Logo
Trang chủ

Chương 7: Người đàn bà trên chuyến tàu tốc hành: Giấc mơ

Thằng Toàn cũng chẳng ở nhà được mấy ngày, chưa đi kĩ thuật được nhưng đã thấy lết ra công ty ngồi bóc khối lượng rồi. Trong trường thời gian này còn mình tôi. Đổ xong mái tầng một, công việc lại thảnh thơi hơn, trở về với nhịp sống bình thường xây xây trát trát.Tôi không còn phải mặc đồ bảo hộ như đội mũ công trình, gang tay, giày chống đinh hay đeo khẩu trang chống nắng nữa. Thay vào đó là đồ công sở như sơ mi trắng, quần âu Hàn, sơ vin không thanh tuya, đi giày thể thao hoặc giày da. Nhìn trẻ trung, lịch sự hơn, cũng để thi thoảng về phòng Kế toán, tạo chút ấn tượng với mấy em gái về thực tập. Một sáng thứ 5 bình thường, tôi cầm bản vẽ đã thay đổi một số thứ vào nói chuyện với thợ thi công. Đi bộ ở khuôn viên nơi cổng trường dẫn vào thì bắt gặp cô bé 1m6 Kim Khánh đi cùng đám bạn gái. Thấy tôi mấy đứa đẩy cô bé ra:
Kìa anh người yêu Kim Khánh kìa
Vô tình cái túi ni lông tuột tay, sách vở, hộp bút, dây buộc tóc rơi xuống nền đất. Đám bạn cười khúc khích rồi chạy vào lớp trước, để lại một mình cô bé ngại ngùng bên cạnh tôi. Tôi bình thản cúi xuống nhặt đồ cho vào túi hộ rồi hỏi:
Ba lô có móc khóa gấu Totoro của Kim Khánh đâu?
Cô bé tròn mắt ngạc nhiên, có chút bối rối đáp, vẫn với giọng nói rất điệu:
Em giặt rồi nhưng phơi chưa khô
Tiếng trống vào lớp điểm, tiếng cám ơn, những bước chân vội vàng, tôi đứng nhìn theo, chả hiểu sao cảm giác thấy có gì đó dịu dàng quen thuộc gợi lại trong lòng, như đã từng ở trong tâm trí . Đứng suy nghĩ vẩn vơ chốc lát thì mấy ông nhõi nghịch ngợm đã từ đằng sau vỗ vào đầu tôi đồm độp:
Bắt sống anh Long yêu trẻ con.
Cuộc sống có thêm lũ cướp dở ấy phần nhiều là mang thêm rắc rối nhưng kể ra cũng vui.
Tôi vào bàn làm việc trong kho vật liệu sửa lại chút về độ cao lan can theo quy chuẩn mới, làm dự toán nguyên vật liệu. Chả hiểu sao thấy mệt mệt rồi mặt áp xuống bàn ngủ quên lúc nào không hay.
Tiếng ve kêu oi ả im bặt, tiếng học sinh cười đùa chợt tắt, không gian bỗng vắng lặng một cách kì lạ. Những tia nắng xuyên qua tán lá cây bàng cổ thụ, kính vạn hoa. Dưới tán cây, trong không gian rực rỡ màu sắc ấy, tôi và Kim Khánh đứng đối diện nhau. Cô bé mỉm cười đưa tay hướng về phía tôi:
Long, Long ơi! Lại đây
Nhưng khi tôi nhìn lại mình, thì chẳng phải một anh thanh niên cao, gầy, kính cận mà là một đứa trẻ con. Tôi lo lắng, hoảng hốt nhìn quanh thì giật mình tỉnh giấc vì được bác Linh lay gọi dậy. Bác Linh hỏi:
Thằng Toàn nghỉ nên nhiều việc quá à?
Tôi dụi mắt trả lời:
Không phải đâu bác. Có lẽ do thời tiết thay đổi nên cháu thấy buồn ngủ thôi ạ.
