Logo
Trang chủ

Chương 91: Xin lỗi mắt biếc!

Linh về được một chút thì Diệp đến. Vẫn nụ cười tươi như hoa đó, quần jean áo thun ôm sát người, em quyến rũ, ma mị như đóa Quỳnh dưới trăng đêm. Và đóa Quỳnh đó lên tiếng hỏi tôi :
 

  • Sao ngẩn ra vậy bí thư?
  • V tệ thật. – tôi trả lời chẳng vô mô tê gì cả.
  • Sao lại tệ?
  • Thôi, mình tập đi.
  • Không. Nói Diệp nghe, bí thư sao vậy?
  • Cố dấm dúi chuyện lúc nãy, tôi chuyển chủ đề - Hôm nay có hai bạn bên 11/8 qua nhờ mình tập, Diệp hướng dẫn cho bạn nữ nhé.

Nói xong, tôi lại mở nhạc to hơn và cố tập trung vào bài nhảy. Thấy tôi cố tình lãng đi em cũng không hỏi nữa.

Hai ngày cuối tuần trôi qua trong nỗi bâng khuâng không ngớt của tôi về một tương lai gần trước mắt.

Những lời nói của Linh tuy thẳng thắng thái quá nhưng nó làm tôi như thức tỉnh. Rõ ràng bấy lâu nay tôi đang né tránh mối quan hệ của tôi, Thương và Diệp. Chưa bao giờ tôi dám đưa ra một quyết định dứt khoát. Rồi cứ thế, tôi trượt dài trên sự mù đường của cảm xúc. Lúc bên Diệp, tôi thanh thoát nhẹ nhàng. Lúc bên Thương, tôi bồi hồi day dứt.

Chính xác hơn là khi gặp một trong hai, tôi đều có xu hướng nghiêng về người đó. Nếu tôi nghiêng về Diệp nhiều hơn, chỉ là tôi gặp em nhiều hơn. Chứ giả như tôi gặp Thương cũng nhiều như vậy, chắc gì tôi với Diệp đã như bây giờ.

Tôi chợt nhớ đến đôi mắt buồn đó. Phải chăng chỉ là ngẫu nhiên trời sinh em ra có đôi mắt sâu tựa đáy hồ trong trẻo của mùa thu lay lắt. Ánh buồn trong đôi mắt đó, không cần phải nhìn lần thứ 2, dù em có ẩn dấu mình trong muôn nghìn người khác, chỉ cần cho tôi nhìn thấy đôi mắt thôi, tôi vẫn nhanh chóng nhận ra, nắm lấy.

Có lẽ đã đến rồi. Đến thật rồi giây phút tôi đánh đổi. Nếu cố gắng có được cả hai, sẽ đến lúc tôi không còn ai cả.

Một buổi sáng cuối xuân, cơn gió sớm mơn man trên những ngọn cỏ đẫm hơi sương chưa kịp tan hết.

Hôm nay tôi dậy sớm hơn mọi ngày. Ánh bình minh ngoài kia vẫn chưa kịp ló dạng. Không khí như vẫn trinh nguyên mùi thơm của đất mẹ. Bầu trời vẫn nhập nhoạng những ánh sao mai nhấp nháy như phân vân, như bối rối.

Những ngày qua bên Diệp, em càng thêm cho tôi củng cố quyết định tôi sắp thực hiện. Chỉ là cảm xúc trong tôi vẫn không thôi kêu gào níu kéo.

Mới hôm thứ 5 thôi, Thương còn cười nói hẹn tôi chủ nhật gặp lại. Rồi những ngày tháng trước đây khi lần đầu gặp em, tôi như bần thần, như chết lặng, như say mê.

Những ngày mưa gió chở em trên con xe thân thương, tôi rạng ngời hạnh phúc ở con tim.

Em chưa một lần gật đầu vì tôi chưa lần nào đưa ra câu hỏi. Chỉ là những dấu yêu khi bên nhau không kịp lớn thành hình…

Khi chúng ta cố gắng níu kéo thời gian, thời gian bỗng trở nên trôi nhanh đến kì lạ. Khoát chéo chiếc cặp trên vai, tôi bồi hồi nhấn bàn đạp.

Vô tới phòng họp, ánh mắt Linh nhìn tôi vẫn chứa đầy bực dọc. Tôi không quan tâm lắm về ánh mắt đó. Vì những điều tôi sắp làm, nó hơn cả một lời xin lỗi.

Thương vẫn chừa một chỗ bên cạnh em cho tôi. Nụ cười em vẫn nhẹ nhàng da diết như thuở đầu gặp gỡ.
 

  • Lát nữa V có gì muốn nói với Thương hả? – Em vừa hỏi vừa nhìn thẳng vào mắt tôi như bao lần.
  • Không hiểu sao, tôi không quay mặt đi mà cố nhìn thật lâu vào đôi mắt đó. Vẻ đẹp vẫn thanh tao quý phái đến tan chảy con tim. – Không biết nói gì, tôi chỉ im lặng gật đầu.
  • V đọc truyện Thương tặng chưa?
  • V… chưa kịp đọc. Hội trại sắp tới rồi, V bận quá.
  • Ừ, nhưng hết bận thì cố gắng đọc đi nha, hay lắm đó.
  • Ừ…
  • V sao vậy?
  • V không ổn.
  • V bị ốm gì à? – Em vừa nói vừa đưa tay lên chạm nhẹ vào trán tôi.

