Logo
Trang chủ

Chương 18: Ma lực

Xe máy đã hỏng nặng sau cú va chạm nên tôi đành bỏ lại, chỉ mang theo chiếc ba lô với hai bao thịt rồi khỏa thân cuốc bộ về lại trại Amata. Trong ba lô vẫn còn một bộ quần áo dự phòng, nhưng lúc này tôi chả cần. Tại sao phải quan tâm đến chuyện ăn mặc khi mà tất cả sinh vật ở đây đều sống khỏa thân. Khi đã về đến điểm đóng trại cũ, tôi quẳng hết đồ đạc sang một bên rồi nằm vật xuống lều, đánh một giấc quên ngày tháng.

Lần này là một giấc ngủ ngon lành không mộng mị. Lúc tôi tỉnh dậy thì đã là xế chiều và ngoài trời đang mưa. Nói sơ qua về khu trại này, cho đến giờ thì đây là nơi tôi trú lại lâu nhất, chính vì vậy nó cũng là nơi tôi đổ công chăm chút nhiều nhất. Cụ thể, tôi đã dựng hai lều, một trên một dưới. Cái ở trên cầu kiên cố hơn vì là nơi tôi dùng để ngủ ban đêm, phải có chút chắc chắn để tránh mưa tránh gió. Cái ở dưới chủ yếu là một cái lán nhỏ không mái dùng làm nơi tôi nghỉ ngơi vào ban ngày, mưa nắng cũng không cần quá lo lắng vì đã có cây cầu phía trên che chắn. Nơi mà tôi đang nằm ngủ chính là cái dưới, vì thế cơn mưa kia không phải là vấn đề.

Tôi lấy chút nước để tắm rửa và vệ sinh lại vết thương lần nữa, chai cồn đã cạn sạch sau khi tôi dùng để sát khuẩn những vết thương vừa rồi. Bữa tối "thịnh soạn" toàn thịt hổ nướng vốn là chiến lợi phẩm hồi sáng. Do thịt đã cháy nên tôi cố dùng hết, phần còn dư thì sẽ được ướp muối và phơi nắng tương tự lần trước. Cơn mưa lớn đã làm ướt hầu hết các cây củi xung quanh, nhưng rất may là trước đây tôi đã cẩn thận dự trữ một số lượng lớn củi khô ở tầng trệt siêu thị.

Trước mặt tôi vẫn là một dãy cành cây khô được sắp xếp gọn gàng, nhưng có chút gì đó đã thay đổi. Vài khúc củi được đánh dấu đã không còn ở đúng vị trí như lúc đầu. Thực ra ban đầu tôi cũng không để ý đến chuyện đó, nhưng vì những dấu hiệu khác kỳ lạ hơn cũng xuất hiện làm tôi không thể không quan tâm: những dấu chân.

Không phải là những dấu chân lạ, đó đều là những dấu vết quen thuộc mà tôi để lại trên lớp đất thường xuyên ẩm ướt. Cũng giống như những dấu chân của Neil Armstrong để lại trên Mặt Trăng, nếu không có gì tác động, chúng sẽ ở đó mãi. Thế mà giờ đây chúng lại biến mất. Đúng vậy, những dấu chân đều ở trong sân có mái che lại biến mất, tuy không phải là tất cả, nhưng rõ ràng là rất nhiều dấu chân cũ đã biến mất thật.

Rõ ràng đây không phải là do tôi nhớ nhầm, bằng chứng là tôi đx thấy một dấu chân chỉ mất một nửa trên, vết gót vẫn còn nguyên vẹn. Điều này thật kỳ lạ và không thể giải thích được, lý do duy nhất tôi có thể nghĩ ra là có ai đó đã cố tình xóa đi các dấu vết này, nhưng để làm gì, và tại sao lại không xóa tất cả.

