Logo
Trang chủ
Phần 1: Mưa...

Phần 1 - Chương 64

Sáng mùng 5 thì nó và chị về lại nhà nó để sắp xếp đồ đạc.. Bố mẹ và N.Anh ở lại quê để đi du xuân.. Nó thì chẳng ham hố cho lắm nên thu xếp quần áo ra Hà Nội với chị, mùng 9 nó phải lên trường để chuẩn bị cho 4 tuần học quân sự của nó.. Tết năm đó cảm xúc vui buồn cứ lẫn lộn khiến nhiều khi nó cảm giác như bản thân nó đang rất chông chênh.. Buồn vì gặp lại em, dứt bỏ tình yêu mà nó từng chết đi sống lại.. Vui vì chị đến và ở bên nó, thổi vào nó một làn gió mới.. Suốt 4 ngày ở Hà Nội, nó và chị cuốn lấy nhau như vợ chồng son vậy.. Chị nói chị chẳng muốn đi đâu cả, chỉ thích ở nhà nghỉ ngơi ăn uống rồi nằm ôm nó xem phim thôi.. Mà phim chị xem toàn phim Hàn tình cảm, nó thì chả xem được thể loại ấy nhưng vẫn cố xem cùng chị để chị vui..

Chiều mùng 9, nó lên trường, tự bắt xe khách đi mặc dù chị nhất quyết đòi đưa nó lên.. Mấy nhỏ nhân viên của chị đã lên hết, chị cũng tất bật chuẩn bị mở lại shop nên nó không muốn làm phiền chị.. Mà đưa nó lên đó xong lại quay về chết mệt.. Đến phòng thì đã thấy mấy anh em lên hết và đang dọn dẹp lại phòng ốc.. Nó cũng bắt tay vào sắp xếp quần áo, dọn lại giường chiếu cho đỡ bụi.. Đằng nào 11 cũng vào học quân sự nên nó chuẩn bị luôn.. Thời tiết cuối tháng 2 vẫn se se lạnh, chắc có lẽ sau đợt rét tháng 3 là hết mùa lạnh.

Tối mùng 10 thì phòng nó tổ chức liên hoan để chia tay mấy anh em khóa nó đi học quân sự.. Hôm đó uống khá say và một lần nữa nó lại trốn tránh nhỏ Thư.. Lúc cả phòng nó chuẩn bị đi thì nó xuống dưới căng tin mua mấy bao thuốc để lúc uống rượu thì hút.. Bởi vì mua ở dưới căng tin khá rẻ, chứ gọi ngoài quán đắt.. Sinh viên như chúng nó thì 1,2k cũng là quý rồi.. Lúc thanh toán tiền hí hửng đi lên để lấy cái áo khoác thì nó sững người, nó đứng ở ngoài bậc thềm cổng KTX nhìn vào trong cửa phòng nó, nheo mắt lại để nhìn kĩ hơn bởi hình dáng này quen quen.. Nhỏ đang đứng đó rồi quay người lại nhìn xuống phía dưới căng tin, nó giật thót mình lên, là nhỏ Thư.. Nó lách người núp sau cái cột xi măng rồi ghé mắt ra nhìn thì thấy thằng Cường đi ra.

-Anh ý bảo đi mua thuốc ở căng tin đó chị.. – Thằng Cường dơ tay chỉ về phía căng tin ở dưới

-Vậy à, vậy để chị đi xuống.. Em đừng bảo gì anh Nam nhé – Nhỏ gật đầu với thằng Cường rồi hớt hải chạy ra ngoài.

Nó thấy vậy thì ngồi hẳn xuống núp sau bức tường, rồi thấy nhỏ đi gần xuống bậc thang thì nó chạy vọt vào trong phòng, đóng cửa lại.. Thằng Cường thấy thế thì tròn mắt hỏi nó.

-Ơ chị con lai vừa lại đến tìm anh đó

-Bố mày biết rồi, mày bảo tao dưới căng tin làm gì, mày ngu à?