Tôi đưa tay lên định đẩy tay em ra, nhưng phút cuối, không hiểu sao tôi nắm bàn tay đó lại. Đây là lần đầu tôi mạnh dạn nắm lấy bàn tay này. Trong một thoáng ngại ngùng, em và tôi đều đỏ mặt. Tôi để nhẹ tay em lên bàn :
 

  • V không ốm, chỉ là mệt mỏi thôi…

Cô Ngọc vào lớp, em vẫn chăm chú nhìn tôi ra chiều khó hiểu.

Cả buổi họp hôm đó tôi không thể chú ý được những gì diễn ra. Tiếng lòng tôi đang dâng trào những nỗi niềm chua xót. Như biết tôi sắp làm điều gì đó vô cùng sai lầm, bao cảm xúc bấy lâu nay tôi chôn chặt như muốn vỡ ra theo từng làn sóng ồn ào, cuộn xoáy.

Ra về, tôi nói em theo tôi rồi hai đứa cùng nhau ngồi dưới gốc Bằng Lăng bên trong khu đảo nổi.

Gió cuối mùa mơn man thổi làn tóc em nghiêng nghiêng về một phía. Đôi tay thon dài trắng muốt chống xuống bậc thềm bê tông đầy vệt nắng loang lỗ. Một tay em đưa lên vén nhẹ mái tóc, có lẽ đợi tôi lên tiếng nhưng thấy tôi cứ mãi im lặng nhìn về dòng sông phía xa xa, em khẽ nói :
 

  • Linh nói V muốn nói gì với Thương đó.
  • V xin lỗi!
  • Em nhíu đôi chân mày lá liễu mỏng manh nhìn tôi ra chiều khó hiểu.
  • V xin lỗi vì tất cả…
  • Như hiểu ra tôi định nói gì, em cũng trải nỗi lòng chất chứa – Mình là bạn cũng được mà V…
  • Không được Thương ơi. V không đủ bản lĩnh để làm điều đó…
  • Lúc bên Thương, V thật sự không thể làm chủ được cảm xúc của mình. Nếu V cứ cố chấp tiếp tục, V sẽ thành ra kẻ tội đồ mất…
  • Vậy… V không … không là bạn Thương nữa hả? – Em nói tôi nghe như hơi gió tha thiết đang mang đầy hơi lạnh của một cơn mưa sắp đến.
  • V xin lỗi…!
  • V nhìn Thương mà nói lại đi.

Ngước mặt lên, thấy từ sâu trong mắt em bắt đầu long lanh, con tim tôi như muốn tan vỡ. Lấy hết can đảm của một thằng bí thư lì lợm liều lĩnh , tôi nén tiếng lòng của mình đang chực dâng trào như muốn dang lấy đôi tay ôm chặt em vào lòng. Tôi nói thật chậm, thật rành mạch – V … xin … lỗi…!

Lời nói vừa dứt, như giọt nước cuối cùng vừa tràn ly làm mắt em ngân ngấn, em quay đi thật nhanh về hướng khác. Đưa tay nắm chiếc cặp, em đứng dậy lấy xe rồi quay lưng, bỏ lại tôi với cơn gió vô tình làm mặt sông lăn tăn nước.

Ánh mắt đó, cho tới tận bây giờ vẫn chưa thôi làm tôi nhói lòng khi nhớ lại. Vậy là cuối cùng tôi đã lựa chọn. Và tôi chọn nụ cười của đóa Hướng Dương đầy vui tươi kia… Để lại đôi mắt nâu biếc với một nỗi buồn ngập ngừng sâu thăm thẳm… Và, cũng để lại trong chính trái tim tôi nỗi day dứt mãi không nói thành lời…

Vác cặp lên vai, tôi bỗng thấy chán chường mọi thứ. Con đường về nhà mọi ngày gần lắm nhưng hôm nay sao bỗng xa xôi dịu vợi thế này. Những tia nắng cũng hanh hao khó chịu hơn thường nhật. Dù đã nói ra nhưng nỗi lòng trong tôi chỉ thêm chất chứa chứ không hề vơi đi… Đành vậy. Dù sao tôi cũng đã quyết định. Sau này, đúng hay sai, tôi tuyệt không ca thán nửa lời!

Quay lại truyện Hoa Vàng Thuở Ấy
BÌNH LUẬN

HONDA PHÚ DUY

Trả lời

2023-12-28 13:15:52

xin lỗi, nhưng đọc quá ngán ạ, chỉ theo được vài tập... tác giả quá lan man và dường như không biết đặt trọng tâm vào đâu.

Chuong80

Trả lời

2023-10-06 13:28:32

Bạn viết truyện tả cảnh thì đẹp nhưng dường như bạn mê Nguyễn Nhật Ánh nên dựa theo văn phong.Nhưng văn của bạn rườm rà,miêu tả nhân vật phức tạp về tính cách quá,chèn thơ quá nhiều khiến người đọc bực bội vì tính cách nhân vật và mệt vì phải đọc thơ

Đăng Truyện