếu anh tự mua được mà

-Hmmm đi, em muốn đi, hôm nay Nam làm bài tốt, em thưởng cho Nam được chưa?

-Không, đồ trong đó đắt lắm, khỏi đi

Nó lắc đầu, lại tiếp tục quay lại đọc sách

-Đi đi mà, nhá, chiều em 1 tí đi Nam, nhá nhá nhá…

Chị lay lay cái tay nó, giọng phụng phịu làm nó mềm lòng

-Đi nhưng không mua gì thì đi

-Vâng…

Chị cười tươi, thơm nó chớp nhoáng làm nó chẳng tránh được, chị tung tăng mở tủ lấy váy ra ướm trước gương, vừa ướm vừa hát vài câu tiếng anh. Nó thì quay lại dọn lại đống sách vở cho gọn gang, rồi chuẩn bị đồ cho vào túi để mai đi thi… Đang ngó nghiêng tìm quyển át lát thì có tiếng chị ở sau

-Nam đừng có quay lại đây, để em thay đồ

Nhưng làm gì kịp, lúc chị nói thì đầu nó đang quay hết bên này bên nọ rồi, nó quay đầu lại, đập vào mắt nó là …

-Aaaaaa, đã nói em thay đồ rồi

Nó quay mặt lại luôn, mặt nó nóng ran đỏ ửng lên, hình ảnh nó vừa thấy là chị chỉ mặc độc 1 cái quần chíp bé xíu…

-Sao em không vào nhà tắm mà thay…

-Em nói anh rồi còn gì nữa?

Nó không trả lời nữa vì nó đang ngượng chín mặt, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy body của chị một cách trực tiếp như vậy. Đang ngồi suy nghĩ thì chị đẩy vai nó

-Nghĩ cái gì mà thộn ra thế, sao mặt đỏ thế kia

-Đâu có…

-Đây nè, đỏ hết cả tai lên đây này…

Nó quay ra nhìn chị, đôi má của chị cũng ửng hồng cả lên, chị cũng đang ngượng với nó mà

-Em cũng thế còn gì?

-Thế nãy anh nhìn thấy gì rồi hả

-Có thấy gì đâu, thấy mỗi quái vật 3 đầu

-Dám bảo em thế hả

Chị cắn vào tai nó đau điếng khiến nó phải la lên, mặt chị đỏ như gấc, nó thì nhăn mặt lại vì đau…



Nó và chị đến Vincom, chị đòi ăn kem, nó và chị ngồi ăn rồi đi chơi mấy trò chơi linh tinh. Nó cay nhất là trò gắp thú, tốn bao tiền cuối cùng chẳng gắp được con nào. Chị nhân viên thì cứ nhìn nó cười đểu, chị thì lúc đầu cũng hứng thú lắm, cứ hò hét này nọ. Nhưng đến lần thứ 10 chẳng gắp được con nào thì cũng chán

-Em đã nói rồi, anh đưa nó sang nhẹ nhàng thôi, anh di mạnh thế nó chẳng lắc rồi rơi ra

-Yên nào, sắp được rồi này…

Gần đến miệng hố thì lại rơi xuống, nó chán nản

-Thôi không chơi nữa, đi chơi cái khác

Nói rồi nó kéo tay chị đi, chị hơi bất ngờ nhưng lúc sau nhìn nó vui lắm… Chơi chán thì cũng đã hơn 9h, nó tính ra ngồi cafe một lúc thì chị kéo nó vào cửa hàng quần áo nam luôn. Một cô nhân viên đon đả ra cười cười chào đón

-Chị xem áo của Aristino hoặc của Polo…

-Dạ em mời chị xem

Cô nhân viên tươi cười giới thiệu, chị ắm hết áo này áo nọ vào người nó rồi bắt nó đi thay mặc thử. Đúng là đi mua quần áo với phụ nữ là một sự dày vò khủng khiếp nhất đối với mỗi người đàn ông.. Chị bắt nó thay cả chục cái, hết áo rồi đến quần, cuối cùng chị ưng 3 bộ, chị lấy tất rồi đưa thẻ cho nhân viên quẹt… Nó rút ví ra định đưa tiền mặt thì chị giật ví nó cho luôn vào túi xách của chị khóa lại. Không quên ném cho nó một cái lườm.

