Logo
Trang chủ
Chương 17: Con mồi

Chương 17: Con mồi

Thay vì vui mừng vì có người còn sống giống mình, tôi lại cảm thấy bất an. Bởi trong khi tôi luôn trong ngóng rằng ở đây còn có ai đó giống mình, thì họ lại cố tránh mặt. Và càng bất an hơn khi tôi nghĩ về những vết chân lạ đã xuất hiện. Đó là người hay thú, tôi cũng không chắc lắm.

Đám thú khá sợ những ngọn lửa, nên khá vô lý khi có một con vật dám lảng vảng ở gần một đám cháy như vậy. Nhưng cũng không thể loại trừ chuyện gì, giờ này mọi chuyện đều có thể xảy ra, nhất là khi những dấu chân kia đã xuất hiện. Có thể do thú ăn cỏ ở quanh đây không nhiều, nên việc tôi xuất hiện ở đây đã tạo ra môt mục tiêu đáng giá để kẻ đi săn mạo hiểm ở lại. Nếu vậy, hẳn đám lửa này đã bảo vệ cho tôi nãy giờ. Nếu tôi di chuyển ra xa khu vực đám cháy đồng nghĩa với việc đẩy bản thân vào nguy hiểm.

Nhưng ở lại cũng không xong, lửa ở đây quá nóng, không thể ở lại mãi được. Tôi bị kẹt trong một tình huống tiến thoái lưỡng nan. Ở lại thì sớm bị lửa hun, bỏ đi thì dễ bị thú rừng xơi tái. Nhưng rồi tôi cũng quyết định rời đi vì không chịu nổi cái nóng tỏa ra từ đám cháy. Tôi sẽ quay về trại, chờ đám cháy dập tắt rồi đi tiếp. Dù sao ở đó tôi cũng quen rồi nên an toàn hơn nhiều. Để chắc ăn tôi cuốn vải tẩm xăng vào đầu mũi kiếm, thắp lửa thành một ngọn đuốc, rồi nhanh chóng nhảy lên xe chạy ngược về phía thành phố.

Đoạn đường trở về nhà khá căng thẳng, vì chỉ cần đi xa khỏi đám cháy đồng nghĩa với việc khả năng bị phục kích tăng lên. Tôi cố gắng lắng nghe tiếng sột soạt của cây cỏ hai bên đường nhưng vô ích, vì âm thanh tí tách của lửa và gỗ dù còn rất nhỏ nhưng rất dễ gây mất tập trung.

"Soạt!". Khi âm thanh bất thường đủ lớn để tôi có thể nhận ra thì cũng chính là lúc kẻ đi săn bắt đầu lộ diện. Một bóng đen to lớn chồm lên rồi lao vút dọc theo những bụi cỏ ven đường. Tốc độ của nó rất nhanh và tôi hầu như không có cơ hội chạy thoát. Chỉ mất vài giây, cái bóng chồm lên lao thẳng về chiếc xe. Tôi tức tốc tăng ga để thoát cú vồ của con vật. Chiếc yên sau rách toạc bởi vết móng vuốt sắc nhọn.

Chiếc xe loạng choạng nhưng vẫn tiếp tục lăn bánh. Cái bóng khựng lại một giây để lấy lại trớn, rồi ngay tức khắc nhổm dậy và đuổi theo chiếc xe. Chiếc xe cũ nát với hai chiếc lốp nhồi đầy cỏ khô không thể di chuyển dễ dàng trên con đường đầy bùn đất. Tôi phải cố gắng lắm mới có thể giữ nó di chuyển được với tốc độ này.

"Roàm! Rầm". Tôi cảm nhận được một cơn đau rát từ sau lưng. Cú vồ thứ hai đã hoàn toàn thành công. Tôi không thể tăng tốc nên chiếc xe lãnh trọn móng vuốt của con vật. Chiếc xe lảo đảo đổ xuống, còn tôi thì ngã nhào qua một bên.

