Logo
Trang chủ
Phần 2: Chờ ngày nắng lên

Phần 2 - Chương 13

Linh, có nhanh lên không?

Nó đứng dưới sân gào ầm lên vì độ cao su của em. Em bảo nó xuống dắt xe ra rồi xuống luôn nhưng tính đến giờ là gần 20 phút rồi vẫn chưa thấy em đâu.. Tâm tính của nó thay đổi khá nhiều nhưng cái tật cáu gắt khi phải chờ đợi thì vẫn chưa bỏ được.

-Anh bỏ ngay cái tật cáu gắt đi nhé

Em lườm nó rồi cấu mạng sườn nó

-Em làm cái gì trên đó thế, 11h20 rồi, đi không đường tắc thì sao?

-Hihi, sợ tắc đường không xem được pháo hoa với em hử?

Em bụm miệng cười rồi leo lên ngồi đằng sau nó.. Nó nổ máy, chợt có tiếng trong nhà vọng ra

-Thằng Nam năm nay không được tuổi, có hạn đó, nên lúc về thì rẽ vào chùa cầu bình an nhé..

-Vâng, con biết rồi

Nó phóng xe đi.. Trời rét buốt, cảm giác như tết năm nay là cái tết lạnh giá nhất từ trước đến giờ.. Em lôi ở đâu ra đôi gang tay da rồi bắt nó đeo vào.. Đút tay vào túi áo nó, em ôm nó thật chặt.. Cũng lâu lắm rồi em mới ôm nó tình cảm như thế này

-Anh có mang lá thư đi không đó?

-Có mà anh đang tự hỏi là: Em bảo bao giờ anh tuyệt vọng nhất thì mở bức thư đó ra mà.. Bây giờ anh đâu có tuyệt vọng đâu..

-Hấp.. Cứ nghe theo em đi.. Chuyện bức thư giờ cũng không còn quan trọng nữa rồi.. Chỉ là em muốn mở nó ra thôi..

Em cứ khua tay giải thích cho nó, nó thì ậm ừ lắng nghe.. Quãng đường ra điểm bắn pháo hoa hôm nay đông đúc mặc cho cơn mưa bay đang dần dày lên.. May mắn nó vẫn khá là nhớ đường.. Em thì cứ chỉ chỏ suốt vì sự thay đổi của phố phường. Cũng phải thôi, em cũng rời nơi này đi cũng đã gần 5 năm rồi mà.. Nghe đâu nhà dưới này bố mẹ em cũng bán, còn công việc của bố mẹ em thì nó cũng chưa hỏi bao giờ.. Em cũng chưa từng nói cho nó biết

Ra đến nơi cũng đã 11h50 phút.. Còn 10 phút nữa là giao thừa.. May mắn vì lần nào lên đây cũng sát giờ nhưng lại có chỗ đẹp.. Nó đứng cạnh em chờ đợi.. Em đứng bên cạnh khoác tay, ngả vào vai nó thủ thỉ

-Mở bức thư ra đi anh..

Nó quay ra nhìn em như muốn khẳng định rằng em muốn nó mở.. Thực ra nó cũng không tò mò cho lắm về bức thư.. Vì dường như nó biết đại khái nội dung trong đó rồi.. Nhưng có lẽ nó nên mở, để lấy đó làm động lực khiến nó làm một việc quan trọng trong đời

Nó từ từ lấy từ trong túi áo trong ra tờ giấy đã ngả màu ố vàng theo tháng năm.. Một chút bụi bặm còn sót lại càng tôn lên vẻ cũ kĩ của bức thư ấy.. Năm đó nó không để ý, cũng không tò mò bởi nó còn đang bận rộn và chìm đắm trong tình yêu đầu đời của nó.. Nhưng may mắn là nó không vứt đi.. Dù khoảng thời gian đó, nó không có chút tình cảm nào với Linh, Linh cũng không quan trọng đến mức để nó còn giữ lại những thứ liên quan đến nó và Linh.. Ngay cả chiếc khăn đêm Noel năm đó cũng chịu chung số phận.. Nhưng 2 bức thư này thì khác..

-Anh mở ra đi..

