Logo
Trang chủ

Chương 27

Bóng Mặt Trời đỏ lè sà xuống, liếm khẽ vào mặt biển. Dù sao đi nữa thì hoàng hôn cũng thật đẹp. Nhiên ngồi ở tầng thứ mười lăm của tòa nhà Sơn Tinh, mắt đăm chiêu hướng về đường chân trời rực lửa. Trên giảng đường, vị giáo sư vẫn thao thao bất tuyệt. Tuy không còn là một sinh viên, nhưng những buổi học như vậy vẫn diễn ra thường xuyên kể từ khi cô theo chân bố và anh trai gia nhập vào chương trình.

Sơn Tinh là tòa nhà cao nhất trên đảo, với gần bốn mươi tầng và thuộc sở hữu của "Tập Đoàn". Đó là từ mà Nhiên hay dùng, nhưng đối với đa số người dân thì tổ chức này không khác gì một chính phủ thực sự. Tập Đoàn chưa bao giờ thừa nhận điều đó, dù thực tế thì chính họ đang đứng ra tổ chức và điều hành xã hội.

"Mọi thứ chỉ là tạm thời (ý nói chính phủ dưới danh nghĩa Tập Đoàn). Giống loài của chúng ta đang đứng trước bờ vực diệt vong, vì vậy việc sinh tồn phải được ưu tiên hơn chính trị", đây là một trong những phát ngôn nổi tiếng của chủ tịch Tập Đoàn từng diễn ra trong một buổi họp báo.

Hòn đảo nhỏ này là một trong những vùng đất hiếm hoi còn lại, nơi con người có thể tự do sinh sống mà không cần đồ bảo hộ phóng xạ. Trước sự kiện Những Vụ Nổ Lớn, đây là một hòn đảo yên ắng nằm ở vùng biển phía Nam Việt Nam, được biết đến với cái tên Côn Đảo. Ngày nay nó là nơi cư trú của gần một triệu cư dân sống sót từ mọi nơi trên thế giới đổ về, tuy phần lớn vẫn là người Việt Nam. Hầu hết mọi người đều sống bằng việc đánh bắt hải sản và trồng trọt, số ít còn lại tập trung vào công nghiệp và đầu tư khoa học.

Giờ đây, đại dương gần như là nguồn sống duy nhất của loài người. Khẩu phần ăn chính của mọi gia đình luôn luôn là cá và rau. Những loại thực phẩm khác như thịt, tinh bột tương đối khan hiếm và chỉ được coi là dạng thực phẩm bổ sung nhằm cân bằng dinh dưỡng cho cơ thể. Hầu hết những người trên đảo đều hiểu giá trị của bản thân mình, rằng họ tồn tại ở đây không phải để chứng kiến ngày cánh chung của loài người, rằng họ không thể bị giam cầm mãi trên hòn đảo nhỏ bé này. Chính vì vậy, tất cả mọi nỗ lực đều đổ dồn cho Tập Đoàn, một cuộc đầu tư cuối cùng của loài người.

Tòa nhà Sơn Tinh ban đầu được đặt tên theo một doanh nhân kiêm khoa học gia nổi tiếng, Olen Skum. Người đã đặt nền móng cho một cuộc cách mạng công nghệ trước chiến tranh, mở ra một cánh của hẹp cho loài người. Dù Skum đã chết trong sự kiện Những Vụ Nổ Lớn, nhưng may mắn là những công trình của ông vẫn được truyền lại cho hậu thế, để rồi họ thành lập Tập Đoàn và xây nên một công trình sừng sững giữa biển. Tuy có tên là Skum, nhưng tòa nhà này được xây dựng chủ yếu bởi công sức của cư dân Việt Nam, những người chiếm tám mươi phần trăm dân số trên đảo. Vì vậy sau khi lãnh đạo mới của Tập Đoàn nhậm chức, ông ta đã cho đổi tên tòa nhà thành Sơn Tinh, một biểu tượng của dân tộc ông.

