Logo
Trang chủ

Chương 11

Đây đúng là một biệt thự rộng lớn, người hầu đều tập trung ở khu vực cổng chính, sau khi vào, đi dọc theo hành lang phức tạp mấy bước, ánh đèn đã trở nên mờ tối.

Chẳng mấy chốc Hắc Hạt Tử đã hiểu, phần này có lẽ được cải tạo từ một ngôi chùa, quần thể kiến trúc chính của căn biệt thự chắc là nằm trên sườn núi đằng sau, cao hơn nơi này một chút, cho nên kiến trúc phía sau rõ ràng cao lớn hơn, chỉ có ánh đèn le lói, những phần khác tối lù lù như một con thú lớn. Nhìn từ đây giống như một con nhện khổng lồ không nguyên vẹn đang mở mắt.

Chỗ hắn đang đi là một ngôi chùa điển hình, vòng qua hành lang có thể đến được một đại điện, cũng có thể từ ngã rẽ lên núi đi vào quần thể kiến trúc đằng sau, kết cấu xây dựng ở phần này quá mức phức tạp, khó mà dùng từ ngữ để miêu tả rõ ràng, chỉ có thể tự mình tưởng tượng.

Ánh đèn trong hành lang rất ảm đạm, nhưng đối với Hắc Hạt Tử mà nói, đã là quá sáng, lúc hắn đi trong hành lang, những ngọn đèn này đều tắt.

Coi bộ là có người nhắc người hầu tắt hệ thống đèn cảm ứng ban đêm, ông chủ đúng là rất chu đáo, tạo điều kiện sân nhà cho hắn.

Đương nhiên ở trong rừng rậm hoang dã mới là sân nhà thật sự, bởi vì khi ấy chỉ có ánh trăng tù mù từ trên trời chiếu xuống xuyên qua tán cây, đó là ánh sáng dễ chịu nhất với hắn, đây cũng là nguyên nhân hắn tình nguyện nhận mối ở Đông Nam Á nhiều năm.

Không ai có thể thật sự hiểu được thế giới mà hắn nhìn thấy, nếu không thể không chấp nhận căn bệnh này, thì chi bằng tận hưởng vẻ đẹp trong sự dị thường ấy.

Nhưng lúc này ánh trăng vẫn hơi quá sáng, hắn không định tháo kính râm, tiện tay châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi.

Khói thuốc nháy mắt đã tan đi bốn phía, trong mắt hắn, tất cả khói thuốc đều bắt đầu phản xạ ánh trăng, những bụi sáng li ti này sẽ cảm ứng được khí lưu nhẹ nhất trong không khí.

Hắn nhìn điếu thuốc giữa ngón tay, hơi có cảm giác như cách mấy đời.

Khói thuốc tản ra xung quanh hắn với tốc độ cực nhanh, có thể lan đến những nơi rất xa, ở khoảng cách gần, động vật ẩn mình trong bóng tối, côn trùng bay ngang đều vô cùng rõ ràng.

Bản chất của phong thủy là hút khí, theo Quách Phác, khí là một loại năng lượng không có bất cứ thuộc tính nào, nhưng nó đi vào một loại dụng cụ có hình thái nào, thì sẽ được thừa hưởng thuộc tính đó.

Ví dụ như, nếu có núi rừng cao lớn như một thân cây, khi địa khí thấm vào ngọn núi này, sẽ thể hiện ra thuộc tính của thân cây.

Khí giống như nước, mà dụng cụ giống như cốc nước hình dạng khác nhau.

Nói cách khác, khi tầm long điểm huyệt, bạn đi theo mạch núi đi qua quần thể núi, mỗi ngọn núi bạn nhìn thấy, đều có thuộc tính riêng.

Đương nhiên thứ thuộc tính này do ý thức con người quyết định.

Nếu không ai nhìn nó, nó sẽ không có thuộc tính, nhưng khi có người xuất hiện trong núi, nhìn thấy ngọn núi ấy, ngọn núi sẽ có thuộc tính. Người xưa khi tìm kiếm long mạch trong núi, buổi tối ngắm nhìn trời sao, phát hiện khoảng cách giữa các vì sao cũng giống như mạch núi khổng lồ, vì thế bắt đầu dùng sao trời để phân loại núi mà họ nhìn thấy dọc đường.

Vì thế núi dưới đất và sao trên trời sẽ có trăm ngàn mối liên hệ chồng chéo.

Chỉ cần là những thứ cao hơn mặt đất, thì nhất định có thể rút địa khí ra khỏi mặt đất, thậm chí con người cũng vậy, lợi dụng thứ khí được rút ra này như thế nào, chính là mấu chốt của học thuyết phong thủy.

Bấy giờ rất nhiều người đã bắt đầu nhận ra một vấn đề, chính là những thứ cao hơn mặt đất, đôi khi hình thái sẽ vô cùng phức tạp, cũng có nghĩa là khí được rút ra, ở trong vật chứa vô cùng phức tạp sẽ xuất hiện thuộc tính phức tạp khiến con người không thể lý giải.

Loại khí có thuộc tính này, trong những tình huống đặc biệt nào đó, sẽ sinh ra tà quái ly kỳ.

Rất nhiều ngọn núi kỳ quái, hình thể núi thay đổi quá nhiều lại hàm chứa một quy luật lạ lùng nào đó, những vị trí điểm huyệt trong núi có thể nuôi dưỡng bánh tông.

Cho nên người xưa chắc chắn rất thích sống trong không gian hình thái đơn giản.

Con người là loài hễ phát hiện ra quy luật, thường sẽ lấy mục tiêu đơn giản và ngắn gọn cho bản thân, đồng thời cũng sẽ bắt đầu sinh ra công dụng trái chiều.

Thuật số phong thủy dùng để hại người, thực ra chỉ đơn giản như vậy.

Kiến trúc Nhật Bản đều mang trong đó lý luận lý khí Trung Quốc, đại thể khí tức rất đơn giản, nếu có người thiết lập cục phong thủy dùng để hại người trong kiến trúc như vậy, thì nhất định sẽ sinh ra tình huống đặc thù không phù hợp với nguyên tắc lý khí.

Thực ra cực kỳ dễ phát hiện.

Hắc Hạt Tử nhìn khí lưu mỏng manh xung quanh, tạm thời không phát hiện ra phần nào đặc biệt, hắn nghĩ thôi cũng biết cục phong thủy sẽ không bố trí ở nơi gần cổng chính như vậy.

Nhưng hắn nhìn thấy một thứ kỳ quái, treo trên trần hành lang đằng xa.

Ở khoảng cách này hắn không nhìn rõ chi tiết, nhưng nhìn hình dạng, thế mà lại giống một con nhện to bằng cái cặp sách.

BÌNH LUẬN