Logo
Trang chủ
Phần 2: Chờ ngày nắng lên

Phần 2 - Chương 4

Có vẻ như nó có duyên với mảnh đất này thật, đã 2 năm rồi nó không gặp chị, ngày hôm nay gặp lại, vẫn là con người ấy, mùi hương quen thuộc nhưng chị đã chẳng còn là người yêu của nó nữa. Chị đang khóc, nó cũng chẳng thể đếm nổi số lần mà chị rơi nước mắt vì nó nữa. Nhưng trong đó thì chẳng bao giờ là niềm vui, hạnh phúc, mà chỉ toàn là nỗi buồn, sự chia ly mà thôi.. Nó đẩy nhẹ chị ra, vẫn là thói quen lau nước mắt cho chị. Nước mắt tèm lem như xóa mờ đi dáng vẻ dày dặn của chị

-Dạo này em thế nào rồi? Mọi thứ vẫn ổn đúng không?

Chị gật đầu nhưng không lên tiếng, chỉ ngấn nước mắt nhìn nó chằm chằm, bàn tay chị vẫn xoa 2 bên gò má của nó, có vẻ gì đó xót thương lắm..

-Mà sao em xuất hiện ở đây vậy, hình như em có quen Uyên hả?

-Mình tìm chỗ nào đó nói chuyện được không anh? Chỗ này ầm ĩ lắm..

-Vậy tìm một quán cafe nào đó đi

-Mình ra bãi biển ngồi nhé, chỗ cũ..

-Ừ..

Chị lên xe, nó quay vào trong thông báo cho mọi người một câu rồi quay trở ra ngồi kế chị.. Tuyến đường bao biển Hạ Long sáng choang bởi đèn đường, không đông đúc xe cộ như Hà Nội.. Ở đây nó thấy thật yên tĩnh và đẹp.. Nếu như thất tình mà đi trên con đường này thì sao nhỉ..

Băng qua cầu Bãi Cháy, chị chở nó về chỗ quen thuộc, lòng nó gợn sóng một chút.. Đã 5 năm trôi qua kể từ năm đó nó mới quay trở lại chỗ này.. Một nơi nhiều cảm xúc, niềm vui, hạnh phúc và nỗi buồn.. Khung cảnh có thay đổi đi một chút, cũng phải thôi, vì lòng người cũng đã đổi thay mà..

-2 năm nay, mỗi khi nhớ anh em đều ra đây ngồi..

-Ừ, mà em không ở Hà Nội nữa sao?

-Từ ngày chúng ta chia tay, em về đây ở hẳn rồi, mẹ em cũng bị bệnh nên em không đi xa nữa..

-Bà bị làm sao hả em..

-Mẹ em bị K, mổ 2 lần rồi, may mắn phát hiện sớm nên không có ảnh hưởng gì quá nhiều..

-Cho anh gửi lời hỏi thăm bà nhé..

Biển hôm nay lặng sóng, âm thanh sóng vỗ dào dạt dường như chẳng còn, càng làm cuộc nói chuyện của chị và nó dần trở nên im ắng.. Nó thở dài rồi lại nằm trườn ra bãi biển ngắm sao.. Đôi lúc nó thấy khoảng thời gian yên tĩnh mà buồn thế này cũng khá là thích..

-Anh vẫn còn đeo nhẫn sao? Cuộc sống của anh dạo này thế nào?

-Vẫn đeo từ ngày ấy, anh ổn, sắp tới anh sẽ ra trường..

-Thời gian trôi qua nhanh anh nhỉ.. Mới ngày nào Nam khoe em đã đỗ đại học, mà giờ đã chuẩn bị ra trường rồi..

-Ừ cũng đã gần 5 năm rồi..

-Anh còn yêu em không? – Chị quay sang nhìn nó đượm buồn, nắm chặt bàn tay đang đeo nhẫn của nó.. Nó để ý tay chị vẫn đeo nhẫn mà nó tặng, vẫn ở ngón áp út..

-Dù có dù không, thì mọi chuyện đâu thể thay đổi được gì.. – Nó thở dài

-Nếu ngày đó chúng ta không chia tay, em không làm điều ngu ngốc ấy, thì có lẽ anh đã không phải chịu nhiều tổn thương đến thế..

-Chuyện qua rồi em, đừng nhắc lại nữa..

-Anh trưởng thành hơn rất nhiều Nam ạ..

-Em cũng vậy..

Nó ngồi vậy, bỗng điện thoại nó đổ chuông.. Nó rút điện thoại ra, là em gọi..