Dân số của thành phố liên tục tăng trong nhiều năm, bởi hai lý do chính: một là sự gia tăng dân số tự nhiên dưới chính sách khuyến khích sinh nở của Tập Đoàn, hai là từ một lượng lớn dân nhập cư sống sót từ nhiều nơi trên thế giới đổ về. Tất cả họ làm cho thành phố Côn Đảo ngày một thêm chật chội. Nhưng chuyện này không làm cho Tập Đoàn phiền lòng, trái lại, đối với họ đây lại là một niềm hy vọng mới. Loài người đang từng bước phục hồi, và nghĩa vụ của Tập Đoàn là chuẩn bị mọi việc cho tương lai tươi sáng đó.

Đại dương có thể cố gắng nuôi sống một triệu người, nhưng không đủ sức hồi sinh một giống loài. Công cuộc phát triển lại khoa học - công nghiệp cần nhiều hơn thế. Vì có nhiều loại tài nguyên quan trọng mà đại dương không thể cung cấp, Tập Đoàn đã tạo ra những đội khai thác chuyên nghiệp, đưa họ trở lại những vùng đất cũ nhằm thu thập các nguồn khoáng sản cũ.

Dưới lớp áo giáp chống phóng xạ phức tạp, những "thợ săn" chuyên nghiệp bủa đi khắp nơi tìm kiếm mọi thứ, từ tài nguyên, thông tin đến những người sống sót, nhằm phục vụ mục tiêu tối thượng là cứu lấy loài người. Nhiều người trong số họ tự gọi mình là biệt đội Thánh Gióng, vốn là tên gọi chỉ được đặt cho các bộ giáp kháng xạ.

Sau vài năm sử dụng biệt đội Thánh Gióng đi trinh thám và thu thập tài nguyên khắp nơi, loài người nhận ra họ không thể bị nhốt mãi ở một nơi chật hẹp như hiện tại. Vì vậy Tập Đoàn phải hoạch định những kế hoạch xa hơn, một trong số đó là mở rộng vùng định cư tự do của loài người.

Con người vốn không thể sinh sống trên những vùng đất bị nhiễm xạ mà không cần trang bị những bộ giáp cồng kềnh, vì vậy họ bắt đầu đổ xô khắp nơi để truy tìm những vùng xanh mới. Nhưng kế hoạch đó không mấy khả quan, bởi ngoài độ hiếm của những vùng đất sạch, người ta còn nhận ra rằng nếu có những nơi như thế tồn tại thì nó cũng đã bị chiếm đóng bởi những nhóm người định cự khác.

Chiến tranh? Đó từng là ý định của một nhóm người trong cộng đồng dân cư Côn Đảo mà phần lớn là những người trẻ tuổi, khi họ nhận ra còn những vùng xanh khác đang bị chiếm đóng. Nhưng phần lớn cư dân thành phố không đồng tình, vì họ hiểu quá rõ điều gì đã đẩy nhân loại đến bước đường cùng này. Đây không phải lúc loài người phải chém giết lẫn nhau.

Tất cả những vùng xanh trên quả đất này có lẽ cũng không đủ cho con người, và nếu không giải quyết được bài toán này, sự tồn tại của Tập Đoàn là vô nghĩa. Nhiều người bắt đầu có những ý tưởng táo bạo, một trong số đó là tìm cách quay lại sinh sống ngay trên những vùng đất cũ (vùng đỏ). Ý tưởng điên khùng đó không phải của ai khác, nó đến từ những bộ não cao nhất trong Tập Đoàn, những người Việt Nam lì lợm không bao giờ chịu từ bỏ quê hương.​

"Tít tít", Nhiên bị đánh thức bởi tiếng chuông báo có lệnh gửi từ trung tâm. "Đã gần nửa đêm rồi à", cô lẩm bẩm, rồi cố lấy lại tỉnh táo một cách nhanh nhất. Sự cố của tháp Soul đã được trung tâm phân tích xong, họ đánh giá đó là lỗi nguồn điện và một mình Nhiên cũng có thể sửa chữa được. Theo hướng dẫn, Nhiên cần tìm đến ví trí nguồn cấp, ngắt điện, kiểm tra và vệ sinh các khớp nối rồi khởi động lại hệ thống. Trước khi bắt đầu, Nhiên liếc qua thông tin của Adam-4 để chắc chắn rằng anh ta vẫn đang ở chỗ cũ.