Nó thấy đôi mắt của em dâng lên 1 nỗi buồn thăm thẳm.. Nhưng vẫn ánh lên vẻ gì đó cương quyết lắm.. Nó cứ nhìn em rồi lại nhìn vào bức thư đang cầm trên tay lưỡng lự..

Chỉ còn 2 phút nữa là giao thừa, em lại giục nó.. Thở dài lấy bao thuốc ra châm một điếu.. Nó cầm bức thư đó rồi dứt khoát đưa vào mồi lửa.. Bức thư nhanh chóng bén lửa.. Sáng rực cả một khoảng tối tăm..

-Anh làm cái gì vậy? – Em mở to mắt hoảng hốt nhìn nó

-Anh nghĩ anh không nên đọc nó..

-Tại sao?

-Vì cuộc sống của anh đang rất ổn.. Anh sợ thôi

-Anh sợ cái gì? – Em hỏi nó dồn dập hơn

...

-Anh nói đi, anh sợ cái gì?..

Tiếng tích tắc vang lên từ cột đồng hồ phía xa nơi phố huyện, chỉ còn 10s nữa là sang năm mới.. Nó nhìn em, bàn tay nó xiết chặt tay em.. Em vẫn nhìn thẳng vào mắt nó như chờ đợi câu trả lời.. Phút giây giao thừa sắp đến, nó nhận ra em đang rất hồi hộp và nôn nóng..

-Anh sợ mất em một lần nữa..

Nó vừa dứt câu thì tiếng pháo hoa nở rộ sáng rực cả bầu trời.. Nó kéo em rồi ôm em vào lòng.. Em cũng vòng tay qua ôm chặt nó.. Lần thứ 3 đón năm mới cùng nhau, qua ánh sáng từ những chùm pháo hoa, nó thấy em đang khóc.. Đôi mắt đỏ ấy rưng rưng 2 hàng nước mắt.. Nhưng đôi môi em vẫn nở nụ cười

-Sao em lại khóc..

-Anh có biết, trong bức thư ấy em viết gì không?

-Anh không biết và anh cũng không muốn biết..

-Thực ra nó là 1 tờ giấy trắng.. Nhưng điều quan trọng ở đây là những năm tháng ấy, vào thời điểm anh mất cân bằng nhất.. Anh cũng chưa từng 1 lần mở nó ra.. Em buồn lắm.. Nó giống như em không tồn tại trong cuộc sống của anh vậy.. Huhu

Em xiết chặt nó hơn.. Tiếng khóc bắt đầu nghẹn lại..

-Anh xin lỗi.. Là anh không tốt.. Để em phải chịu khổ rồi..

-Em đã chạy trốn anh.. hức hức.. Nhưng kẻ chạy trốn luôn là kẻ thua cuộc.. Em thua.. Em không thể quên được anh.. Ngay cả những tháng ngày xa cách, em vẫn giữ thói quen hàng ngày vào xem FB của anh.. Anh có biết rằng mỗi khi anh đăng một dòng stt nào đó hay cập nhật ảnh trên đó, là tim em thắt lại, em hồi hộp, em thổn thức và sinh ra hàng tá câu hỏi về anh không? ... Những lúc đó em lại liên lạc với những người bạn của anh, với Thư, với cả chị Thu để hỏi thăm về anh.. Em giống như một kẻ lắm chuyện chuyên đi làm phiền người khác vậy.. Đến khi em biết anh vẫn ổn, em mới có thể yên lòng..

-Anh xin lỗi..

-Mấy ngày trước, Khánh nó gặp em, em biết hết mọi chuyện rồi, em tức anh lắm.. Em tức vì anh bỏ em.. Anh chẳng quan tâm gì đến em hết.. Anh cao thượng để làm gì? Anh cao thượng nhưng em tổn thương thì anh làm vậy để làm gì?

-Khánh đã nói hết cho em nghe sao?

-Người ta tử tế, người ta nói không cần thứ tình cảm ban phát này.. Anh thấy không? Anh đang biến em trở thành một đồ vật đó..

Em kéo cánh tay của nó ra rồi kéo áo lên.. Em cắn nó, vết cắn mạnh khiến nó đau điếng.. Nhưng nó bặm môi cố chịu đựng.. Nó biết em đang xúc động nên để mặc vậy.. Dù sao có đau như thế nào cũng không bằng được những tổn thương mà nó mang lại cho em..

