Logo
Trang chủ

Chương 117: Gửi thiệp

Tôi định mời Diệp. Đó là sự thật. Và tôi đã điền tên Diệp vào tấm thiệp màu vàng nhạt với chùm bong bóng bay cao bên đám “hoa cỏ mùa xuân” đó. Nhưng làm sao để gửi đi, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách. Đã qua rồi cái thời cười nói thân mật, qua rồi cái thời sóng bước chung đôi. Tôi thật chẳng thể cứ bước đến thật tự nhiên mà gửi em một cái gì đó như thuở trước. Vậy nên tấm thiệp cứ nằm mãi trong túi áo suốt 3,4 ngày liền.

Một hôm, buổi học vừa kết thúc, đợi Thương dưới gốc cây dâu râm mát trước cổng trường. Em đạp xe đến rồi hai đứa sánh đôi trên đoạn đường quen thuộc.
 

  • Cái gì trong túi áo V vậy, thiệp sinh nhật hả?
  • Ừ Thương. – Tôi có thoáng giật mình.
  • V gửi ai mà chưa gặp người ta hay sao?
  • À… đúng… - Tôi bối rối buộc miệng.
  • Vậy là không đúng rồi. Đúng mà cứ ấp a ấp úng hoài. V gửi nhưng ngại không biết gửi thế nào đúng không?
  • Sao… sao Thương biết?
  • Thì Thương thấy nó nằm trong đó 3 ngày rồi.
  • … Tôi cứng đơ cổ họng.
  • Có người làm V đắn đo đến vậy sao ta? Không biết hồi trước Thương có làm V đắn đo chút nào không nhỉ?
  • Hihi. Thôi Thương đùa đó. V mời Phượng sao không thấy mời Tuyết Linh?
  • Tôi chợt ngớ ra. Ba cô bạn này chơi chung, tôi mời 2 người lại quên mất người còn lại, quên mất người đã giúp đỡ mình ngày trước, suy nghĩ thêm chút tôi trả lời – V chưa gặp để gửi thiệp thôi á.
  • Ừ. Thương sợ V quên thôi.

Đúng là tôi quên thật. May em kịp nhắc. Trưa đó về đến nhà, mãi lăn tăn với tấm thiệp trong túi, tôi lững luôn chiều nay 3h mấy đứa lên nhà làm pa nô. Vẫn còn đang ngủ trưa, thằng Danh chạy xộc thẳng vô phòng :
 

  • Mấy giờ rồi còn nằm đây bạn, hẹn anh em mà thế à?
  • Ủa, hẹn gì, à, quên, mấy đứa tới rồi?
  • Đủ rồi, dư luôn. Ta, ku Nhân, Minh chui, thêm cả thằng Huy, Thành với Tuyển.
  • Vậy xuống làm thôi.

Tôi lục tục đi xuống rửa mặt rồi phân nhiệm vụ. Minh ra tạp hóa mua giấy roki đi, 2 tấm. Thành, Huy với Tuyển vô mở máy tính lên tìm tranh ảnh theo chủ đề. Danh sửa soạn màu nước nhé.
 

  • Còn ta? – Nhân ca sĩ thấy không có việc gì nên đánh tiếng.
  • Uhm. Mi, xem nào, chạy xuống quán Sài Gòn mua mỗi đứa ly chè về ăn cho vui.
  • Ok. – Gì chứ thằng này chúa ăn hàng, giao cho nó mấy nhiệm vụ kiểu đó hợp không sai chút nào.
  • Chết. Ta để quên màu ở nhà rồi V. – Ku Danh vô báo cáo thật thà.
  • Ôi. Vậy lấy gì tô?
  • Nhà mi không có à?
  • Ta xưa giờ toàn khống chế môn vẽ mà có gì được. Để ta chạy lên nhà bé Ngân hỏi thử.
  • Để ta đi. – Ku Danh tranh việc. Nó vốn say bé Ngân đứ đừ, hay tìm cách lân la nhưng toàn bị chặn ngay cổng. Vậy nên hễ thấy cơ hội tiếp cận mục tiêu là cu cậu xung phong ngay.