-Anh nghe điện thoại chút

-Ai gọi vậy anh? – Chị nhìn nó ngờ vực

-Thư gọi..

Nói rồi nó ấn nghe, đầu giây bên kia vang lên giọng trầm ấm

-Anh uống say chưa?

-Anh có uống đâu mà say..

-Thôi đi, ai chẳng biết là anh có bao giờ từ chối rượu bia đâu..

-Có uống nhưng mà tỉnh rồi, cũng không say cho lắm..

-Vâng.. Mai anh về chưa?

-Chắc chiều mai là anh về, tối đến nơi..

-Dạ, anh đang ngồi với chị Thu gì đó đúng không?

-Ừ sao em biết

-Em thấy yên tĩnh mà đám cưới thì phải có nhạc có tiếng người chứ..

-Ừ anh đang ngồi biển một chút, lát nữa anh về..

-Trời se lạnh, anh có mang áo khoác đi không đó?

-Anh mặc đây rồi..

-Vâng, vậy lát anh về sớm nhé.. Xong call video em xem..

-Ừ, lát về anh gọi..

Nó cúp máy rồi nhét lại điện thoại vào túi.. Tiếng thở dài từ bên chị

-Vậy là anh có người yêu rồi sao?

-Ừ nhưng cũng không hẳn vậy..

-Em nghe là em biết mà.. Cô bé người lai đó à?

Nó chỉ khẽ gật đầu, cũng chẳng muốn giải thích gì thêm nữa.. Mọi chuyện đến bây giờ cũng chẳng có gì làm nó tha thiết..

-Em biết sau những gì em làm, là em tự đạp đổ, tự em đánh mất anh.. Em không oán, không hận, không trách bất kì một ai hết.. Kể cả bé Mai.. bé Linh hay cô bé người lai kia..

-Có muốn anh ôm một chút không? – Nó quay sang mỉm cười với chị..

-Nhiều hơn được không?

-Đối với anh bây giờ, như vậy là quá nhiều rồi..

Chị quay sang rồi ôm nó, ôm chặt lắm, nó cũng đưa tay lên xoa xoa mái tóc của chị.. Lần này tạm biệt, chẳng biết bao giờ nó mới có thể gặp lại chị nữa.. Hay chính xác hơn rằng trong lòng nó, chị đã là một người con gái đi qua trong đời, giống như Mai Anh, như Linh vậy..

-Muộn rồi, chắc anh phải về, cũng hơn 9h tối rồi..

-Mình còn gặp lại nhau không anh?

-Nếu như em muốn, cứ gọi anh, một cốc cafe và cùng nhau ngồi nói chuyện như 2 người bạn..

-Người bạn, huhu..

Chị bật khóc, ôm nó chặt hơn, nó vỗ về chị..

-Đừng khóc nữa.. em cũng đã 27 tuổi rồi.. giữ gìn sức khỏe nhé..

Nó buông chị ra, đặt lên trán chị một nụ hôn.. Nó cười buồn, có lẽ đây là sự an ủi duy nhất mà nó có thể làm cho chị lúc này.. Chị và nó cũng đã từng có một tình yêu thật đẹp, nó không phủ nhận nó đã từng yêu chị rất nhiều, nhưng rồi quá khứ đã qua thì nên ngủ yên, nó và chị, chỉ có duyên chứ không có phận..

-Để em đưa anh về..

-Em vòng lại một vòng mất công lắm, để anh đi taxi ra đó cũng được..

-Dù có như thế nào, anh vẫn là người mà em từng yêu đến điên dại.. Cảm ơn anh, thanh xuân của em trở nên đẹp hơn, ý nghĩa hơn và buồn hơn, là nhờ có anh trong đó..

-Anh cũng vậy..

Nó vẫy tay chào chị rồi lên một chiếc taxi đã đỗ sẵn.. Chị vẫn đứng đó nhìn nó.. Chiếc xe lăn bánh, từ từ đi về hướng ngược với chị.. Hoài Thu, người thương ngược lối, cảm ơn em đã đến bên anh, giúp anh vượt qua được khoảng thời gian mà anh tuyệt vọng nhất.. Người ở bên anh mỗi khi anh khó khăn, người chăm lo cho anh đến từng giấc ngủ.. Thế giới này nếu có đa không gian, ở một không gian khác, em nhất định sẽ là người cùng anh đi đến cuối đời..

...