Không lâu sau đó, Nhiên đã tìm thấy vị trí nguồn điện. Đúng như dự đoán, hệ thống dây dẫn phủ đầy bụi với vài đầu mối trông khá lỏng lẻo. Nhiên cẩn thận ngắt nguồn rồi làm theo hướng dẫn, cô biết việc này không được phép kéo dài, vì sẽ làm gián đoạn thông tin gửi về. Mọi việc đều rất thuận lợi cho đến lúc bật lại nguồn để khởi động lại toàn bộ hệ thống, chiếc cần gạt lúc này trở nên cứng ngắc, khó di chuyển hơn nhiều so với lúc tắt.

Dùng hết sức bình sinh, Nhiên kéo thật mạnh cần gạt, và thật may mắn nó đã chịu động đậy. Đèn bật trở lại, cả căn hầm khẽ gầm gừ một lúc rồi im ắng trở lại. Nhiên lập tức quay trở lại màn hình điểu khiển của Thánh Gióng và thở phào khi nhận ra Adam vẫn ở đó. Một tin nhắn hiện lên, Nhiên tưởng đó là một lệnh mới từ trung tâm, nhưng hóa ra đó lại là một tin nhắn xác nhận từ hệ thống. Nó hỏi rằng có muốn tắt hệ thống đèn báo trên đỉnh tháp không. Nhiên giật mình và nhanh chóng xác nhận tắt hết mọi đèn hiệu bên ngoài, miệng lẩm bẩm rủa đám thiết kệ ngu ngốc.

Theo tiêu chuẩn thông thường, ở đỉnh các tòa tháp cao phải có hệ thống đèn báo hiệu nhằm tránh va chạm với các phương tiện không lưu. Tòa tháp này cũng được thiết kế như vậy, nhưng trong hoàn cảnh đặc thù này, chúng cần phải tắt đi để tránh gây chú ý. Điều mà Nhiên không hài lòng là "trạng thái tắt" nên luôn là mặc định chứ không phải là một lựa chọn. Vừa rồi, khi hệ thống được khởi động lại, đèn hiệu đã tự bật sáng trong vài phút mà cô không hề hay biết. Cũng may là cô đã tắt kịp, trước khi có chuyện không hay xảy ra.

Sau khi đã xác nhận tháp Soul đã hoạt động ổn định trở lại, Nhiên quyết định quay trở lại trạm đầu tiên, vì hầu hết nhu yếu phẩm và các trang bị đều tập kết ở đó.

Bình minh ló dạng khi Nhiên về tới tháp Fire, cô kiểm tra vị trí của Adam và cảm thấy nhẹ nhõm khi anh ta không di chuyển về hướng Bắc mà chỉ tiến chầm chậm về phía Tây. Sau khi ăn sáng bằng cá đóng hộp và một ít trái cây sấy, Nhiên nhanh chóng gói ghém đồ đạc để chuyển trại. Kế hoạch B đã được kích hoạt, đồng nghĩa với việc Nhiên sẽ phải ở lại đây cả tuần để kiểm soát Adam, do vậy căn cứ thường trú thích hợp nhất không còn là trạm Fire nữa mà phải là trạm Soul, trạm kiểm soát tốt nhất vùng trung tâm của bản đồ.

Với khả năng của Thánh Gióng, Nhiên ước đoán cần ít nhất ba chuyến mới chuyển hết được đồ đạc. Khi đang trên đường chuyển đi chuyến đầu tiên, cô nhận thấy rằng Adam đã ngừng di chuyển và vị trí hiện tại của anh ta là ở ngay sát tháp Soul. "Mẹ kiếp", Nhiên chửi. Cô đoán rằng chính ngọn đèn hiệu tối qua đã làm cho Adam nghi ngờ. Đáp lại phản hồi của Nhiên về tình hình hiện tại, Trung tâm vẫn tỏ vẻ bình thản, họ lệnh rằng cô chỉ việc tiếp tục giữ khoảng cách và im lặng theo dõi. "Mọi sự kiện đều có giá trị, đặc biệt là đối với Adam-4", họ nói.

Dường như Trung tâm đã đúng, sau vài chục phút bới tung khu tháp, có vẻ Adam không tìm được gì và nhiều khả năng sẽ bỏ cuộc. Đó là nhận định của liên lạc viên từ trung tâm, còn Nhiên thì không nghĩ vậy, cô biết Adam, hiểu rõ anh ta, và cô luôn cảm giác có chuyện sẽ xảy ra.