-Em biết đâu được..

-Thôi giờ tao vào nhà tắm ở trong đó.. Mày ra nói với Thư là tao không có ở đây, tao ra ngoài rồi..

Nói rồi nó chạy vào nhà tắm và đóng cửa lại.. Vẫn mở hé hé ra để nghe ngóng tình hình.. Nó nghe thấy tiếng nhỏ Thư nói gì đó với thằng Cường rồi giọng thằng Cường oang oang

-Không thấy thì chắc anh ý đi ra ngoài rồi chị ạ, anh ý đi như hoẵng ý chả biết đâu mà lần đâu..

-Vậy à – Tiếng nhỏ Thư thở dài, giọng buồn tủi

Nó nghe thấy tiếng nhỏ tiến vào gần trong này thì nó giật thót mình, đứng nép hẳn vào bên trong.. May quá nhỏ không vào đây, nhỏ đi tiến lại và mở cửa tủ của nó thôi.. Nó ngó mắt ra nhòm, điệu bộ rón rén hết sức vì sợ gây tiếng động khiến nhỏ phát giác.. Qua khe cửa, nó thấy nhỏ đang cầm vào bức ảnh kỉ yếu của nó và nhỏ.. tay nhỏ chà nhẹ lên mặt kính, nhỏ nở một nụ cười buồn.. Sau đó nhỏ đặt lại bức ảnh đó vào tủ, mở túi xách lấy ra một tờ giấy đã được gấp gọn gàng và đặt vào tủ nó.. Sau đó nhỏ quay người bước đi, tiếng đóng cửa đóng lại kèm theo lời chào từ nhỏ.. Nó bước ra ngoài, ngó ra cửa không thấy nhỏ nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm.. Thằng Cường thấy vậy thì hỏi nó

-Này, sao anh cứ tránh mặt chị ấy thế?

-Hỏi làm gì?

-Em thấy chị ấy tội nghiệp, cứ khi nào em nói rằng anh đi ra ngoài là mắt chị ấy buồn tủi lắm..

-Ừm vì nhiều chuyện, mày không hiểu đâu, thôi chuẩn bị đi thôi.. Mấy ông kia chắc đang chờ ngoài đó hết rồi..

Thằng Cường đứng dậy khoác cái áo rồi đi ra trước để nó khóa cửa.. Nó mở tủ, tờ giấy nhỏ để lại cho nó là một bức thư, nó tính mở ra đọc thì có tiếng giục từ thằng Cường nên để lại đó.. Ra ngoài chốt cửa rồi khóa, nó leo lên xe thằng Cường phóng bon bon về phía quán lẩu..



Kì học quân sự đã tới, học cách KTX nó ở có hơn 1km thôi nên là việc mang đồ đạc cũng đơn giản.. Mấy thằng chúng nó thuê taxi vào cho tiện, 3 cái taxi cả chở đồ cả chở người. Vào đến nơi là nhận lớp, nhận phòng ở và tập trung nghe quy chế và nhận quân phục.. Đi học quân sự thì đồng hồ sinh học của nó được tái lập.. Bây giờ cứ kiểu 5h sáng đã phải dậy nên khiến tối chúng nó phải ngủ sớm hơn.. 10h đêm đã tắt điện đi ngủ rồi.. Trải qua 1 tuần đầu tiên thì cái nó thiếu thốn nhất chính là ngủ, người nó lúc nào cũng như thiếu ngủ.. Nhưng đến mấy tuần sau thì quen dần nên ổn hơn