Noel sắp tới, trời lạnh cắt da cắt thịt.. Nó đang trong thời gian ôn thi nên được nghỉ dài.. Thư cũng ngừng hẳn công việc để dành lại chút thời gian ít ỏi còn lại để bên nó.. nó cũng chẳng đưa em đi chơi được nhiều, nó sống khép kín vậy và chỉ thích ở nhà.. Nó nhớ hôm đó là vào 21-12, nằm cạnh ôm em, nó thủ thỉ

-Noel này đưa em đi dã ngoại

-Ở đâu hé.. – Em cười khúc khích

-Em có thích kiểu như là nướng gà, uống bia không?

-Lạnh này uống bia để mà viêm họng à..

-Em chẳng biết gì, ngồi nướng gà nó ấm, uống bia vào càng thích..

-Dạ, thế đi ở đâu?

-Gần đây có Hồ Nam, bọn anh trước toàn lên đó nướng gà, vui phết ấy...

-Hihi nghe có vẻ thú vị, em đồng ý..

-Vậy thì đêm Noel mình đi nhé..

-Vâng..

...

Tối 24, nó chuẩn bị sẵn 1 con gà mổ sẵn, ở trên có quết lớp mật ong, nó mua cả than hoa và một vài đồ linh tinh nữa.. Tiện là đi xe của em nên là chở được nhiều đồ.. Nó cũng mua quà tặng cho em, nước Nga lạnh lẽo nên nó chọn một con gấu bông to đùng.. Hi vọng nó sẽ làm em ấm áp hơn khi em đi..

-Anh ơi, anh quay thế này thì đêm mới ăn được à..

Em ngồi chống cằm nhìn nó cười tủm tỉm.. Nó nheo mắt lại vì khói, quay bằng tay nên hơi mỏi, cũng đã hơn 8h tối rồi.. Xung quanh cũng lác đác một vài đôi hay nhóm bạn lên đây ăn uống như nó.. Như thế càng đỡ sợ hơn vì nơi này tối om toàn rừng rú..

-Sắp được rồi, anh đang quay mà..

-Anh nhìn em nó còn chưa đổi màu nữa..

-Mắt em dụ trai nhiều quá rồi, đến nỗi bây giờ không phân biệt được màu sắc nữa..

-Để em cho ít than vào, lửa to lên mới nhanh chín..

-Đồ hấp, như thế có mà cháy đen hết gà.. Yên đi.. để anh làm..

Em cười rồi chạy lại xích đu ngồi chơi... Vật lộn hơn tiếng thì gà cũng chín.. Nó trải giấy bạc ra rồi đặt con gà vào.. Bê lên chạy ra chỗ chiếu mà em đã dọn sẵn đồ.. Mùi gà thơm phức khiến cái bụng của nó sôi lên òng ọc..

-Thơm quá, chồng em khéo tay quá đi.. – Em hít rồi nhắm mắt tận hưởng.. Nó biết em cũng đang rất đói..

-Anh mỏi tay lắm rồi.. Em đeo gang tay vào rồi xé cho anh ăn nhé..

-Thưởng cho anh, hôm nay em sẽ xé gà hihi

Từng ngụm bia lạnh bên cạnh đống lửa đang cháy bập bùng khiến cả nó và em đều thấy thoải mái..

-Tết này về nhà anh ăn tết chứ?

-Vâng chứ còn đi đâu được nữa.. – Em uống một hớp bia rồi lè lưỡi nhăn mặt vì đắng.. Bộ dạng đáng yêu hết sức..

Nó và em đánh chén hết chỗ đó cũng no căng bụng.. Xong xuôi mà vẫn còn sớm, nó cho nốt đống than còn dư vào đống lửa, lửa bùng lên xóa tan đi những cơn gió lạnh đang thổi từ mặt hồ vào. Ngồi trên cái xích đu, em ôm chặt lấy nó..

-Ấm quá, cái này còn ấm hơn cả đống lửa kia..

-Em không hợp để tóc đen cho lắm.. Nhìn cứ ngộ ngộ thế nào ý

-Trước em cũng để mà, chẳng qua anh không để ý thôi.. Bao giờ về bên kia em nhuộm lại

-Nhìn buồn cười lắm.. Thật – Nó cười tươi

-Tóc em sinh ra là tóc vàng nhé, tóc đen là em nhuộm đó, bố em nói thích em để tóc đen..

...

-Anh ơi ôm em đi – Em hấp háy mắt với nó, tự dưng nó vòng tay qua ôm em luôn.. Nó cũng chẳng ngại gì nữa, xiết chặt em lại

-Tại sao em lại có đôi mắt hồ ly như thế.. – Nó hỏi em

-Em thấy bình thường mà, anh cứ làm quá lên ý..

