Logo
Trang chủ

Chương 35: Hoa bưởi trắng 7

Đoàn quân dã thú lên bờ hung hãn chà đạp, giết chóc mọi sinh linh đất Việt.
Mẹ hắn hộc máu ra chết khi hay tin, hắn dẫn lũ giặc man rợ về phá làng, phá nước.
Những thiếu nữ mất đầu, loã thể, đầy ven đường.
Những mái nhà lửa cháy, khói bốc ngụt trời, khắp chốn.
Xác trẻ em khét lẹt trong lửa. Bốc khói xèo xèo.
Vệt máu khô lưu trên trụ giáp ngoại bang.
Nhan giật mình giữa giấc. Biết đâu trong đám con gái mất đầu có người tên Nhiên, biết đâu những vết máu khô là huyết tộc thân thuộc của hắn. Tay Nhan đã vấy máu, hắn không thể tự chặt đứt tay mình.
Đêm đêm, mẹ hắn hiện về trong mơ, đòi giết đứa con bất hiếu!
Sông nước Đại Việt nổi sóng lần ba. Dòng sông đi qua, sóng cuộn như sông Cầm mùa lũ. Rừng trúc đại ngàn, măng mọc như chông vót nhọn. Nứa núi dãy Đông Bắc xiên ngang lên trời vạt chéo mũi giáo.

Quân dân tập kích trại giặc khắp nơi, khí thế oai hùng của đoàn quân Thánh Dực. Sự hung hãn, man rợ của lũ giặc cướp, có cả mưu mô chước quỷ tà ma, dâm dật của Nhan mà không xoay chuyển được tình thế. Chúng khốn đốn chờ thời cơ, chờ lương tiếp viện để đánh đòn quyết định.

