Logo
Trang chủ

Chương 298

Bước dần về phía cây cầu “của tôi”, nữ nhân kia ngày càng hiện rõ trước mắt, tưởng xa lạ, hóa ra lại là người quen. Nữ nhân kia – là Bích Khanh, người mà tôi khá là ghét suốt mấy ngày qua. Nhưng lần này, tôi đứng đây không phải để cười cợt nhỏ, dù tôi biết đó là cách trả thù “đau đớn” nhất. Tôi chỉ muốn an ủi nhỏ, vì những nét tương đồng trong tình cảm mà thôi.

 

_Này! Khóc đủ chưa vậy? –tôi cất tiếng hỏi.

 

_Hức … hức … -nhỏ nghe tiếng tôi, chợt ngẫng mặt lên, đôi mắt vẫn lệ nhòa.

 

Thấy nhỏ tội thật, khóc đến sưng húp cả đôi mắt, nước mắt tèm nhèm cả gương mặt. Nhỏ ngồi bó gối trên cầu, đôi tay ôm lấy hai gối, gục mặt mà khóc như chưa từng được khóc. Tôi chỉ đứng đó nhìn nhỏ, im lặng, cứ để nhỏ khóc cho đã vậy. Mãi cho tới khi tiếng nấc nhỏ dần, chỉ cần tiếng thút thít, tôi mới ngồi xuống cạnh nhỏ, lấy gói thuốc ra mồi một điếu, làm một hơi nhẹ, sảng khoái thật.

 

_Khóc đã chưa? –tôi hỏi Bích Khanh.

 

_... –nhỏ im lặng không đáp, nhưng vẫn còn sụt sịt.

 

_Nếu chưa thì cứ khóc tiếp đi, xong rồi mai quên hết tất cả!

 

_...

 

_Khóc nhanh đi, còn về nhà, khuya rồi đấy! –tôi nói, vẫn rít dài từng hơi thuốc, nhìn dòng nước đang trôi lửng lờ bên dưới cây cầu.

 

_Mặc kệ tôi! –Bích Khanh lên tiếng.

 

_Ờ, mặc kệ bạn, tôi nói vậy thôi. –tôi nhún vai, biết ngay câu trả lời là vậy mà.

 

_...

 

_...

 

_Chắc bạn đang hả hê lắm phải không? –nhỏ nói.

 

_Tại sao? –tôi nhìn nhỏ thắc mắc.

 

_Vì thấy tôi khóc như thế này! –nhỏ đáp.

 

_Tào lao, việc mấy người khóc thì có gì để tôi hả hê?

 

_...

 

_Cũng hả hê đôi chút nhỉ, vì mấy người hay lấy tôi ra làm trò đùa, chắc lúc đó mấy người vui lắm nhỉ? –tôi cười đểu nhỏ.

 

_... –nhỏ im lặng không đáp, mắt trung thành nhìn chằm chằm xuống dòng suối bên dưới.

 

_Mà thôi bỏ đi, mấy trò trẻ con đó, tôi chẳng chấp làm gì! Nhưng làm ơn, đừng lôi thằng này vào trò đùa cợt của mấy người, kẻo có ngày tôi điên lên thì không kìm chế được bản thân đâu, lúc đó thì mấy người đừng có trách! –tôi lạnh giọng buông lời đe dọa nhỏ trước.

 

_... –nhỏ vẫn im lặng, nhưng có quay sang nhìn tôi với ánh mắt sợ sệt, rồi lại cúi gằm xuống.

 

_Mà thằng lúc nãy là người yêu bạn à? –tôi hỏi, dù biết chắc chắn rồi nhưng vẫn hỏi =.=

 

_... –nhỏ im lặng gật đầu, rồi lại lắc đầu nguầy nguậy, mắt lại rưng rưng.

 

_Yêu nó lắm à? –tôi buộc miệng hỏi.

 

_Không được gọi người yêu tôi là nó! – nhỏ trừng mắt.

 

_À ờ không gọi thì không gọi, thế chia tay rồi mà? –tôi chợt cười.

 

_... –nhỏ lại im lặng.

