Logo
Trang chủ

Chương 12

(Chuyện cũ cho bạn mới chưa đọc)

….

Đây là câu chuyện cũ về Thiên linh cái mình đã đăng giờ dẫn lại cho những bạn hỏi nhé.

Chủ nhật rảnh, xin kể một câu chuyện cũ cho mọi người nghe ạ. Toàn bộ câu chuyện tôi ko được chứng kiến, nhưng được thấy tận mắt những thời khắc kinh khủng diễn ra trong đó.

Năm 95 tôi ở Phnum samkoh, một tỉnh ven biển giáp tỉnh Trat biên giới Thái lan, nơi đó giống một số tỉnh miền Trung VN, vừa có núi, rừng, vừa có biển. Dân cũng đi biển và làm mắm, nước mắm...ở đó có một vựa nước mắm khá lớn, của một Bà Bự- cách người Cam gọi những người đàn bà giàu có, quyền lực- tên là B.V, bà là người gốc Thái lan, gia đình bà giàu có, làm nghề ủ nước mắm khá lâu rồi, bà có 6 người con, 1 trai 5 gái, đều lập gia thất và ở trong đại gia đình của bà, cả nhà ở, xưởng đóng chai, trưng bày sản phẩm, và sản xuất..bà là người đàn bà rất giỏi, chồng bà mất từ hồi còn chiến tranh VN, một mình bà một tay gây dựng cơ đồ đồ sộ và nuôi 6 người con. Mọi điều gần như bà đều cảm thấy mãn nguyện...Nhưng có một điều bà luôn trăn trở trong lòng tuy ko nói ra, đó là nhà bà từ con tới cháu, đều âm thịnh..người con trai lấy hai vợ, có tới 5 đứa con nhưng vẫn chỉ là gái. Bà đi cầu cúng, xin..đủ khắp Chùa chiền, miếu mạo khắp nơi, để xin một thằng cháu đích tôn..cuối cùng bà cũng có được cháu đích tôn, thằng bé rất đẹp, cùng cha mẹ nhưng nó khác hẳn các chị..nó trắng trẻo, môi đỏ, tóc hơi hung hung.. tên nó là J.D...nhìn nó nhiều người tưởng người lai. Nó vừa đẹp, vừa thông minh, nhanh mồm miệng..có nó, bà như đc trẻ lại mấy chục tuổi, bà giao hết việc cho các con, nghỉ ngơi và đi Chùa chiền, làm từ thiện. Bà thuê hẳn hai người giúp việc chỉ để phục vụ thằng cháu đích tôn từ A tới Z...Công việc của đại gia đình bà ngày càng suôn xẻ, tốt đẹp...cho tới khi chuyện kinh hoàng ập tới.