-Nhưng mà nhìn vào đó bị hút hồn thật mà

-Thế anh thử nhìn vào đây xem nào

Em ngước lên nhìn thẳng vào nó, nó cũng nhìn lại.. Mê mẩn trong ánh mắt ấy, nó cứ nhìn thôi, càng nhìn càng cuốn và không thể dứt ra được, bỗng em lên tiếng

-Tối nay mình ngủ với nhau nhé..

-Tối nào chả ôm nhau ngủ

-Ý là làm chuyện ấy.. ấy.. ý..

-Ừ.. à mà không.. – Nó lắc đầu ngây ngẩy, tim nó đập thình thịch

-Đồ nhát gan, gì mà tim đập ghê thế - Em bụm miệng cười khúc khích

-Có mà em nhát ấy, hôm trước đứa nào suýt khóc khi anh mới cởi áo ra.. làm bộ làm tịch..

-Đâu có, ai bảo em khóc nào, có mà anh ấy, run run như gì ấy..

-Thôi, đổi chủ đề đi.. – Nó đứng dậy vươn vai rồi xoay người vài cái, tiếng rắc rắc vào khớp xương khiến cơ thể nó đỡ mỏi hơn

-Người ta cho anh, mà anh chẳng biết đường..

Em nói lí nhí làm nó nghe câu được câu không.. Quay lại nhìn em thì thấy mặt em đã ửng hồng từ lúc nào, chắc là trời lạnh mà em ngồi cạnh bếp lửa nên vậy..

-Nam ơi, hôn Thư một cái rồi mình đi về..

-Chơi chán rồi à..

-Hihi về đến nhà thờ, Thư còn cầu nguyện..

-Nay xưng tên cơ, nghe như trở về quá khứ ngày còn ngồi cạnh nhau vậy..

-Hihi..

Nó kéo mạnh em lại, từ từ đặt lên môi em một nụ hôn, em đáp lại nó ngọt ngào.. Lại một lễ Noel nữa đã đến, Noel luôn gắn liền với nó nhiều kỉ niệm.. Là vụ tai nạn, là sinh nhật chị, là ngày nó nhìn thấy Mai Anh và bây giờ là Lễ giáng sinh ấm áp bên người con gái đặc biệt..

-Nam có yêu Thư không?

-Có..

-Hihi thế Thư mà đi thì có buồn không?

-Không..

-Why?

-Bởi vì dù có buồn hay không thì cậu vẫn sẽ đi mà..

-Chỉ cần anh nói anh cần em, thì em sẽ ở lại với anh.. Nhưng em cần gì đó đảm bảo, ví dụ như một lễ đính hôn chẳng hạn..

Nó lắc đầu, nhìn em cười buồn..

-Anh không xứng với em đâu..

-Em không cho phép anh nói như thế..

Nó thấy mắt em bắt đầu rưng rưng, chỉ cần một cái chớp là nước mắt sẽ chảy xuống.. Nó nắm tay em lại

-Nghe anh này, chúng ta đã 23 tuổi, cái tuổi bắt đầu tự chịu trách nhiệm với những quyết định của bạn thân rồi.. Anh muốn em về bên đó, ở đó có gia đình em, em là cô gái thông minh, em cần một nơi để phát triển bản thân..

-Nhưng ở đây có anh.. Hức..hức..

-Anh sẽ rất vui nếu như sang đó, em vẫn nhớ tới anh.. Một ngày đẹp trời nào đó khi gặp lại, chúng ta sẽ được ngồi với nhau như 2 người bạn.. Còn về tình yêu, anh không thể, và em biết rằng em cũng không thể mà đúng không?

-Anh ơi huhu..

-Cảm ơn vì suốt những năm tháng ấy đã luôn nhớ tới anh, luôn hướng về anh..

-Anh không được làm mất bức ảnh kỉ yếu của chúng ta, anh hứa đi..

-Anh hứa..

-Em yêu anh rất nhiều, đồ giáo sư khó tính..

Một nụ hôn dài, gió cũng lặng yên để mặt hồ khỏi gợn sóng.. Nó và em, một tình yêu chỉ vỏn vẹn có 6 tháng, nhưng đến giờ vẫn là một tình yêu bình yên, an nhiên đối với nó, tình yêu ấy như giống với tính cách của em vậy..

....

Sân bay Nội Bài một ngày đầu tháng 3, trời se se lạnh.. Đây là lần thứ 2 nó ra sân bay này, cách nhau đã 6 năm, đều là tiễn những người con gái mà nó yêu.. Em bám lấy tay nó đi vào cửa, em không khóc nhưng cũng chẳng cười.. Tiếng ồn ã, tiếng loa thông báo tại khu vực checkin càng khiến nó và em dâng lên cảm xúc bồi hồi..