Phòng nó có 8 người, có thằng Công, thằng Dũng và thêm mấy thằng nữa.. Chị thì cả khóa quân sự lên với nó 2 lần, lần nào cũng mua nguyên đống đồ mang vào vì sợ nó trong đó thiếu thốn.. Vì chị bận công việc và nó thì ngủ sớm dậy sớm nên nó và chị thời gian đó nói chuyện khá ít.. Chủ yếu trên lớp học thì nhắn tin với nhau một chút.. Nhưng không vì thế mà tình cảm của nó và chị xuống dốc.. Nó học được 2 tuần thì đến lượt nó được đăng ký ra ngoài.. Năm ấy đăng ký ra ngoài thì cả lớp nó chỉ được duy nhất 1 vé vàng và 4 cái vé đỏ.. Vé đỏ thì chỉ ra ngoài được 2 tiếng và hết 2 tiếng thì phải vào trả thẻ cho những đứa khác đã đăng ký… Còn vé vàng là vé nguyên ngày, có thể qua đêm nếu ra vào buổi chiều.. Nghĩa là nếu nó cầm vé vàng thì phải tích sổ đăng ký với lớp trưởng, nó ra ngoài vào lúc 5h chiều thứ 7 và trở về vào 5h chiều ngày chủ nhật.. Nhưng dùng vé vàng phải có lí do thật chính đáng thì thầy quản khu mới đồng ý cho ra..

Đây cũng là một kỉ niệm đáng nhớ nhất của nó trong quân sự.. Đợt đó là cuối tuần của tuần học thứ 2, chiều thứ 6, lớp nó đang đá bóng kèo với bọn khoa Luật thì nó có điện thoại, lật đật chạy lại thì thấy chị gọi, nó bấm nghe

-Anh đây..

-Anh ơi em sắp lên đến nơi rồi, anh học ở đâu để em vào..

-Lên sao không báo anh trước, em cứ hỏi khu quân sự của Đại học Thái Nguyên là họ chỉ cho nhé, hoặc em đi đường Nông Lâm qua cổng K16 rồi cứ đi thẳng khoảng 1km là thấy đó.. Đến rồi gọi anh..

-Dạ anh gọi thêm bạn ra nhé, em mua nhiều đồ lắm, 1 mình anh không bê nổi đâu..

Nó cúp máy, ra hiệu cho thằng Đức thay nó đá, nó ngồi nghỉ ngơi một chút rồi chờ chị luôn.. Khoảng 30p sau thì chị đến, chị gọi nó ra cổng, nó gọi thêm thằng Công, thằng Dũng ra cùng.. Sau khi xin phép ông cảnh vệ thì nó được ra ngoài gặp chị.. Chị thì thấy nó, chạy lon ton lại ôm chầm lấy nó rồi xoa xoa hết người nó hỏi han. Thằng Công, thằng Dũng thì cứ đứng cười tủm tỉm trêu chị

-Em chào chị Thu

-Hello 2 nhóc, sao nhìn ai cũng đen đi ấy nhỉ, trong này khổ lắm à? – Chị cười tươi chào lại 2 thằng nó

-Thằng Nam khổ vì gái theo nó nhiều quá thôi chị ạ, haha – 2 thằng nó cười phá lên

Chị quay ra lườm nó, nó thì cười trừ rồi giải thích.. Một lát sau thì chị mở cốp, nguyên 2 thùng xốp toàn đồ ăn, đồ uống thêm 1 thùng nhỏ nữa là đồ chị mua cho nó.. Bên trong là mấy bộ quần áo, rồi đồ dùng cá nhân, thuốc uống các loại.. Nó thấy vậy thì thở dài

-Em có vẻ thích mua đồ nhờ, lần nào cũng 1 đống như này…

-Tại em sợ anh trong này thiếu thốn hihi – Chị cười tươi

Chị đỗ xe sát bên vệ đường rồi với cái túi xách.. Chị để lại chứng minh thư cho cảnh vệ rồi đi vào cùng nó.. Mấy thằng kia vác cái thùng mà mặt thằng nào cũng khó nhọc nhưng chẳng thằng mệt vì toàn đồ ăn mà.. Chị theo nó đi vào mà mấy thằng đang đá bóng cứ ồ lên rồi quay ra nhìn chị, mấy ông đang chạy bộ cũng ngoái theo nhìn mà tí đâm vào cây.. Chị thì đỏ mặt rồi cứ nép sát bám vào tay nó.. Chị mặc cái váy nó mua tặng chị hôm sinh nhật, chị thắt thêm cái đai ở eo nữa nên nhìn chị cực kì quý phái và xinh đẹp.. Lớp nó thấy chị thì cũng ồ lên rồi xì xào, nó đi nhanh hơn để tránh mấy ánh mắt soi mói.. Hơn cả là ánh mắt tức giận của nhỏ Quyên đang nhìn chằm chằm vào nó và chị..