Tôi rất sợ hãi, nhưng không hoàn toàn bất ngờ. Đứng trước mặt tôi là một con hổ rất lớn. Nó dài gần hai mét, cao tới thắt lưng và đang nhe răng gầm gừ. Tôi đứng dậy, tay vẫn cầm chặt thanh kiếm phực lửa, cố tập trung hết sức lực cho nhát chém duy nhất. Rất nhiều ý nghĩ thoáng qua trong đầu, nhưng tôi đều gạt bỏ để tập trung vào mục tiêu trước mắt. Chỉ một nhát chém thôi, vì sẽ không có cơ hội cho nhát thứ hai.

Từ mũi kiếm, xăng và mớ vải polyeste bắt đầu nhũn ra rồi chảy dọc xuống lưỡi kiếm làm ngọn lửa bừng lên dữ dội. "Ngọn lửa sáng nhất khi nó sắp tắt", tôi biết lửa cháy dữ dội kiểu này chỉ tổ khiến thời gian của nó ngắn hơn, và khi lửa tắt cũng là lúc mạng sống của tôi tắt theo. Con hổ vẫn rất cẩn thận, nó di chuyển chậm chạm từ tốn xung quanh vị trí tôi đang đứng, mắt nhìn trừng trừng vào ngọn lửa đang phực cháy. Con vật này biết sức mạnh của ngọn lửa, và nó đang đánh giá độ nguy hiểm của thứ vũ khí đang lập lòe trên tay tôi. Thứ duy nhất giữ cho tôi còn sống đến lúc này chính là ngọn lửa này, và nó sắp tắt.

Một ý tưởng thoáng qua. Trước khi con vật kia kịp nhận ra được sự yếu ớt của tôi lẫn ngọn lửa nhỏ này, tôi cần làm cho nó sợ hãi. Tôi liều mạng lao thẳng về phía con vật, vung kiếm chém thẳng vào hai cặp mắt của nó. Con hổ nhạy vọt về phía sau, dễ dàng tránh được cú chém lóng ngóng của tôi. Tiếp đà, tôi xoay người và chém thật mạnh về phía con vật, mặc dù khoảng cách của tôi và nó vượt quá tầm lưỡi kiếm.

Con hổ thoáng giật mình, nhưng không thèm lùi lại hay bỏ chạy. Có lẽ nó hoàn toàn kiểm soát được thế trận, nó biết mình đã giữ được một khoảng cách an toàn. Nhưng nó đã lầm.

"GOÀMMMM". Còn hổ lổng lên rồi nhảy dựng về phía sau. Nhưng vô ích, thanh kiếm đang phực cháy lao thẳng về phía nó rồi bập vào đám lông mượt mà. Thanh kiếm cào nhẹ một vết trên da con thú, ngọn lửa xoẹt qua và làm lớp lông cháy xém . Con hổ liên tục lùi lại để cố né tránh ngọn lửa nhưng vô ích vì những miếng vải tổng hợp bị chảy ra thì dính vào da thịt nó. Nhân cơ hội đó, tôi lao vụt về phía chiếc xe, rồi rồ ga thật mạnh. Tiếng động cơ gầm vang và chiếc xe quay vòng vòng dưới đất. Con hổ vốn đang trong tình trạng bất ngờ, giờ lại nghe thấy một tiếng gầm vang trời, liền phóng đi mất.

Khi đã khuất bóng con vật, tôi không kịp suy nghĩ, nhặt vội con dao rồi nhảy lên xe chạy tiếp. Tôi rồ ga, rồi cứ thế chạy thẳng mà không kịp dừng lại để suy nghĩ.

Lửa trên lưỡi kiếm đã tắt. Và tôi ngờ rằng con hổ đó sẽ sớm quay lại khi nó nhận ra thứ vũ khí hữu hiệu của tôi không còn. Thế nên tôi đã dừng lại, xé áo nhúng xăng để thắp lên một ngọn đuốc mới trước khi đi tiếp. Thật may mắn vì cú va chạm không quá mạnh nên bình xăng chỉ bị rỏ rỉ một chút chứ không tổn hại gì nhiều. Tôi một tay cầm đuốc, một tay điều khiển chiếc xe nên tốc độ di chuyển khá chậm chạm.

