Logo
Trang chủ
Phần 1: Mưa...

Phần 1 - Chương 48

Reng…reng…reng Em Cường is Calling

Nó lồm cồm bò dậy, với cái điện thoại đang để trên bàn… Chị thì vẫn đang ôm nó ngủ, có lẽ dạo này công việc nhiều khiến chị mệt mỏi. Nó ấn nghe, giọng vẫn ngái ngủ

-Gọi đéo gì nửa đêm thế?

-Hỏi chấm đêm, anh bị ngáo chị Thu à?

Nó định hình một lúc, cũng tại phòng tối quá nên nó tưởng đang đêm… Nó cười khì

-Ờ hehe quên, thế có chuyện gì không?

-Em đến phát mệt với anh, cái chị kia vừa đi xong kìa… Mà sao chị ấy xinh thế anh, con lai à?

-Ừ thế có bảo gì anh không?

-Chị ý đến từ sáng, em vừa đưa anh ra bến xong về phòng được 30p thì chị ý gọi em…

-Rồi sao?

-Thì chị ý vào phòng, ngồi một lúc rồi hỏi anh đâu?

-Thế mày trả lời thế nào?

-Em bảo là anh không có ở đây, anh về Hà Nội rồi

-Ôi đmm thằng ngu này – Nó gắt lên khá to khiến chị giật mình tỉnh giấc

-Ơ hơ… có chuyện gì thế anh… - Chị mắt nhắm mắt mở hỏi nó

-Không, không ngủ đi, ngủ đi, anh đang nghe điện thoại… - Nó vỗ về chị, chị thấy không có gì lại nằm xuống ngủ

Nó mở lại âm điện thoại, nói nhỏ nhẹ hơn

-Mẹ mày thằng ngu, tao dạy mày nói thế hả?

-Haha trêu tí có đéo gì đã són vào hết thế, em bảo anh đi học…

-Tốt, thế rồi như nào nữa?

-Thì chị ý ngồi phòng đợi anh, chị ý hỏi giường anh, tủ anh ở đâu. Em chỉ xong sang quán net chơi… Đến 11h thì em về thấy chị ý đang ngủ trên giường anh, tay ôm cái áo của anh…

-Vcl thật? mày đang phét đúng không Cường? – Nó vừa hỏi vừa nhìn chị, chị vẫn đang ngủ ngon lành

-Em thề, em điêu em làm chó… Chị ý đợi anh đến tận 3h chiều rồi về

-Có bảo gì nữa không?

-Chị ý bảo là bao giờ anh về thì em gọi cho chị ý, chị ý ở ngoài thành phố.

-Ờ được rồi, đến tối mà Thư gọi lại thì mày biết trả lời sao chưa?

-Em chưa? Nhưng mà chị Thu lấy nước hoa cho em thì chắc là em biết đấy

-Đmm có rồi nhắc clg nhắc lắm, tối có gọi thì biết trả lời sao chưa?

-Anh yên tâm, đây là nghề của em rồi – Thằng Cường vỗ đùi cười khanh khách

-OK..

Nó cúp điện thoại, đặt lại trên bàn rồi nằm xuống cạnh chị. Nó đưa tay lên trán suy nghĩ, nó tưởng tượng ra cái hình ảnh nhỏ Thư ôm cái áo của nó ngủ, tự dưng nó thấy có lỗi với nhỏ thật. Một cảm xúc khó gọi tên đang xuất hiện trong lòng nó, nó thở dài… Chị vòng tay qua ôm lấy nó, xoa xoa lên ngực nó, mắt vẫn nhắm nghiền

-Em biết anh đang nghĩ gì, nhưng đây là điều tốt nhất cho cả anh và em…

-Em dậy lúc nào vậy?

Chị từ từ mở mắt, nhìn nó mỉm cười

-Em dậy từ lúc nãy, em giả vờ ngủ để nghe thôi. Trốn tránh không phải tốt nhưng trong trường hợp này thì là đúng

-Ừ

-Em xin lỗi vì đã ích kỉ, nhưng em xứng đáng ích kỉ phải không anh?