"Xoẹt", tín hiệu từ tháp Soul nhiễu loạn nặng, trong những giây đầu tiên luồng thông tin liên tục bị mất rồi kết nối trở lại, các bảng cảnh báo nhấp nháy liên tục, và cuối cùng thì mất kết nối hoàn toàn. Trạm phát của tháp Soul đã ngừng hoạt động. Tín hiệu của Adam-4 lập tức được tái khởi động và chuyển về Thánh Gióng, nhưng vô cùng chập chờn. Adam đã làm gì đó phá hỏng trạm phát, và từ giờ tín hiệu của anh ta được xử lý bởi các tháp xa hơn, vì vậy nó rất không ổn định. Mặc dù rất bực mình vì cả chiến dịch có thể bị hủy hoại chỉ bởi một lối thiết kế nhỏ, nhưng Nhiên lại cảm thấy lòng mình dâng lên một nỗi hân hoan, dù chỉ một chút.

"Đừng quá lo lắng Nhiên à, mọi sự kiện đều có ý nghĩa", tiếng vị chỉ huy ở đâu dây bên kia thay cho tay liên lạc viên. Khi Nhiên hiểu được ý của ông ta, cô không những chẳng an tâm hơn mà còn thêm phần khó chịu. "Thật không công bằng", cô nghĩ.

Tháp Air (Khí) đã sập, giờ lại đến tháp Soul (Linh Hồn) cũng hỏng, việc giám sát Adam-4 trở nên phức tạp hơn nhiều. Nhiên phải hủy kế hoạch dời nhà cho đến khi tháp Soul được sửa chữa, từ giờ đến lúc đó, chính cô và Thánh Gióng lại phải theo sát anh chàng kia để giữ kết nối. Mọi chuyện đã đi xa hơn kế hoạch ban đầu, hai tháp hỏng cùng lúc khiến diện tích vùng trắng sóng là rất rộng. Sẽ tốn nhiều công sức để giám sát Adam một cách thủ công. Điều này làm Nhiên cảm thấy rất áp lực, nhưng lại không hề chán nản.​

Đoạn đường ban đầu mà Nhiên định dùng để đến lại Tháp Soul là từ Phạm Văn Thuận qua Phan Trung rồi tới Đồng Khởi. Đây toàn là những con đường lớn rất thuận tiện cho việc di chuyển, bù lại, sự rộng rãi trống trải sẽ gây khó cho việc ẩn nấp, đặc biệt trong hoàn cảnh Adam-4 đã có ý nghi ngờ. Vậy là, thay vì tuân theo lịch trình ban đầu, cô quyết định chọn các con hẻm nhỏ hơn để tiếp cận đài truyền hình. Cách này sẽ tiêu tốn thời gian hơn, nhưng dễ giấu được tung tích. Càng đi xa Tháp Fire, Nhiên càng thấy tín hiệu của Adam càng yếu, chứng tỏ vị trí của cô so với tháp cũng ảnh hưởng đến chất lượng sóng. Vì vậy, một khi cả hai cùng cách xa các trạm phát thì bắt buộc họ phải giữ được khoảng cách thích hợp, nếu không muốn bị mất kết nối hoàn toàn.

Sự lo lắng và áp lực thường khiến con người ta nôn nóng, các giác quan vì đó cũng trở nên kém nhạy bén hơn bình thường. Do mải tính toán thiệt hơn mà Nhiên đã không thể nhận ra sự hiện diện của một con hươu trên đường đi. Kích thước to lớn có phần kỳ dị của Thánh Gióng đã làm con vật giật mình. Nó chồm lên rồi lao vút đi về phía con đường lớn, dẫn theo sau là cả chục con khác. Sự bất cẩn của Nhiên đã đánh động cả một đàn lớn chứ không chỉ một con đơn độc. Rất may, không có ai bị thương.

Khi đến được mạn sau của đài truyền hình, lúc này tín hiệu của Adam-4 phản hồi về đã bớt chập chờn phần nào chứng tỏ khoảng cách của Thánh Gióng và Adam-4 đã thu hẹp đáng kể. Nhiên thận trọng hơn trong việc di chuyển để tránh bị phát hiện. Cô không vào lại hầm do lo sợ bị đặt bẫy, thay vào đó cô đột nhập vào sân sau đài truyền hình, cẩn thận bước đi dưới những tán cây và liên tục kiểm tra tín hiệu. Khi sóng dần ổn định, cô biết mình đã thành công một nửa trong việc giữ Adam trong tầm kiểm soát, việc còn lại là phải theo sát anh ta để duy trì tín hiệu. Đây là việc không dễ song cũng không khó, chỉ việc ẩn mình và sẵn sàng theo sát gót đối tượng.