Vượt xa việc tôi dự đoán, con hổ đó tiếp tục quay lại bất chấp có sự hiện diện của ngọn lửa. Con hổ quyết không buông tha cho tôi, nhưng lần này nó đã cẩn thận hơn, biết giữ khoảng cách và kiên nhẫn chờ đợi. Có vẻ nó biết ngọn lửa rồi sẽ phải tắt, và chỉ cần "bông hoa đỏ" lụi tàn, nó sẽ lập tức phản công.

Từ thời điểm này, tôi đã nhận ra rằng "một rừng không cần hai hổ". Tôi và nó sẽ phải cần một trận đấu một mất một còn. Con hổ quan sát từng chuyển động của tôi, còn tôi thì tính toán cẩn thận để ngọn đuốc cháy mãi. Đây là một việc không dễ dàng, vì ngọn lửa cháy rất nhanh và không hề dễ dàng cho việc tiếp nhiên liệu. Chỉ cần một sai sót nhỏ lửa cũng có thể bén vào can xăng rồi nướng chín tất cả.

Cách an toàn nhất cho hiện thời là dừng lại và hạ trại tại chỗ, rồi thắp một đống lửa lớn, lúc đó tôi sẽ không cần lo lắng về việc tắt lửa. Nhưng cách này chỉ có hiệu quả nhất khi tôi về được đến trại với đầy đủ đồ nghề cần thiết để đối chọi với con vật trong trường hợp nó không chịu rời đi.

Nhưng con hổ lại không kiên nhẫn như vậy, nó đã bắt đầu hành động, ngay cả khi ngọn đuốc vẫn còn cháy. Một con vật tinh ranh, nó đã hành động ngay khi nhận ra "bông hoa đỏ" nhỏ dần, mà không để cho tôi kịp chuẩn bị. Lúc này tôi mới đi đến gần cầu Sập, con hổ tăng tốc và ngay lập tức áp sát chiếc xe. Nó quyết không để tôi có cơ hội hồi sinh ngọn lửa một lần nữa. Đã quá trễ cho mọi sự chuẩn bị.

Không còn cách nào khác, tôi quay lại ném thật mạnh thanh kiếm lửa về phía con vật rồi kéo hết ga. Con vật giật mình, còn chiếc xe phóng đi. Nhưng nó dễ dàng tránh được và nhanh chóng đuổi theo. Con tôi sau khi ném dao đi, cứu cánh còn lại chỉ là cái cây đơn độc mọc ngay giữa ngã tư kia.

Chiếc xe phóng mạnh rồi lao rầm vào một thanh chắn bên vệ đường, còn tôi thì lủng lẳng trên một cành cây. Trong khoảnh khắc quyết định, tôi đã cố hết sức lao lên để chụp lấy một nhánh cây chìa ra. Con hổ khốn khiếp vẫn tiếp tục lao lên, và lần này rõ ràng nó đang nhằm thẳng vào tôi, không chút do dự.​

"Hổ có biết trèo cây không ba?", hai anh em tôi níu áo ba mình. Chúng tôi đã có một buổi tranh luận rằng giữa mèo và hổ thì con nào mạnh hơn. Tôi lúc đó 6 tuổi, chọn hổ, còn đứa em gái ương ngạnh chọn mèo, với lý luận hổ là trai còn mèo là gái, mà gái thì tốt hơn. Còn với tôi thì hiển nhiên hổ mới là kẻ mạnh, vì nó to gấp mười lần đối phương. Rồi nó lại chuyển sang kỹ năng trèo cây, thứ mà mèo chắc chắn có. Bởi vậy mới có cái câu hỏi kỳ cục kia.

Ba tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: "không, hổ không biết trèo cây"

"Không đúng, ba nói xạo", tôi nghĩ hổ là một con mèo lớn, không thể nào không biết trèo cây.

"Để ba kể tụi con nghe một câu chuyện, rồi con sẽ biết ba có nói xạo hay không nhé"

"Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng nọ, có một con hổ và một con mèo sống vui vẻ hòa thuận. Một hôm, hổ ta nhận ra mình cái gì cũng mạnh, cái gì cũng biết, duy chỉ có một thứ còn yếu kém đó là khả năng leo trèo. Mà đã là chúa tể sơn lâm thì không thể thua gã mèo hàng xóm được. Thế là hổ mon men sang nhà mèo để bàn một thương vụ là họ sẽ truyền dạy kỹ năng cho nhau: hổ dạy mèo cách chiến đấu và săn mồi, còn mèo sẽ dạy hổ cách trèo cây.