-Anh ơi, em phải đi rồi..

-Em đi.. – Nó cố gắng để nở một nụ cười..

-Em sẽ về thăm anh thường xuyên.. Không được thay số điện thoại nhé..

-Anh chẳng biết nói gì nữa..

-Anh không cần nói gì cả.. Mạnh khỏe, vui vẻ là được..

Nó ôm lấy em, một cái ôm thật chặt..

-Em đi đây..

Em kéo vali vào khu vực checkin, ngoái lại nhìn nó một lúc lâu.. Mắt em đỏ hoe.. Kéo cái kính xuống.. Em quay mặt bước đi nhanh..

Máy bay cất cánh, nó đứng đó nhìn theo.. Vũ Nguyễn Anh Thư.. Chúc em một đời bình an!

BÌNH LUẬN

Dung Log

Trả lời

2024-05-03 17:40:56

Tác giả ăn lễ xong Drop luôn rồi

Nguyễn Tuấn

Trả lời

2024-04-08 13:41:39

Đọc đến chap 44, t thấy thương cho Linh quá. Mẹ chỉ muốn chửi ông tác giả. Chung tình đéo gì, hẹn ước cho lắm vào, nào đợi 2 năm các thứ. Mà cũng phải Linh nói chia tay đ đâu, chỉ là tạm dừng để suy nghĩ. Mẹ thế là ông như chim sổ lồng. Chung tình đéo gì, chia tay em này là gối đầu tay em khác được, yêu Mía mà vẫn đầu để ý em Thư, yêu em mãi mãi nhưng đầu có nhiều ngăn cho nhiều em. Haizzz thật sự tôi thức nguyên đêm để đọc, đáng nhẽ đ đọc phần 3. Không biết giờ ông lấy vợ là ai, nhưng hi vọng ông đừng làm vợ ông hối hận. Vợ ông mà là Linh thì… đéo biết phải nói gì hơn, mẹ chơi ít thôi về chăm con chăm vợ bù đi

Khánh Nguyễn

Trả lời

2024-03-10 14:03:36

Thớt có thêm chap nữa ko vậy, đang hay. Cám ơn thớt nha

Khánh Nguyễn

Trả lời

2024-03-09 19:54:35

Vô tình thấy phần 3, cứ tưởng 2 phần là kết. Ai ngờ số của thớt cũng quá xui, cũng hi vọng là đến cuối cùng thớt và Linh là 1 đôi. Hay quá đọc từ sớm đến giờ hết 19 chương

Duc Nguyen

Trả lời

2024-03-06 04:09:22

Đề nghị đồng chí nhậu nhẹt ít thôi và ra chạp cho ae đọc với chứ nghiện quá rồi tác giả ơi

Ducnguyen

Trả lời

2024-02-08 05:59:29

Truyện của bạn thật sự rất hay và lôi cuốn. Mình xin lịch ra truyện được ko bạn

satnat123 [Chủ nhà]

2024-02-08 17:04:44

Cảm ơn bạn. Không có lịch cụ thể bạn ơi.

satnat123 [Chủ nhà]

Trả lời

2022-11-27 13:51:08

Cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi và ủng hộ cuốn hồi kí này trong suốt 18 tháng vừa qua. Lời hứa không drop dù bất cứ giá nào mình đã thực hiện được. Thật sự hôm nay phải viết chữ END cũng khiến mình dâng lên 1 cảm xúc khó tả. Bỗng nhớ về ngày đầu tiên mình gõ dòng tựa đầu tiên cũng là một ngày mưa ở ĐN, hôm nay gõ những dòng chữ cuối cùng của cuốn hồi kí này trời cũng mưa lạnh.. Cuốn hồi kí này ra mắt ở thời điểm truyện voz không còn quá hot như trước nhưng được sự ủng hộ của mn cũng khiến mình có thêm nhiều động lực để viết, để kể.. Hi vọng rằng mn khi đọc nó sẽ thấy tuổi trẻ của mình trong đó, bất cười vì những kỉ niệm hay đơn giản là dớm nước mắt với những điều đã bỏ lỡ. Chúc mn thật nhiều sức khỏe và đón đọc sách của mình.. Sẽ có phần 3 nhưng cũng sẽ không còn bông hoa hướng dương Mai Anh, cô gái với đôi mắt hớp hồn Anh Thư hay là bà chị già si tình Hoài Thu nữa.. Mình sẽ trở lại sớm thôi.. Cảm ơn tất cả mn, chúc một ngày vui vẻ, hạnh phúc và tốt lành. Cảm ơn!