Logo
Trang chủ
Phần 3: Vương Mẫu Quỷ Yến

Phần 3 - Chương 27: Trận chiến của ba người

Tôi nhìn những hình vẽ được phác họa tỉ mỉ, có thể cảm nhận được lúc vẽ mình rất chuyên tâm, đây là một nỗi sợ, tôi đang lo lắng cho mình của tương lai. Tôi không thể cảm nhận được tâm trạng khi đó, nhưng tôi nhận thức được, ngoài thông tin ra, tôi còn muốn biểu đạt một thứ cảm xúc, đó là cảm xúc khi đột nhiên giải được một bí ẩn, rồi chấn động trước bí ẩn đó.

Đầu tiên tôi nhận ra, thời gian Hắc Hạt Tử khởi động lễ tế không sớm như tôi nghĩ, tôi không biết rốt cuộc là thế nào, theo suy đoán hiện tại, có lẽ sau khi anh ta vào khe nứt, đã bắt đầu bị thiên thụ quấy nhiễu, nhưng cuối cùng bằng nghị lực cực mạnh anh ta đã thoát khỏi quấy nhiễu này, cũng như tôi, tìm ra cách tỉnh lại khỏi thiên thụ.

Nhưng khi ấy, anh ta cần tiếp tục tiến tới, vì thế anh ta đi tiếp, mãi đến khi tới được nơi tế lễ, mặc bộ trang phục lộng lẫy kia, dùng tư thế trào phúng nhảy điệu múa kia, một mình đối mặt với bóng đen khổng lồ từ từ hiện ra trong bóng tối. Khi hiến tế sắp hoàn thành, anh ta tay cầm thuốc nổ, chuẩn bị dùng cách không chắc sẽ thành công để cự lại cổ thần, thì Tiểu Hoa nghe được tiếng chú ngữ không ngừng lặp lại trong điện thoại vệ tinh, cậu ấy đoán hiến tế của Hắc Hạt Tử đã bắt đầu toàn diện.

Vì thế Tiểu Hoa lấy trang phục của một cái xác cổ trên một đài cao tại đó, dùng màu sắc trên nham thạch nơi đây tô hoa văn lên trang phục rồi mặc vào, bắt đầu việc hiến tế. Muộn Du Bình thì mai phục trong bóng tối, che giấu hơi thở, bắt đầu niệm kinh văn tế lễ. Tiểu Hoa nhảy lên đài cao khiêu vũ, mọi động tác của cậu đều cực kỳ chuẩn mực, dáng múa đẹp đẽ lại chính xác này, nhất thời cắt ngang hiến tế của Hắc Hạt Tử, thu hút cổ thần từ chỗ Hắc Hạt Tử đằng xa đến bên cạnh cậu ấy.

Tôi gần như có thể tưởng tượng ra hình ảnh khi ấy: Hắc Hạt Tử đang mỉa mai nhìn bóng đen như cơn sóng thần vồ về phía anh ta, cuối cùng anh ta cũng có thể nghênh đón kết cục của mình, hoàn toàn không ngờ được Giải Vũ Thần ở cách xa nơi đó cũng bắt đầu cất bước rực rỡ. Hắc Hạt Tử bên bờ cái chết, sóng thần kia lại từ từ rút lui, đồng thời bên phía Giải Vũ Thần, vô số sinh vật nhuyễn thể màu đen như con sên tràn ra từ trong kẽ đá, nhìn vật tế không hoàn chỉnh này, hiếu kỳ tụ về phía cậu ấy.

Mà Muộn Du Bình trốn trong bóng tối, toàn bộ hình xăm trên người đã lan đến cực hạn. Cùng lúc cổ thần đến gần Giải Vũ Thần, cũng cảm nhận được hơi thở của y.

Nó đột nhiên nhìn thấy Muộn Du Bình hai tay mang vết thương xuất hiện sau lưng Giải Vũ Thần, đó là một thứ nó không nhận ra, nhân loại nhỏ bé kia giống như một quái vật cổ xưa hơn hẳn, lúc này đang giơ đôi tay chống lại sóng đen tứ phía, ép lui từng con một.