Nó quay sang, đặt một nụ hôn vào trán chị thay cho câu trả lời. Phải rồi, nó đang cố dần quên em và mở lòng với chị, nó cũng đã tự dặn lòng mình phải đối xử tốt với chị. Nếu không phải là yêu thì ít nhất cũng chiều theo cảm xúc của chị…

Chị rúc rúc vào ngực nó cười khúc khích, nó biết chị đang hạnh phúc lắm nên cũng vòng tay qua ôm chị lại, trêu chị

-Anh mệt quá, tha cho anh vụ nấu cơm nha

-Hừ, đồ lười, không… - Chị ngước lên lườm nó

-Anh mệt thật mà Hoài Thu – Nó lại dở cái bài gọi tên ra, cái bài này khi mà nịnh nọt hay cầu xin gì thì chắc chắn 90% là thành công. Và may mắn chị đã cắn câu

-Vâng, thế anh nằm ngủ tí đi rồi tí đi tắm nhé… Em dậy treo lại quần áo cho anh rồi nấu cơm…

Nó nằm giả vờ ngủ, chị ra khỏi phòng là nó nhỏm lên lấy điện thoại nghịch, nó cười vì đã lừa được chị. Tối đó chỉ là bữa cơm gia đình thôi nhưng nó ăn tới 4 bát, cơ bản nó cũng đói và chị nấu cũng ngon. Chị thấy nó ăn thế thì thích lắm, ăn uống xong nó ngồi xem phim.. Dạo đang có thần điêu đại hiệp remake nên nó ngồi cày. Dương Quá ngầu lòi mà Cô Cô xấu quá, đúng kiểu cô của Dương Quá không sai… Chị thì đi thay đồ, mãi gần tiếng chả thấy đâu mặc dù giờ mới hơn 7h một chút.. Sót ruột nó ới chị

-Anh ngủ được 1 giấc rồi đấy nhé

-Đây rồi, đợi em tí

Một tí của chị cũng phải 20p, lúc sau chị ra với một bộ váy hồng xinh xắn mà lại kín đáo, ở eo chị còn có cái đai khiến cho vòng 2 của chị thon như eo con kiến vậy. Chị đứng trước mặt nó xoay xoay 2 vòng khoe nó, mùi thơm nhẹ nhàng từ nước hoa khiến nó thích mê đi được

-Xinh quá

-Thôi không phải nịnh em – Chị ửng hồng 2 bên má

-Thôi đi đi, đi uống cafe thôi mà cần diện thế không?

-Có chứ, đi với anh mà…

Chị và nó đến một quán cafe nằm trên đường Dương Đình Nghệ, quán khá là đẹp và sang trọng, đặc biệt là có cửa kính cách âm nên rất yên tĩnh. Chị vẫy tay gọi nhân viên phục vụ

-Cho chị 1 cốc sinh tố Xoài nhé, cho thêm ít kem và một chút chery bên trên nhé

-Dạ vâng ạ, còn anh thì sao ạ

-Nâu đá ít sữa nhiều đá nhé

Nhân viên dạ vâng rồi quay đi, nó ngồi nghe bản nhạc không lời đang vang lên, giai điêu khá là hay khiến nó gõ gõ tay xuống mặt bàn… Chị thì cứ ngồi nghịch điện thoại rồi cười khúc khích. Nó hơi khó chịu với kiểu này nên gắt nhẹ

-Này, ở nhà cũng ôm điện thoại được mà, cần gì phải đi café

-Hì ui ghen hả, đây, em đang nhắn tin với bé Linh mà…

Nó hơi giật mình, chăm chú nhìn vào cái màn hình điện thoại, cũng chỉ là mấy con số linh tinh, nó không hiểu

-À em đang chốt doanh số hôm nay với bé Linh ấy, mà cho anh yêu cái này nè

Nói rồi chị nhón cho nó quả chery, nó đón lấy. Hơi ngọt chút mà cũng không ngon lắm, chẳng hiểu sao con gái lại thích ăn những loại quả như này… Rõ đắt mà còn chả ngon bằng quả trứng cá nữa

Nó và chị ngồi nói chuyện về cuộc sống, gia đình và dự định sắp tới. Nó thì muốn đi làm nhưng chị không cho, chị muốn nó tập trung vào học hành… Thậm chí chị còn đề xuất tháng nào cũng gửi tiền cho nó nhưng nó gạt bỏ luôn từ câu đầu tiên

-Không là không, anh có phải khuyết tật đâu mà

-Thì coi như là bây giờ em đầu tư dài hạn đi, sau này anh ra trường đi làm anh sinh lãi cho em

-Không nhé, sang tháng anh sẽ làm thêm ở quán net. Lương chắc đủ anh ăn 1 tháng rồi…

-Anh cứng đầu lắm… - Chị dỗi nó ngoảnh mặt ra cửa, xong cười tươi dơ tay lên vẫy vây, nó nhìn theo thì thấy nhỏ Linh đang bước xuống xe, bấm khóa rồi tiến vào trong. Nó hơi giật mình, vôi vàng đứng lên

-Anh đi wc tí nhé

-Vâng – Bé Linh ơi chị ngồi đây nè… Chị dơ tay lên ra hiệu

Nó chạy vù vào trong wc rồi đứng đó… Nó hơi hoảng một chút, tí nữa thì lộ rồi. Rửa mặt một cái cho tỉnh táo, bây giờ điều quan trọng nhất là nó sẽ ra ngoài bằng cách nào. Trong khi muốn ra thì nó sẽ phải đi ngang qua bàn chị… Nó cứ đứng đó nghĩ ngợi tận 10p, điện thoại nó rung lên, nó nghe thấy tiếng chị

-Ui giời ạ ngủ trong đấy à?