Tôi liền nghĩ tới đám mèo hoang, vì ngày nào tôi cũng thấy một vài con lang thang quanh đây. Nhưng chúng chỉ có thể là lý do cho việc lộn xộn hóa vị trí của những khúc củi, chứ chẳng thể nào giải thích cho chuyện những dấu chân bị biến mất được. Nếu dấu chân mèo chồng dấu chân người thì thể nào chả phải để lại dấu vết, tôi còn lạ gì dấu chân của chúng in khắp khu quanh đây nữa. Những dấu chân bị biến mất cứ như thể bị ai đó dùng cọ mềm phủi đi vậy, hoàn toàn không có để lại vết tích gì.

Mới đầu, tôi chỉ cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng càng suy nghĩ tôi lại càng hoang mang. Ngẫm lại, từ lúc bắt gặp ánh mắt bí ẩn ở đám cháy, tôi luôn có cảm giác đang bị ai đó theo dõi. Ngay cả sau khi hạ sát con hổ, ấn tượng đó vẫn không biến mất. Và vào giờ phút này, cảm giác đó lại càng tởm lợm hơn bao giờ hết. Nó như một luồng hơi lạnh đang phả nhẹ vào sống lưng, và khiến tôi cảm nhận được gáy mình đang nhột. Tôi đã nghĩ mình đang bị ám.

"Có ai ở đây không?" - Tôi hét lớn mà không rõ bản thân đang mong đợi điều gì. Mặc dù cái cảm giác có thứ gì đó đeo bám là khá khó chịu, nhưng xét cho cùng thì điều đó cũng khơi lên chút hy vọng rằng tôi không cô độc. "Anybody's here?" - Tôi gọi to một lần nữa, lần này bằng cả tiếng Anh nhưng vẫn không có phản hồi. Tôi thở dài, mà cũng có thể nói thở phào. "Chẳng có ai cả" - tôi thầm nghĩ.

Tối đó tôi không thể ngủ sớm, mà cứ ngồi đó bên đống lửa với vài củ khoai mới đào. Sau hơn chục ngày lăn lộn sương gió, việc tìm kiếm thực phẩm để sinh tồn đã khồng còn là việc quá to tát. Sống vài tháng vài năm với thịt thà dưa mắm mới là chuyện khó, chứ để tồn tại vài tuần ở đây với tôi không còn là vấn đề. Khoai, chuối, dừa, cứ ba thứ đó mà táng, vừa dễ kiếm lại không cần tốn công bảo quản. Dừa và chuối thường mọc gần các con suối, nên không quá khó để tìm được chúng. Khoai lang thì khó hơn chút, nhưng một khi tìm được, tôi có thể chủ động gieo trồng để dự trữ lương thực cho tương lai.

Do đã ngủ đã giấc vào ban ngày, nên giờ tôi cứ trằn trọc mãi mà không sao ngủ được. Cũng có thể bởi đầu óc tôi không ngừng quay cuồng với những câu hỏi và các dự định sắp tới. Chiếc xe máy bỏ bao công sửa chữa cũng đã hỏng làm tôi chẳng thể đi xa được nữa, nhưng cũng không thể ở lại đây mãi. Tâm trí tôi cứ mãi rảo bước quẩn quanh những toan tính mông lung, cho đến khi đôi mi dần trở nên nặng trĩu và kéo tôi chìm vào những cơn mộng mị vô định không hồi kết. Và rồi ngay cái khoảnh khắc đó, khi tâm trí tôi đang đứng giữa ranh giới giữa thực và mơ, tôi đã thấy thứ gì đó nhấp nháy trên bầu trời. Nó là một ánh đỏ đang lập lòe phía trời Tây.​

