Logo
Trang chủ

Chương 46: Chiếc Nhẫn và Cây Bút

Có người nói nếu bạn nghĩ về ai đó thật nhiều thì người kia sẽ mơ thấy bạn. Tối qua tôi mơ thấy Trâm ngồi trước tôi trong lớp học anh. Nụ cười tươi như hoa 10 giờ nở muộn, đôi mắt long lanh như muốn gửi gắm một thông điệp gì đó. Tôi với tay tới tặng Trâm một đóa hồng, bỗng có một bàn tay ngăn lại. Đó là Ly. Ly giật lấy bông hồng và nói “có xứng đáng không V” “Cô ta không xứng đáng” “V đừng như vậy”…

Sáng hôm sau đang thong dong trên đường đến trường, tôi chợt thấy chiếc đờ-mi màu hồng phía trước. Áo khoát hồng quen thuộc, tôi nhận ra người con gái trong giấc mơ của tôi hôm qua. Cố tình đi chậm để khỏi sóng bước nhưng khoảng cách cứ gần hơn. Hình như Trâm cũng đang đi thật chậm để đợi ai đó. Gần tới Trâm tôi đành buông lời chào :
 

  • Học khác buổi nên khó gặp quá Trâm nhỉ? Bữa nay thứ 5 nên mới có dịp diện kiến dung nhan. Hihi
  • Đợi V nãy giờ mà V đạp chậm kinh khủng luôn.

Tôi bất ngờ :
 

  • Ủa, sao Trâm đợi V làm gì?
  • Lát học ra đi ăn chè với Trâm đi.
  • Lát hả. Oài, khó rồi. Lát học ra V có tí việc mất rồi.
  • Việc gì vậy V? Bữa nay làm bí thư nên bận quá phải không?
  • À, không hẳn. Tại lát nữa mấy đứa lớp V có độ kèo gì đó ở Net King với mấy đứa khối chiều nên V qua coi thử. Có thằng Khánh lớp Trâm nữa đó.
  • Thằng Khánh hả. Vậy lát Trâm cũng qua xem nữa. Lát V đợi Trâm với!

“Đợi Trâm với”??? Tôi khó xử với câu cảm thán có đôi chút tha thiết này:
 

  • Uhm… Vậy lát nữa V đợi Trâm ở Ngã Tư nghen.
  • V đợi Trâm ở bãi xe đi. Lấy xe xong mình đi luôn.

Tôi tư lự, đợi ở bãi xe, đứa ất ơ nào mà thấy nói lại đồn ầm lên mình với Trâm 1 cặp thì khổ. Nếu điều này xảy ra thật, con đường tình cảm với bí thư 11/10 đã dài nay sẽ dài hơn biết bao nhiêu nữa. Nhưng biết từ chối thế nào bây giờ?! Thôi chắc không đứa nào biết đâu. Tin vậy đi.
 

  • Vậy cũng được. Nhớ nhanh nhanh Trâm nhé.
  • OK V. hihi

Trâm nhoẻn miệng cười rồi đi thẳng. Tôi lấy cớ là chưa ăn sáng nên rẻ qua quán bún gần trường. Nếu cứ như vậy theo Trâm vào bãi xe, mấy đứa sẽ lại đồn cho xem.

Những năm tháng cuối cấp 2 và cấp 3 của tôi là những năm tháng tên tôi gần như luôn xuất hiện trong các bữa bánh kẹp, tráng tương hay nước mía, chè đậu gần trường. Tôi cũng chẳng biết nhắc đến tôi có gì thú vị mà mỗi khi tôi làm gì đó hay tiếp xúc hơi nhiều với một cô bạn gái nào đó là y như rằng các kênh thông tấn xã vỉa hè sẽ đưa lên trang nhất. Thật ra tôi vốn không ngại điều này. Nhưng lắm lúc những lời nói gió bay đó lại tai bay vạ gió vô cùng, hoặc có những tác động xấu đến các kế hoạch tôi đang lên như tán tỉnh Thương là một ví dụ, vì thế hạn chế được chút nào là tôi hạn chế chút đó. Chuyện của Ngân, của Minh làm tôi rút ra được kinh nghiệm xương máu này.

Vừa vào lớp tôi tọt lên chỗ thằng Liêm ngay :
 

  • Lát làm vài game chứ bạn?
  • Game gì mi? Thằng Liêm tỏ vẻ ngơ ngác.
  • Thì đế chế đó. Nghe nói mi hay đánh với tụi khối chiều.
  • À. Thua hoài mi ơi.
  • Mi chơi sao không rủ ta chơi cùng cho vui.
  • Thấy mi cứ việc đoàn đội riết, thứ năm nào cũng đi họp nên ta ngại rủ. Chứ có mi thì sợ gì đứa nào nữa? Mắt thằng Liêm sáng rỡ lên khi nghe tôi đề nghị đi theo.
  • Chuyện nhỏ bạn ơi. Để mình sắp xếp. Lát gặp tại quán.

Về chỗ ngồi, Diệp chìa ra chiếc nhẫn kèm theo 1 cây bút trước mặt tôi :
 

  • Diệp tặng V cây bút nè.
  • Ủa. Sao tự nhiên tặng V á?
  • Thấy V 2 tuần nay bận quá, ra chơi cũng không ngồi trong lớp nghỉ ngơi được xíu nào, Diệp không giúp gì được nên tặng V cây bút để cảm thấy thoải mái hơn. Hihi.

Đeo chiếc nhẫn vào tay và nhận lấy cây bút, lòng tôi chợt dâng lên mội nỗi niềm tha thiết như tiếng trống trường ngoài kia. Từng hồi trống cứ giục giã bao toán học sinh nhanh chân vào lớp, còn trong tim tôi, từng hồi tim đập thổn thức tha thiết trong lồng ngực mang đến một cảm xúc nhẹ nhàng, trìu mến, đáng yêu vô bờ…

Quay lại truyện Hoa Vàng Thuở Ấy
BÌNH LUẬN

HONDA PHÚ DUY

Trả lời

2023-12-28 13:15:52

xin lỗi, nhưng đọc quá ngán ạ, chỉ theo được vài tập... tác giả quá lan man và dường như không biết đặt trọng tâm vào đâu.

Chuong80

Trả lời

2023-10-06 13:28:32

Bạn viết truyện tả cảnh thì đẹp nhưng dường như bạn mê Nguyễn Nhật Ánh nên dựa theo văn phong.Nhưng văn của bạn rườm rà,miêu tả nhân vật phức tạp về tính cách quá,chèn thơ quá nhiều khiến người đọc bực bội vì tính cách nhân vật và mệt vì phải đọc thơ