 

_Nếu người đó còn yêu bạn, thì nhất định họ sẽ quay về, còn không thì chẳng có nữa đâu, nếu có thì tình cảm cũng rạn nứt! –tôi bâng quơ đáp, mà cũng chẳng biết là đang nói cho Bích Khanh nghe, hay là cho chính bản thân tôi nghe nữa. Tự dưng, khóe mắt tôi lại cay cay.

 

_...

 

_...

 

_Ông không phải người trong cuộc, nên không hiểu được đâu! –tự dưng nhỏ lại cất tiếng thở dài.

 

_Ừ, tôi chỉ nói trên phương diện mà mình cảm nhận thôi! –tôi cười buồn cho bản thân mình.

 

_Ông có muốn nghe tôi kể về chuyện tình của tôi không? –tự dưng Bích Khanh nổi hứng, quay sang tôi hỏi.

 

_Nếu bạn muốn thì cứ kể đi, biết đâu sẽ nhẹ nhàng lòng mình hơn! –tôi trấn an nhỏ.

 

_... –nhỏ im lặng, nhìn xa xăm.

 

_...

 

_Tui và Thành biết nhau từ hồi đi khai giảng, hai đứa vô tình ngồi gần nhau, lúc ghi thông tin thì Thành mượn bút của tui, rồi nói chuyện vài câu, rồi lại quen biết nhau. Sau đó thì có lẽ là do duyên số, hai đứa tui học cùng một lớp, nói chuyện với nhau nhiều hơn, về nhà cửa, bạn bè, học hành, và về cả những mối quan hệ tình cảm, …

 

_...

 

_Thành quan tâm đến tui lắm, ngày nào cũng nhắn tin hỏi han, nhắc tui về bài vở, hay lắng nghe tui tâm sự về những nổi buồn của mình. Thành làm tui cảm thấy an tâm lắm, như một chỗ dựa vững chắc vậy, …

 

_...

 

_Rồi Thành ngỏ lời yêu tui, nhưng tui lại không đồng ý, vì lúc đó tui bị gia đình kèm cặp lắm, không cho tui yêu đương gì cả, và tui cũng bị ám ảnh, không dám yêu luôn. Thành lúc đó cũng buồn lắm, nhưng rồi Thành vẫn tiếp tục an ủi tui, chở che cho tui mỗi khi tui cần …

 

_...

 

_Và rồi, chẳng biết từ lúc nào, tui đã yêu Thành, yêu bất chấp lời ngăn cấm của ba mẹ. Thành ngỏ lời lần thứ hai, tui đồng ý, và yêu nhau đến bây giờ. Cứ tưởng cả hai sẽ cùng nhau vượt qua giai đoạn sinh viên này, rồi có quyền mơ về một gia đình nhỏ, vậy mà … -nhỏ bật khóc.

 

_... –tôi không nói gì, để mặc Bích Khanh khóc, cho nhỏ khóc đã rồi cũng thôi.

 

_Tui và Thành yêu nhau yên bình, không cãi vả giận hờn gì cả, tui tự cho rằng tình yêu đó sẽ mãi mãi bình yên như vậy, nào ngờ đâu … con Loan đó xuất hiện, phá tan tình cảm của bọn tui … hức … hức … -nhỏ khóc nấc lên.

 

_... –thấy nhỏ tội quá, tôi đành ngồi sát lại, kéo đầu nhỏ ngã vào vai mình. Tôi không tự cho đó là một quyết định đúng đắn, nhưng hoàn cảnh này thì khá là phù hợp giữa hai tâm hồn đơn điệu.

 

_Con Loan là người yêu cũ của Thành, nó học bên Huflit, Thành và nó chia tay từ hồi học 12, chẳng hiểu vì sao gần đây nó thường xuyên nhắn tin lại với Thành, hai người đó nhắn cho nhau nhiều lắm … và Thành cũng dần lơ tui đi, không còn quan tâm đến tui như trước nữa, tui bất an nhiều lắm …

 

_...

 

_Rồi điều tui lo sợ cũng đến, hôm nay … Thành nói chia tay tui … chỉ vì lý do hết yêu … huhu! –nói tới đây, nhỏ bật khóc nức nở.

