Logo
Trang chủ

Chương 31: Hoa bưởi trắng 3

Tháng 5 năm 2010
Khu chung cư G4 đường Trung Yên, phường Trung Hòa, quận Cầu Giấy, thành phố Hà Nội.
Hà Nội những ngày nắng có một thứ đặc sản là mùi rác thải sinh hoạt, mùi nước thải cống ngầm hấp hơi lên qua những con đường quanh năm đào bới, không đoạn này thì đoạn khác. Chúng hòa quện vào nhau tạo ra một thứ mùi kinh dị thử thách khứu giác của con người mỗi khi bị ám vào. Hai vợ chồng anh chị chẳng hiểu tại sao sống trên mãi trên tầng 11 của chung cư vẫn ngửi thấy cái mùi này. Anh chồng ra khu thoáng bao khung sắt phơi quần áo bảo vợ:
Không phải mùi rác bốc lên đâu em ạ, giống như mùi xác động vật chết ấy, ngây ngấy ghê quá.
Cái mùi lạ này ngày một nặng, bao trùm cả tầng 11, không chỉ nhà anh chị mà các hộ khác xung quanh cũng ngửi thấy. Mọi người kiến nghị Ban quản lý chung cư vận hành tòa nhà cho Nhân viên vệ sinh và Bảo vệ kiểm tra sân thượng. Anh bảo vệ được phân công kiểm tra mở cánh cửa lên sân thượng, giật mình kinh hãi khi phát hiện ra một thi thể nữ giới không mặc quần áo và mất đầu tại phòng đổ rác trên sân thượng tòa nhà.
Đội 9 (Đội điều tra trọng án) thuộc Phòng Cảnh sát Hình sự (PC 45) thành phố Hà Nội cùng Việt Dũng thuộc Phòng Kỹ thuật Hình sự (PC 54) đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường. Vụ án gây nên sự khiếp đảm không chỉ với những người sống ở đây mà còn khiến dư luận Hà Nội dậy sóng. Không ai có thể hình dung nổi một tội ác man rợ và ghê rợn đến như vậy. Sự việc này tạo nên một áp lực vô cùng nặng nề đối với những cán bộ điều tra của Công an thành phố. Đám nhà báo, kền kền cũng đã đứng kín sảnh chờ. Nhưng năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng cao, anh em tập trung cao độ vào khám nghiệm hiện trường. Không giống trong phim ảnh, cán bộ điều tra nói chuyện tràn lan với nhân chứng, với Việt Dũng và anh em Đội 9 thứ duy nhất biết nói là các dấu vết trên hiện trường để lại. Va li mở, khẩu trang, bao tay, thước, máy ảnh vào việc. Từ những việc đo, xác định vị trí cơ bản của thi thể trong phòng cũng được làm rất cẩn thận. Những ghi chép bắt đầu. Một xác chết nữ không quần áo, không đầu, bàn tay mất các đầu ngón có dấu vân tay. Phổi bị tổn thương nặng. Dịch nhờn màu đỏ ra nhiều, đã có phần đã khô chuyển sang màu đen. Việt Dũng gọi thêm anh em trong phòng Kỹ thuật Hình sự lên lấy mẫu khí, mẫu dịch làm xét nghiệm khẩn cấp. Sau nửa ngày đánh vật với thi thể đang trong quá trình phân hủy mạnh và bầu không khí đặc quánh mùi tử khí, đến đầu giờ chiều những thông tin sơ bộ về nạn nhân đã được dựng lên. Theo đó, nạn nhân cao khoảng 1m55 trong độ tuổi từ 22-25. Trước khi bị cắt xác, nạn nhân đã tử vong do bị một vết đâm thấu phổi từ phía sau dẫn đến mất máu cấp. Theo mẫu khí phân hủy xác định được thời gian vụ án xảy ra là khoảng 15 ngày trước. Một dấu vết cực kỳ quan trọng mà Việt Dũng phát hiện ra, đó là có những dấu li ti đã chuyển sang màu đen đã được xác định là máu để lại trên tường và bậc cửa ra vào sân thượng. Lần theo những dấu máu này, Việt Dũng nhận thấy nó tiếp tục kéo dài xuống đến chiếu nghỉ của tầng 11 thì biến mất. Như vậy, nhiều khả năng là điểm xuất phát của vụ án tại tầng 11 của tòa nhà. Qua rà soát thì cơ quan công an không ghi nhận bất cứ trường hợp cư dân nào ở đây mất tích. Các trinh sát nhanh chóng bí mật xác minh tất cả các căn hộ của tầng 11. Duy nhất chỉ có căn hộ số 1101 là chưa tiếp cận được. Tuy nhiên, bằng các biện pháp nghiệp vụ, Việt Dũng cũng đã trực tiếp lọt được vào căn hộ này. Chủ hộ là một cô sinh viên một trường đại học tại Hà Nội hiện đang đi vắng, chỉ có bà đang ở nhà. Bằng đôi mắt nghiệp vụ tinh tường, Việt Dũng nhận ngay ra một số dấu hiệu khác lạ của căn phòng ngủ khi bức tường tại đây có một số vết sơn rất mới trong lúc các bức còn lại vẫn là sơn cũ.
Dưới lớp sơn mới này liệu có phải là những dấu máu giống như vết máu trên tầng thượng hay không lập tức được đặt ra. Nhưng chủ nhà chưa có mặt, yêu cầu kiểm tra hành chính căn hộ chưa thể được chấp thuận. Đêm ấy, Việt Dũng cùng anh em gần như thức trắng để canh chừng ở tòa nhà G4.