-Em xin lỗi..

Em sụt sịt rồi xoa vào vết cắn đó ngay lập tức.. Vết cắn rách da, dớm máu, tím tái tại bởi thời tiết lạnh giá này..

-Không sao đâu.. Em thoái mái là được..

-Sắp hết pháo hoa rồi, thủ tục còn thiếu đó Nam

Em gọi tên nó rồi ngước lên nhìn nó.. Nó biết thủ tục ở đây là gì.. Có lẽ 2 lần trước là sự ép buộc, sự chủ động từ em.. Nhưng lần này, nó nên chủ động.. Bởi sau ngần ấy năm thăng trầm.. Người đến người đi.. Em vẫn là người duy nhất còn ở bên nó lúc này..

Một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi em.. Em đón lấy nó.. Nụ hôn sâu trên nền trời pháo hoa rực rỡ.. Đôi môi có vị mặn của nước mắt, có vị đắng của tháng năm bi lụy.. Có vị ngọt của một tình yêu chớm nở sau 8 năm chạy theo người..

-Mình yêu nhau em nhé..

Nó nhìn em như đợi chờ một câu trả lời.. Em nở nụ cười nhẹ lắc đầu

-Anh biết mùng 2 này chúng ta họp lớp không?

-Anh biết..

-Cả Mai Anh của anh cũng về..

-Mai Anh đã không còn là của anh rồi..

-Nhưng nó về để tìm lại anh..

-Anh không quan tâm chuyện đó cho lắm..

-Nhìn vào mắt em này.. Anh đã thực sự quên được nó chưa?

Nó im lặng trước câu hỏi của em.. Đúng hơn là nó không thể mở lời.. Còn em.. em không nhìn nó nữa.. Chỉ thở dài rồi nhìn ra màn pháo hoa hạ màn đang chuẩn bị được bắn..

15 phút pháo hoa, là 15 phút dài nhất trong cuộc đời nó..

-Đừng nói yêu em.. Dẫu sao đó cũng là chỉ là câu nói.. Em cần hành động..

-Tin anh..

-Em không còn sức nữa rồi.. Và em không đủ thời gian để có thể bắt đầu chuyện tình cảm với một người khác.. Lần này sẽ là lần cuối cùng..

...

-Để hết hôm họp lớp.. Rõ ràng với cảm xúc của mình.. Rồi anh hãy nói yêu em được không?

-Ừ được rồi, anh cũng biết mình nên làm gì mà..

-Mình đi chùa nhé.. Em muốn cầu bình an.. Cho anh và cho em..

Nó và em lên xe về.. Mưa càng lúc càng dày khiến cái áo khoác gió bên ngoài của nó ướt sũng.. Em ngồi sau vẫn ôm nó, hơi ấm từ em khiến cho nó thấy thời tiết lạnh giá chẳng là gì cả..

...

Cả ngày mùng 1, nó cùng em ở nhà tiếp khách cho bố mẹ nó.. Còn bố mẹ nó thì về quê nội, Ngọc Anh cũng theo về luôn.. Em rạng rỡ trong chiếc váy len màu đen kín đáo.. Mái tóc xoăn nhuộm nâu nhẹ nhàng cùng khuôn mặt trang điểm khiến cho khách khứa đến đều khen hết lời.. Có lẽ em ra ngoài kinh doanh từ sớm nên em giao tiếp rất tốt..

-Sao bây giờ nhẹ nhàng thế

-Em lúc nào chẳng vậy.. Có mà anh chẳng bao giờ để ý thôi – Em hếch mặt lên với nó

-Em đói chưa, có đồ ăn từ sáng, để anh hâm lại rồi ăn nhé..

-Em chẳng muốn ăn đâu.. Ngấy lắm.. À mà em có mang ít miến về.. Em nấu miến gà rồi em và anh cùng ăn nha

-Thôi ngồi đây xem tivi đi, để anh nấu cho..

