Logo
Trang chủ
Chương 19: Tòa tháp

Chương 19: Tòa tháp

Tôi quay trở lại trại với rất nhiều sách. Sẽ phải mất rất lâu mới có thể đọc hết bằng này cuốn, nhưng cũng may là tôi không cần phải làm thế, lướt qua phần đề mục cũng đủ rồi. Tuy vậy cũng phải mất hơn hai giờ đồng hồ thì tôi mới tìm thấy thứ cần tìm.

Đó là một cuốn sách nhỏ kể về tiểu sử một người có tên là Olen Skum, người sáng lập của tập đoàn nổi tiếng Odesin. Nội dung chủ yếu là kể về con người, cuộc đời và các dự án công nghệ sáng giá của người đàn ông này. Mọi thông tin cũng na ná vể tiểu sử của những nhà tư bản vĩ đại khác cho đến khi tôi nhận ra ông ta chính là chủ nhân của dự án Omega Link. Vì chỉ là một cuốn tiểu sử, nên không có quá nhiều thông tin đề cập đến dự án, nhưng có một đoạn làm tôi chú ý.

"Olen Skum, với tiềm lực tài chính khổng lồ từ Odesin, đang đổ tiền phát triển một dự án đầy tiềm năng, và khả năng cao nó sẽ mở ra một chương mới của công nghệ. Toàn ngành thiết bị di động và viễn thông rồi sẽ được định nghĩa lại. Dự án Omega Link với mục tiêu kết nối những con chip máy tính với não người bằng việc cấy ghép các vi mạch vào thẳng hệ thống thần kinh. Các nghiên cứu đang diễn ra trên động vật và hứa hẹn nhiều thành tựu. Nghe có vẻ viễn tưởng, nhưng nếu dự án này thành công, một bộ mặt mới của ngành di động và viễn thông sẽ mở ra, và đó mới thực sự là cuộc cách mạng của công nghệ.

Những smart phone vốn đã bão hòa về công nghệ sẽ nhường sân khấu cho các vi chip hiện đại cấy thẳng vào não người. Hệ thống này sẽ kết hợp với hệ thống nơ rôn của con người và tạo nên một siêu thiết bị. Người ta sẽ gọi điện, nhắn tin chỉ bằng một ý nghĩ, hoàn toàn loại bỏ các thiết bị rườm rà. Việc giải trí như chơi game, xem phim cũng tương tự, diễn ra ngay não của người dùng. Các hệ thống AR lúc này sẽ phát huy hết công năng, và con người sẽ chìm trong một xã hội hoàn toàn mới. Một bước nhảy vọt thật sự.

Lịch sử đã chứng minh, các công nghệ cũ sẽ nhường bước cho những thứ đột phá hơn, như đĩa mềm gục ngã trước chip nhớ, điện thoại cơ bản nhường bước cho smart phone, HDD dần bị thay thế bởi SSD... Rồi đây, ngày tàn của các thiết bị di động truyền thống có lẽ cũng không còn xa."

Thật nực cười, cuộc cách mạng công nghệ tiếp theo còn chưa biết nó tròn méo thế nào thì loài người đã bị tận diệt. Những giấc mơ lên Sao Hỏa, chiếm Mặt Trăng, kết nối nơ rôn, tất cả tan biến chỉ trong phút chốc. Tự nhiên tôi thấy loài người thật ngu ngốc. Con người vốn chẳng là gì cả trước tự nhiên, chúng ta rồi sẽ chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi trong bức tranh vĩ đại của tự nhiên. Sự tồn vong của nhân loại dường như vô nghĩa đối với vũ trụ này, có hay không con người thì vẫn thế. Rốt cuộc chúng ta là ai, là nhân vật chính hay chỉ là phận kép quần chúng trong bộ phim này. Với cái cảnh tôi đơn độc đốt lửa nướng khoai giữa phố thị đổ nát hoang vắng, thì có lẽ chúng ta chỉ là kép phụ, chỉ được lướt qua khung hình trong một khoảnh khắc.

Nhưng nếu nhìn theo một hướng khác, Omega Link chính là phiên bản cuối của Gamma Project mà tôi đã từng đọc trước đây, là dự án khổng lồ nuôi giấc mộng cách mạng hóa loài người một lần nữa, và rất có thể nó đã liên quan đến sự biến đổi của thế giới. Nhưng bằng cách nào? Chỉ là một dự án về công nghệ thì làm cách nào nó đã tiêu diệt cả nhân loại. Khả năng này có phần phi lý, thà nói rằng do chiến tranh hạt nhân còn dễ nghe hơn.

Bởi khi một công nghệ mới được triển khai thì nó sẽ được thử nghiệm rất kỹ càng trên động vật, rồi sau đó còn kỹ càng hơn khi triển khai lâm sàng với cơ thể người. Ngay cả khi giả định việc cấy chip vào não người đã thành công và được thương mại hóa, thì sẽ luôn có nhiều người bảo thủ không chấp nhận công nghệ này (mà tôi đoán là phần nhiều dân số ấy chứ), họ sẽ nhất quyết không để người ta cấy máy móc vào não mình, thế nên không có một kịch bản khả dĩ để công nghệ có thể quét sạch tất cả loài người đồng loạt như hiện giờ.