Tất cả như một sự sắp đặt có kế hoạch, bà thì đi lễ và phát Thiện ở tận Kaoh kong, cách nhà mấy trăm km, con trai thì đi dự lễ khánh thành một ngôi Chùa mới, hai người giúp việc thì đc bà cho cả gia đình ở cùng nên gần như ko mấy khi nghỉ việc..nhưng trước đó một hôm, một người bỗng dưng bị một con bò rất hiền húc trọng thương phải đi viện, còn người nữa thì đúng buổi sáng, ngày xảy ra sự việc, bỗng nhiên bị một cơn co giật như động kinh, dù cô này ko bị động kinh, gần như hôn mê cũng phải đi viện...mọi chuyện vẫn bình thường như ko có gì xảy ra..có điều, vắng mặt cậu bé J.D cháu đích tôn. Sau này khi kể lại chuyện này rất nhiều người thắc mắc, lạ lùng là khi đó gần như mọi người ko ai quan tâm tới cậu nhóc như nó ko có trên đời, dù kẻ ăn người ở, làm công, con cháu..vv trong nhà bà cả gần trăm người..khi ko thấy J.D ngay cả cha nó cũng nghĩ nó qua bên cô chơi, các cô thì nghĩ nó ở nhà, các chị nghĩ nó chơi đâu đó...cho tới tận ngày hôm sau khi cô giúp việc bị co giật ra viện trở về nhà tiếp tục công việc trông coi cậu chủ thì ko thấy JD đâu, cô này chăm nó từ nhỏ, thương nó như con..cô bỗng dưng gào khóc chạy tìm nó khắp nơi..mọi người bỗng như choàng tỉnh. Bình thường ko bao giờ có chuyện JD vắng mặt đến 1 giờ mà ko ai biết, mà lần này, từ sáng ngày hôm trước tới tận trưa hôm sau. Công việc ngừng hết lại, tất cả đổ đi kiếm người. Bà Bự cũng vội về ngay khi biết tin, đi cùng bà có một nhà sư Chùa Patkhuh bên Thái lan, đây là một người tu hành khá lạ, thân xác đàn bà, nhưng vong vía là đàn ông, người này khá cao tay về trấn yểm triệt...Khi cùng Bà bự về tới nhà, vừa xuống xe bước vào sân nhà, nhà sư lập tức có biểu hiện lạ, mồ hôi đổ như tắm, mặt trắng bệch, mắt đỏ rực như bị đau..nhà sư bước tới chỗ hồ nước phong thuỷ rất to và đẹp, giữa có một hòn đá quý to bằng chiếc xe du lịch, có vân xanh trắng rất đẹp, nhà sư nhìn hòn đá rất lâu. Đây là hòn đá phong thuỷ Bà bự mua và chở về từ Nepal, giữa hồ cảnh giữa sân, hòn đá có mầu sắc rất đẹp, được đẽo gọt, đánh bóng rất công phu..dưới hồ cảnh có rất nhiều cá, những con cá tai tượng cả 30/40kg..

Trong khi tất cả mọi người làm trong nhà Bà bự, lẫn hàng xóm, và chính quyền..cùng đổ đi tìm thằng bé thì nhà sư chỉ quanh quẩn quanh hồ nước, bà ngồi thiền gần như suốt đêm giữa sân gần với hồ nước..Tới ngày thứ năm, trời còn chưa sáng, nhà sư gọi tất cả dậy, thông báo chuẩn bị làm đám ma thằng bé..Cả nhà vẫn cố hy vọng, dù có vẻ sự tìm kiếm đã vô vọng, nhưng ko ai dám nói tới sự chết chóc cả..Khi nghe nhà sư nói, Bà bự ra lệnh chuẩn bị, căng vải tang, cờ, đàn vong..tới tầm 8 giờ sáng khi Bà bự và nhà sư đang chỉ đạo công việc, bỗng một con chim sẻ bay đâu đến, đậu hẳn lên ly nước Bà bự đang uống dở để trên khay bạc gần đó, nhiều người nhìn thấy, xua đuổi nó ko bay.. nhà sư đứng dậy, gọi người xuống khu ủ chượp, leo lên kiểm tra từng bể ngưng, tới bể thứ ba thì thấy xác thằng bé, đang phân huỷ cùng với xác mắm..(sau này qua điều tra mới biết lý do, nó leo lên đó bắt chim sẻ, ko hiểu sao lại chui vào trong bể chết ngạt luôn) nó thành nước mắm...