Khi trời về chiều, Adam-4 bắt đầu di chuyển, và Nhiên dễ dàng theo anh ta trở về khu trại. Cả đêm đó Nhiên gần như thức trắng, cô chỉ chợp mắt được một chút vào rạng sáng, rồi sau đó cũng lên đường theo sát Adam-4 khi anh ta đi về phía quảng trường.

Theo thông tin từ trung tâm, một nhóm tiếp viện đang lên đường tới thành phố và sự cố của tháp Soul sẽ sớm được khắc phục. Trung tâm cũng vừa mới giao thêm cho Nhiên một nhiệm vụ khác, cô sẽ kích hoạt một gói hàng ở một thời điểm thích hợp. Bảng thông tin chi tiết của nhiệm vụ đang được tải xuống nhưng e rằng sẽ mất kha khá thời gian vì đường truyền liên tục bị gián đoạn.

Khi Adam-4 đến gần tháp Fire hơn, tín hiệu mới dần trở nên ổn định. Nhiên có thể tranh thủ trở về trạm một khi đối tượng vẫn ở trong vùng phủ sóng. Adam đang di chuyển về phía sông, đến đó chỉ có ba lựa chọn, một là rẽ trái vào thành phố, hai rẽ phải về phía Bửu Long, ba là quay trở lại. Cả ba lựa chọn đều giữ anh ta ở trong vùng phủ sóng, và Nhiên sẽ có được vài tiếng tự do để quay lại trạm Fire.

Về đến nơi, Nhiên để Thánh Gióng sạc năng lượng, còn cô thì tiếp tục theo dõi tín hiệu của Adam qua trạm phát. Khi Adam tới được bờ sông là lúc trời bắt đầu chuyển mưa. Nhiên coi đây là một may mắn nhỏ cho mình, cô biết anh ta sẽ bị kẹt lại đó bởi cơn mưa này. Từ ban đầu, hệ thần kinh của Adam đã được tác động để tránh xa các nguồn nước khó khống chế, anh ta sẽ luôn cảm thấy lạnh khi tiếp xúc bị động với chúng, điều này nhằm bảo vệ con chip định vị được cấy bí mật trong cơ thể anh ta. Không giống với các chức năng khác, chip định vị vốn không được thiết kế ngay từ đầu mà chỉ được thêm vào sau này, vì vậy nó không được bảo vệ tối ưu, và là bộ phận dễ tổn thương, nhất là khi phải tiếp xúc với nước.

Khi thấy Adam yên vị đủ lâu dưới gầm cầu để tránh cơn mưa, Nhiên cảm thấy được tự do phần nào, cô nghĩ rồi anh ta sẽ chẳng đi đâu được, ít nhất là trong vài giờ tới, đủ thời gian cho cô chợp mắt một chút. Cô cần ngủ sau một đêm gần như thức trắng.

"Bíp bíp", tiếng báo hiệu của hệ thống máy tính liên tục kêu lên. Nhiên giật mình tỉnh dậy, cô hốt hoảng nhận ra có một điều tồi tệ vừa ập xuống: tín hiệu từ Adam đã biến mất. Điều này thật vô lý, hệ thống được lập trình sẽ báo tín hiệu khi đối tượng sắp di chuyển khỏi vùng phủ sóng, nghĩa là luôn có một khoảng thời gian nhất định để Nhiên chuẩn bị, không thể có chuyện tín hiệu biến mất một cách đột ngột như vậy. Ngay lập tức Nhiên yêu cầu quyền truy xuất vào lịch sử di chuyển của Adam, tín hiệu cuối cùng không hề ở rìa vùng phủ sóng mà ở gần đây, ngay sát cầu Hóa An.