 

_Khóc đã đi, rồi ngày mai mọi chuyện sẽ ổn! –tôi an ủi nhỏ, thú thật thì chuyện của cá nhân tôi tôi còn chưa giải quyết được, lấy gì an ủi được cho người khác cơ chứ, chỉ nói mấy điều mơ hồ mà thôi.

 

_...

 

_...

 

Trời càng về khuya, sương rơi xuống càng lạnh. Bích Khanh cũng đã ngưng khóc, mắt nhỏ đỏ hoe, sưng húp cả lên. Nhỏ đưa ánh mắt mệt nhọc nhìn xa xăm, trong tình cảnh này thì cho dù tôi có ghét nhỏ cỡ nào tôi cũng không bỏ nhỏ ở lại đây một mình được.

 

_Ổn chưa, về được rồi đó, giờ khuya rồi! –tôi cất tiếng.

 

_Ông về đi, tui chưa muốn về! –nhỏ cứng đầu đáp.

 

_Khuya rồi, cảm bây giờ!

 

_Chẳng chết được đâu! –nhỏ hờ hững đáp

 

_Ờ chết được thì tốt hơn, để ba mẹ của mấy người chỉ đau một lần rồi thôi, còn hơn là thấy con gái cưng của mình đang vật vã tự hành hạ bản thân vì một thằng con trai, như vậy có đáng không? –tôi lớn giọng

 

_... –nhỏ im lặng

 

_Gi ờ chắc các bạn của mấy người cũng đang tìm mấy người đấy, tôi biết là Khanh đang buồn, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến người khác phải lo lắng thêm cho mình, nên nhớ Khanh đang ở cương vị gì, và Khanh đang làm gì trong cái chuyến đi này, đừng vì tình cảm của bản thân mà ảnh hưởng đến cả tập thể.

 

_...

 

_Coi như thằng này nhiều lời đi, còn Khanh nghe hay không thì tùy! –tôi nhún vai đứng dậy.

 

Nhỏ vẫn ngồi im bất động tại đó, tôi chẳng buồn nói tiếp, lấy một điếu thuốc ra mồi. Chậc, dạo này hút thuốc nhiều quá rồi. Rít vài hơi, Bích Khanh cũng có đụng đậy, có vẻ nhỏ đã được thông suốt tư tưởng rồi chăng.

 

_Ái da! –nhỏ cố đứng lên, rồi lại khuỵu xuống, mặt nhăn nhó.

 

_Sao thế! –tôi vội đỡ nhỏ.

 

_Tui … tê chân quá, giờ đau không đứng nổi! –nhỏ khó nhọc nói, mắt nhắm chặt ra chiều đau đớn lắm.

 

_Đứng tí đi, vịn vào cầu này cho vững, để tui … -tôi nói, đặt tay nhỏ lên lan can cầu, rồi ngồi xuống bóp chân cho nhỏ.

 

_Ơ ông …! –nhỏ ngạc nhiên

 

_Im lặng đi, đừng hỏi gì cả! –tôi đáp khi thấy nhỏ đang ngại.

 

_...

 

Bóp bóp đôi chân cho nhỏ đỡ tê, ngồi lâu máu không lưu thông được, thành ra dễ bị tê chân, chỉ có xoa bóp cho máu điều hòa lại thì sẽ ổn thỏa thôi. Tôi chẳng biết tại sao mình lại làm vậy nữa, dù trước đó tôi vẫn coi nhỏ như kẻ thù số một, ít nhất là trong chuyến đi này, vậy mà giờ đây thay đổi 180 độ luôn vậy, chắc vì tôi đồng cảm với nhỏ thôi – tôi thầm suy nghĩ trong đầu.

 

_Đỡ chưa? –tôi ngước mặt lên hỏi Bích Khanh.

 

_Rồi! –nhỏ đáp, mặt đỏ ửng lên.

 

_Vậy giờ đi về được chưa?

 

_Ừ về …

 

Tôi đứng dậy, bước đi trước, nhưng thấy lạ là chỉ nghe mỗi tiếng bước chân của tôi mà thôi. Đành quay lưng lại nhìn xem cô nàng kia đâu rồi.