Tôi đang đứng giữa một bãi cỏ rộng, dưới ánh mặt trời chói chang, nhưng không khí lại có phần dịu mát. Tôi luôn cảm thấy điều này là không thực, nhưng lại chẳng có chút ý niệm nào rằng đây chỉ là một giấc mơ. Đối với tôi, nó là một thực tại hiển nhiên, nhưng mơ hồ. Tôi không thể tập trung suy nghĩ, mọi sự kiện cứ thế vụt đến rồi vụt đi, tất cả chỉ như một cuốn phim, kể cả những hành động của chính mình. Tôi cứ thế bước đi về phía trước, hoàn toàn không thể xác định rằng mình đang đi đâu. Mặt đất hoàn toàn trống trải và lan rộng tới tận chân trời, không gian thoáng đãng với phía trên là gió thổi nhẹ và phía dưới là thảm cỏ nửa khô cằn nửa xanh tốt, không một vật thể nào cao vượt quá mắt cá chân. Cứ mỗi bước, đôi chân lại nhanh hơn, cho đến khi tôi nhận ra rằng mình đang chạy. Tôi chạy mãi về phía chân trời, nơi Mặt Trời đã chờ sẵn từ bao giờ.

Tôi chỉ dừng lại khi nhận thấy thứ đang đứng trước mình là một kẻ thủ cũ: con hổ với những vết lông cháy xém. Có lẽ nó đã đứng đó từ rất lâu, chờ đợi tôi đến. Ngay lập tức, con hổ nhào đến phóng thẳng một bàn chân với đám vuốt sắc nhọn vào đầu tôi. Cú vồ không trúng mục tiêu do tôi nhanh chân tránh được, nhưng nó cũng kịp để lại bốn vệt cào dài trên má. Máu đã chảy, và mùi tanh tỏa khắp không khí. Chợt tôi phát hiện một thanh kiếm sáng choang cắm sẵn trên mặt đất từ lúc nào, chỉ cách chỗ tôi đứng vài bước chân. Không chần chừ, tôi rút thanh kiếm rồi lao thẳng vào kẻ thù.

Đó là một trận chiến quyết liệt và cân sức, cả hai đã chiến đấu không biết mệt mỏi cho đến khi Mặt Trời chìm sâu dưới đường chân trời. Rồi trận chiến cũng kết thúc với nhát kiếm cuối cùng là của tôi để kết liễu mạng sống con vật. Tôi đứng dậy và bước tiếp với mình mẩy đầy máu.

Không biết tôi đã đi được bao xa, nhưng có lẽ là rất lâu, lâu đến nỗi tôi đã quên rằng mình đang đi, vì giờ trước mặt tôi là một căn phòng nhỏ. Chính xác đó là một phòng tắm. Nhưng khi tôi nhận ra nó là một căn phòng tắm, tôi lại cảm thấy nó không hề nhỏ chút nào, vì khoảng cách của tôi tới chiếc bồn tắm lại khá xa. Một làn khói mỏng phủ khắp nơi, và ở ngay giữa làn nước là một cô gái xinh đẹp đang khỏa thân ngâm mình dưới làn nước huyền ảo.

Gần như ngay lập tức tôi bị mê hoặc. Cô gái quá xinh đẹp và quyến rũ, những giọt nước lấm tấm đậu trên tấm lưng tràn quyến rũ và khuôn mặt khả ái đủ để quật ngã bất cứ gã đàn ông nào, đặc biệt là tôi. Vì cô ta, không ai khác, đó chính là cô gái của tôi. Cô gái ngước nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, rồi khẽ đứng dậy, để lộ toàn bộ cơ thể băng thanh ngọc khiết như một tiên nữ hạ phàm: một làn da trắng nõn khẽ nâng đỡ hai bầu ngực căng tròn đầy sức sống, chiếc eo thon được tô điểm bởi một lỗ rốn nhỏ sâu gợi tình.

Tôi bước chầm chậm đến bên người đẹp, nàng ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt mời gọi và kết thúc bằng một nụ cười ẩn ý. Tôi nhón một chân bước vào chiếc bồn tắm, rồi khi bàn tay cô gái bắt đầu chạm lên người, tôi mở mắt và nhận ra mình vừa tan một giấc mộng đẹp.

Thật quá đáng, sao tôi lại có thể tỉnh dậy đúng lúc quá vậy. Tôi nhớ bạn gái, nhưng tôi không nghĩ mình lại có những giấc mơ như vậy. Rõ ràng nó là một ham muốn chứ không phải ký ức, nhưng tại sao lại sống động như vậy chứ. Tôi suy nghĩ nhiều về điều này, và tự thấy buồn phiền vì cả cuộc đời còn lại sẽ phải sống trong cô độc, không còn cơ hội được nói chuyện với bất cứ cô gái nào, chứ đừng nói đến chuyện ân ái này nọ.