Trong lòng tôi, khoảnh khắc ấy như thể có một luồng ý thức đang quan sát, tầm nhìn nhất định đang xoay tròn, dù là góc độ nào cũng áp sát quái vật, Hắc Hạt Tử cười lớn xoay tròn, Giải Vũ Thần nhắm mắt xoay tròn, đôi mắt thanh lạnh của Muộn Du Bình cũng đang đảo quanh.

Tôi cảm nhận được một luồng máu nóng dâng trào, mạnh quá, quả nhiên đến cuối cùng, vẫn là sức mạnh đơn thuần mới có thể đánh được trận này. Nhưng vì hiến tế của hai bên đều bị gián đoạn, cổ thần nổi giận đùng đùng, cũng chính vì vậy, ba người tuy đều bị trọng thương, nhưng vẫn còn sống.

Giống như tôi, ba người bị cổ thần lôi xuống lòng đất, nhưng hiến tế chưa hoàn thành, cổ thần không thể ăn thịt bọn họ, chỉ có thể kéo bọn họ xuống thật sâu. Mà trong quá trình này, hai bên đều khiến cổ thần trọng thương, Hắc Hạt Tử và Tiểu Hoa cùng lúc dẫn nổ lựu đạn, mà máu của Muộn Du Bình thiêu đốt cổ thần, giúp Tiểu Hoa và y thoát khỏi khống chế của cổ thần sớm hơn Hắc Hạt Tử, Hắc Hạt Tử lại bị kéo xuống tầng đất sâu hơn.

Tôi nhìn cổ thần mà mình vẽ, không ngờ đó lại là một sinh vật có hình dạng như huệ biển khổng lồ thời viễn cổ. Trong kẽ đá nơi đây, đâu đâu cũng là khe hở và thông đạo mà nó làm ra từ trước, cơ thể nó giống như vô số đường ống, hình thành một đóa hoa bách hợp khổng lồ, côn trùng bâu đầy bên trong, tôi nhìn hình vẽ này, bắt đầu nhận ra cổ thần này rốt cuộc là cái gì.

Người chăn nuôi thấy tôi nhìn bích họa túa mồ hôi, thì bảo tôi: “Lần nào anh cũng nói với tôi, nhất định phải nói với ‘anh’ mới câu này: Anh chỉ có thể đi tới, chuyện đến nước này, mọi ký ức của anh đều không còn quan trọng nữa, dù cuộc đời bị cắt thành từng đoạn riêng lẻ, anh cũng phải tiếp tục đi tới giữa những ký ức vụn vỡ.

Tôi lập tức hiểu ra ý nghĩa câu này. Đến hiện tại, tôi cứ mải mê với những ký ức rực rỡ tươi đẹp kia, lẽ ra, dù hiện giờ tôi có sắp chết, những thứ đó cũng nhất định thuộc về tôi, nhưng lần mạo hiểm này đã khiến chúng không còn thuộc về tôi nữa. Kẻ địch của tôi có thể cướp đoạt tất cả, đó là một nỗi tuyệt vọng và sợ hãi cực lớn, nhưng dù là vậy tôi cũng không thể lùi bước. Dù có bị thiên thụ một nghìn lần, một vạn lần, tôi cũng phải nhớ ra bọn họ, sau đó tiếp tục đi tới, tiếp tục đi tìm bọn họ, kéo bọn họ ra khỏi vực sâu, đây là trận chiến của tôi.

Những gì sắp đối mặt, những gì đã quá vãng, so với những điều chôn sâu nơi đáy lòng, thì chỉ là bọt biển.

BÌNH LUẬN

Thảo Đinh

Trả lời

2023-12-03 16:33:15

6 tháng nay chưa ra chương mới hở ad

Hỏa Dực Phi Phi [Chủ nhà]

2023-12-14 11:52:33

Chưa bạn ơi.

tukhang duong

Trả lời

2023-09-01 15:52:14

Tự hứa là sẽ ko đọc nửa vì cứ bị lọt hố và chờ dài cổ nhũng cứ chuẩn bị ra phần mới là thấy hào hứng và vui ko tưởng