Logo
Trang chủ
Phần 3: Vương Mẫu Quỷ Yến

Phần 3 - Chương 3: Ổ nấm

Chuyện về Dao Trì vương mẫu, ở Trung Quốc gần như không ai là không biết, với tôi và Bàn Tử mà nói, đó không chỉ là từng nghe, chúng tôi còn từng thật sự đi qua Dao Trì.

Đó là chuyện ở Tháp Mộc Đà nhiều năm trước, nếu tôi nhớ không nhầm Dao Trì của Tây Vương Mẫu là một đầm lầy khổng lồ.

Giờ phút này tôi cũng không muốn khoe mẽ với Văn Bính Hồi, bảo cậu ta: “Tốt nhất cậu nói mau đi.”

“Các anh vào trong kiến trúc đó đã, dọc đường tôi có thể kể hết.” Văn Bính Hồi nói, Bàn Tử giơ tay ra hiệu, hắn chuẩn bị nghe lời Văn Bính Hồi, vào kiến trúc trước. Tôi cũng ngước lên ra hiệu theo luôn. Hai chúng tôi nâng súng, bắt đầu thận trọng áp sát kiến trúc cổ từ hai phía.

Văn Bính Hồi nói trong tai nghe: “Nếu các anh từng đọc Tây Du Ký, sẽ phát hiện trong đó có hai chi tiết: một là bàn đào và nhân sâm có hiệu quả vô cùng giống nhau, chu kỳ sinh trưởng cũng không sai biệt lắm. Nhưng tên của bàn đào lại rất kỳ quái, chữ ‘bàn’ trước nay đều mang tà khí, dùng để hình dung một món ăn, có phải hơi không lành không? Trên thực tế đây là một hiểu nhầm, thời cổ có một loài cây tên là bàn khúc, loại cây này thoạt nhìn giống như thân rắn mọc đầy sâu vậy. Trái của cây này gọi là bàn nho(1), sau đó tam sao thất bổn, biến thành bàn đào, cây cũng thành cây đào.

Nghe đến đây, tôi và Bàn Tử đã đến trước cổng kiến trúc cổ, trước mắt là cánh cổng bằng gỗ mục, hai bên chạm khắc hình vẽ ba chiếc trống, hết sức đặc biệt, nhưng niên đại đã quá xa xưa, gỗ trên đó đã mục nát lỗ chỗ.

“Trái ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ thật sự, là bàn nho, cũng chính là thứ rơi xuống từ trên cây ở đây. Sau đó có học giả nói loài cây này không tồn tại, chỉ là một loại nấm sinh ra sau khi thực vật bị nhiễm khuẩn.” Văn Bính Hồi nói tiếp: “Thứ này dù rơi xuống đâu cũng sẽ bắt đầu mọc rễ, hình thành túi rễ trông như trẻ sơ sinh, nếu trùng hợp rơi xuống người các anh, sẽ lập tức cắm rễ vào dưới da các anh.”

“Túi rễ này chắc không phát triển theo năm tháng, rồi trở thành một người đấy chứ.” Bàn Tử hỏi: “Chỉ dựa vào hút máu thịt của Bàn gia đây.”

“Cái đó thì tôi không biết, nhưng tuyệt đối đừng để trái này chạm vào, chạm đến đâu, chỗ đó sẽ đơm hoa kết quả. Các anh còn nhớ quả nhân sâm rơi xuống đất sẽ biến mất không, nó không biến mất, mà là hóa thành sợi nấm bén rễ rồi.”

Bên ngoài cánh cổng khổng lồ kia có một mái hiên, tôi và Bàn Tử đi vào, phát hiện kiến trúc này chắc chắn bị loại trái cây kia đập vào suốt năm này tháng nọ, hiện giờ có thể thấy, trên vách tường ngoài kiến trúc đâu đâu cũng là vết ố đen hình trẻ sơ sinh, gần như xăm kín cả tường ngoài kiến trúc. 

Mà trên những vết ố này còn mọc ra rất nhiều mục li ti giống như mụn thịt, không biết là cái gì.

“Nếu chạm vào sẽ nhiễm khuẩn, vậy ăn vào sao trường sinh bất lão được?” tôi hỏi: “Lời cậu kể trước sau mâu thuẫn thế.”

“Đương nhiên không phải ăn sống.” Văn Bính Hồi nói.

Tôi dùng đèn pin chiếu vào những bóng đen hình trẻ sơ sinh trên tường kiến trúc cổ, phát hiện tất cả mụn thịt đều mọc ra từ hốc mắt những bóng đen, có vẻ hết sức kỳ quái, hơn nữa chi chi chít chít, giống như dây leo trên ruộng hạn vậy.

Nói thật, cảm giác lúc này của tôi rất không tốt, tòa kiến trúc cổ dưới lòng núi Côn Luân này vốn đã rất khác thường rồi, bây giờ lại gần xem, xung quanh kiến trúc cổ còn có loại nấm kỳ quặc này, cả kiến trúc giống như một ổ nấm khổng lồ vậy.

Nhưng thứ này nằm trên tuyến đường chúng tôi phải đi qua, tín hiệu điện thoại vệ tinh lại truyền đến từ bên dưới kiến trúc, dù thế nào chúng tôi cũng phải vượt qua ải này.

Bàn Tử rõ ràng không tin tưởng lắm vào lời của Văn Bính Hồi, bắt đầu dùng đèn pin rọi vào cánh cổng gỗ to lớn mục nát kia.

Kẽ hở trên cổng gỗ rất lớn, cả cánh cổng đều xiêu vẹo đi, có thể nhìn thấy được tình hình bên trong. Mà không gian đằng sau cổng có một bức tượng thú ẩn trong bóng tối, ánh đèn pin chỉ soi được đại khái, đằng sau tượng còn có một thứ lớn hơn.

Tôi và Bàn Tử mò mẫm nửa ngày, cảm thấy bức tượng chắc là một phần của một chiếc lư hương đồng khổng lồ, hàng ngàn tầng rỉ đồng  vô cùng khoa trương trên lư hương chứng tỏ niên đại quá mức xa xưa, có thể là đồ dùng được tạo ra từ thời đồng thau mới xuất hiện.

Bên trên thứ này toàn là những lỗ tạo thành do mục, lớn lớn nhỏ nhỏ như tổ ong. Bàn Tử dùng đèn pin rọi qua những cái lỗ này, nói với tôi: “Không chừng đây lại là một cỗ quan tài, giống như cái chúng ta gặp lúc trước, nhưng lớn hơn những bốn lần.”       

Chú thích

(1) Trong tiếng Trung đào (桃) và nho (萄) đều có chung phiên âm là “đào”, mình dịch hơi nửa nạc nữa mỡ tí để dễ phân biệt hai loại trái này.
Chữ “bàn” thường để chỉ mấy con dài dài dây dây nằm cuộn tròn, như “bàn long”, “bàn xà”.

BÌNH LUẬN

Thảo Đinh

Trả lời

2023-12-03 16:33:15

6 tháng nay chưa ra chương mới hở ad

Hỏa Dực Phi Phi [Chủ nhà]

2023-12-14 11:52:33

Chưa bạn ơi.

tukhang duong

Trả lời

2023-09-01 15:52:14

Tự hứa là sẽ ko đọc nửa vì cứ bị lọt hố và chờ dài cổ nhũng cứ chuẩn bị ra phần mới là thấy hào hứng và vui ko tưởng