10 phút sau, tất cả mọi thứ sẵn sàng. Cả nhóm ngồi tô tô vẽ vẽ. Tôi chạy xuống nhà bé Trúc xin nẹp về cho ku Nhân đóng. Nhìn nó tháo vác đo, cưa, xuống búa, suy nghĩ trong đầu chợt lóe lên, tôi lên tiếng hỏi :
 

  • Sao bữa nay lựa chỗ ngồi xa anh em vậy bạn?
  • Không cố ý mi ơi, vô trễ, ngoài bàn đầu ra thấy trống mỗi chỗ đó nên ngồi luôn.
  • Kaka. Ngồi sau gái, ngắm nhiều học hành tiến bộ nhanh lắm.
  • Ta địa nhỏ khác rồi.
  • Đứa nào, nói đi ta mối cho.
  • Cũng định nhờ mi nhưng cứ từ từ.
  • Vậy ta nhờ mi cái này trước. – Vừa nói tôi vừa lôi tấm thiệp trong túi áo ra – Mai lên gửi bé Diệp giùm ta được không?
  • Gì đây, thiệp mời sinh nhật à? Hay bay, mời mỗi mình nó thôi hay sao mà không thấy mời anh em?
  • Anh em tổ chức riêng, chị em tổ chức riêng, cố gắng giao tận tay giúp ta.
  • Yên tâm. Mà không phải mi với hắn hết rồi à?
  • Hết gì, trong lớp với nhau thì đều bạn bè cả.
  • Ta íu tin.

Phải tôi là nó tôi cũng chả tin nữa là. Thôi nghĩ sao thì nghĩ, tìm được cách trao tấm thiệp đến Diệp tôi đã thấy nhẹ nhõm lắm rồi. Nhưng lại chợt mông lung, liệu em có đi không nhỉ? Nếu không đi, tôi mất ngay một điểm lấy le với thằng Phúc. Còn nếu đi, ngày hôm đó mọi chuyện sẽ như thế nào ta? Hai đứa sẽ nói gì với nhau? Hay là vùng đất băng giá ở giữa cứ thế tỏa ra những hơi thở lạnh buốt? Thôi cứ kệ. Không biết ngày mai sẽ ra sao, mà có ra sao cũng chẳng sao. Đó là phương châm sống của tôi lúc ấy. Năm cuối rồi, chơi lớn một lần cho đến đâu thì đến.

Hôm sau, vô lớp học anh văn, nhân lúc cô Châu Long chưa ra tôi quay qua Tâm với Trang nói nhỏ :
 

  • Thứ 5 tuần sau sinh nhật V, hai bạn cố gắng sắp xếp nhé.
  • Mấy giờ vậy V? – Tâm lên tiếng.
  • 5h30 chiều đến khi nào các bạn muốn về, chắc tầm 10h. Hehe

Nghĩ gì đó giây lát, Trang xoay qua Tâm nói :
 

  • Vậy là phải nghỉ học lý hả?
  • Ừ. Muốn đi thì phải nghỉ thôi.
  • Hay tặng quà thôi…
  • Ê ê… không được nha. – tôi chen lời – V mời hai bạn không phải vì quà cáp, quan trọng là sự có mặt của cả hai, học thêm tuần 3 buổi, sinh nhật năm chỉ một lần, coi như nể mặt…
  • Hihi. Tụi Tâm sẽ đi mà.

Nghe xong câu khẳng định này mặt tôi mới giãn ra đôi chút. Nếu 2 mỹ nhân ở đây không đi, tôi thua kèo thằng Phúc chắc cú.

Hôm sau qua lớp gọi Linh ra, tôi vừa nhận lại cuốn truyện Thương trả, biết Linh cũng rất thích đọc nên tôi gửi cuốn truyện kèm luôn tấm thiệp :
 

  • Sao giờ mới gửi người ta, không mời thì thôi chứ cần gì nghe ai đó nói rồi…
  • Không! Làm gì có chuyện không mời. Thiệp viết từ lúc mới mua – tôi cười cười lãng đi.
  • Linh nhíu nhíu đôi mắt tỏ vẻ nghi ngờ. – Ông đừng hòng qua mặt tui. Đối với riêng ông, tôi chẳng bao giờ tin điều gì. Ông không biết Thương đã trải qua những gì đâu.
  • Những gì là những gì? – Tôi sốt sắng.
  • Ông cũng không nên biết!

Linh nói xong lấy tấm thiệp với cuốn truyện đi thẳng vào lớp, để lại tôi bên bộn bề những suy tư vừa xuất hiện trong đầu. Trải qua những gì là những điều gì nhỉ? Đó là của quá khứ xa xôi hay chỉ những ngày tháng vừa thoáng qua lúc trước? Đó có khi nào là nguyên nhân mang đến em đôi mắt xa xăm, trong veo dịu vợi tựa mặt hồ mùa thu không gợn sóng này, hay đơn giản chỉ là những nỗi buồn tôi mang đến em bên dòng sông lười, dưới nhánh bằng lăng hôm nọ?