Càng tồi tệ hơn khi Nhiên nhìn đồng hồ: sáu giờ chiều. Vậy là đèn cảnh báo đã báo hiệu liên tục trong hai tiếng mà Nhiên không nhận ra. Đó là hậu quả của việc gần như thức trắng cả đêm hôm trước. Giờ đây cô phải gấp rút tìm kiếm dấu vết của Adam, trước khi những rắc rối trở nên phức tạp hơn. Bước ra khỏi hầm Nhiên nhận ra rằng trời đã chuyển tối từ bao giờ, cô nhanh chóng đến vị trí cuối cùng của Adam trên bản đồ, dĩ nhiên là chẳng còn gì ở đó nữa cả.

Nhiên vô cùng bối rối do không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra, tín hiệu biến mất giữa vùng phủ sóng là điều không thể ngờ tới. Cô cố tìm kiếm những dấu vết có thể còn sót lại nhằm tìm cơ hội theo dấu Adam nhưng vô vọng. Phần lớn dấu vết đã bị trôi tuột theo cơn mưa, và nếu còn sót lại gì thì trời đã quá tối để có thể được tìm thấy.​

Cơn mưa chính là chìa khóa cho lời giải! Vị trí cuối cùng của Adam không phải dưới gầm cầu, mà là ở khu rừng gần đó. Có thứ gì đó đã khiến anh ta phải rời vị trí trú ẩn ngay khi trời còn mưa để chạy vào rừng, và cũng vì vậy mà hệ thống theo dõi bị nước làm chạm mạch. Nhưng ngay cả khi con chip định vị bị vô hiệu thì thuộc tính sợ nước vẫn còn đó khiến Adam không thể thoải mái di chuyển dưới mưa được, cái lạnh thấu xương sẽ khiến anh ta phải tìm nơi trú ẩn. Nhiên bình tĩnh kiểm tra lại bản đồ khu vực một lần nữa để khoanh vùng vị trí của Adam-4.

Lúc này Nhiên cũng nhớ ra mình còn một nhiệm vụ nữa và file hướng dẫn chi tiết đã được tải xuống đầy đủ. Trung tâm thông báo gói hàng đã được chuyển tới và cài đặt cẩn thận ở bến tàu. Mẫu vật trong gói hàng sẽ cần một chút thời gian để ổn định, trước khi được Nhiên khởi động một cách thận trọng. Cách thức để tiến hành tuy khá phức tạp, nhưng tất cả đã được hướng dẫn rất chi tiết trong tài liệu mô tả. Một khi mẫu vật mới này được kích hoạt, thí nghiệm hiện tại sẽ kết thúc, và Nhiên sẽ được trở về mà không cần quan tâm tới Adam-4 nữa.

Cảm xúc của Nhiên lúc này thật hỗn độn, một phần cô như trút bỏ được gánh nặng, tự nhủ với lòng rằng dù có chuyện gì đi nữa thì trung tâm cũng đã quyết định đóng thí nghiệm này lại, tất cả sẽ kết thúc. Nhưng có một phần khác trong cô lại lo lắng. Không rõ trung tâm đã biết về việc Adam-4 đã biến mất hay chưa, họ định để anh ta tự do hay đã bí mật thu hồi mẫu vật này từ lúc nào? Số phận Adam-4 rồi sẽ ra sao, cô hầu như không có chút thông tin nào, cũng chưa dám hỏi thêm điều gì.

Khi các nghi vấn còn chưa có câu trả lời thì Nhiên nghe thấy có tiếng gì đó trong rừng, chính xác hơn là từ bến tàu vọng lại. Đó có thể là tiếng của Adam-4, nhiều khả năng anh ta đã tìm được bến tàu đang dùng nó làm nơi trú ẩn. Như vậy thì sẽ có chuyện xảy ra với gói hàng? Nhiên khá lo lắng, cô không thể để nhiệm vụ này hỏng ngay trước khi nó bắt đầu được. Nếu Adam-4 tìm thấy mẫu vật mới thì không tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra.

Đúng như dự đoán, Adam-4 đã tìm thấy bến tàu, không những thế, anh ta còn lọt được vào trong và đang kiểm soát chiếc xe tải hàng. Âm thanh khi nãy chính là tiếng máy xe khởi động. Nhiên cần cản Adam lại trước khi anh ta kịp chuồn đi trên con xe đó. Thời gian không cho phép Nhiên suy tính gì nhiều, cô cho Thánh Gióng ẩn mình vào một bụi cỏ gần ngã rẽ, định bụng tổ chức một cuộc phục kích bất ngờ để bắt giữ Adam-4, trước khi mọi thứ đi quá xa.