 

_Sao thế? –tôi lò dò bước trở lại bên cạnh Bích Khanh khi thấy cô nàng vẫn còn đang nhăn nhó với cái tay chống gối đầy mệt nhọc.

 

_Không biết nữa, nhưng mà … tui không nhấc chân lên nổi! –nhỏ nói, nghe giọng như mếu tiếp rồi.

 

_Thôi, lên tôi cõng về, chứ đứng đây hồi khuya mất! –tôi nhíu mày.

 

_Thôi, phiền mấy người! –nhỏ đáp.

 

_Ở đó mà sĩ diện, quyết định lẹ đi! –tôi nạt.

 

_Ừ thì … ông cúi xuống đi, tui mới leo lên được chứ! – Bích Khanh e thẹn trả lời

 

_Rồi đấy, lên đi! –tôi khom lưng chống gối cúi xuống đất.

 

Mất vài mươi giây để nhỏ lê tấm thân bé bỏng của mình lại chỗ tôi, và an vị trên lưng tôi. Chẳng dây dưa lâu lắt, nhỏ vừa leo lên tôi cõng nhỏ đi luôn, và nhỏ cũng an phận chẳng lên tiếng nói năng gì cả, chắc là đang ngại, hoặc đơn giản là nhỏ buồn quá chẳng biết nói gì. Tôi cũng không buồn gợi chuyện, dù sao thì tôi cũng không “thích” nhỏ này lắm, chỉ là thấy thương vì nhỏ đang gặp chuyện buồn thôi.

 

Cũng gọi là có duyên với ban lãnh đạo chuyến đi này nhỉ, mấy nay toàn gặp họ. Vẫn theo con đường cũ, lần này thì tôi lại cõng Bích Khanh về nhà, và các bạn trong nhà của đội quản lý kia vẫn giành cho tôi một sự ngạc nhiên to đùng.

 

_Ông kia, sao lại vào đây? – nhỏ nào đó cất tiếng hỏi, khi thấy tôi đẩy cửa bước vào nhà.

 

_... –tôi im lặng không đáp, từ tốn hạ thấp người xuống, cho nhỏ Bích Khanh xuống khỏi lưng mình.

 

_... –Bích Khanh cũng im lặng như tôi, líu ríu như đứa trẻ, từng bước cà nhắc về phía đám bạn.

 

_Ủa bà Khanh hả, bà bị sao thế? – nhỏ khác quan tâm.

 

_Tui không sao đâu! –Bích Khanh nặng nhọc đáp.

 

_Trời, bà làm gì mà mắt sưng dữ vậy? –nhỏ nào đó nhận ra.

 

_... –Bích Khanh im lặng.

 

_Ông kia làm gì mà bà Khanh khóc sưng cả mắt thế hả? –nhỏ đó thấy không nhận được câu trả lời từ Khanh, nên quay sang tôi chất vấn.

 

_... –Tôi nhún vai chẳng buồn đáp.

 

Mấy nhỏ đó quan tâm Bích Khanh ghê nhỉ, lao nhao cả lên, có cả Ngọc Lan nữa. Thấy tôi, Ngọc Lan có vẻ ngạc nhiên, nhìn tôi chằm chằm. Lần này nhỏ đi lại từ từ được rồi, dù chân vẫn còn đang quấn băng, chỉ khác là cặp kính cận đang đeo trên mắt, nên nhìn nhỏ xinh lắm, đúng là con gái đeo kính luôn có một sức hút lạ lùng.

 

_Tao nói mày rồi mà, hôm trước thì cõng chị Lan, nay thì tới Bích Khanh, thằng này sở khanh chắc luôn! –giọng thằng nào đó rù rì, tôi nghe mà nóng gáy.

 

_Nhìn nó đểu phết! –giọng khác hè vào góp ý.

 

_Được cái mả thôi, chắc nó chăn rau!

 

Bọn nó rủ rỉ rù rì, nhìn tôi cười khiêu khích, mẹ kiếp thật.

 

_Tao sở khanh nhưng ít ra tao vẫn nói chuyện lớn tiếng, chứ không như mấy thằng đàn bà đi nói xấu người khác sau lưng mà không dám nói lớn! –tôi nói như thét vào mặt mấy thằng đàn bà đó.

