Logo
Trang chủ

Chương 40: Một nửa của lời hứa , sự trở lại của ký ức ! (p1)

Những cơn mưa lạnh mùa đông , những buổi chiều nắng , những cơn gió lồng lồng đều rất bình dị với tôi . Cuộc sống cứ như vậy lặng lẽ trôi đi , một tháng , rồi lại hai tháng . Học xong thì về , không nói chuyện với bất cứ ai , cắm đầu vào sách vở cho thời gian trôi . Cũng không còn liên lạc với chị nữa , tự hận chính bản thân . Trách ai bây giờ trong khi mọi thứ là do tôi gây ra ! Chính tôi đã rời khỏi nơi ấy , đã bỏ lại cô gái ấy ! Tháng thứ ba lại trôi qua , chỉ còn hơn một tháng nữa là tết nguyên đán !

Bước chầm chậm vào cổng , khẽ thở dài . Có lẽ trong mắt chúng bạn tôi là một kẻ lập dị không hơn không kém , cắm đầu vào học . Nhiều đến nỗi bị thầy cô nhắc nhở về sức khỏe của chính bản thân , bỗng thằng N từ đâu chạy đến , dáng vẻ gấp gáp , mồ hôi nhễ nhại làm tóc nó bết xuống :

N : Đt con m mày !
...Bụp...Bụp...
N : Chị P sắp đi rồi đấy , mày đứng đây được à !
T : Cái , cái gì ! Đi đâu cơ .
N : Cầm lấy tờ giấy này , có ghi địa chỉ đấy , nhanh lên !
Mắt nó long lên sòng sọc , nhìn tôi với ánh mắt đáng thương vô cùng ! Lao thẳng về nhà , mở tờ giấy ra , đập vào mắt ba chữ " Tân Sơn Nhất " . Máy bay ư , cả đời tôi chưa từng nhìn thấy nó bao giờ ! Bắt một chiếc taxi , dù gì cũng phải gặp chị lần cuối :
T : Bác ơi , nhanh lên giúp cháu với !
- Cậu trai nhìn gấp vậy .
T : À , dạ ... mẹ cháu đang đợi ạ ! Bao lâu mới tới vậy chú ?
- Khoảng 15 phút
Chỉ còn đúng nửa tiếng nữa là máy bay cất cánh , mong sao ...
T: Cháu cảm ơn!
Sau một hồi hỏi han tôi đã đến được nơi cần đến , chuyến bay mười phút nữa sẽ khởi hành . Đảo mắt xung quanh , giữa cả biển người thì mò đến khi nào chứ . May sao , mái tóc đen nhánh đập vào mắt tôi , không thể sai được , hét lên thật to :
T : CHỊ ƠI !
Cái đầu nhỏ nhắn thoắt giật mình quay lại , nở một nụ cười tươi rói :
C : Tạm biệt nhé !
Hàng người từ từ lên máy bay , họ sẽ bay lên trời cao , để mọi thứ sang một bên ...
" Đi không biết nhìn đường hả "
" Phan Thiết đẹp ghê ha "
" Đến đây ở với chị "
" Đang ăn không được nói , dặn bao lần rồi mà "
Đặt lưng xuống chiếc nệm rách nát trên nền nhà , nghĩ , nghĩ , nghĩ và nghĩ . Có gì quá vô lý , tại sao chúng tôi từ hai người lạ lại thân thiết đến vậy ? Mở tờ giấy thằng N đưa , đọc nốt phần còn lại ! ( Nhìn vào bả vai của mày đi , còn nhớ chứ ? )
Lật chiếc áo ra , nhìn vào bả vai bên phải , có một vết sẹo lõm . Một , một vết sẹo lõm , cái này là ... Những dòng ký ức ùa về như nước lũ , cảm giác lâng lâng , nhấc máy gọi cho thằng N :
T : Là do mày làm à ?
N : Nhớ rồi hả , haha !
T : Ừ , tao biết phải làm gì rồi .
Đêm đó tôi bắt một chuyến xe buýt về quê , nơi khởi nguồn của mọi chuyện !

Quay lại truyện [Hồi Ký] 11 năm
BÌNH LUẬN

alex phạm

Trả lời

2022-08-08 15:40:15

Hi