Tôi trở mình để ngồi dậy, nhưng quái lạ thay, cả cơ thể gần như bất động. Tay tôi đâu, tôi không thể điều khiển chúng, rồi cả chân nữa, tất cả đâu mất rồi. Cơn hoảng loạn bắt đầu ập đến. Khốn nạn! Tôi nhận ra tất cả tay chân mình đã không còn, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Phía xa xa là con hổ khốn khiếp, với cái miệng đầy máu đang nhìn. Tất cả là một giấc mơ sao, phải chăng ở thực tại tôi đã thua trận và bị xé xác. "KHÔNG THỂ!", tôi hét lên trong ý nghĩ, vì mồm miệng không sao thốt nên lời.

Con hổ cứ nhìn tôi, và hình như nó còn đang cười, một nụ cười khinh bỉ. "KHÔNG", chuyện này không phải sự thật, tôi đã thắng, tôi phải thắng. Nhưng tình thế vẫn không thay đổi, kẻ săn mồi với hàm răng sắc lẹm nhuốm máu cứ chầm chầm bước tới, cứ như thể nó biết chắc rằng tôi không thể nào chạy thoát. Tôi cố vùng vẫy trong tuyệt vọng, lòng thầm nghĩ đến những viễn cảnh khác, nơi mà tôi còn đủ tứ chi. Bỗng con hổ nhận ra chuyện gì đó và nó vội tăng tốc.

Đã có chuyện gì đó xảy ra, tôi không rõ, nhưng một phần thân thể tôi đã trở lại, và lần này là một cánh tay thép. Tôi lấy hết sức bình sinh, dùng cánh tay mới đấm thẳng vào mặt con vật đang lao đến nhưng vẫn còn lơ lửng trên không trung. Cú đấm xuyên qua mặt kẻ địch nhưng không trúng đích.

Đó là một giấc mơ khác. Thực tế tôi đã tung một cú đấm vào hư không, rồi bật dậy ngay sau đó.​
---
Tự nhiên đọc lại mấy chương đầu chưa thấy ưng lắm, tính ngồi sửa lại chút, mấy thím thấy thế nào?

Sau khi lấy lại đủ tỉnh táo, tôi dậy ăn sáng bằng mấy củ khoai và thịt hổ rồi bắt đầu sắp xếp lại mọi chuyện. Gạt những giấc mơ hão huyền qua một bên, tôi cố nhớ lại cảnh tượng kỳ lạ tối qua trước khi chìm vào giấc ngủ. Tôi không chắc, nhưng nếu nó không phải là mơ, thì sẽ là manh mối lớn nhất hiện giờ tôi có được về thế giới này. Một ánh đèn led đỏ nhấp nháy trên bầu trời đêm ư? Tôi nghĩ ngay đến một chiếc máy bay, nhưng nếu vậy thật thì hoàn cảnh này sẽ chẳng mấy thay đổi. Chiếc máy bay đó nhiều khả năng chỉ chở hành khách bay ngang qua, và nếu tôi muốn xác minh bất kỳ điều gì thì cũng phải rời khỏi đây trước, cuối cùng mèo vẫn hoàn mèo. Được cái là một chút hy vọng mới được nhen lên.

Nhắc đến máy bay thì tôi bỗng chợt nhớ ra điều gì đó. Tôi vội vàng lục tung đống đồ đạc và tìm thấy một mảnh giấy cũ. Đó là bìa một cuốn tạp chí khác, in hình một chiếc máy bay dân dụng rất khủng, trên thân nó có in dòng chữ "Omega Link". Tôi không nhớ đã nhặt nó ở đâu, vì cứ mỗi khi tìm được giấy vụn là tôi đều thu lại để nhóm lửa, nhưng khả năng cao là tôi đã nhặt nó ở ngay Lotte này trong những ngày đầu mà không để ý đến. Cũng đúng thôi, không như cuốn tạp chí trước, nó vốn chả có thông tin gì giá trị.