Mà thôi. Nếu Linh đã nói tôi không nên biết thì tốt nhất cũng không nên biết làm gì. Nếu có một ngày nào đó thật đẹp ở mai sau, khi mà tôi với Thương đã là một cái gì đó của nhau, tôi tin, em sẽ là người thỏ thẻ vào tai tôi những điều tôi muốn biết. Còn giả như tôi lại thêm một lần đau khổ, chuyến xe số phận chỉ đưa tôi và em đi chung một đoạn đường, đến ngả rẽ nào đó, tôi hoặc em không cùng chung lối nữa, tôi chấp nhận quay lưng với những điều mình không nên biết đó.”

Vậy là xong xuôi công đoạn gửi thiệp. Nói lên sao có vẻ đơn giản nhưng lúc bắt tay thực hiện thật lắm phiền phức. Đặc biệt tấm thiệp của Diệp và Linh.

Trưa hôm đó, sau khi đưa Thương về đến cổng tôi hí hửng đạp xe lên nhà ku Phúc. Thằng này ba mẹ đều làm ngân hàng, em nó lại học bán trú qua trưa nên trừ chủ nhật, hôm nào cũng có mỗi nó ở nhà. Thức ăn đầy ắp trong tủ lạnh. Cơm canh, các món mặn mẹ nó làm sẵn đó rồi mới đi nên trưa về hâm lại là xong. Xới ra hai bát cơm, tôi thăm dò :
 

  • Mời xong xuôi hết chưa bạn?
  • Đã xong. – Nó háy mắt ra chiều tự tin lắm.
  • Có mời em yêu chứ? – Ý tôi muốn nhắc đến Hồng Vân, cô bạn nó đang cưa cẩm.
  • Chắc chắn rồi, sao thiếu được. Thêm cả 4 hoa khôi nữa. Hôm đó chắc hoành tráng đây. Kaka. Mà mi mời chưa?
  • Ù ôi, - tôi bắt đầu mở quạt chém gió – Ta búng tay cái là xong hết. 6 bé nhé. Xinh cực.
  • Sao lại 6, 5 thôi mà? – Đầu tiên tôi với nó quy định chỉ được 5.
  • Ta tính kỹ rồi, mi 5 ta 5 là 10, thêm 3 nhân vật chính là 13, số 13 xấu quá nên ta thêm 1 nữa. – Tôi tìm đường lèo lái.
  • 14 cũng không đẹp. Ông bà nói mùng 5 14 23…
  • Vậy thích thì mời thêm đứa nữa đi.
  • Ok. Sao ta thua mi được. – Nó lại giở giọng ganh đua.

Về món ăn, mẹ và chị tôi đã bàn bạc lên phương án kỹ càng. Sáng hôm đó đi chợ để nguyên liệu còn mới. Trưa ngủ dậy xong thì soạn ra làm. Thành phần tham dự đã duyệt. Thêm hai trò chơi trong buổi tiệc. Đến tầm 7h30 ra karaoke, 9h30 về là vừa đẹp. Tất cả mọi thứ tôi gói gọn trong kế hoạch không thể chi tiết hơn trên cuốn sổ tay công việc trước mặt. Chỉ có điều tôi quên rằng, người tính không bằng trời tính. Khi mà những nhân vật vốn không thuộc về nhau lại ngồi cùng nhau... Và ngay trước ánh mắt tinh tế đầy kinh nghiệm của mẹ tôi…
 

  • Có đứa bạn nào không nói lên phụ mẹ với nghe con.
  • Dạ… không có ai ạ… - Tôi vừa nói vừa cười gượng lấy tay lau mồ hôi trán.
Quay lại truyện Hoa Vàng Thuở Ấy
BÌNH LUẬN

HONDA PHÚ DUY

Trả lời

2023-12-28 13:15:52

xin lỗi, nhưng đọc quá ngán ạ, chỉ theo được vài tập... tác giả quá lan man và dường như không biết đặt trọng tâm vào đâu.

Chuong80

Trả lời

2023-10-06 13:28:32

Bạn viết truyện tả cảnh thì đẹp nhưng dường như bạn mê Nguyễn Nhật Ánh nên dựa theo văn phong.Nhưng văn của bạn rườm rà,miêu tả nhân vật phức tạp về tính cách quá,chèn thơ quá nhiều khiến người đọc bực bội vì tính cách nhân vật và mệt vì phải đọc thơ