Logo
Trang chủ
Phần 2: Vạn Sơn Cực Dạ
Phần 2 - Chương 37: Tình huống khác thường

Phần 2 - Chương 37: Tình huống khác thường

Ba người kéo theo thi thể Kim Vạn Đường, đến gần thi thể treo trên kia. Thi thể này cũng bị mất nước nghiêm trọng, nhẹ hẫng. Đến gần không thấy sắc tố hồng nào, tôi hơi trấn tĩnh lại, nhìn thấy trên áo người này có logo của công ty Tiểu Hoa.

Trèo đến bên cạnh thi thể, thì thấy đó là một xác nữ đã khô quắc, có lẽ là người Mông Cổ, chắc là hướng dẫn viên địa phương, bị dây thừng thắt cổ chết ở đây.

Bàn Tử thấy tôi trầm mặc, cũng trầm mặc theo, có lẽ hắn không muốn nghe tin xấu. Tôi nói: “Người lạ, là nữ, người trong đội Tiểu Hoa.”

Tôi bò tới trước, để hai người họ có thể tới gần nhìn. Móc an toàn ở đây đã bị thi thể chiếm dụng, tôi tìm kẽ đá làm một cái móc di động tạm thời.

Bàn Tử lướt qua thi thể rất nhanh, rồi nói: “Đây là tự sát.”

Khả năng cao đây là tự sát, nếu là tai nạn, dây thừng sẽ mắc ở eo, chứ không phải trên cổ.

Trong lòng tôi có một nghi vấn, đã xảy ra chuyện gì? Nhưng tôi đã không còn sức để truy hỏi nữa. Ba người im lặng một lúc, Muộn Du Bình lục soát thi thể, tìm ra một quyển ghi chép, điện thoại, đèn pin, đạn dược cùng một túi lương khô được nén ở nhiệt độ cao. Kế đó, y vung dao chém đứt dây thừng của thi thể.

Thi thể rơi xuống, y cài móc an toàn của mình lên cái móc vừa rồi của thi thể.

“Đạn tín hiệu.” Y bảo Bàn Tử, ném đạn tín hiệu mình tìm được trên mình thi thể cho Bàn Tử.

Bàn Tử hỏi: “Không để dành sao?”

Muộn Du Bình nhìn lên trên, có lẽ y đã trông thấy gì đó, chỉ hy vọng chúng tôi cũng nhìn thấy.

 

Bàn Tử bắn đạn tín hiệu ra, chiếu sáng quãng đường phía trên, chúng tôi liền nhìn thấy trên vách hang phía trước có rất nhiều móc leo núi, cứ cách vài cái, lại có một thi thể treo lủng lẳng, liên tục sáu bảy thi thể.

Lòng tôi dâng lên một cảm giác hết sức không lành, những thi thể này thoạt nhìn giống hệt thi thể vừa rồi, đều là treo cổ tự sát.

Vì sao bọn họ lại phải tự sát trong lúc leo lên vách hang?

Lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì?

Nhưng giây lát tôi đã nhận ra tình trạng khác thường, viên đạn tín hiệu kia được bắn lên, sau đó từ từ rơi xuống, tôi nhìn xuống dưới, thì thấy đạn tín hiệu cứ rơi mãi, rơi mãi, cứ thế biến mất vào bóng tối.

Bàn Tử hỏi: “Thiên Chân, chúng ta đã leo lên cao đến thế rồi sao?”

Tôi đánh sáng một cây gậy huỳnh quanh ném xuống dưới, trong ấn tượng của tôi, độ cao chúng tôi đã leo chắc chắn có thể nhìn thấy gậy huỳnh quang tiếp đất. Nhưng cây gậy huỳnh quang này cũng lạc trôi vào bóng tối, hoàn toàn mất hút.

Lại nhìn lên, tia nắng kia vẫn xa xôi không thể với tới, dường như không hề tiến gần hơn.

“Có chuyện rồi.” Tôi nhàn nhạt nói, tôi và Muộn Du Bình nhìn nhau một thoáng.

“Kiểm tra tất cả thi thể đã.” Y bảo tôi, tôi gật đầu.

Chúng tôi tiếp tục leo lên, chẳng mấy chốc đã kiểm tra hết tất cả những thi thể chết treo, đều là đội viên của Tiểu Hoa, nhưng không có Hạt Tử và Tiểu Hoa.

Mỗi lần nhìn mặt, trái tim mong manh của tôi lại tan nát một lần.

Bàn Tử vừa niệm kinh truy điệu, vừa moi sạch túi áo bọn họ, rất nhanh, chúng tôi đã nhìn thấy một chiếc giường lều treo lơ lửng, bên cạnh thi thể xa chúng tôi nhất.

Chiếc giường ấy vô cùng chuyên nghiệp và chắc chắn, tôi leo lên, cạnh giường còn có rất nhiều ghế treo, có thể nghỉ ngơi.

Ba người tự tìm vị trí cho mình, tôi ngồi xuống đã cảm thấy thắt lưng đau dữ dội, Bàn Tử tìm được cái ghế thì lập tức thiếp đi.

Quãng đường này quả thực quá mệt.

Muộn Du Bình tới cạnh tôi, đưa cho tôi quyển sổ kia.

Tôi đón lấy, mở đèn trang bị trên lều, nhìn bóng tối hư vô bao la trước mặt, rồi bắt đầu đọc ghi chép. Y nghiêng xuống bắt đầu lim dim, không khí vô cùng trầm lặng.

Thực ra không chỉ có một quyển ghi chép, đội viên của Tiểu Hoa được huấn luyện rất tốt, ai ai cũng có một quyển sổ. Nhưng ghi chép của cô gái này chi tiết hơn.

Tôi lật ra, trang đầu tiên là một bức phác họa Tiểu Hoa, bên cạnh viết: Ông chủ trông thật đẹp.

Trang thứ hai là phác họa Hạt Tử, bên cạnh viết: Ông chủ hai cũng đẹp.

Tôi bật cười đau thương, đều là những người đáng yêu, đều chết nơi đường cùng hoang vắng này, cái nghề này tàn nhẫn vậy đấy.

Tôi tốn một tiếng đồng hồ mới đọc hết quyển sổ, trong đó ghi chép tỉ mỉ những chuyện đội ngũ của Tiểu Hoa đã trải qua. Đọc xong, tôi đã có một khái niệm đặc biệt đáng ngờ về cả chuyện này.

BÌNH LUẬN

Thảo Đinh

Trả lời

2023-12-03 16:33:15

6 tháng nay chưa ra chương mới hở ad

Hỏa Dực Phi Phi [Chủ nhà]

2023-12-14 11:52:33

Chưa bạn ơi.

tukhang duong

Trả lời

2023-09-01 15:52:14

Tự hứa là sẽ ko đọc nửa vì cứ bị lọt hố và chờ dài cổ nhũng cứ chuẩn bị ra phần mới là thấy hào hứng và vui ko tưởng