Nghe lời đề nghị, mèo có chút lưỡng lự, bởi mèo ta tuy không giỏi võ, nhưng với móng vuốt sắc nhọn và kỹ năng leo trèo cũng đủ để kiếm cơm qua ngày rồi. Nhưng vì dĩ hòa vi quý nên mèo cũng đành phải nhận lời.

"Nhưng với một điều kiện, là anh phải dạy cho tôi trước", mèo ta nói.

Hổ dĩ nhiên nhận lời, vì hắn biết, có dạy thì mèo cũng đời nào giỏi bằng hổ. Cái số sinh ra là mèo thì mãn kiếp tập luyện cũng không đánh thắng hổ nổi.

Một thời gian sau, khi mèo đã thành thục cách săn mồi của hổ, cũng thành thục luôn các thế võ của chúa sơn lâm, mèo bắt đầu truyền lại cách leo trèo cho hổ. Hai thầy trò luyện tập rất hăng say và hổ cũng nhanh chóng tiến bộ. Một tuần trôi qua, rốt cuộc hổ cũng đã biết cách phóng mình từ dưới đất lên để bám chặt được một thân cây lớn.

Đến màn di chuyển băng cây, đến lúc phải dạy hổ cách thăng bằng trên cành ngang thì mèo lại đổi ý. Nó nghĩ: "Con hổ kia, nó vốn là chúa sơn lâm, dũng mãnh vô cùng, cho dù mình đã học được môn võ bí truyền của họ nhà nó, nhưng vẫn mãi không phải là đối thủ. Thứ bảo toàn mạng sống của mình trước giờ không phải là kỹ năng leo trèo hay sao. Nếu hắn nổi điên quyết giết mình cho bằng được, mà còn biết trèo cây thì mình sống sao?"

Nghĩ vậy, mèo nhảy thoắt lên một ngọn cây cao rồi nói vọng xuống.

"Xin lỗi anh, nhưng tôi nghĩ bài học đến đây là kết thúc." - Nói rồi mèo phóng đi mất.

Hổ gầm lên, một tiếng gầm như xé toạc cả khu rừng. Hắn nổi trận lôi đình, cắn xé mọi thứ, phá tan ngôi nhà của người hàng xóm nhỏ bé, cào nát thân của một thân cây. Nhưng rồi cũng bất lực trước khả năng chạy trốn của loài mèo. Hắn tức giận gầm vang, như thể muốn truyền thông điệp cho cả khu rừng.

"Con mèo khốn nạn kia. Đừng để tao bắt được mày, vì nếu tao bắt được, sao sẽ ăn cả cứt."

Kể từ đó trở về sau, loài hổ vẫn không thể trèo cây thành thục, và vẫn mang nỗi căm hận với mèo. Còn về loài mèo, chúng vẫn dùng những ngón đòn của hổ để săn mồi, nhưng nỗi lo lắng bị trả thù vẫn còn đó. Chúng luôn lo sợ loài hổ, đến nỗi luôn phải đào hố và giấu phân của mình.

Vậy là hôm đó dù phải chấp nhận hổ không biết trèo cây, nhưng tôi vẫn thắng.

"Nhưng con nhường em đi chứ Hạo", bố tôi nói.

"What the fuck!"

Tôi lấy hết sức kéo người lên để tránh cú vồ của con hổ. Hoàn cảnh này đã khơi lên trong tôi một ký ức cũ vô cùng trọn vẹn nhưng lại rất nhanh chóng, cả câu chuyện như chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc. Chỉ có điều hình như có thứ gì đó không đúng.

Dù tôi đã phản ứng nhanh nhất có thể nhưng vẫn bị những những chiếc móng vuốt sắc nhọn của con vật móc vào mắt cá chân. Vết thương không quá sâu nhưng cũng đủ để máu chảy tong tong từng giọt. Nỗi sợ hãi lấn át cơn đau làm tôi chẳng thể cảm nhận được gì và cứ thế tiếp tục leo lên.