Nhưng không hiểu sao, kể từ sau giấc mơ hồi đêm rồi, tôi luôn có một cảm giác dường như mình đã quên mất thứ gì đó rất quan trọng. Để rồi sau khi tỉnh dậy đầu óc tôi luôn cố gắng kết nối mọi sự kiện lại. Gamma và Omega đều là những chữ cái trong bảng chữ cái Hy Lạp, thế nên Gamma Project - vốn là dự án tôi rất tò mò - và Omega Link rất có thể có liên quan.

Tôi quyết định sẽ vào Lotte một lần nữa, lần này không phải tìm kiếm đồ ăn nươc uống mà là thông tin. Tôi cần tìm hiểu rõ về thế giới này, ít nhất là cho tới thời điểm trước khi nó bị hủy diệt. Nhiều khả năng thông tin về dự án Gamma hoặc Omega Link sẽ có ở nhà sách siêu thị.

Không giống lần trước, mặc dù vẫn còn rất cảnh giác nhưng tôi không mấy sợ hãi. Thẳng tiến lên tầng trên, tôi nhìn thấy bóng dáng vài con mèo vút đi. Chúng đã sớm nhận ra tôi và đang liên tục cảnh báo đồng loại bằng tiếng kêu man rợ của mình. Kệ mẹ bọn chúng, tôi đi một mạch sâu trong trung tâm lầu một để tiến vào nhà sách.

Không gian vẫn tối mịt, nhưng lần này tôi đã chuẩn bị sẵn đuốc sáng đủ để rọi rõ mọi ngóc ngách. Sự hiện diện của tôi khiến đám mèo hoang bối rối, nhưng chúng không hề hoảng sợ mà có phần thù địch. Có một con bất ngờ lao thằng vào người tôi rồi bị ăn trọn một cú đá trời giáng. Nó ré lên một tiếng kinh người rồi nhanh chóng lấy lại thằng bằng, định bụng tấn công tôi một lần nữa. Nhưng ánh sáng từ bó đuốc khiến nó phần nào sợ hãi mà lùi lại. Tôi đi một vòng quanh nhà sách, phát hiện thêm ba con khác rồi dùng đuốc lùa hết chúng ra ngoài rồi khóa cửa lại.

Ai nói dân ta hiếu học, tôi thấy không đúng lắm. Cả siêu thị tan hoang, đến cái nịt cũng không còn, thế mà sách vở gần như đầy đủ. Mà cũng khó trách, ai thèm quan tâm đến sách báo trong khi mạng sống còn đang bị đe dọa. Tôi chọn những đầu sách có khả năng sẽ đề cập đến dự án Omega Link, rồi chất ngập xe đẩy.

Trước khi trở ra ngoài, tôi bắt gặp bóng dáng mình trong một chiếc gương lớn. Đây không phải lần đầu tôi thấy bộ dạng râu ria tóc tai bờm xờm của mình, nhưng lần này tôi cố quan sát thử xem mình đã khác đi bao nhiêu so với trước đây. Dù chỉ dưới ánh lửa bập bùng, tôi vẫn thấy mình không già hơn so với ngày trước là mấy, ngoại trừ râu và tóc.

Điều này đồng nghĩa với việc cho dù tôi đã quên mất điều gì thì nó cũng không quá nhiều, cùng lắm chi vài năm, bởi tôi hoàn toàn nhớ đầy đủ quá khứ của mình từ trước năm hai lăm tuổi. Rõ ràng, hiện giờ tôi vẫn trẻ như người hai lăm, thậm chí còn có phần trẻ hơn nếu như không phải ăn sương nằm gió mấy ngày rồi.

Tuy vẫn trẻ người, nhưng không non dạ, ít nhất là cách tôi phản ứng với bọn mèo. Chỉ có mấy phút trôi qua, mà từ vài ba con lúc đầu mà bây giờ đã kéo thành một đàn lớn. Chúng đứng đó như thể đang chờ sẵn tôi vậy. Mọi ngã về đều đã bị chặn, chẳng còn đường nào thoát. Nhưng một khi bước chân lên đây là tôi đã sẵn sàng cho chuyện này rồi.