Chuyện chưa dừng ở đó, sau đám ma thằng bé, nhà sư cùng bốn đệ tử lập đàn đúng bảy ngày cúng bái...hôm đó tôi còn nhớ như in là vào buổi trưa đúng tầm 11/12 giờ gì đó tôi nghe tin báo từ anh con trai Bà bự chơi cùng tôi gọi sang, tôi cùng ba thằng em chạy xe jeep tới nơi, thấy khá đông đàn ông, cả gần chục cảnh sát Hoàng gia cũng có mặt trong sân, đàn bà không được phép có mặt ở đó, trừ Bà bự và nhà sư..Tất cả có tới gần 30 người cùng nhau lên trên tầng thờ trong dinh thự của Bà bự, tôi được vào trong xem sự việc...Tới giờ, nói thật lòng, tôi ko biết hôm đó mình đã đc xem cái gì nữa...năm sáu đàn ông là Thầy pháp cùng 4 cảnh sát, do nhà sư chỉ huy, tất cả cùng đọc Kinh hay gì đó rất to bằng cả tiếng Thái, tiếng Phạn, Khơmer.. và họ xông vào chân bàn thờ gỗ mun đen rất to.. cùng đè và trói giữ một thứ gì đó, nó giống một cái đầu người nhưng to hơn đầu người chút, râu hay tóc rất nhiều và bù xù, mắt nó chớp liên tục và đảo láo liên khi bị họ lấy những tấm khăn đỏ, vàng , đen gói lại..nó tròn như quả bóng, nhưng ko hiểu sao người ta rất khó khăn để giữ được nó khỏi giãy dụa, nhà sư liên tục lấy một tấm khăn đỏ trùm lên nó và dán những lá bùa lên..nó kêu khè khè..khịt khịt.. y như lợn rừng khi dính bẫy..và thối kinh khủng, mùi thối ko thể tả là thứ mùi gì..Ở Campuchia, Thái lan.. chính quyền công khai và công nhận những chuyện tâm linh huyền bí, người dân cũng ko như dân VN nhạo báng hay mỉa mai những gì thuộc về tâm linh, họ công nhận ma quỷ như một thực thể hiện hữu và chấp nhận sự chung “sống” của nó..Tôi ko biết thứ tôi nhìn thấy là thứ gì, con gì..tôi rất ám ảnh về nó, gần đây khi xem trên Youtube tôi lại gặp một clip bắt giữ thứ gì đó kia gần như giống với những gì tôi đã thấy, họ cũng phải chật vật khi giữ nó, và gói nó bằng mấy tấm khăn, dán bùa lên, sau đó cảnh sát mang đi đâu tôi ko được biết họ sẽ giải quyết nó kiểu gì, còn ở Cam thì tôi thấy họ mang nó vào rừng chất củi thiêu nó mấy ngày cho tới khi chỉ còn tro bụi..sau này, anh Nuol Troh, con trai Bà bự kể cho chúng tôi nghe, nó là một thứ quỷ ở rừng, nó hay ở những hang hốc có cả nước, và tu luyện, nó muốn dựa vào linh khí của hòn đá thiêng trở về từ Nêpan để thêm linh khí, nó muốn ở nơi đó, nó sẽ giết dần những người nối dõi dòng họ để dòng họ đó sau dần mất đi, và nó sẽ ở đó....Đây là nguyên văn lời kể của anh Nuol. Ở Thái và Cam ko thiếu những nơi bị ám kiểu này, mọi người dân đều biết thậm chí chính quyền có làm bảng cảnh báo bằng cả tiếng Anh rằng nơi đây có sự hiện diện của ma quỷ để cho mọi ngừoi biết. Ở VN mà đến đồn cảnh sát mà báo có ma quỷ thì có khi sẽ bị bắt giữ và thử ma tuý, và cộng đồng mạng sẽ tha hồ chế giễu một cách cay nghiệt và ngu dốt, vì CNXH thì ko thể có ma, vậy nhưng ai cũng đi cầu cúng và kiêng cữ những gì thuộc tâm linh, thật buồn cười.

Có nhiều thứ trên mặt đất dưới gầm trời này khoa học tiên tiến nhất còn ko thể giải thích nổi, nhưng những người ngu dốt vẫn phán kết như trích giảng văn học vậy.

Tôi ko dám nói, thứ tôi nhìn thấy là thứ gì. Tôi cũng ko bắt mọi người phải tin câu chuyện này, các bạn có chính kiến của các bạn, tôi luôn tôn trọng điều đó. Chỉ là kể nghe cho vui, đọc đỡ buồn, tin hay ko tôi ko quan trọng điều đó, nhưng nếu muốn chửu tôi xin hãy ib chửi xin đừng chửi bậy trên trang, làm khó chịu những người khác nữa.

BÌNH LUẬN