Dù sao mọi thứ cũng chỉ là giả định, khả năng cao là dự án này cũng bị tuyệt diệt cùng với nhân loại rồi. Cuối cùng suy đoán cũng chỉ là suy đoán, nhất là khi nó còn không có cơ sở logic rõ ràng như tôi đã phân tích. Vì vậy, tôi kết thúc công cuộc đọc sách mà chuyển sang đề tài về các tòa tháp. Dựa theo trí nhớ về vị trí điểm phát sáng tối qua thì nhiều khả năng nó không phải của máy bay mà đến từ đỉnh tháp truyền hình, nơi cách trại khoảng nửa cây số về phía Tây. Đúng vậy, lại là một cái tháp đáng nghi nữa.

Cho đến hiện giờ, đã có ít nhất bốn tòa tháp tồn tại, và chúng đều rất khả nghi. Chỉ riêng việc một công trình bằng thép cao ngất ngưởng đứng vững hàng năm trời, trong khi các tòa nhà vững chắc hơn đã sụp đổ là một điều rất kỳ lạ rồi, đằng này ở mỗi ngọn tháp, tôi đều cảm nhận được một điều gì đó rất bất thường. Chính xác hơn là ba trong bốn ngọn tháp có gì đó kỳ lạ (trừ ngọn tháp mới phát hiện ở phía Đông là tôi chưa thể xác nhận, vì nó ở quá xa và hiện tại cũng không có cách gì tiếp cận được). Điều khả dĩ tôi có thể làm lúc này là tiếp ngọn tháp gần nhất và cũng đáng nghi nhất: tháp truyền hình cũ, và tôi tạm đặt tên nó là Tháp Tây.​

Từ xa, Tháp Tây không có vẻ gì đặc biệt, với lớp sơn cũ đã xỉn màu và có phần han rỉ. Nhưng khi đến gần thì sự giả tạo mới bắt đầu lộ rõ. Cái màu nâu xỉn kia hóa ra lại là màu của nước sơn gốc. Ai đó đã muốn ngụy trang ngọn tháp này dưới lớp áo một công trình rỉ sét. Lớp sơn này không phải quá mới, nhưng chắc chắn phải được sơn sau này, điều này dễ dàng nhận thấy khi so sánh với lớp sơn cũ của hàng rào.

Trong khuôn viên đài truyền hình cũng không có nhiều đặc biệt, ngoài việc nó có đôi phần sạch sẽ hơn bình thường. Vẫn những lùm cỏ dại mọc khắp nơi, đám dây leo bỏ lổm ngổm dưới đất, nhưng tôi vẫn cảm nhận nơi đây có sự hiện diện của con người, hoặc cũng có thể do tôi tưởng tượng ra như vậy.

Tôi dạo một vòng quanh tòa nhà, ngó một lượt qua hết các căn phòng và phát hiện ra một thứ bất thường, có một chiếc cưa máy, loại chạy xăng. Một chiếc cưa máy thì không lạ lắm, nhưng điều đáng ngờ là còn khá mới. Mà cái khó nghĩ là tôi không rõ nó còn mới do còn nằm im trong thùng chưa khui, hay là của ai đó mới mang tới. Tôi đoán nó còn sử dụng được, nhưng lại quá nặng để có thể mang theo bây giờ.

Tôi thăm dò cẩn thận khu vực chân tháp và nhận ra một chiếc thang để có thể leo lên. Không chút đắn đo, tôi xắn quần bước tới. Ở trên cao, mặc dù gió thổi lồng lộng nhưng tôi tay chân tôi vẫn đổ mồ hôi hột, đặc biệt là mỗi lúc lén ngó xuống, bởi vậy tôi chỉ leo được nửa tháp. Ở độ cao đó, tôi đã có thể quan sát gần như toàn cảnh thành phố và nhận ra rằng tháp Tây cao hơn nhiều so với những tháp còn lại, và cách đặt tên của tôi đang có vấn đề.

Ban đầu, tôi nghĩ chỉ có bốn tòa tháp đặt ở bốn hướng là Đông, Tây, Nam, Bắc, và tháp này chính là tháp Tây. Nhưng hóa ra tôi đã lầm, vì thực ra vẫn còn một tòa tháp khác nữa ở phía Tây. Nếu đối chiếu vị trí các ngọn tháp trên bản đồ, thì cái tên tháp Tây phải thực sự thuộc về cái tháp mới phát hiện đó. Vậy là có đến năm ngọn tháp ở bốn hướng, và một tháp ở trung tâm, chính là nơi này.

Không leo tiếp lên đỉnh nên tôi quay trở lại xuống dưới. Ở gần mặt đất, tôi phát hiện có một bảng điều khiển nhỏ, nó không sử dụng được. Mặc dù các bóng đèn hiển thị tắt ngúm, và các nút bấm cũng không hề phản hồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy cần kiểm tra cẩn thận hơn, bởi có thể tồn tại một công tắc bí mật để kích hoạt hệ thống. Sau nửa tiếng lục soát khắp nơi mà không tìm được gì, tôi đi đến một quyết định khác là sẽ phá hủy nó. Nếu khu vực này vô tội thì tôi cũng không mất gì, còn nếu có gì đáng ngờ thì chuyện này có thể sẽ khiến những kẻ giấu mặt phải lộ diện.