-À ừ em cứ ngồi đi, bạn anh gọi anh ra với nó chút rồi quay lại luôn

-Bạn anh ở đâu?

-Nó ở ngoài kia, thế nhé…

Nói rồi nó cúp máy, nó ngó ra thì thấy chị cứ hóng vào trong chỗ nó đứng. Đợi khoảng 1 lúc thì nó thấy chị không để ý nữa mà ngồi nói cười với nhỏ Linh. Nó lò dò đi ra, rón rén như thằng ăn trộm… Đi ngang qua bàn chị một cách khéo léo, nó đang định mở cửa thì…

-Anh đi đâu đấy? – Chị đứng dậy rồi đi ra cửa, nhỏ Linh nhìn theo, bàn ở góc chéo nên nhỏ chỉ nhìn nó từ sau lưng… Có thể 1 năm qua nó thay đổi kiểu tóc nên nhỏ vẫn chưa nhận ra nó…

-Anh không đi đâu cả, đi vào đây em giới thiệu nào – Chị cứ lôi tay nó, nó thì không dám quay mặt lại

Nó dứt tay chị ra, định mở cửa đi ra ngoài thì chị níu tay nó, gắt lên

-Nam, có nghe em nói gì không?

Bỗng có tiếng tanh tách vang lên, nhỏ Linh đánh rơi cái thìa đang cầm trên tay, nhỏ nhìn ra cửa, nhíu mày lại để nhìn rõ hơn… Chị thì bực mình với nó nên kéo nó xềnh xệch vào… Nó thở dài, đằng nào cũng phải đối mặt. Nó quay lại

Nó nhìn nhỏ Linh, nhỏ Linh nhìn nó, ánh mắt sững sờ…

-Giới thiệu với bé Linh, đây là Nam, người yêu chị… người mà chị hay kể với bé đó

Chiếc thìa nhỏ Linh đang cầm, lại một lần nữa rơi xuống cốc vang lên tí tách… Mắt nhỏ đang ướt dần, chị thấy vậy thì hỏi

-Bé Linh, em làm sao vậy

-À à vâng… em.. không sao, tự dưng có con gì bay vào mắt

-À Nam học cùng trường bé đó, bằng tuổi bé luôn, 2 người có biết nhau không? – Chị vẫn tươi cười giới thiệu

-À ừ thì… - Nó ấp úng

-Dạ không, lần đầu em gặp – Không để nó nói hết câu, nhỏ đã lên tiếng

Nói rồi nhỏ quay ra nhìn nó nở nụ cười, một nụ cười buồn và ánh mắt có phần giận dữ

-Chào.. Nam, mình là Linh, rất vui được gặp bạn

Nhỏ chìa tay ra trước mặt nó, tay nhỏ run run… Một chút sững sờ và bối rối xuất hiện trên gương mặt của nó.. Có lẽ, sau buổi tối hôm đó, nhỏ hận nó lắm, và bây giờ nó và nhỏ đã như người xa lạ. Nó đưa tay ra bắt lấy tay nhỏ.. Nhỏ bấm chặt vào tay nó khiến nó đau điếng, nhưng nó lại chẳng thể nào kêu lên…

-Chán nhỉ, chị tưởng học cùng trường thì phải biết nhau chứ, Nam trước học cũng là dạng bất hảo ở trường đó.. Thế mà bé Linh không biết

-À vâng em không hay để ý mấy. Mà chị biết mà, càng là những người vô tình, vô tâm, đào hoa, bội bạc hay nghịch ngợm thì có bao giờ em để ý đâu – Nhỏ cười phá lên, trong lời nói của nhỏ như đang ám chỉ nó, nhưng pha thêm chút bông đùa khiến chị chẳng để ý

-Nam nhà chị không phải thế nhá, dù có nghịch chút nhưng mà hơi bị tình cảm đấy – Chị nói rồi ôm lấy cánh tay nó, cười tươi

-Bây giờ bạn đang làm gì hay đi học? – Nhỏ quay sang, nhìn xoáy vào mắt nó rồi hỏi

-À ừ bây giờ mình đang đi học đại học thôi?