 

_Mày nói ai đàn bà? –một thằng cao to, chắc thấy nhột nên xấn tới chỗ tôi.

 

_Tao nói ai thằng đó tự hiểu, mày nhột à? –tôi kênh nó.

 

_Mẹ mày kênh ai? –nó nhào tới định đánh tôi

 

_Thôi thôi, cho tui xin hai người! –nhỏ nào đó đứng chen giữa tôi và thằng đó.

 

_Bỏ đi An ơi! Ông đi vào trong đi! –nhỏ khác kéo thằng đó đi.

 

_Mày coi chừng tao đó! –thằng An chỉ tay, trừng mắt nhìn tôi.

 

_Bỏ tay xuống đi bồ, kẻo chẳng còn tay để chỉ đâu! –tôi nhìn nó thách thức.

 

_Mày nói gì? –nó ngay lập tức lao tới chỗ tôi, mặc cho mấy nhỏ bạn nó đang đứng chen giữa tôi và nó, và tất nhiên là ra sức kéo nó lại, chứ không thì … chắc tôi xin nó tí huyết.

 

_Thôi thôi! Hai người thôi ngay cho tôi! –Ngọc Lan hét lớn.

 

_Tao với mày chưa xong đâu! –nó nhìn tôi, mặt hầm hầm, buông lại một câu rồi bỏ đi vào phía trong luôn. Hai thằng bạn nó thấy vậy cũng đi theo.

 

_Đã bắt đầu đâu mà xong? –tôi cười khẩy.

 

_Em thôi đi! Đừng giở cái giọng đó nữa! –Ngọc Lan hét vào mặt tôi.

 

_Cái giọng đó là giọng gì? –đang lúc quạo, tôi xoắn lại luôn.

 

_Đấy, cứ khích bác người khác, có khác gì người xấu hay không? –Ngọc Lan nói tiếp.

 

_Hê, trước giờ thằng N này không phải là người tốt đâu! –tôi nhún vai, cười nhếch môi nhìn nhỏ.

 

_Thôi em về nhà đi, khuya rồi đấy! –Ngọc Lan thở hắt ra, nhìn tôi nói, giọng có vẻ lạc đi.

 

_... –tôi chẳng nói gì, xoay lưng bước đi luôn.

 

Ra khỏi nhà của ban lãnh đạo, đầu óc tôi cứ ong lên từng hồi. Mệt não thật, tự dưng dính vào mấy vụ gì đâu không. Thở dài, tôi lại lấy gói thuốc ra mồi, có vẻ nghiện rồi đây.

 

_Ê, ông đi đâu về trễ vậy? –Phương Chi đứng ngay cửa, thấy tôi nhỏ hỏi ngay.

 

_Đi dạo vòng quanh bản thôi! –tôi đáp.

 

_Đi một mình à?

 

_Chứ không lẽ hai mình? –tôi chưng hững nhìn nhỏ.

 

_Xấu tính, thế cũng không rủ tui đi cùng! –nhỏ xụ mặt xuống.

 

_Thấy mấy người có vẻ thích chốn đông người hơn, nên tui đâu biết đâu mà rủ.

 

_Tụi nó chán òm, suốt ngày chỉ ca hát đánh bài.

 

_Thế cũng vui rồi còn gì!

 

_Tui chẳng thích, chỉ muốn đi đâu đó cho thoải mái thôi! –nhỏ nói, nhìn có vẻ buồn buồn.

 

_Sao thế, có tâm sự gì à?

 

_Không có gì đâu! –Phương Chi thở dài.

 

_Thôi vào ngủ đi, mai tui dắt đi bù!

 

_Thật hả? –nhỏ hồ hởi nhìn tôi, mắt sáng rực, đệch, có khi nào mình bị lừa không nhỉ?

 

_Thật chứ. –tôi dõng dạc đáp.

 

_Oke vậy tui chờ tin ông –nhỏ cười, hấp háy đôi mắt tròn xoe nhìn tôi.