Ngày 11 tháng Giêng năm Mậu Tý, 1288, đoàn thuyền chở lương tiếp viện cho quân xâm lược do Trương Văn Hổ chỉ huy, bị tướng Trần Khánh Dư phục kích đánh cho tan tành vùi xác, chìm thuyền lương ngập ở Cửa Lục. Quân Nguyên Mông mất hết, hoang mang tột độ, rút chạy nhục nhã ra biển. Trong trận thủy chiến năm 1288 trên sông Bạch Đằng, cùng với chủ tướng là Ô Mã Nhi, Phàn Tiếp, Tích Lệ Cơ, Nhan bị quân Đại Việt vây tóm cổ, bắt sống.
Khuôn mặt lẫn hai dòng máu của Nhan bị phát giác. Nhan bị trói đưa đến trước Hưng Đạo Vương.
Vương trỏ mặt hắn, mắng rằng :
Thằng giặc kia, ngươi mang dòng máu Việt, mà lại dẫn đường cho ngoại bang giết hại dân lành là làm sao? Có đày ngươi xuống âm ti, địa ngục ngươi cũng không thể hết tội được!
Nhan cúi gằm mặt, mắt đỏ sọc
Nhan bị lôi ra chém. Hắn vận ma thuật, gươm chém đều quằn hết lưỡi, đầu hắn không lìa khỏi cổ. Mọi người kinh hãi tâu lên. Vương lệnh:
Ta đã có phép trị, đưa hắn về An Bài, Đông Triều. Khấn vái vong hồn mẹ hắn rồi sẽ mang ra chém !
Thằng Nhan tội đồ phản quốc, được lôi trở về làng An Bài, không phải là về thăm quê!
Hắn sẽ được gặp lại tuổi ấu thơ, gặp lại đứa con gái hắn chưa nhìn trộm được rõ ràng.
Nhan rùng mình, nghe thấy nói đến làng An Bài, quê ngoại hắn.
Dân An Bài đứng kín bến sông, xem chém đầu thằng Phạm Nhan. Hắn gục đầu, không nhìn một ai.
Thằng Nhan.
Giặc Phạm Nhan người ở bến sông Cầm!
Nhan bị trói giật cánh khuỷu, thu lu giống con chó cụp đuôi nằm trong rọ tre, mặt nó quay ra bờ sông. Những người ruột rà, hàng xóm, những đứa con trai, con gái làng An Bài vây quanh hắn. Hắn đã chuẩn bị nghe những lời độc địa. Hắn đã chuẩn bị đón những ánh mắt khinh bỉ. Hắn đã sẵn sàng giương cái cổ cứng hơn thép, để làm oằn mọi lưỡi gươm giáng xuống. Hắn đã chuẩn bị để thành con quái vật không bao giờ chết. Mũi hắn ngửi thấy hương hoa bưởi của mái tóc Nhiên và Nhiên vẫn chờ ngày hắn về.
Trong đám đàn bà con gái người làng An Bài chạy ra hôm ấy, có một người lấy tay che mặt, giọt nước mắt rấn ra sắp rơi xuống má. Nhiên đưa tay vào túi, cái lược sừng vẫn còn nguyên. Nhiên đã không còn chải tóc bằng chiếc lược sừng, từ khi hay tin Nhan dẫn giặc về nhà. Nhiên định bụng khi gặp Nhan sẽ ném cái lược cứng vào giữa mặt hắn, những lời như dao sắc đã chuẩn bị sẵn.
Nhiên mấy lần đưa tay vào túi nhưng lại bỏ ra tay không. Nhan đang ở trước mặt, chỉ cách dăm bước chân. Những lời cay độc không bật ra được, cổ họng khan đặc. Ruột quặn lên. Mặt sông lại nổi sóng.
Nhan ! Lời dao sắc chỉ có thế!
Nhiên cố kìm nước mắt chảy ra, nhưng không giữ được.
Nhan đang phải quỳ gối ở đúng chỗ neo thuyền khi Nhiên đưa hắn qua sông. Hòn đá chỗ bờ cát lõm vẹt đi một đám đến giờ, kỳ dị, Nhiên đã ngồi ở đấy nhiều lần.
Đầu hắn quay cuồng, mắt hắn hoa lên.
Tự nhiên một dòng nước mắt nóng hẳn, dâng tràn lên mắt hắn. Bỗng dưng hắn khóc, nước mắt đang chảy làm mềm lòng hắn, có phần giống giọt nước mắt chia tay ở bến sông Cầm mằn mặn, lúc hắn không phải là tên giặc.
Nước sông Cầm. Nước mắt bà mẹ, nước mắt Nhiên. Nhan giờ mới tự nhận ra cố hương làm hắn hóa thành yếu mềm. Thằng giặc gục đầu, bao nhiêu ma thuật biến mất. Bao nhiêu công lực, yêu thuật bao năm rèn luyện tan biến hết. Hắn là con quỷ đã hết phép. Cổ hắn oặt xuống, không xương. Chờ nhát gươm ân huệ của Đức Thánh Trần Chính ngọ.

Người ta khấn vong hồn mẹ hắn trước.

Kiếm báu mang ra.

Thẻ lệnh ném xuống.

Tiếng hô cứa đứt không gian.

Giáng xuống.

Thằng Nhan!

Nhẹ bẫng!

Một ngày giữa đông, trẻ con làng An Bài nhặt được một vỏ ốc ngũ sắc ở đúng cái vết lõm kì lạ bên bến sông Cầm. Vỏ ốc nhẵn bóng, đưa lên vành tai nghe như tiếng gió từ nơi rất xa, chuyện cũ thổi về…
Ông cụ ra bãi Cáy, cái túi bóng lập lờ giữa sông. Ông cười nói một mình giữa không trung:
Lại gặp người quen rồi, cứ trêu đùa giấu giếm làm gì tội nghiệp người ta
“…Muốn ăn cơm nắm muối vừng,
Thì về chợ Cột, đi rừng với anh..”
Đọc hết câu chợt có cơn gió thổi, đợt sóng đưa cái túi vào bờ. Ông cụ chắp tay vái tạ rồi bỏ vào thùng xốp trên bờ, đậy nắp lại. Thằng bé ra sau nhìn thấy lặng lẽ đi về. Đến chiều, một cô bắt cáy ven sông thấy cái thùng xốp có đám quạ túm tụm kêu, mở ra giật mình đứng cả tim, vội vàng đi báo công an.

Quay lại truyện Bạn gái tôi lớp 8
BÌNH LUẬN

Phuong Tran

Trả lời

2024-04-09 09:24:31

Kể chuyện lan man , bố cục truyện ko rõ ràng