Nói rồi nó đứng dậy nấu cơm.. Em cũng ngồi vắt vẻo lên xem táo quân.. Vừa xem vừa cười khúc khích.. Nó vừa thái hành vừa nhìn em một lúc lâu.. Bộ dạng vui vẻ trẻ con này vẫn giống như thời cấp 3, nhưng ngoại hình thì đã trưởng thành, già dặn hơn rất nhiều.. Bỗng nó nhớ đến chị của năm ấy cùng mối tình với nó, cũng bằng tuổi của Linh bây giờ.. Để mà tính ra, nó mới chỉ có yêu 2 người, là Mai Anh và chị.. Còn đâu đều nhập nhằng chẳng rõ ràng

Em vừa ăn miến vừa dùng điện thoại, nó thấy nhạc nhẽo lên ghê lắm mà mỗi đoạn có một tí.. Em thì cứ vừa ăn vừa cười khúc khích, mắt mũi chúi vào màn hình.. Nó thấy lạ nên ngó qua.. Chẳng biết em dùng cái app gì đó nhưng thấy nhiều video lắm.. Mãi sau mới biết là đợt ấy nổi lên Tiktok, nó cũng tập thành tải về xem thử.. Xem nhiều đến tận bây giờ vẫn xem.. 1 ngày mà không vào xem khoảng 20-30p là không chịu được.. Nhưng mà bây giờ tiktok nhố nhăng hơn nhiều rồi..

Bỗng em có điện thoại.. Em đặt đũa xuống rồi nhìn nó dò xét.. Nó thấy lạ nên cũng nhìn em.. Hình như ai đó đang gọi cho em..

-Mai gọi..

-Sao em biết?

-Trước tết nó cũng gọi cho em bằng số này để đăng ký danh sách họp lớp

-Ừ em nghe đi – Nó tỏ vẻ không quan tâm, cúi xuống tiếp tục ăn.. Nhưng tai thì vẫn vểnh lên hóng..

-Giả vờ thì cho nó thật một tí.. Còn làm trò.. – Em chế giễu nó bằng một cái giọng không thể nào chua hơn.. Xong sau đó bấm nghe rồi bật loa ngoài.. Đầu dây bên kia là tiếng vù vù..

“Alo.. tao đây!”

“Linh à, mai mấy giờ đấy?”

“Lát tao đăng FB thông báo sau.. Nhưng chắc tầm khoảng 8,9h gì đó”

“Ừ tại tao đang ở Hà Nội rồi, tao hỏi lại giờ để sắp xếp”

“Ừ”

“À này.. Thế..”

“Có, mày có muốn gặp anh không?” –

Em trả lời luôn khi Mai Anh chưa kịp nói hết câu, còn nó thì giật mình ngẩng lên nhìn em bằng đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên.. Tay nó xua xua liên tục..

“Mày đang ở cùng với Nam à?”

“Ừ năm nay tao ăn tết ở đây”

“...”

Đầu dây bên kia trở nên im lặng, Mai Anh không nói gì nữa.. Nó thì cứ nhìn em trân trân.. Nét mặt của em bỗng trở nên đanh lại, không còn cười tươi như lúc nãy nữa.. Không gian trở nên im lặng lạ thường mặc cho những bài hát mừng xuân vẫn đang phát ở trên tivi..

“Tao đang ở Hà Nội, tết năm nay rét nhất từ trước đến giờ.. Mày xem tay của anh thế nào nhé.. Thời tiết này là hay bị tím tái rồi không cử động được đâu”

“Cảm ơn.. Anh ý vẫn bình thường mày ạ.. Tao nghĩ mày nên dành thời gian để quan tâm đến chồng con mày hơn là quan tâm đến Nam đấy..”

“Không phải..” – Giọng của Mai Anh bắt đầu trùng xuống

“Thế thôi nha.. Anh không muốn gặp mày đâu.. Tao cúp máy nhé”

Em bấm tắt máy khi vừa dứt lời.. Đẩy mạnh cái điện thoại xuống dưới bàn kính.. Vuốt lại cái tóc mái đang rủ xuống, em ngước lên nhìn nó.. Thấy nó vẫn nhìn chăm chăm vào em..

-Anh nhìn cái gì, ăn đi – Em gắt gỏng

-Ơ hay nhỉ.. Sao lại cáu với anh..

-Quan tâm nhau quá.. – Em vẫn nói mỉa với nó

-Ủa liên quan gì đến anh..

-Thôi thôi em mệt lắm, em không ăn nữa.. Em lên phòng đây..