 

_Rồi rồi, giờ vào ngủ nào! –tôi đẩy nhỏ vào nhà.

 

Cả nhà đã chìm vào giấc ngủ, nên tôi và nhỏ rón rén bước vào, y như hai kẻ trộm sợ làm chủ nhà thức giấc. Cơ mà bọn này ngủ xấu thật, nằm chiếm hết chỗ của nhỏ Phương Chi luôn, còn mỗi cái lằn ranh bằng balo, vali các thứ kia thôi. Mà nhiêu đó thôi thì cũng chẳng đủ cho cô bé này ngả lưng.

 

Nhỏ nhìn tôi bối rối, mặt nghệch ra đáng thương lắm. Thở dài, tôi kéo cái mớ đồ lộn xộn kia về phía mình thật nhẹ nhàng, vừa đủ chỗ cho Phương Chi nằm xuống. Xong xuôi, tôi chỉ tay xuống đó ra hiệu, nhỏ biết ý nhẹ nhàng ngả người xuống cái gối đã chuẩn bị sẵn, nhìn tôi cười cười nữa chứ. Mặc kệ cưng, anh đây không dễ dãi ~.~

 

Xếp lại mớ balo cho gọn gàng, vô tình tôi đẩy chúng về phía đầu nằm luôn, cũng nhờ vậy bức tường ngăn cách giữa hai gian dần trở nên mỏng manh vô cùng. Có khi nào mình vượt rào đánh sang đồn địch =))

 

Đùa thôi, một ngày có quá nhiều công việc, lại thêm mấy cái vụ lằng nhằng tình cảm nhặng xị của người dưng nước lã, cũng đủ là liều thuốc đưa tôi vào giấc ngủ thật sâu, chẳng còn để tâm đến việc gì nữa cả. Nhưng giấc ngủ sâu đó chỉ đến dần sáng thì lại lâm vào cảnh mộng mị, theo khoa học thì giờ đang chuyển sang giai đoạn 5 của giấc ngủ, giai đoạn dễ nằm mơ nhất.

 

Và tôi lại mơ thấy Minh Ngọc, cô ấy lại mỉm cười với tôi, với cánh tay chìa về phía tôi chờ đợi. Nhưng tôi cố cách mấy cũng không thể nào đón lấy đôi tay ấy, chỉ huơ quào vào khoảng không một cách vô vọng. Và rồi, hình ảnh ấy, nụ cười ấy lại dần dần xa, mờ nhạt…

 

_Không! Không!!! –tôi giật mình thức giấc, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.

 

Ngoài trời vẫn tối om, chỉ loe loét tí ánh sáng từ cái đèn mỏ vịt. Với tay lấy cái điện thoại, bật lên xem giờ. Chậc, mới 5 giờ sáng. Nằm xuống, định bụng nướng thêm tí nữa, nhưng tôi lại không ngủ được. Đành phải dậy luôn, coi như đi tập thể dục buổi sáng cho khỏe người vậy.

 

Ngày hôm đó cũng tiếp tục một vòng quay, sáng tới chiều vẫn đi trộn bê tông và đổ con đường vào bản. Khá mệt nhọc, nhưng cả đám cùng cố gắng. Bọn con trai tụi tôi được các cô nàng chăm sóc tận tình, nên thành ra mặt thằng nào cũng phởn thấy rõ.

 

Chiều đó, thằng Mạnh, sau một hôm đánh bài quẹt lọ, nó có thêm cái biệt danh “Mạnh mèo” thay cho tên cúng cơm, nảy ra cái ý định tuyệt vời.

 

_Ê tụi bây tí đi tắm suối không? –nó nói, mặt hớn hở hẳn ra.

 

_Ở đâu? –tôi hỏi lại

 

_Sau dãy nhà của mình chứ đâu, hôm qua tao tìm được, đã lắm! –nó Pr cái “bãi tắm” thần thánh mà nó vừa tìm được.

 

_Dứt! –thằng Đức “toàn cầu” hưởng ứng.

 

_Ngại gì vết bẩn! –thằng Chiến “thó” cũng hài lòng trước cái ý kiến kia.

 

_Hehe thế thì làm cho nhanh rồi mình “dọt”! –Mạnh mèo chốt.