Tôi hai tay chống cằm, ngồi suy nghĩ về giấc mơ một lúc. Nhưng cũng chả nghĩ ra được điều gì. Nếu việc hai người tình cờ gặp nhau nhiều lần gọi là có duyên thì khoảng thời gian này "Kết duyên thần" dùng chỉ đỏ buộc tay tôi vào tay Kim Khánh hơi nhiều. Khoảng 3 hôm đi làm, hôm nào có việc đi ngang qua đường tàu tôi cũng nhìn thấy cô bé. Lúc nhặt rau, khi quét sân, phơi quần áo, vun trồng mấy cái cây nhỏ tí, xinh xinh trong mấy chậu xốp mà tôi cũng chẳng biết là cây gì. Thậm chí mấy anh em đi hỗ trợ trắc đạc đường, tối mít tối mù về qua, sau cánh cửa kính thủy lực của ngôi nhà ấy, vẫn thấy cô bé cùng bà dỗ dành, đút ăn cho bé em trai. Tôi đã sai. Cứ nghĩ em chỉ đơn thuần là một cô bé con nhà giàu, tính cách điệu đà tiểu thư, mới lớn đã yêu đương nhăng nhít. Có lẽ bố mẹ đều đi làm xa nên Kim Khánh tự lập trưởng thành hơn rất nhiều so với bạn bè. Cứ suy từ đứa em con chú tôi mà ra. Lớn tướng rồi, ngủ trương người lên, trưa không biết đường dậy, em trai toàn lí do lí chấu thoái thác cho bà trông, đi học về là anh hùng núp trên phòng, mắt dính vào màn hình điện thoại bấm liên tục, không biết chúng nó làm sao lại có nhiều chuyện để nói đến thế. Chợt có chút so sánh nhẹ với cô bé Kim Khánh 1m6. Tôi cũng không thể hình dung ra được sau giọng nói điệu "nhớt như rớt mồng tơi" ấy là một cô thiếu nữ đảm đang, dọn nhà, chăm em, cơm nước đâu ra đấy.
Một đêm hè nóng nực tôi nằm ngủ ở cái phản gỗ ngoài hiên. Đám đánh cờ tướng ồn ào trước cửa nhà cũng đã tàn. Bầu trời nhung huyền đen sâu thẳm, những vì sao lấp lánh, ánh trăng lên cao phủ xuống mặt đất, thứ ánh sáng dịu lành, những bông hoa quỳnh nở trắng trong, tinh khiết, thơm ngai ngái.
Khi chén rượu, khi cuộc cờ
Khi xem hoa nở, khi chờ trăng lên."
Tôi dần chìm vào giấc ngủ, chìm vào mộng mị
Kim Khánh dắt tôi đi. Qua những con đường làng quanh co ngõ vắng, tới trước cổng một ngôi nhà rất đẹp. Cánh cổng sắt với những họa tiết cong mảnh đặc biệt kiểu châu Âu, ngôi nhà có kiến trúc Pháp cũ đặc trưng với những ô cửa sổ hai khung, khung cửa gỗ ngoài màu xanh lá đậm, dài và hẹp, nhiều khe sáng, khung sắt trong họa tiết rất tinh tế. Kim Khánh dắt tôi vào, ngang qua căn nhà, vui đùa trong vườn cau đang trổ hoa, trong không gian trong lành, thơm dịu.
"Hoa cau rụng trắng nhà em
Chiều nay dáng ngọc bên thềm nhặt hoa".
Rồi hai đứa theo con đường nhỏ lát gạch dẫn ra bờ sông, cùng nhau ngồi ngắm hoàng hôn, nhìn mặt trời hồng, gió rì rào bên bụi tre, sóng vỗ ì ào thoáng động con thuyền nhỏ được cột dây bên bờ.
Kim Khánh chợt lên tiếng:
Long, có việc này em giúp chị nhé!
Tôi thất kinh, giật mình quay lại nhìn. Chẳng phải Kim Khánh mà là một cô gái khoảng 17, 18 tuổi có khuôn mặt tròn, tóc ngắn, cắt cụp, mũi cao, nước da sáng rất ưa nhìn. Nhưng vấn đề là không phải Kim Khánh. Tôi lúc ấy tim đã đập thình thịch, sợ đến sắp vỡ mật ra nhưng vẫn cố bình tĩnh trả lời:
Nhưng chị... chị là ai. Mà giúp việc gì.
Cô gái tươi cười nhìn tôi rồi nói:
Em có "LONG" mà. Nhớ giúp chị nhé.
Cô gái chợt biến mất mặc kệ tôi còn chưa biết đầu đuôi ra làm sao, chưa kịp hỏi cho ra ngô ra khoai. Tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi trán vã ra. Một thanh niên mua đĩa game tình cảm cứ ngỡ rằng sẽ có đoạn 18+, được đóng vai nam chính thì chả hiểu thế đếch nào lại thành game kinh dị, bị dọa cho mất cả cái thần hồn thằng người thế này.

Quay lại truyện Bạn gái tôi lớp 8
BÌNH LUẬN

Phuong Tran

Trả lời

2024-04-09 09:24:31

Kể chuyện lan man , bố cục truyện ko rõ ràng