Mặc dù đã để vuột con mồi, nhưng con hổ chẳng hề có ý định buông tha tôi. Không những thế, dường như mỗi lúc nó lại một hăng máu và điên cuồng hơn. Nó lấy đà rồi phóng thẳng về phía thân cây, dùng những chiếc vuốt sắc như dao cào mạnh vào lớp vỏ cây để cố gắng trèo lên. Nhưng thật may sao, đúng như trong những câu chuyện mà ba tôi đã kể, loài hổ không thể leo cao hơn một mét. Cứ cố một bước vươn lên thì nó lại bị tuột xuống hai bước, khiến chặng đường leo cây của nó trông thật khốn khổ. Rõ ràng, chính bởi cơ thể to lớn nặng nề đã kìm giữ nó lại mặt đất, chứ không phải vì tổ tiên nó bỏ lỡ học bài học leo cây. Nếu giờ này phía dưới đó là một con báo với thân hình thon gọn và cân nặng khiêm tốn hơn thì hẳn là tôi đã bị xé xác.

Dù vậy, mỗi lần con vật phóng chồm lên thân cây là mỗi lần tôi đánh trống ngực liên hồi, vì lo lắng nhỡ đâu nó lên được. Sự căng thẳng chỉ giảm bớt khi con vật có dấu hiệu thấm mệt. Nó đã không còn cố gắng để leo lên nữa, mà chỉ di chuyển lòng vòng xung quanh gốc cây, miệng gầm gừ, mắt hướng lên và không ngừng quan sát. Nó ở đó rất lâu, nhưng chỉ đi loanh quanh, gầm gừ, và thỉnh thoảng còn nằm xuống nghỉ ngơi.

Thời gian dần trôi qua khiến tôi sốt ruột. Đúng là một con vật kỳ lạ, nó vẫn ở đó chờ đợi. Tôi không rõ khả năng kiên nhẫn rình mò là đặc tính di truyền của các loài động vật săn mồi, hay đây là tính cách riêng của con hổ dai như đỉa này. Cũng có thể nó đang đói, và tôi là con mồi duy nhất của nó ở quanh đây. Thậm chí tôi còn tưởng tượng ra đây là chuyện tư thù, rằng nó nghĩ tôi là thủ phạm đã đốt trụi khu rừng của nó.

Cứ ngỡ nó sẽ luẩn quẩn mãi ở dưới đấy tới hết đêm, nhưng cuối cùng thì nó cũng bỏ đi. Lúc này trời đã chuyển tối từ lâu. Dưới bóng trăng mập mờ, tôi cố quan sát bóng dáng kẻ thù đang đi xa dần rồi mất hút. Dù vậy, tôi vẫn rất thận trọng. Họ nhà mèo thường có cặp mắt tinh tường và dễ dàng hoạt động trong bóng tối, và nó là một con mèo già đầy lọc lõi đầy kinh nghiệm. Tôi đoán nó sẽ không từ bỏ con mồi dễ dàng như thế được.

Con hổ gầm gừ trong cuống họng, rồi nhổm đầu lên quan sát. Ở phía xa, nó nhận ra con mồi yếu ớt kia đã bắt đầu di chuyển xuống mặt đất. Nhưng nó không vội, với kinh nghiệm dày dặn của một kẻ săn mồi chính tông, nó biết con mồi cần một chút thời gian mới lấy lại sự bất cẩn vốn có. Gã đi hai chân vừa nhảy xuống đã nhanh chóng nhặt mớ đồ nghề vung vãi, rồi từ tay hắn mọc lên một "bông hoa đỏ" mới.

Nhưng không hề gì, cụm sáng đó khá nhỏ. Theo kinh nghiệm mới đây của mình, hổ ta biết chắc chắn thứ ánh sáng đó không thể sống mãi được. Chỉ cần đợi đến khi nó lụi tàn, đúng vậy, chỉ cần một giấy thôi, hổ ta sẽ phóng ra và kết thúc chuyến đi săn thú vị này. Con mồi tội nghiệp kia làm sao mà thoát được nanh của hổ. Dù có trốn đi đâu đi nữa thì đốm sáng đó, rồi cả mùi tanh của máu, tất cả sẽ tố cáo vị trị của hắn với ta thôi.