 

Thế đấy, hết giờ làm việc, bốn thằng đực rựa kéo nhau ra suối “tắm tiên”. Công nhận thằng Mạnh mèo này được, kiếm được bãi tắm tuyệt vời vô cùng, nước khá nông, chỉ ngang tầm ngực, sức nước cũng không quá mạnh, chẳng lo bị nước cuốn đi. Lại còn có cả bãi cát nữa, bốn thằng nhìn thấy mà mắt sáng rực lên.

 

Chẳng chờ đợi gì, cả bọn lao ngay xuống suối mà chiến. Nước mát lạnh, sảng khoái vô cùng. Chuyến đi này, thu hoạch lớn nhất của tôi chắc là quen được mấy thằng cô hồn kia, thằng Mạnh mèo thì chung nhà với tôi, và một thằng nữa nhưng không thân, còn thằng Đức toàn cầu và thằng Chiến thó thì ở tổ hai, nhà cũng gần nhà tôi.

 

Chẳng hiểu sao bốn thằng lại hợp cạ nhau, nói chuyện dăm ba câu vậy mà lại thân, kể nhau nghe đủ thứ điều, mà phần nhiều chỉ quanh đi quẩn lại trong tiêu chí 2G – tức là Game và Gái. Con trai mà, có mấy thằng né được hai vấn đề hấp dẫn này cơ chứ, và tất nhiên bọn tôi cũng không tránh khỏi được.

 

-------------------------

 

Tối, xong cái màn ăn uống, thì lại phải họp tổ gì gì đó. Thấy nhỏ Phương Chi đang lu bu cùng mấy đứa trong nhóm, tôi bỏ trốn ra ngoài luôn. Gì chứ nghe họp hội này nọ nhức đầu lắm, có gì chờ tụi nó phổ biến lại cho tôi sau.

 

Lại lò dò bước ra cây cầu quen thuộc “của tôi”, lại chưng hửng khi thấy Bích Khanh đứng đây từ lúc nào. Rõ chán, định bụng ra đây một mình cho thoải mái, vậy mà vẫn còn vướng bận thêm một người, đặc biệt là con bé này đang thất tình nữa. Rõ khổ!

 

_Hey, sao đứng đây? –tôi hỏi một câu vô thưởng vô phạt.

 

Nhỏ nhìn tôi, im lặng không nói gì, rồi lại tiếp tục nhìn dòng suối bên dưới. Chậc, có trai chẳng nhìn, đi nhìn gì bên dưới không biết. Tôi cũng chẳng buồn trò chuyện, xem như không có sự tồn tại của con người kia ở đây. Như một thói quen, tôi lại lấy gói thuốc ra làm một điếu. Coi bộ càng ngày càng nghiện rồi @@

 

Ung dung tự tại thật – đó là cái cảm giác mà tôi đang cảm nhận, một mình một cõi, à nhầm … hai mình mới đúng, hít thở khí trời mát lạnh, kèm theo bản nhạc du dương do bọn côn trùng mang lại, thú vị thật. Sảng khoái!

 

_Này, cho tui xin một điếu! –Bích Khanh nói, chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần.

 

_Biết hút không mà xin xỏ? –tôi cười đểu, nhưng vẫn đưa nhỏ một điếu thuốc.

 

_Bật lửa đâu? –nhỏ hỏi, tay đưa điếu thuốc kia lên đôi môi đỏ mộng, hờ hững ngậm lấy cái đầu lọc một cách điệu nghệ, coi bộ cũng có nghề.

 

_Đây! Dùng cái này đi! –tôi cười, đưa điếu thuốc với tàn lửa đỏ rực sang phía nhỏ.

 

Bích Khanh không đáp, chẳng do dự cầm lấy điếu thuốc của tôi, đưa tàn lửa lên mồi lấy điếu thuốc của nhỏ, cũng khá phết, tự dưng tôi cảm thấy nhỏ có gì đó lạ lắm. Chẳng biết nói sao! Nhưng tôi cũng nghĩ là nhỏ biết ăn chơi, khá sành đời, ba cái trò hút thuốc này cũng chẳng làm khó được nhỏ. Mà cũng chẳng sao, vì trong tâm trí tôi chẳng có hai chữ “tốt đẹp” giành cho nhỏ, nên tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên.

