Logo
Trang chủ

Chương 11: Xây 7 kiểng chùa

Anh Phong tắt máy, em gọi ngay lại thì đã thuê bao. Mặc dù vậy nhưng em vẫn gọi thêm 10 lần nữa, kết quả vẫn ko liên lạc được.

Ngồi bần thần cỡ khoảng 15 phút, vợ em nhìn ra, cảm thấy có biến nên ra hỏi. Quên hết tất cả những cãi vả vừa nãy, em kể hết cho vợ nghe, như cố tìm 1 chỗ để bấm víu, và hy vọng. Vợ em nghe xong thì hỏi sao em ko gọi thử cho chị Hiền, nhưng em ko có số. Vợ an ủi nói thôi chuyện gì thì cũng đã lỡ rồi, anh tranh thủ ngủ chút đi rồi sáng chạy lại nhà anh chị.

Tối hôm đó em ko thể nào chợp mắt nổi, chỉ mong trời mau sáng để chạy ngay đến nhà anh Phong.

Vừa đậu xe đến cửa, em đã thấy chị Hiền thất thiểu đi ra. Mở cửa cho em vào nhà, chị nói là tối hôm qua anh Phong nói là đi ra ngoài mua đồ. Lát sau, chị Hiền nhận được tin nhắn của anh Phong, nói anh xin lỗi về mọi việc và dặn chị ở lại chăm sóc con cho tốt. Chị hoảng loạn gọi lại thì cũng ko đc, sau đó chị có gọi cho các anh em đồng nghiệp để hỏi thăm, và báo luôn về việc anh Phong nhắn tin vậy. Ngay tối hôm đó, rất nhiều anh em làm chung đã đến nhà, động viên và chia nhau ra tìm kiếm, nhưng đều ko có kết quả. Đến sáng này thì các anh em về nhà thay đồ để chuẩn bị đến chỗ làm, còn chị thì cũng ko biết phải làm gì, cháu nhỏ thì đã mang gửi nhà ngoại.

Em nghe xong biết ko thể nào là giả được rồi, nên móc máy gọi ngay cho anh Pig. Anh Pig nghe xong, kể rằng hôm qua anh Phong còn ghé nhà anh Pig chơi, thấy cũng buồn buồn chứ ko có nói gì nhiều. Để anh hỏi thăm các anh em vòng vòng khác xem sao.

Cảm thấy vô vọng, em lúc này phải tìm đường để tự cứu mình. Thế là em gọi cho thằng Hậu gòm, kể cho nó nghe mọi việc, và nhờ nó xem giùm giấy đất xem là thật hay giả, và có giá trị bao nhiêu. Hậu gòm ngay lập tức trách móc em, sao mấy cái này ko hỏi nó từ đầu? Rồi giờ đổ bể ra vầy thì lại gọi cho nó? Xong nói giá đất khu vực này chỉ tầm 4tr/m2 thôi...

Em cũng ko buồn cãi vs nó, chỉ dặn nó là đừng kể cho mẹ em biết, em ko muốn mẹ em lo thêm nữa.

Sau này em mới biết được là ngay lập tức nó đem chuyện này kể cho mẹ em. Và mục đích cũng ko phải tốt lành gì, mà nó chỉ muốn mẹ em và em ko tự làm các kèo nào khác ngoài nó, vì như vậy nó ko nhận được tiền hoa hồng. Và tất nhiên, nó cũng chẳng thèm nhìn đến tờ giấy đất em gửi, cũng như tìm hiểu hay rao bán giúp em.

Tâm trạng chán nản, em mở lại ghi âm cuộc gọi đêm qua, cố nghe lại xem có thông tin gì để khai thác không. Sau đó, vô thức em bấm gọi thử.

Chuông reo.

Anh Phong bắt máy, em hỏi anh đang ở đâu, mọi người đang rất lo cho anh. Anh về đi, mọi việc có gì từ từ giải quyết, còn người thì còn của.

Anh Phong nói anh đang chạy lên cầu XXX, hồi hôm qua đến giờ anh đi 4, 5 cái khách sạn, nhưng ko có cái nào có đèn/quạt trần để treo cổ. Sáng nay anh định đi vào sân vận động để tự tử thì đang có hội thao gì đó, người ta tập trung đông nên ko làm gì được.

Kể thì nghe có vẻ buồn cười nhưng lúc đó em lại cực kỳ hoảng. Em vừa khuyên anh Phong, vừa chạy thật nhanh quay lại nhà chị Hiền. Em nói mình là đàn ông, phải có trách nhiệm với gia đình. Nếu có khó khăn thì phải mạnh dạn đối mặt và tìm cách giải quyết, chứ anh làm vậy là trốn tránh, xong để lại vợ con lãnh toàn bộ hậu quả như vậy thì có đáng mặt người chồng, người cha hay không? Biết bao nhiêu người còn khổ hơn anh, nợ nần nhiều hơn anh, không lẽ người ta ai cũng tìm đến các chết? Anh làm trong ngành, bản lĩnh phải hơn người khác, rồi con cái anh nữa, sau này anh muốn ngta nói về cha nó như thế nào? Rồi tình huống xấu nhất, anh ko thể trả được nợ, thì tại sao mình ko cùng vợ con mình trốn đi nơi khác, làm lại từ đầu? Có vợ có chồng, tát biển Đông cũng cạn, mắc gì anh tìm đường dễ cho anh, bỏ lại tất cả mọi rắc rối cho vợ con anh hưởng?...