Con hổ vẫn nằm đó, kiên nhẫn chờ đợi và không ngừng quan sát. Con mồi của nó vẫn ngồi đó cạnh thứ ánh sáng nóng bức khó chịu kia, thỉnh thoảng đứng lên rồi đi qua đi lại, trên tay vẫn mang theo một đốm sáng khác. "Ái chà chà, ngoài thứ vũ khí duy nhất đó ra, ngươi còn gì nữa chứ". Nhưng một khi thứ ánh sáng lập lòe đó vẫn sống, hổ ta sẽ vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Bầu trời bắt đầu hửng sáng, hổ chồm dậy rồi nhẹ nhàng di chuyển, nó khéo léo ẩn mình sau những bụi cỏ mọc um tùm hai bên đường. Đúng như nó dự đoán, thứ ánh sáng khó chịu kia đã tắt, chỉ còn lại một cột khói nhỏ bốc lên từ mặt đất. Con mồi bé nhỏ vẫn ngồi đó, cạnh xác của một bông hoa đỏ vừa rục. Chắc có lẽ nó đang ngủ, hổ thầm nghĩ. Từng bước cẩn thận, hổ tiến mỗi lúc một gần.

Khi cảm thấy khoảng cách đủ gần mà con mồi vẫn chưa phát hiện, nó đột ngột tăng tốc, lao vút đi như một mũi tên nhắm thẳng vào vị trí con mồi đang ngồi. "Phập", một cú ngoạm đầy uy lực vào ngay yết hầu của con mồi tội nghiệp. Nhưng kỳ lạ thay, xộc lên mũi nó không phải là mùi máu tanh đầy cám dỗ như thường lệ mà lại là một mùi hăng hắc rất khó chịu. Một cảm giác đau điếng lan tỏa khắp cả hàm răng sắc nhọn, đặc biệt là ở ví trí bốn chiếc răng nanh. Liền sau đó là một dòng chất lỏng từ trên cao dội xuống thẳng vào đầu nó, lần này mùi hôi lại nồng nặc gấp bội. Hổ ta giật mình nhảy lùi lại, nó đã nhận ra con mồi đang ngồi kia chỉ là một khúc gỗ mục được ngụy trang cẩn thận bằng lớp da của con mồi thực sự.

Con mồi không hề ngu ngốc như nó nghĩ, nhưng lần này nó đâu thể thua cuộc nữa chứ. Hổ hướng thẳng lên tán cây và gầm rống lên, mùi hôi của thứ chất lỏng kia khiến nó vô cùng tức giận, tiếng rống vì thế cũng kinh khủng gấp nhiều lần mọi khi, như thể hiện cho cơn thịnh nộ của chúa sơn lâm với con mồi chết tiệt. Lần này nó sẽ phải bắt cho bằng được, kể cả phải nhai nát cả gốc cây kia.

"Phừng", một đốm sáng xoẹt qua, và toàn thân nó liền bừng cháy.

Con hổ gầm lên một tiếng rồi trở nên hoảng loạng thấy rõ, nó chạy loạn xạ rồi đâm sầm vào gốc cây, tiếp đó là màn lăn lộn cả cơ thể xuống đất cố gắng dập lửa trong vô vọng. Tiếng gầm thét mỗi lúc một to rồi lại nhỏ dần, nhưng ngọn lửa thì mỗi lúc một lan rộng hơn cho đến khi toàn bộ nửa trên của con vật hoàn toàn chìm trong địa ngục.

Tôi đã đứng trên cây và quan sát toàn bộ cảnh tượng kinh khủng bên dưới. Trong một khoảnh khắc, tôi đã tiếc thương cho con vật tội nghiệp, nhưng đó vẫn là việc tôi phải làm. Ở nơi này, giữa tôi và nó, chỉ có một kẻ được sống.