Lên trên phòng, chị ngồi giường nó, thằng Thanh, thằng Vượng thấy chị thì cứ trố cả mắt ra nhìn, mồm há hốc ra hết.. Chị thì ngại quá cứ dụi dụi vào lưng nó, thì thầm

-Sao mọi người cứ nhìn em thế nhở, mặt em dính nhọ à?

-Bao nhiêu đồ không mặc, đi mặc cái váy đỏ rực vậy thì chả nổi nhất trong này

-Tại vì lên với anh, em thích mặc đồ anh tặng mà.. – Chị vẫn nói lí nhí

-Thôi mai vào thì mặc đồ khác đi, không cần váy vóc đâu là chả ai nhìn nữa…

-Vâng thế anh lấy quần áo đi rồi mình đi – Chị lay lay cái tay nó

-Đi đâu? – Nó quay lại nhìn chị ngạc nhiên?

-Thì ra khách sạn chứ đi đâu? – Chị đỏ mặt

-Hâm à, anh đâu được ra ngoài đâu mà đi?

-Ơ em tưởng cuối tuần thì mọi người phải được ra ngoài tự do chứ, trước em đi học cũng thế mà.. – Chị nhìn nó ngạc nhiên rồi nhìn sang 2 thằng kia đang ngồi bóc bánh ăn..

-Đó là em học ở Hà Nội, còn ở đây là Thái Nguyên mà.. Anh không ra được đâu, nội bất xuất, ngoại bất nhập..

-Em không biết đâu, anh phải ra với em, em nhớ anh lắm, em mất công lên tận đây rồi – Chị xị cái mặt xuống rồi cứ lay lay cái tay nó năn nỉ..

-Nhưng bây giờ quy định thế thì sao mà anh ra được..

-Em không biết đâu – Chị phụng phịu rồi bỏ tay nó ra quay sang kia dỗi nó

-Thôi được rồi để anh tính nhưng mai chỉ ra được 2 tiếng thôi..

-Không! 2 tiếng thì ra làm gì, em không biết đâu.. – Chị vẫn nói giọng dỗi với nó

-Để anh tính đã, giờ em cứ về khách sạn trước đi nhá..

Nó đưa chị ra cổng, lại nói khéo ông cảnh vệ, mời ông điếu thuốc để được đứng nói chuyện với chị lâu lâu tí.. Chị thì cứ ôm nó chẳng rời, mồm cứ kêu nhớ nó nhiều lắm.. Rồi hôn nó, may mà trời tối nên chẳng ai nhìn thấy.. Nó vỗ về cho chị yên tâm và hứa sẽ tìm cách để ra ngoài với chị..

Tối đó, nó xuống để điểm danh quân số, xong gặp nhỏ Quỳnh lớp trưởng cũng là bạn thân nó để ủ mưu luôn

-Tính xem cái thẻ vàng đó, cho tao được không?

-Mày điên à? Thẻ đó dành cho mấy đứa có việc gấp, mày cầm rồi đến lúc nhà nó có việc gì thì phải làm thế nào?

-Thì mày gọi tao, tao chạy vào đưa thẻ cho..

-Thôi, ông Trường bóp chết tao đấy, mày cần thẻ vàng làm gì?

-Thì Thu lên, tao ra ngoài..

-Mẹ mày, chết vì gái, con Quyên nó khóc từ chiều vì thấy mày với chị Thu đấy – Nhỏ Quỳnh lườm nó

-Kệ đi, có cách nào giúp tao được không? – Nó nài nỉ

-Không được đâu, mai chúng nó đăng ký ít, tao chỉ cho mày 2 thẻ đỏ ra ngoài 4 tiếng thôi..