-Học ở đâu? – Nhỏ vẫn hỏi dồn dập nó, không chủ ngữ vị ngữ… Dường như chị đang nhận thấy điều gì đó không ổn, quay sang nhìn nó ngạc nhiên

-Tớ học ở Thái Nguyên, còn Linh, giờ Linh có đi học không?

-Không, tớ giờ làm quán với chị Thu đây mà, à chị ơi chị và bạn Nam này yêu nhau lâu chưa ạ?

-Chắc cũng gần 1 năm rồi anh nhỉ - Chị nhìn nó trả lời, chớp chớp mắt

Nó không trả lời, chỉ khẽ gật đầu… Bây giờ trong lòng nó nặng trĩu và ngột ngạt. Dường như cuộc gặp lại nhỏ Linh hôm nay khiến nó mang nhiều cảm xúc lẫn lộn.

-À mà bạn hôm trước đi cùng bé Linh đâu rồi? – Chị hỏi nhỏ

-Như cái đuôi ấy, em trả lời thẳng là em không thích rồi chị ạ - Nhỏ vẫn liếc ánh mắt sang nó, nó thì cứ ngồi đần mặt ra nhìn từng viên đá trong cốc cafe của nó tan ra

-Bé cứ thế này thì làm sao có người yêu được

-Em vẫn đang chờ đợi một tên vô tình mà chị, nhưng mà có lẽ bây giờ hơi lâu một chút, vì tên vô tình ấy lại đang ở bên người khác rồi – Nhỏ vừa nói, tay nhỏ vừa run run

-Lại cái tên phũ với bé đợt trước á, chị nói rồi, bé nhớ nhung hắn làm gì nữa, bỏ quách đi cho rồi. Gặp phải chị á, chị vả cho vài phát ấy… - Chị gắt nhẹ lên sau câu nói của em khiến nó thở nhẹ, dừng quấy cốc café

Nó cứ ngồi vậy, bây giờ nó cũng chẳng biết nói gì nữa… Một lát sau chị đứng dậy đi wc, để nó và nhỏ ngồi ở đó. Không khí lại càng thêm nặng nề… 1p, 2p, 3p nó cứ nhìn vào cửa nhà wc, chẳng hiểu sao 3p đối với nó dài như là cả 3 năm vậy? Chưa bao giờ nó mong có chị ở bên nó như bây giờ

-Anh giỏi nhỉ - Nhỏ Linh nhìn nó tức giận

-Ừ thì…

-Sao ngày ấy anh nói anh chỉ yêu 1 mình Mai, rồi 1 năm sau anh lại yêu chị tôi, mà còn yêu nhau gần 1 năm nữa…

-Không phải tại vì…

-1 năm qua, có chuyện gì xảy ra với anh vậy?

Nhỏ hỏi nó dồn dập làm nó bối rối… Nó cầm lấy cốc cafe, nốc cạn, thở dài và nhìn nhỏ

-Mai bỏ tớ sang nước ngoài, 1 năm qua chị ở bên tớ và giờ tớ và chị yêu nhau

Nhỏ bật khóc, có lẽ những dồn nén bấy giờ đã quá nhiều khiến nhỏ vỡ òa…

-Anh … hức.. hức anh biết 1 năm qua tôi đã cố gắng như thế nào không? Hức..hức tôi chờ đợi anh, tôi thay đổi bản thân mình để một ngày nào đó tôi gặp lại anh, tôi sẽ cố gắng đưa anh về bên tôi, mà tại sao…



-Tại sao khi gặp lại nhau, anh lại là người yêu của chị tôi… một kẻ bạc tình, bội nghĩa, đào hoa như anh sao lại có thể yêu được 1 người như chị tôi chứ… Huhu



-Anh có biết 1 năm qua tôi khổ sở như thế nào không… hức..hức anh có bao giờ nghĩ cho tôi không?



-Ngày đó khi anh đẩy tôi đi, tôi đã từng hận anh rất nhiều, nhưng tôi chẳng thể nào quên được anh… Tại sao anh càng phũ tôi thì tôi lại càng nhớ anh vậy hức..hức

Nó định lấy khăn giấy lau nước mắt cho nhỏ thì chị đi ra, nó lại ngồi im. Chị hơi sững sờ trước cảnh nhỏ ôm mặt khóc. Tiến đến chị hỏi

-Bé Linh, bé làm sao vậy?