Khốn thay, không biết ma xui quỷ khiến thế quái nào, chạy đâu không chạy, chiếc xe lại ủi thẳng vào bụi rậm nơi mà Thánh Gióng đang ẩn nấp. Cú va chạm không mạnh, nhưng cũng đủ làm cho hệ thống điều khiển của bộ giáp bị đơ, còn chiếc xe thì vỡ gần hết dàn đèn. Thật may mắn là hệ thống camera hồng ngoại vẫn hoạt động. Nhiên nhanh chóng lấy lại lợi thế trong bóng đêm, chộp lấy thùng xe với ý định nhấc bổng hai bánh sau lên khỏi mặt đất. Nhưng ý định chưa thành thì chiếc xe bỗng giật lùi, thúc mạnh một cú vào hông Thánh Gióng rồi định tăng tốc vọt đi. Bằng hai cánh tay đang bóp chặt thùng xe, Nhiên cố giữ nó lại nhưng vô ích. Chiếc xe gầm rống lên, khực khực phải cái rồi phóng đi trước sự bất lực của cô gái.

Nhưng Nhiên không bỏ cuộc, dù không còn định vị, cô vẫn biết được Adam sẽ chỉ có hai lựa chọn là quay lại trại hoặc đi thẳng về phía Bắc. Ở cả hai lựa chọn, anh ta đều phải đi qua ngã ba Vườn Mít (quảng trường).

Không còn cách nào khác, Nhiên khởi động chế độ cánh diều. Thánh Gióng chầm chậm nổi lên, đến khi cao độ vượt qua tất cả các ngọn cây thì nó phóng vút đi như một tia chớp. Nhiên chọn một hành trình bay hình vòng cung để tránh xa tầm nhìn của Adam, nhằm tạo một đợt tấn công bất ngờ nhất có thể. Có điều, khi đáp xuống ngã ba, Thánh Gióng báo hiệu năng lượng đã rơi xuống mức thấp và họ cần nhanh chóng trở lại trạm sạc. Chuyện này ngoài dự đoán của Nhiên, một là "cánh diều" tiêu tốn năng lượng quá nhiều trong khi pin chưa được sạc đầy, hai là hệ thống năng lượng đã gặp trục trặc sau cú va chạm.

Phóng lao phải theo lao, Nhiên đành tiếp tục kế hoạch, nhưng lần này nhất định cô phải chặn bằng được Adam-4 chứ không còn cơ hội cho việc bám đuôi nữa. Khi thấy chiếc xe chạy tới, Nhiên điều khiển Thánh Gióng nhảy phóc lên nắp capo với mục tiêu phá hủy hệ thống lái của chiếc xe, nhưng cuối cùng lại không thể chiến thắng do mức năng lượng xuống quá thấp, để rồi bất lực nhìn Adam và chiếc xe chạy mất.

"Tôi đã thất bại. Adam-4 đã phát hiện ra mọi chuyện và đang trên đường chạy trốn, tôi cần trợ giúp ngay". Nhiên truyền tín hiệu khẩn cấp về Trung tâm để thông báo tình hình.

"Nhiệm vụ chưa hoàn thành Nhiên à, cô vẫn còn việc phải làm", trung tâm hồi đáp sau vài phút.

"Nhóm bảo trì sẽ sớm đến để giúp cô sửa chữa Thánh Gióng, và cùng cô khởi động Adam-5."

"Adam-5?", Nhiên ngạc nhiên.

"Đúng vậy. Phải là người trong đội mới có thể kích hoạt được mẫu vật, nhóm bảo trì không phải người của dự án Adam nên họ chỉ có thể hỗ trợ. Việc còn lại với Adam-4 cứ để chúng tôi giải quyết."

Trung tâm đã gửi một máy bay tiêm kích từ một sân bay gần nhất đến Biên Hòa, nó sẽ tìm kiếm vị trí của kẻ tẩu thoát bằng ánh đèn của chiếc xe và sớm chặn nó lại. Chỉ cần Adam-4 không thoát khỏi thành phố này, sớm hay muộn gì Trung tâm cũng có thể thu hồi anh ta, đặc biệt là khi có sự trợ giúp của Adam-5.​

BÌNH LUẬN