-Tao cần gì thẻ đỏ, tao cần thẻ vàng cơ..

-Thế tao chịu, giờ chỉ có cách mày vào trình bày với ông Trường rồi xin thêm 1 thẻ vàng nữa, kí cam kết là được..

Ông Trường này thì nó biết, sinh năm 88 thôi nhưng mà khó tính khắt khe lắm.. Từ cái vụ bắt được chúng nó uống rượu trộm rồi báo động cả khu nhà A nó ra sân đứng.. Ông ấy bắt nhỏ Quỳnh phải đi ngửi mồm từng thằng một để xem thằng nào uống rượu.. Cuối cùng là phòng nó bị kỉ luật loại D, đi dọn cỏ ở đằng sau.. Thêm cái vụ phòng 303 đánh bạc bị bắt rồi ông phạt cả phòng đó đi lên trên đồi chiến thuật đào đủ 52 cái mộ nhỏ, sau đó về phòng 8 thằng khiêng từng quân bài lên đó chôn.. Nghĩ thôi là nó đã thấy rùng mình rồi.. Đang tính quay về phòng gọi chị xin lỗi thì nó chợt lóe lên 1 sáng kiến.. Nó bấm máy gọi chị

-Vợ đây, sao rồi chồng?

-Anh bảo này, mấy chai rượu em để ở cốp ý, để làm gì đó?

-À rượu hôm trước bạn em nó biếu em mang về cho bố..

-Rượu gì đó?

-Macallan ạ, anh hỏi làm gì thế?

-Thế để anh 1 chai, bao tiền anh gửi nhá..

-Hâm à, anh lấy thì cứ lấy thôi, nói nghe khó chịu thế - Chị gắt với nó

-Thế sáng mai mang vào đây với em mua giúp anh một giỏ hoa quả nữa, không cần to đâu..

-Nhưng để làm gì, anh lấy rượu vào đó uống em không cho đâu – Chị vẫn gắt nó..

-Hâm à, thế có muốn mai anh ra với em không?

-Dạ có chứ - Chị hồ hởi trở lại

-Thế thì cứ làm theo anh bảo đi.. – Nó nhe nhởn với chị vì cái kế hoạch của nó

Sáng hôm sau chị mang vào cho nó, một giỏ hoa quả nhỏ nhưng khá là đẹp.. Nó cầm giỏ hoa quả đó rồi dặn chị ngồi phòng đợi nó.. Cầm theo chai rượu, nó đi lên phòng ông Trường.. Nó ngó ngó vào thì thấy ông đang vểnh chân lên ngồi xem phim, thấy vậy nó gõ cửa

-Ai đấy?

-Dạ em chào thầy ạ - Nó đáp nhỏ nhẹ

-Ừ có chuyện gì không em..

-Dạ em có thể vào phòng trình bày với thầy được không ạ?

-Ừ đi vào đây

Nó xách đồ vào, quay người ra khép cái cửa lại, ông Trường thấy hành động của nó thì nhíu mày nhìn nó

-Dạ em có chút quà biếu thầy ạ

-Ôi chúng mày sinh viên làm gì có tiền mà quà cáp, mang về đi..

-Dạ báo cáo thầy là gia đình em mới lên chơi, tiện có chút quà quê nên em mang sang biếu thầy.. Thầy nhận cho em vui ạ..

-Bố mẹ lên chơi à? Sao không bảo vào phòng thầy uống nước.. Thôi thì bố mẹ có lòng thì thầy nhận vậy..

Nó dạ vâng rồi đặt túi quà lên bàn, nó với lấy cái ghế ngồi xuống, ông Trường thì bê cái ấm trà ra rót cho nó.. Hỏi han tên tuổi nó rồi lớp nó, sau đó là quê quán, đón chén trà từ tay ông, nó thưa tiếp

-Dạ bố mẹ em ở ngoài, chị gái em vào thôi ạ, đang ngồi ở trên phòng em ạ..