Tôi có thể dùng lửa để thiêu rụi cả tòa nhà để chúng hoảng sợ rồi tháo chạy, nhưng đó là hạ sạch, vì sẽ làm mất luôn một kho hàng hữu dụng. Tạm để xe hàng lại, tôi một tay cầm đuốc, một tay cầm kiếm, bình thản bước đi. Ngay lập tức có hai con phóng vào, tôi nhanh chân đá văng một con, con còn lại thì bị lửa của ngọn đuốc dí thẳng mặt. Nhưng có vẻ như thế là chưa đủ, chúng cứ liên tục xông vào khiến tôi phải động kiếm.

Tôi chém thẳng tay bất cứ đứa nào dám lại gần. Bọn mèo có chín mạng nên rất khó chết, nhưng cũng không sống nổi sau một nhát chém chí mạng. Chúng cứ nằm đó rên rỉ, nửa sống nửa chết. Ngọn lửa khiến bọn mèo e sợ phần nào mà không dám xông vào đồng loạt, đó cũng là lý do tôi vẫn giữ thế thượng phong. Con nào nhảy vào sẽ lập tức bị ăn kiếm rồi bị loại khỏi cuộc chơi ngay. Những con còn lại thấy thế nên cũng phải chùn bước.

Mở được đường, nhưng tôi không xuống dưới mà lại đi thẳng lên tầng trên. Cứ mỗi chỗ chân tôi bước tới là bọn mèo lại dạt ra, trông chẳng khác nào bóng tối phải nhường đường cho ánh sáng vậy. Tuy vậy, vẫn đều đặn có một vài con lao thẳng vào thử lửa rồi bỏ mạng. Tôi lần lượt hạ sát chúng mà không mảy may suy nghĩ.

Bỏ qua hết những tầng giữa, tôi lục sùng hết lầu trên cùng, cuối cùng cũng tìm được một cầu thang nhỏ thông lên tầng thượng. Thật may mắn là cửa không khóa, đỡ biết bao công. Tầng thượng của tòa nhà giờ cũng không khác một vùng thảo nguyên nhỏ, đất đã đóng một lớp khá khá đủ để cây cỏ mọc um tùm. Ở đây nhìn xuống dưới thì thành phố chả khác gì rừng rậm. Những mái nhà và các công trình nhỏ đều bị các tán cây che khuất, tạo một cảm giác đây là một khu rừng thực thụ chứ không có phần thông thoáng như bên dưới.

Nhưng tôi lên đây không phải để ngắm cảnh. Chiếc đèn hiệu tối qua nếu không phải của một chiếc máy bay thì rất có thể nó đến từ một trong những công trình cao nhất ở nơi đây. Mà bạn biết rồi đấy, giờ này còn gì đáng nghi hơn những tòa tháp. Đúng như dự đoán, từ góc này tôi có thể nhìn thấy rất rõ tháp truyền hình, tuy cũ nhưng nó vẫn đứng đó sừng sững, đốm sáng đêm qua cũng rất khớp với đèn báo của tháp nếu nhìn từ phía dưới.

Vậy là hiện tại đã xuất hiện ba tòa tháp bất thường: Phía Nam là tháp gần cầu Đồng Nai, phía Bắc là tháp ngay bệnh viện Thống Nhất, tháp truyền hình cũ thì lại ở ngay giữa. Như vậy, nếu suy đoán của tôi đúng thì sẽ còn hai tháp nữa ở phía Đông và Tây. Nhìn sơ về phía Mặt Trời sẽ lặn, tôi không thấy bóng dáng đáng ngờ nào, nhưng mở mạn bình minh thì điều không mấy bất ngờ đã đến: ở phía xa lộ ra một tòa tháp nữa.

Suy đoán của tôi bước đầu đã đúng.​

BÌNH LUẬN