Em nói nhiều lắm, cuộc gọi phải đâu gần 30 phút, em cũng chưa từng nghĩ em sẽ nói chuyện nhiều với người lạ (chưa thân) như vậy, cũng ko nghĩ là em có thể nói hay như thế 13

Anh Phong nói em nói đúng, nhưng anh giờ rối quá rồi, anh ko có suy nghĩ được gì nữa. Từ tối qua đến giờ có hàng trăm cuộc gọi và tin nhắn, từ chị Hiền, gia đình, đồng nghiệp đến cả thủ trưởng của anh (sếp hiện nay), nhưng anh đều ko trả lời. Chỉ có em gọi a mới bắt máy.

Vừa đến nhà chị Hiền, em liền kêu chị ra để nói chuyện với anh Phong, thì anh Phong cúp máy.

Ting ting, tin nhắn đến “Anh chỉ muốn tâm sự với em, cám ơn em đã chia sẻ với anh. Vĩnh biệt em”

Chị Hiền xem tin nhắn thì oà khóc. Nhưng em thì bình tĩnh hơn. Em nhận định anh Phong có ý định tự tử, nhưng vì lý do gì đó nên vẫn chưa thực hiện. Có thể vì gánh nặng vợ con, trách nhiệm, hoặc cũng có thể vì chưa đủ can đảm nữa.

Em bàn với chị Hiền, việc cần ưu tiên bây giờ là tập hợp tất cả những người có khả năng tác động được với anh Phong, để cùng nhau lên phương án. Chị Hiền ra ngoài gọi điện thoại, 30 phút sau, 4 người đàn ông mặc đồ ngành đã có mặt trước cửa nhà.

2 người là bạn thân của anh Phong, 1 người là anh Q. thủ trưởng của anh Phong. Còn người còn lại là anh Hậu mập, cũng trong ngành, nhưng ko công tác chung.

Sau khi bàn thảo, em bấm máy gọi cho anh Phong. Đúng như em dự đoán, chuông reo, và anh Phong vẫn bắt máy.

Giải pháp được đưa ra, anh Hậu mập sẽ đứng ra mua lại miếng đất cầm cho em với giá 1,2 tỷ. Trả nợ cho em 800tr, dư ra 400tr. Số tiền này ưu tiên để chuộc thẻ ngành về và lo cho cháu nhỏ, còn dư 1 ít thì để trong nhà để giải toả tâm lý.

Anh Hậu mập cũng sẽ ra mặt để nói chuyện với các bên cho anh Phong vay, xin khoanh nợ và trả từ từ.

Anh Q. thủ trưởng sẽ duyệt cho anh Phong tạm nghỉ 1 thời gian để bình tâm và giải quyết sự vụ. Hai người bạn thân cũng được duyệt nghỉ để hỗ trợ tinh thần cho anh Phong, và cùng anh Phong qua nhà ông sếp cũ để tạo áp lực buộc gia đình đó phải chịu trách nhiệm trả nợ cho thằng con.

Anh Phong im lặng nghe em trình bày giải pháp, xong lặng lẽ cúp máy.

Em và mọi người đang hoang mang ko hiểu vì sao, thì điện thoại nhận tin nhắn “Chiều anh về gặp em và anh Q.”

Đọc xong tin nhắn, mọi người thở phào nhẹ nhỏm. Xong các anh trở về đơn vị, còn chị Hiền cũng sửa soạn để đón cháu nhỏ về từ nhà ngoại.

Em ngồi quán cafe trước đơn vị anh Phong đợi, chợt nhớ ra rằng từ sáng đến giờ chưa có gì trong bụng, 1 giọt nước cũng chưa uống. Nhưng các bác phải trong tình trạng như em mới biết được, không thiết tha gì ăn uống cả, mà có ăn uống cũng ko thấy ngon.

Chiều tầm 18h, anh Phong gọi em, hẹn gặp ở đầu hẻm X. Em gọi cho anh Q. để ra cùng.

Anh Phong xuất hiện, với gương mặt thất thần, trên chiếc xe Wave cũ kỹ. Anh xin lỗi em và anh Q. vì đã làm cho mọi người lo lắng, ảnh còn mở cốp xe và chỉ cọng dây dù, nói là mua mà chưa có dịp xài. Em chụp ngay cọng dây, quăng vào đống rác kế bên “Đừng có giữ mấy cái này, xui lắm”. Anh Q. cũng động viên anh Phong vài câu, kêu về xin lỗi chị Hiền nữa, vì chị Hiền là người phải chịu đựng nhiều nhất. Xong còn yêu cầu anh Phong sáng mai đến đơn vị làm kiểm điểm, vì tự ý ca trực. Em nghe thấy hơi buồn cười, ngta đã định tự tử mà còn kêu làm kiểm điểm. Sau này em mới được biết là, dù bất cứ lý do gì, quân nhân tự ý bỏ vị trí trực đều phải bị kỷ luật, hoặc nhẹ nhất là kiểm điểm.

Vài ngày sau, anh Phong hẹn em ra để huỷ công chứng miếng đất, và chuyển qua cho anh Hậu mập. Mọi việc cũng suôn sẻ, em nhận lại được tiền, không quên dành 1 ít gửi cho anh Phong, gọi là tiền sữa cho bé.

2 năm sau, tiến hành dự án mở lộ 30m, dân trong vùng gọi là hốt bạc. Anh Hậu mập chắc là vô mánh.

Còn anh Phong, lâu lâu cũng gọi điện cho em, hỏi thăm thì ít nhưng mượn tiền thì nhiều. Tất nhiên, em từ chối khéo. 1 lần thôi tởn tới già 13

---

Kết thúc chuyện anh Phong, hôm nay sẽ ko có chap mới (cho em nghỉ tí).
Ngày mai sẽ bắt đầu chap 12, chuyển qua bà Hồng, 1 con cáo già chuyên lừa đảo chuyên nghiệp.

BÌNH LUẬN