Là người trực tiếp có mặt để thu thập dấu vết, khám nghiệm hiện trường, Việt Dũng nhớ lại cái cảm giác rùng rợn khi tiếp cận thi thể nạn nhân. Công việc của anh là bắt các dấu hiệu ở hiện trường phải lên tiếng để tìm ra thủ phạm. Anh cũng không phải sắt đá nhìn vào những thứ khủng khiếp mà không bị ám ảnh. Nhưng pháp luật phải được thực thi, kẻ thủ ác phải trả giá. Những suy luận bắt đầu. So với vụ trọng án giết người đốt xác do Kim Ki Jong người Hàn Quốc gây ra 2 năm trước cũng tại địa bàn phường Trung Hòa thì vụ án tại nhà G4 khiến người ta ghê sợ bởi hung thủ đã tự tay cầm dao để làm cái việc của một gã đồ tể với chính đồng loại của mình. Và để làm được điều đó thì hoặc hắn phải có thần kinh thép, hoặc hắn không phải là con người theo đúng nghĩa. Việt Dũng lục lại trong kí ức Hồ sơ của David Meirhofer về Hội chứng Chiến tranh Việt Nam. Bài học vỡ lòng trong môn Tâm lý học tội phạm. Cô bé Susan đã mất tích trong một buổi đi cắm trại cùng với gia đình ở Montana vào tháng 6 năm 1973. Ai đó đã rạch lớp vải lều và bắt cóc cô bé trước khi cô có thể khóc. Đó là một vụ bắt cóc táo bạo và gia đình đã thực sự bị tan nát, tại hiện trường không thu thập được bằng chứng cụ thể nào giúp ích cho quá trình điều tra. Không có yêu cầu đòi tiền chuộc nào được gửi đến, các nhà điều tra địa phương đã lo sợ điều tồi tệ nhất có thể xảy ra và gọi điện cho FBI. Patrick Mullany ông tổ của nghành khoa học phân tích hành vi đã có mặt và cho rằng thủ phạm là một cư dân địa phương, một người đàn ông da trắng, người đã phát hiện ra cơ hội bắt cóc đứa trẻ. Hắn chắc hẳn có một lịch sử các mối quan hệ bị tổn thương và có xu hướng sống cô lập. Hắn có kinh nghiệm trong quân đội và đã từng giết người. Có vẻ hắn bắt cóc Susan để giết cô bé. Hắn cũng sẽ thu thập các chiến lợi phẩm (các bộ phận của cơ thể).
Một người gọi điện nặc danh đã nêu tên David Meirhofer, một cựu chiến binh Việt Nam trẻ tuổi, nhưng khi được hỏi, Meirhofer đã lịch sự, ăn nói lưu loát, ăn mặc bảnh bao và hợp tác. Đối với các nhà điều tra địa phương, có vẻ rất ít có khả năng là anh ta. Theo những biểu hiện bên ngoài thì chắc hẳn anh ta không phạm tội. Tuy nhiên, anh ta có rất nhiều các đặc điểm và hành vi mà Mullany mô tả. Mullany tin rằng Meirhofer là một kẻ tâm thần lạnh lùng, người có thể nói dối và vượt qua những bài kiểm tra tâm lý một cách dễ dàng. Niềm tin Meirhofer là kẻ phạm tội không tìm được sự ủng hộ. Tuy vậy Mullany đã quyết tâm theo đuổi tới cùng vụ việc này. Vào ngày kỷ niệm đầu tiên vụ bắt cóc, một người đàn ông đã gọi cho nhà Jaegers nói rằng Susan đang ở với anh ta. Bà Jaeger gây ngạc nhiên và kích động rơi nước mắt cho kẻ gọi điện khi nói rằng "Chúa sẽ tha thứ cho anh" . Nỗ lực theo dấu cuộc gọi đã thất bại. Sau đó, vào năm 1974, một phụ nữ 19 tuổi, Sandra Dyckman cũng mất tích và một cuộc gọi điện nặc danh lại đến, Meirhofer một lần nữa được nêu tên như một nghi phạm. Cô Sandra đã từ chối hẹn hò với anh ta. Mảnh xương người được phát hiện trên một trang trại bị bỏ rơi gần nơi Meirhofer đã làm việc thúc đẩy một cuộc điều tra kỹ lưỡng hơn. Trong một nỗ lực để khiến Meirhofer mất ổn định về mặt tâm lý, Mullany đã thúc giục bà Jaeger đi du lịch đến Montana và đối đầu với anh ta. Bà Jaeger đã làm như vậy. Mặc dù Meirhofer vẫn phủ nhận có liên quan, nhưng sau đó hắn ta đã gọi lại cho bà, giả vờ là một người khác. Bà Jaeger nhận ra giọng của hắn, gọi tên hắn là David khiến hắn hết sức lo lắng. Lần này FBI đã có thể theo dấu được cuộc gọi và nắm bắt được hắn ta. FBI đã có đủ bằng chứng ra lệnh khám xét nhà của Meirhofer. Cảnh sát phát hiện ra các bộ phận của cơ thể con người bọc trong các gói có nhãn “Deerburger”. Một gói chứa một bàn tay đã được xác định là của Sandra. Một ngày trước khi Meirhofer tự tử, hắn thừa nhận bốn vụ giết người, bao gồm cả Susan. Mullany tin rằng động cơ của hắn là giết người do hội chứng rối loạn schizotypal một sự kết hợp của bệnh thái nhân cách và tâm thần phân liệt dạng đơn giản mà những năm tháng kinh hoàng sống trong sợ hãi mà chiến tranh Việt Nam đã gây ra.

Quay lại truyện Bạn gái tôi lớp 8
BÌNH LUẬN

Phuong Tran

Trả lời

2024-04-09 09:24:31

Kể chuyện lan man , bố cục truyện ko rõ ràng