Con hổ dường như đã nhận ra sự bất lực của nó trước ngọn lửa bạo tàn, nó dừng lại, không còn cố chống lại những lưỡi lửa đang vùng vẫy, mà cố gắng dùng hết sức lực còn lại chạy thẳng vào sâu trong một con hẻm. Có lẽ nó đang cố tìm cơ hội mong manh cuối cùng để được sống, dù rằng bản thân nó cũng không biết cơ hội đó đang ở đâu.

Tôi leo xuống, trên người không một mảnh vải, vì tất cả quần áo đã bị cháy xém khi dùng để ngụy trang cho khúc gỗ mục kia rồi. Dưới tiết trời mùa hè nóng nực, tôi cũng chả cần quần áo làm gì.

Để tránh mắc thêm một sai lầm đáng tiếc nào khác, tôi liền xách kiếm (đó là cách tôi gọi thanh mã tấu của mình) và lần theo dấu vết của vị chúa sơn lâm tội nghiệp kia. Thực lòng mà nói, tôi không hề có thù oán gì nó, ngay cả khi nó cứ cố gắng thịt tôi cho bằng được. Đây là tự nhiên, là chiến trường của kẻ đi săn và con mồi, kẻ nào yếu sẽ phải bỏ mạng. Đối với nó, giết tôi, ăn thịt tôi chẳng phải việc quá hiển nhiên sao, đó là chưa kể đến chuyện nó còn có thể quy kết cho tôi việc đã đốt trụi cánh rừng vốn là nhà của nó.

Đây là một thế giới công bằng, nó săn tôi, còn tôi thì tìm cách chống lại. Giờ này, tôi đang thắng, và cách tốt nhất để đảm bảo chiến thắng này là chắc chắn nó phải chết.

Không khó để lần theo một ngọn đuốc sống đang hoảng loạng. Con hổ để lại rất nhiều dấu vết trên đường, dấu chân và mùi thịt nướng là hai trong số chúng. Nó đã chạy thẳng vào con hẻm dọc theo đường rày. Đây là một con đường nhỏ chạy song song với đường tàu, bên phải là một dãy tường rào dài đổ sập từ lâu, bên trái một gò đất ngăn cách với dải đường sắt đã biến mất bên dưới. Chiều rộng mặt đường khá hẹp, cộng với việc không có nhiều nhà cửa đã biến con đường này thành một bãi cỏ hoang chính hiệu. Nếu không phải vì nơi đây đã từng rất quen thuộc thì hẳn là tôi đã chẳng thể hình dung ra phương hướng.

Tuy cỏ mọc nhiều và dày, nhưng chúng lại không quá cao để che hết tầm nhìn. Tôi vẫn có thể di chuyển và quan sát dễ dàng, chỉ hơi lo lắng một chút về các loại rắn rết dưới chân. Nhưng rắn ư, nếu tôi chết vì rắn thì đã phải chết từ mấy ngày trước rồi. Khi tôi vào sâu chừng ba trăm mét thì phía bên phải con đường bắt đầu xuất hiện các ngôi nhà cũ lụp xụp dưới đám cây rừng, còn con hổ thì nằm yên một góc, đang thoi thóp hấp hối.

Nó đã không còn sức để gầm gừ chứ đừng nói đến chuyện di chuyển. Nhìn thấy cảnh này, tôi tự cảm thấy mình thật tội lỗi. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, liệu nó có thấy tội nghiệp khi xé xác tôi không. Tôi và nó chỉ đang cố làm công việc của mình, và trong lượt này, may mắn là tôi đã thắng. Tôi dùng hết sức, đâm một phát thật mạnh vào cổ con vật, nhát kiếm để kết thúc chuyện này, giải thoát cho cả tôi lẫn nó. Máu phun ra thành tia khi tôi rút lại lưỡi kiếm, mạnh đến nỗi bắn đầy vào mặt và chảy ướt người. Mùi máu tanh xộc lên thật kinh khủng. Con hổ gầm lên một tiếng yếu ớt cuối cùng rồi bất động.

Còn tôi đứng đó, rồi chợt thấy cay nơi khóe mắt. Khốn nạn! Khốn nạn thay, cho cả tôi và nó.

Mùi máu lại xộc lên trong óc, nhưng lần này, tôi chẳng cảm thấy nó tanh chút nào cả.​

BÌNH LUẬN