Nhỏ không trả lời, nhỏ vẫn khóc, nó đành phải lên tiếng

-Anh với Linh nói chuyện về thời đi học. Chắc là bạn ấy xúc động quá nên …

Nhỏ Linh đứng phắt dậy, cầm cái túi xách và nhìn nó giận dữ…

-Đồ tồi, anh còn định nói dối đến bao giờ nữa…

Nói rồi nhỏ quay lưng chạy ra cửa, chị vẫn đứng đó nhìn nhỏ rồi nhìn nó… Nó ngửa người ra ghế… Chị tiến đến bên cạnh cầm tay nó

-Mình về thôi, em nghĩ quãng đường về nhà sẽ đủ thời gian cho anh quyết định rằng có nên nói cho em biết những điều mà anh dấu em trước giờ hay không?

Nó và chị đi về, trên xe không ai nói với ai một câu nào… Chị đi chậm và mở cửa kính để gió thổi vào trong… Lòng nó nặng trĩu, đôi lúc nó tự hỏi bản thân nó rằng… Đây có phải là cái giá phải trả cho một kẻ đào hoa, vô tình hay không?

BÌNH LUẬN

Nguyễn Tuấn

Trả lời

2024-04-08 13:41:39

Đọc đến chap 44, t thấy thương cho Linh quá. Mẹ chỉ muốn chửi ông tác giả. Chung tình đéo gì, hẹn ước cho lắm vào, nào đợi 2 năm các thứ. Mà cũng phải Linh nói chia tay đ đâu, chỉ là tạm dừng để suy nghĩ. Mẹ thế là ông như chim sổ lồng. Chung tình đéo gì, chia tay em này là gối đầu tay em khác được, yêu Mía mà vẫn đầu để ý em Thư, yêu em mãi mãi nhưng đầu có nhiều ngăn cho nhiều em. Haizzz thật sự tôi thức nguyên đêm để đọc, đáng nhẽ đ đọc phần 3. Không biết giờ ông lấy vợ là ai, nhưng hi vọng ông đừng làm vợ ông hối hận. Vợ ông mà là Linh thì… đéo biết phải nói gì hơn, mẹ chơi ít thôi về chăm con chăm vợ bù đi

Khánh Nguyễn

Trả lời

2024-03-10 14:03:36

Thớt có thêm chap nữa ko vậy, đang hay. Cám ơn thớt nha

Khánh Nguyễn

Trả lời

2024-03-09 19:54:35

Vô tình thấy phần 3, cứ tưởng 2 phần là kết. Ai ngờ số của thớt cũng quá xui, cũng hi vọng là đến cuối cùng thớt và Linh là 1 đôi. Hay quá đọc từ sớm đến giờ hết 19 chương

Duc Nguyen

Trả lời

2024-03-06 04:09:22

Đề nghị đồng chí nhậu nhẹt ít thôi và ra chạp cho ae đọc với chứ nghiện quá rồi tác giả ơi

Ducnguyen

Trả lời

2024-02-08 05:59:29

Truyện của bạn thật sự rất hay và lôi cuốn. Mình xin lịch ra truyện được ko bạn

satnat123 [Chủ nhà]

2024-02-08 17:04:44

Cảm ơn bạn. Không có lịch cụ thể bạn ơi.

satnat123 [Chủ nhà]

Trả lời

2022-11-27 13:51:08

Cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi và ủng hộ cuốn hồi kí này trong suốt 18 tháng vừa qua. Lời hứa không drop dù bất cứ giá nào mình đã thực hiện được. Thật sự hôm nay phải viết chữ END cũng khiến mình dâng lên 1 cảm xúc khó tả. Bỗng nhớ về ngày đầu tiên mình gõ dòng tựa đầu tiên cũng là một ngày mưa ở ĐN, hôm nay gõ những dòng chữ cuối cùng của cuốn hồi kí này trời cũng mưa lạnh.. Cuốn hồi kí này ra mắt ở thời điểm truyện voz không còn quá hot như trước nhưng được sự ủng hộ của mn cũng khiến mình có thêm nhiều động lực để viết, để kể.. Hi vọng rằng mn khi đọc nó sẽ thấy tuổi trẻ của mình trong đó, bất cười vì những kỉ niệm hay đơn giản là dớm nước mắt với những điều đã bỏ lỡ. Chúc mn thật nhiều sức khỏe và đón đọc sách của mình.. Sẽ có phần 3 nhưng cũng sẽ không còn bông hoa hướng dương Mai Anh, cô gái với đôi mắt hớp hồn Anh Thư hay là bà chị già si tình Hoài Thu nữa.. Mình sẽ trở lại sớm thôi.. Cảm ơn tất cả mn, chúc một ngày vui vẻ, hạnh phúc và tốt lành. Cảm ơn!