Nó xách túi quần áo ra đến cửa, chị thì đang khoác vai nó cười tươi. Bỗng nó khựng lại, đánh rơi cái túi quần áo, mắt nó sững sờ, người nó đứng hình. Chị hơi ngạc nhiên, nheo mắt nhìn theo ánh mắt của nó

Nó thấy em… và thằng Tóc Xanh… đang khoác tay nhau đi lên thang cuốn. Em cười nói vui vẻ, thằng Tóc xanh đang ôm lấy eo của em sau đó hôn lên trán em… Nó kéo giật chị vào trong cửa hàng, may mắn là em không nhìn thấy nó… Chị dường như hiểu ra, kéo nó dịch vào khuất sau con Ma nơ canh

-Anh… bé Mai - Chị ngước lên nhìn nó

-Anh biết… đi theo

-Anh bình tĩnh nhé …

Nó gật đầu rồi kéo chị đi theo, nó đi sau em và thằng tóc xanh, giữ một khoảng cách an toàn. Chị mở túi xách, đưa cho nó một cái khẩu trang

-Anh đeo cái này vào…

Nó nhìn chị hơi ngạc nhiên, chị chỉ gật đầu với nó, đúng là chỉ có chị mới hiểu nó đến như vậy… Nó đeo khẩu trang vào, kéo cái mũ lưỡi chai của nó xuống một chút… Nhưng từng hành động của em và thằng Tóc xanh khiến tim nó từ từ vỡ vụn

Em vào một quán cafe ngồi, bàn của em đằng sau một cái vách ngăn, nó kéo chị vào luôn và ngồi ở bàn bên cạnh. 2 bàn sát nhau chỉ cách một cái vách ngăn đặt nhiều chậu cây và sách trên đó. Nó ra hiệu cho chị yên lặng, nó muốn nghe cuộc nói chuyện này…

-Chơi chán chưa? Thế em quyết định đi à – Giọng thằng Tóc Xanh

-Thôi đi thôi, ở đây chán lắm rồi

-Thằng kia em giải quyết sao rồi?

-Nó bỏ đi sau khi cãi nhau với em, em cho nó đi luôn rồi

-Thế là bỏ nó xong là nhận lời yêu anh luôn, anh tưởng em yêu nó lắm mà?

-Chơi bời thôi, phải tỏ ra ngoan ngoãn như vậy thì bố mẹ em mới cho em ở Việt Nam, chứ giờ sang đó chán chết chả được đi chơi đâu…

-Haha, thằng lưu manh khố rách áo ôm đó, em bỏ nó là đúng

-Nói chung cũng là tình đầu, nhưng đến giờ phút này thì hối hận nhiều hơn… May mà dứt được, chứ nó sau này chẳng làm ăn được gì đâu. Vừa què cụt, vừa lưu manh, chẳng có tương lai…

Tay nó giật giật, nó run lên, chị nắm chặt bàn tay của nó, nhìn nó lắc đầu, chị khẽ thì thầm

-Nam, bình tĩnh… nghe hết đi đã

Qua khe của vách ngăn, nó thấy thằng Tóc xanh đang ôm em, em dựa vào ngực thằng đó… Ngực nó đau nhói, nó thở mạnh hơn. Nó từng ôm em như vậy, nó thích nhất là được ôm em như vậy. Vì như thế em như một con mèo con nằm trong lòng nó… Nhưng giờ đây em đang trong vòng tay người khác, vậy là linh cảm của nó đã đúng, em đã phản bội nó, phản bội tình yêu của nó…

-Thôi đừng buồn, tối nay overnight với anh nhé, lát rủ bọn kia lên bar chơi

-Ok, lâu rồi em không lên bar, tỏ ra ngoan hiền thời gian qua em thấy ngột ngạt khó chịu quá rồi

-Ai bảo chạy theo tình yêu bỏ bạn bè cơ, xong tối qua nhà anh nhé

-Qua thì phải làm gì mới qua cơ

-Em thích gì anh chiều đó, cực cưng

Tai nó lùng bùng, nó không thể nghe thêm được nữa. Nó cảm tưởng nó sẽ chết vì đau ngay tại đây nếu nghe thêm 1 điều gì nữa từ chính đôi môi của em. Đôi môi đỏ mọng mà nó từng hôn nhẹ vào mỗi buổi sáng thức dậy… Nó giằng tay ra khỏi tay chị, nó đứng lên, chị nhìn nó sững sờ. Nó bước ra cửa, chân nó run run, nó khuỵu xuống, ôm ngực… Chị hoảng hốt chạy ra đỡ nó