-Sao bố mẹ không vào đây? Cảnh vệ không cho vào hả? Nãy tao đi ăn sáng về thấy xe đỗ ngoài kia, xe của chị hả..

-Dạ vâng ạ, xe của chị em ạ, bố mẹ em lần đầu lên Thái Nguyên nên đang ở ngoài đi chơi ạ.. Chắc chiều nay mới vào thăm em được..

-Thế sao mày không ra ngoài mà đưa bố mẹ đi chơi, hôm nay thứ 7 mà?

-Dạ em có trao đổi với Quỳnh mà chỉ có mỗi thẻ đỏ đi 2 tiếng thôi ạ.. Mà em muốn đưa bố mẹ em đi lên Hồ Núi Cốc chơi, em sợ về không kịp ạ..

Ông Trường trầm ngâm một lúc rồi quay ra nhìn gói quà nó.. Nó để trong túi bóng trắng nhưng cố tình để sát chai rượu ra ngoài, nhìn vào thì vẫn ở trong túi bóng nhưng in hằn rõ ra.. Lát sau ông quay ra nhìn nó, đứng dậy đi đến lấy chìa khóa rồi mở cái tủ làm việc..

-Đây cầm lấy, nhưng đây là đặc cách, không được nói với ai đâu nhé? – Ông Trường đưa nó cái thẻ vàng, nó đón lấy rồi cười tươi

-Dạ em cảm ơn thầy ạ.. Thầy có cần viết cam kết thì để em về phòng viết ạ..

-Thôi không cần, tối mai mang lên đây trả lại cho tao là được..

-Dạ em cảm ơn thầy ạ, vậy em xin phép thầy ạ

-Ừ về đi, mà nhớ là không được nói với ai nhé, mở cửa ra cho thoáng..

-Dạ vâng ạ

Nó chào ông Trường rồi ra ngoài, hí hửng về lại phòng, trời hôm nay tuy âm u nhưng nó lại thấy trời đẹp lạ thường.. Chị thấy nó về phòng thì chạy ra hỏi han nó

-Sao rồi anh..

Nó lắc đầu cười buồn rồi đi thẳng vào trong tủ quần áo.. Nó mở tủ lấy 2 bộ cho vào trong balo.. Quay ra thì thấy chị ngồi buồn nhìn ra cửa.. Thấy vậy nó hỏi

-Em ngồi ngắm anh nào đấy..

..Chị vẫn ngồi không trả lời nó, nó thấy mắt chị rưng rưng nên bụm miệng cười..

-Thôi không ra được thì đợi anh thêm 2 tuần nữa anh học xong rồi mà..

-Không.. hức.. hức.. – giọng chị nghẹn lại quay ra nhìn nó, mắt đỏ hoe

-Hâm à, có gì đâu mà khóc.. – Nó ngồi xuống, định đưa tay lên xoa má chị thì chị gạt ra

-Bỏ ra, anh chả làm được việc gì cả.. Hức..hức.. – Chị gắt nó

Lúc này nó buồn cười quá rồi nên bật cười hà hà.. Chị quay ra lườm nó

-Anh còn cười được à, đồ vô tâm, vô tình, mà cầm balo làm gì, đi đâu đi luôn đi cho khuất mắt

-Thế có đứng lên để đi không? Chả ai làm gì cũng ngồi khóc – Nó cười tươi với chị

-Đi đâu.. Anh đi đâu thì anh đi đi

-Ờ thế thôi anh đi chơi Thái Nguyên 1 mình vậy..

Nói rồi nó cười bước ra cửa, chị hơi sững sờ một chút rồi cũng đứng lên đuổi theo nó.. Ra đến sân thì bắt kịp, chị bám vào tay nó rồi đánh nó

-Chó chết, suốt ngày trêu em – Chị phụng phịu, ánh mắt vui vẻ đã hiện lên trên đôi mắt đỏ hoe của chị..