Nói rồi em vùng vằng đứng dậy, cầm theo cái điện thoại nặng nhọc đi lên cầu thang.. Nó chỉ nhìn theo chứ chẳng nói gì.. Đến chân cầu thang, em quay ra nhìn nó rồi băm luôn một câu

-Không phải hoài niệm, mai được gặp nhau rồi tha hồ mà ôn lại kỉ niệm..

Nói rồi em đi thẳng lên phòng.. Tiếng đóng cửa phòng khô khốc khiến nó thấy lạnh hết cả sống lưng.. Chắc là em ghen.. Có lẽ vậy.. Nó thở dài..

BÌNH LUẬN

Nguyễn Tuấn

Trả lời

2024-04-08 13:41:39

Đọc đến chap 44, t thấy thương cho Linh quá. Mẹ chỉ muốn chửi ông tác giả. Chung tình đéo gì, hẹn ước cho lắm vào, nào đợi 2 năm các thứ. Mà cũng phải Linh nói chia tay đ đâu, chỉ là tạm dừng để suy nghĩ. Mẹ thế là ông như chim sổ lồng. Chung tình đéo gì, chia tay em này là gối đầu tay em khác được, yêu Mía mà vẫn đầu để ý em Thư, yêu em mãi mãi nhưng đầu có nhiều ngăn cho nhiều em. Haizzz thật sự tôi thức nguyên đêm để đọc, đáng nhẽ đ đọc phần 3. Không biết giờ ông lấy vợ là ai, nhưng hi vọng ông đừng làm vợ ông hối hận. Vợ ông mà là Linh thì… đéo biết phải nói gì hơn, mẹ chơi ít thôi về chăm con chăm vợ bù đi

Khánh Nguyễn

Trả lời

2024-03-10 14:03:36

Thớt có thêm chap nữa ko vậy, đang hay. Cám ơn thớt nha

Khánh Nguyễn

Trả lời

2024-03-09 19:54:35

Vô tình thấy phần 3, cứ tưởng 2 phần là kết. Ai ngờ số của thớt cũng quá xui, cũng hi vọng là đến cuối cùng thớt và Linh là 1 đôi. Hay quá đọc từ sớm đến giờ hết 19 chương

Duc Nguyen

Trả lời

2024-03-06 04:09:22

Đề nghị đồng chí nhậu nhẹt ít thôi và ra chạp cho ae đọc với chứ nghiện quá rồi tác giả ơi

Ducnguyen

Trả lời

2024-02-08 05:59:29

Truyện của bạn thật sự rất hay và lôi cuốn. Mình xin lịch ra truyện được ko bạn

satnat123 [Chủ nhà]

2024-02-08 17:04:44

Cảm ơn bạn. Không có lịch cụ thể bạn ơi.

satnat123 [Chủ nhà]

Trả lời

2022-11-27 13:51:08

Cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi và ủng hộ cuốn hồi kí này trong suốt 18 tháng vừa qua. Lời hứa không drop dù bất cứ giá nào mình đã thực hiện được. Thật sự hôm nay phải viết chữ END cũng khiến mình dâng lên 1 cảm xúc khó tả. Bỗng nhớ về ngày đầu tiên mình gõ dòng tựa đầu tiên cũng là một ngày mưa ở ĐN, hôm nay gõ những dòng chữ cuối cùng của cuốn hồi kí này trời cũng mưa lạnh.. Cuốn hồi kí này ra mắt ở thời điểm truyện voz không còn quá hot như trước nhưng được sự ủng hộ của mn cũng khiến mình có thêm nhiều động lực để viết, để kể.. Hi vọng rằng mn khi đọc nó sẽ thấy tuổi trẻ của mình trong đó, bất cười vì những kỉ niệm hay đơn giản là dớm nước mắt với những điều đã bỏ lỡ. Chúc mn thật nhiều sức khỏe và đón đọc sách của mình.. Sẽ có phần 3 nhưng cũng sẽ không còn bông hoa hướng dương Mai Anh, cô gái với đôi mắt hớp hồn Anh Thư hay là bà chị già si tình Hoài Thu nữa.. Mình sẽ trở lại sớm thôi.. Cảm ơn tất cả mn, chúc một ngày vui vẻ, hạnh phúc và tốt lành. Cảm ơn!