-Anh không sao… - Nó đẩy bàn tay của chị đang cố đỡ nó dậy, nó cố đứng nhưng đau quá, đứng làm sao đây… Tất cả mọi chuyện, hết rồi, hết thật rồi. Hoàng hôn, tình yêu và em, tất cả đều hết rồi. Chết tiệt, chân ơi, tại sao mày lại vậy… Tao muốn rời khỏi đây thật nhanh, tại sao mày lại không chịu đi…

Chị bặm môi nhìn nó, một vài vị khách đang ngó ra tò mò, một vài lời xì xào vang lên… Chị quay phắt vào trong, nó quay lại đã thấy chị đứng trước bàn của em, chị tháo khẩu trang, bỏ kính xuống…

-Nghe nói em sắp đi xa chăng? Tốt quá, hãy đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Nam nữa… Em không đủ tư cách và mãi mãi không bao giờ xứng đáng với những gì Nam đã làm cho em. Và chị xin nói với em rằng, đây sẽ là lần cuối cùng chị đủ bình tĩnh và lịch sự để nói chuyện với em…

Em nhìn chị hoảng hốt, em rời khỏi vòng tay của thằng tóc xanh, ngồi dịch xa ra. Thằng tóc xanh thấy chị thì hẵng giọng

-Ơ con điên này là con nào, mày đứng đây nói clgt?

-Mày câm mồm lại, mày có tin mày không bước được chân ra khỏi đây không?

Chị chỉ mặt thằng tóc xanh, tay chị với lấy cốc nước trên bàn… Nó đi vào, nắm lấy bàn tay của chị lắc đầu… Em nhìn thấy nó sững sờ, người em run lên bần bật

-Mày thích đọ tiền tao đọ tiền với mày, mày thích chơi kiểu gì tao chiều mày kiểu đó, thằng ranh con vắt mũi chưa sạch như mày. Chỉ một cuộc điện thoại thôi…

Nó kéo chị, chị vùng vằng

-Anh để yên, để em nói, em nói cho lũ chúng nó biết…

-Đi về - Nó vẫn kéo chị đi, nhưng chị cương quyết giằng tay nó ra

Em ngồi đó, nó thấy em bật khóc, em đang ôm mặt khóc nức nở… Em khóc vì gì? Đáng lẽ em phải vui vì đã bỏ được 1 thằng như nó chứ… Đúng, em nói đúng, què cụt, lưu manh và không có tương lai… Em nói đúng lắm… Anh không đủ sức để yêu em nữa đâu, anh và em, 2 người ở 2 thế giới khác nhau hoàn toàn mà… Phải không?

Nó bỏ chị ở lại, nó lững thững bước ra ngoài… Tai nó đã không còn nghe thấy gì nữa, chỉ một mớ âm thanh hỗn loạn và ù đi… Tiếng chị chạy theo nó, nó vẫn đi, ra đến cửa Vincom, nó đi như một cái xác không hồn băng qua đường. Tiếng xe cộ phanh kít lại, một vài tiếng chửi vang lên

-Ranh con, mày muốn chết à?

-Thằng này điên à, tao đánh chết mẹ mày giờ?

-Đi đứng thế à, ngu như con chó

….

Chết ư? Đúng rồi, nó muốn chết, nếu nó chết được thì tốt quá. Con tim và lý trí của nó chết rồi mà, vậy thì thân xác này sống để làm gì nữa. Trong đầu nó lúc đó chỉ nghĩ đến 1 từ : Đó là chết … Chị chạy theo nó, chị đang khóc nức nở, chị ôm chặt nó giữ nó lại

-Nam, bình tĩnh, nghe em bình tĩnh…

Nó không trả lời, vẫn cứ cố bước đi, chị ôm và kéo nó từ đằng sau, đôi chân chị dùng hết sức để trụ vững kéo nó lại… Bất ngờ chị đẩy nó ngã xuống vỉa hè, chị ngồi bệt xuống, ôm chầm lấy nó