 

_Sao nhìn tui lạ vậy? Lần đầu thấy con gái hút thuốc à? –Bích Khanh hỏi sau khi nhả một làn khói trắng xóa.

 

_Chẳng gì? Chỉ là không ngờ mấy người cũng biết hút thuốc! –tôi cười nửa miệng, chẳng có ý khinh rẻ gì đâu.

 

_Đời mà, hút thuốc cũng đâu có gì là sai! –nhỏ cười.

 

_Ừ!

 

_...

 

_...

 

_Này! –nhỏ gọi tôi.

 

_Đang nghe đây!

 

_Có phải khi quen nhau, thằng con trai nào cũng nghĩ đến tình dục không? –nhỏ nói, mặt không cảm xúc.

 

_Cũng không hẳn, nhưng … đa phần là vậy! –tôi nhún vai đáp.

 

_Thế mấy người cũng vậy? -nhỏ quay sang nhìn tôi.

 

_Ừ đúng thế! –tôi chẳng cần suy nghĩ, đáp ngay cái đáp án, vì tôi đâu phải người tốt đâu mà chẳng suy nghĩ ba cái vụ này cơ chứ.

 

_Đúng là đàn ông các anh thằng nào cũng như thằng nào! –nhỏ thở hắt ra.

 

_Cảm ơn đã khen ngợi, nhưng tùy tính tình mỗi thằng thôi, chẳng đánh đồng được đâu!

 

_...

 

_Mà sao mấy người hỏi như vậy?

 

_...

 

_Hê, thằng kia đòi hỏi à? –tôi cười khẩy, một mối quan hệ nếu duy trì lâu mà không có đụng chạm tay chân thì cũng khó, đứa nào cũng muốn cho nhau một cái gọi là ràng buộc. Tất nhiên không phải là tất cả, chỉ là một số đông.

 

_Có lẽ Thành chia tay tui cũng vì điều này, tui không thể đáp ứng được, ôm hôn là đủ rồi, tui chẳng muốn hơn nữa! –nhỏ cười buồn.

 

_...

 

_Mấy người thấy tui như thế nào? –chợt nhỏ hỏi.

 

_Thế nào là thế nào? Không hiểu? –tôi ngờ nghệch nhìn nhỏ.

 

_Tui có đủ sức hấp dẫn với mấy người không?

 

_Ờ thì … nhìn cũng được đấy, cũng có da có thịt, có chút đường cong! –tôi đưa tay lên xoa cằm, nhìn nhỏ nhận xét.

 

_Vậy à? –nhỏ cười khiêu khích.

 

_Ừ thì vậy, có sao tui nói vậy thôi!

 

_Thế … có muốn tui không? –nhỏ nhẹ giọng lả lơi, tay nhỏ êm ái lướt nhẹ trên mặt tôi, rồi dừng lại nơi vai áo của nhỏ, hờ hững chỉnh sửa đôi chút.

 

_Sao thế? –tôi nhíu mày nhìn Bích Khanh dò xét

 

_Ông không nghe tui nói à? Có muốn tui không? –nhỏ hỏi lại.

 

_... –tôi cười nhếch môi, nhìn nhỏ, có gì đó lạ lắm.

 

_Hay tôi chưa đủ đẹp để hấp dẫn ông sao?

_...

_Hay là phải như thế này? –nhỏ nói, giọng buồn tênh, tay mân mê cổ áo của nhỏ, rồi thì … đôi bàn tay nhỏ nhắn kia đưa lên hàng nút áo, nhẹ nhàng tháo từng nút, từng nút một. Đôi mắt cô nàng vẫn nhìn tôi, thoáng đỏ, nhưng có nét vô hồn trong đó…

Đây là chương cuối cùng!
Quay lại truyện [Hồi ký] Cấp 3, Anh và Em
BÌNH LUẬN

Dang Quang Tin (FPL DN)

Trả lời

2022-09-14 16:49:49

Chừng nào có truyện tiếp vậy