Nó vòng tay qua ôm eo chị, rồi kéo chị sát lại gần.. Đặt trên trán chị một nụ hôn

-Đồ đáng yêu – Nó nói nhẹ

Chị đỏ mặt cúi xuống thẹn thùng.. Trời đã hửng nắng, xuyên qua kẽ tóc chiếu vào mặt chị... Hoài Thu của nó hôm nay đẹp rạng ngời..

BÌNH LUẬN

Nguyễn Tuấn

Trả lời

2024-04-08 13:41:39

Đọc đến chap 44, t thấy thương cho Linh quá. Mẹ chỉ muốn chửi ông tác giả. Chung tình đéo gì, hẹn ước cho lắm vào, nào đợi 2 năm các thứ. Mà cũng phải Linh nói chia tay đ đâu, chỉ là tạm dừng để suy nghĩ. Mẹ thế là ông như chim sổ lồng. Chung tình đéo gì, chia tay em này là gối đầu tay em khác được, yêu Mía mà vẫn đầu để ý em Thư, yêu em mãi mãi nhưng đầu có nhiều ngăn cho nhiều em. Haizzz thật sự tôi thức nguyên đêm để đọc, đáng nhẽ đ đọc phần 3. Không biết giờ ông lấy vợ là ai, nhưng hi vọng ông đừng làm vợ ông hối hận. Vợ ông mà là Linh thì… đéo biết phải nói gì hơn, mẹ chơi ít thôi về chăm con chăm vợ bù đi

Khánh Nguyễn

Trả lời

2024-03-10 14:03:36

Thớt có thêm chap nữa ko vậy, đang hay. Cám ơn thớt nha

Khánh Nguyễn

Trả lời

2024-03-09 19:54:35

Vô tình thấy phần 3, cứ tưởng 2 phần là kết. Ai ngờ số của thớt cũng quá xui, cũng hi vọng là đến cuối cùng thớt và Linh là 1 đôi. Hay quá đọc từ sớm đến giờ hết 19 chương

Duc Nguyen

Trả lời

2024-03-06 04:09:22

Đề nghị đồng chí nhậu nhẹt ít thôi và ra chạp cho ae đọc với chứ nghiện quá rồi tác giả ơi

Ducnguyen

Trả lời

2024-02-08 05:59:29

Truyện của bạn thật sự rất hay và lôi cuốn. Mình xin lịch ra truyện được ko bạn

satnat123 [Chủ nhà]

2024-02-08 17:04:44

Cảm ơn bạn. Không có lịch cụ thể bạn ơi.

satnat123 [Chủ nhà]

Trả lời

2022-11-27 13:51:08

Cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi và ủng hộ cuốn hồi kí này trong suốt 18 tháng vừa qua. Lời hứa không drop dù bất cứ giá nào mình đã thực hiện được. Thật sự hôm nay phải viết chữ END cũng khiến mình dâng lên 1 cảm xúc khó tả. Bỗng nhớ về ngày đầu tiên mình gõ dòng tựa đầu tiên cũng là một ngày mưa ở ĐN, hôm nay gõ những dòng chữ cuối cùng của cuốn hồi kí này trời cũng mưa lạnh.. Cuốn hồi kí này ra mắt ở thời điểm truyện voz không còn quá hot như trước nhưng được sự ủng hộ của mn cũng khiến mình có thêm nhiều động lực để viết, để kể.. Hi vọng rằng mn khi đọc nó sẽ thấy tuổi trẻ của mình trong đó, bất cười vì những kỉ niệm hay đơn giản là dớm nước mắt với những điều đã bỏ lỡ. Chúc mn thật nhiều sức khỏe và đón đọc sách của mình.. Sẽ có phần 3 nhưng cũng sẽ không còn bông hoa hướng dương Mai Anh, cô gái với đôi mắt hớp hồn Anh Thư hay là bà chị già si tình Hoài Thu nữa.. Mình sẽ trở lại sớm thôi.. Cảm ơn tất cả mn, chúc một ngày vui vẻ, hạnh phúc và tốt lành. Cảm ơn!