-Anh phải bình tĩnh lại, huhu, bình tĩnh được không? Em xin anh…

Nó ngồi đó, đôi mắt vô hồn đến đáng sợ… Ở trên vỉa hè ấy, 1 người con gái đang khóc và ôm chặt 1 cái xác không hồn… Ngay bây giờ, nó muốn một cơn mưa và ngâm mình dưới đó… Trời như hiểu thấu lòng nó, một vài hạt mưa rơi xuống. Mưa rồi… cơn mưa của sự kết thúc…

BÌNH LUẬN

Nguyễn Tuấn

Trả lời

2024-04-08 13:41:39

Đọc đến chap 44, t thấy thương cho Linh quá. Mẹ chỉ muốn chửi ông tác giả. Chung tình đéo gì, hẹn ước cho lắm vào, nào đợi 2 năm các thứ. Mà cũng phải Linh nói chia tay đ đâu, chỉ là tạm dừng để suy nghĩ. Mẹ thế là ông như chim sổ lồng. Chung tình đéo gì, chia tay em này là gối đầu tay em khác được, yêu Mía mà vẫn đầu để ý em Thư, yêu em mãi mãi nhưng đầu có nhiều ngăn cho nhiều em. Haizzz thật sự tôi thức nguyên đêm để đọc, đáng nhẽ đ đọc phần 3. Không biết giờ ông lấy vợ là ai, nhưng hi vọng ông đừng làm vợ ông hối hận. Vợ ông mà là Linh thì… đéo biết phải nói gì hơn, mẹ chơi ít thôi về chăm con chăm vợ bù đi

Khánh Nguyễn

Trả lời

2024-03-10 14:03:36

Thớt có thêm chap nữa ko vậy, đang hay. Cám ơn thớt nha

Khánh Nguyễn

Trả lời

2024-03-09 19:54:35

Vô tình thấy phần 3, cứ tưởng 2 phần là kết. Ai ngờ số của thớt cũng quá xui, cũng hi vọng là đến cuối cùng thớt và Linh là 1 đôi. Hay quá đọc từ sớm đến giờ hết 19 chương

Duc Nguyen

Trả lời

2024-03-06 04:09:22

Đề nghị đồng chí nhậu nhẹt ít thôi và ra chạp cho ae đọc với chứ nghiện quá rồi tác giả ơi

Ducnguyen

Trả lời

2024-02-08 05:59:29

Truyện của bạn thật sự rất hay và lôi cuốn. Mình xin lịch ra truyện được ko bạn

satnat123 [Chủ nhà]

2024-02-08 17:04:44

Cảm ơn bạn. Không có lịch cụ thể bạn ơi.

satnat123 [Chủ nhà]

Trả lời

2022-11-27 13:51:08

Cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi và ủng hộ cuốn hồi kí này trong suốt 18 tháng vừa qua. Lời hứa không drop dù bất cứ giá nào mình đã thực hiện được. Thật sự hôm nay phải viết chữ END cũng khiến mình dâng lên 1 cảm xúc khó tả. Bỗng nhớ về ngày đầu tiên mình gõ dòng tựa đầu tiên cũng là một ngày mưa ở ĐN, hôm nay gõ những dòng chữ cuối cùng của cuốn hồi kí này trời cũng mưa lạnh.. Cuốn hồi kí này ra mắt ở thời điểm truyện voz không còn quá hot như trước nhưng được sự ủng hộ của mn cũng khiến mình có thêm nhiều động lực để viết, để kể.. Hi vọng rằng mn khi đọc nó sẽ thấy tuổi trẻ của mình trong đó, bất cười vì những kỉ niệm hay đơn giản là dớm nước mắt với những điều đã bỏ lỡ. Chúc mn thật nhiều sức khỏe và đón đọc sách của mình.. Sẽ có phần 3 nhưng cũng sẽ không còn bông hoa hướng dương Mai Anh, cô gái với đôi mắt hớp hồn Anh Thư hay là bà chị già si tình Hoài Thu nữa.. Mình sẽ trở lại sớm thôi.. Cảm ơn tất cả mn, chúc một ngày vui vẻ, hạnh phúc và tốt lành. Cảm ơn!