Thế là tôi lấy đá chọi cho vỡ lớp vỏ bảo vệ của bảng điện rồi lấy nước dội vào.

"Xẹt xẹt", cha mẹ ơi, nó còn hoạt động.

Một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi. "Quỷ tha ma bắt", thôi thầm nhủ. Có người, chắc chắn có ai đó ở đây. Nghĩ đến đây tôi thực sự bối rối, và lập tức xách đồ chạy ra khỏi cổng, trong đầu hiện lên hàng tỷ câu hỏi. Khi đã đứng đủ xa và cảm thấy an toàn tôi mới bình tĩnh sắp xếp lại mọi chuyện.

Trước khi bước qua cánh cổng đó, tôi luôn hy vọng mình sẽ tìm được ai đó sống sót giống mình. Đốm đèn hiệu tối qua cũng phần nào báo trước việc hệ thống điện còn hoạt động, nhưng khi tận mắt chứng kiến dòng điện vẫn chạy trong một hệ thống đổ nát, tôi lại cảm thấy một điều gì đó không lành.

Chắc chắn có người còn sống, chắc chắn tôi không cô đơn. Nhưng nếu ai đó có thể kiểm soát được hệ thống điện, thì chứng tỏ rằng kẻ đó có điều kiện hơn tôi rất nhiều. Hắn đã biết sự tồn tại của tôi, tại sao những ngày qua lại không ra mặt giúp sức. Cuối cùng thì hắn là bạn hay thù. Chẳng may đó là kẻ thù thì..., tôi không dám nghĩ nhiều.

Tự nhiên dù khắc nghiệt nhưng không mưu mô chước quỷ, không âm mưu thâm độc. Chỉ cần tôi bỏ thời gian thích nghi, dần dà mọi khó khăn sẽ được giải quyết. Nhưng đối mặt với kẻ thù là con người thì mọi thứ không còn vô tư như vậy nữa. Nếu chúng muốn hại tôi, thì tôi không có cách nào thích nghi được, đặc biệt là khi tôi ở ngoài sáng còn chúng ở trong tối như vầy.

Cũng chẳng còn biết làm gì hơn, tôi vẫn ở gần đó, quan sát và chờ đợi. Để an toàn, tôi chọn tầng thượng ở một tòa nhà gần đó làm nơi theo dõi. Đó là trụ sở của một ngân hàng lớn nằm ngay trên đường Đồng Khởi, cách tòa tháp đủ xa để kịp tháo chạy, nhưng cũng đủ gần để quan sát. Tôi lên thẳng đây bằng lối cầu thang bộ mà không ngó ngàng gì bên trong, bởi lẽ cái không gian tù mù của các tòa nhà rộng không cuốn hút gì mấy, và mấy cái ngân hàng thì có gì ngoài tiền đâu chứ.

Tôi núp trên đó cả ngày, không dám rời mắt khỏi đài truyền hình, hy vọng rằng sẽ phát hiện ra thứ gì đó nhằm chiếm ưu thế. Nhưng cho đến tận chiều tối, vẫn không có chút gì bất thường ở khu vực đó, trừ việc bỗng dưng có một đàn hươu mấy chục con không biết từ đâu ra chạy tán loạn làm náo động cả giao lộ Đồng Khởi - Lê Quý Đôn. Thấy chúng, tôi lại nghĩ đến chuyện đặt bẫy nhưng rồi lại thôi.

Việc nằm theo dõi gần cả ngày trời mà không có động tĩnh gì chứng tỏ một điều là khu vực này có thể không có người ở. Điều này không đồng nghĩa với việc mối nguy đã biến mất, mà chỉ gợi ra một giả thuyết khác là có ai đó đang ở xa điều khiển toàn bộ công trình.

Sau khi Mặt Trời lặn, tôi đành quay lại trại nghỉ ngơi. Tôi cũng quyết định tạm dừng kế hoạch cũ để tiếp tục việc điều tra về các tòa tháp, vì đằng nào xe máy cũng đã bị hỏng. Với lại khi ở trên cao, tôi đã phần nào định vị được tháp Tây (tháp Tây thực sự), nó nằm đâu đó quanh quẩn quảng trường tỉnh. Từ đây đến quảng trường có hai con đường, một là lên ngã tư Tam Hiệp rồi đi dọc đường Phạm Văn Thuận cho đến hết, hai là đi thẳng đường Đồng Khởi rồi rẽ trái ngã tư Tân Phong. Bình thường tôi sẽ ưu tiên đường mới nhằm tiện thăm dò địa hình, nhưng sự kiện đàn hươu chạy toán loạn vừa khiến tôi suy nghĩ lại, bởi rất có thể đó là dấu hiệu của một con thú dữ nào đó.​

BÌNH LUẬN