Logo
Trang chủ

Chương 137: Lạ lùng

 Bóng đêm dần đậm, ngõ Hành Vân Lưu Thủy ngoài cửa chính nhà trọ Thu Lô vang lên tiếng vó ngựa êm tai. Lưu Gia Hủy một mình đứng ngoài cửa, bên hông đeo hai món trang sức hoàng kim hình dáng như hổ phù.

Chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài, một người đàn ông trung niên mặc áo xanh văn sĩ bước xuống, không giận mà uy, thấp thoáng lộ ra mấy phần phong thái nho tướng (vị tướng nhà nho). Nhưng lúc này vẻ mặt ông ta mỏi mệt, sau khi nhìn thấy Lưu Gia Hủy mới nở nụ cười:
- Để cô chờ lâu rồi, chúng ta đi vào nói chuyện.

Lưu Gia Hủy lãnh đạm xoay người dẫn đường.

Người đàn ông liếc nhìn hổ phù bên hông cô, nhíu mày nói:
- Cần căng thẳng như vậy sao?

Lưu Gia Hủy cười nhạt nói:
- Chỗ này của ta là một nhà trọ nhỏ, không so được với dinh thự của quận chủ đại nhân. Hai ngày trước vừa mới bị người ta tháo dỡ bức tường phù điêu, chỉ có thể nén giận. Hôm nay đầu sỏ gây chuyện còn dẫn theo một đám đồ tử đồ tôn tới đây ở, ta chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng, tươi cười phục vụ đám tiên sư đại gia này. Tất cả những chuyện này phải quy công cho quận chủ đại nhân biết cách quản lý...

Người đàn ông hơi nhấn giọng:
- Được rồi, Gia Hủy, ta biết trong lòng cô tức giận, nhưng hiện giờ ta cũng không khá hơn chút nào. Vì đại điển tế tự miếu thủy thần lần này, ta phải bận rộn từ sáng sớm đến bây giờ, cổ họng và mắt đều sắp bốc lửa rồi. Sở dĩ đến chỗ này của cô nghỉ ngơi chứ không trực tiếp trở về dinh thự quận chủ, là muốn lỗ tai được thanh tịnh một lúc, không phải tới nghe cô càu nhàu oán trách.

Ánh mắt Lưu Gia Hủy u oán, nhưng cuối cùng vẫn hiểu đạo lý, biết tiến lui, nhanh chóng ổn định chút tâm tình nữ nhân của mình, thay đổi đề tài:
- Vì lần tế điển này mà ông đã bận rộn cả nửa năm, muốn phô trương có phô trương. Lão thứ sử đại nhân trên người có bệnh, mặc dù không thể tự mình tới, nhưng tâm phúc của ông ta là Biệt Giá đại nhân lại nể mặt lộ diện. Cộng thêm những văn hào, dang tăng và ẩn sĩ có danh tiếng trong ngoài triều đình kia, xem như đã đủ mặt mũi. Còn về thế lực ẩn giấu, quận chúng ta lén lút giúp đỡ cung phụng hai vị thủy thần sông nước ở nơi khác, đều tới đủ chứ?

Người đàn ông gật đầu:
- Theo lý là như vậy.

Lưu Gia Hủy nhỏ giọng hỏi:
- Vậy vị giang thần Hàn Thực đại nhân của chúng ta, lần này cuối cùng đã coi trọng ông hơn rồi đúng không? Đồng ý giúp ông một tay tranh giành vị trí thứ sử?

Hai tay người đàn ông đặt phía sau, quen đường đi vào một viện yên tĩnh tao nhã, lắc đầu thở dài nói:
- Tên tán tu (tu sĩ tự do) kia thật sự xuất hiện không đúng lúc, rút dây động rừng. Hắn muốn báo thù cho dân chúng chết oan, vì vậy đã tới nhà trọ Thu Lô các ngươi, tìm được người tu hành của phái Linh Vận kia. Sau một trận đại chiến, đã đánh cho tu sĩ phái Linh Vận bị trọng thương, liên lụy bức tường phù điêu của nhà trọ các ngươi cũng bị hủy hoại gốc rễ. Thực ra nếu sự việc chỉ dừng ở đây, ta vẫn có thể khống chế tình hình. Chẳng hạn như ta thân là quan đứng đầu một quận, có thể báo cáo lên triều đình, đổ tội danh lên đầu tên tán tu kia, kéo tu sĩ phái Linh Vận gây chuyện trước ra khỏi vụ này, dùng nó để trấn an phái Linh Vận đã ăn sâu bén rễ ở nước Hoàng Đình chúng ta. Nhưng đồng thời ta cũng sẽ âm thầm thả tán tu kia, ít nhất truy bắt vây quét trong bản quận là ngoài chặt trong lỏng, kéo dài thời gian để hắn thừa cơ cao bay xa chạy. Nếu đã là tán tu thì bốn biển là nhà, chắc không phải việc khó gì.

Nói đến đây, ông ta lộ vẻ phiền muộn:
- Nhưng chuyện này lại xảy ra trước khi cử hành đại điển tế tự sông Hàn Thực, muôn người đang quan sát. Có ai không biết lúc đầu vị giang thần này trở thành thần linh, là nhờ một vị tổ sư gia của phái Linh Vận tương trợ mới đứng vững bước chân? Phần tình nghĩa này phái Linh Vận đã cẩn thận duy trì hơn hai trăm năm, trước giờ không làm phiền giang thần bất cứ chuyện gì. Ngược lại hơn hai trăm năm qua, mỗi năm đều mang theo lễ trọng đến nhà thăm viếng, ngoại trừ một lần sơn môn gặp đại nạn thì chưa từng gián đoạn. Cho nên cô cảm thấy trong cơn sóng gió kinh động quận thành này, giang thần đại nhân sẽ nghiêng về phía ai?

Lưu Gia Hủy thấy người đàn ông vẫn dạo bước xung quanh không muốn ngồi xuống, bèn đưa tới một ly trà nóng, mỉm cười trêu chọc:
- Quận chủ đại nhân của ta, có thể ngồi xuống nói chuyện không. Ông cứ đi lòng vòng như vậy, nô gia thật sự hoa mắt chóng mặt rồi.

Sau khi người đàn ông ngồi xuống, tự giễu cười nói:
- Ba ngày trước ta biết được vị trí ẩn náu của tên tán tu kia, vốn nghĩ có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó, bất kể thế nào cứ kéo tới hết đại điển tế tự rồi tính sau, không chừng có thể giữ lại một cái mạng. Gia Hủy, cô có biết hôm nay trong miếu thủy thần, sau khi vị giang thần Hàn Thực kia hiện ra kim thân bản tôn đã nói gì với ta không?

Lưu Gia Hủy lắc đầu, cô đương nhiên không đoán được tâm tư của một vị thần chính thức. Thân là người quản lý nhà trọ Thu Lô, thực ra sư môn của cô không kém hơn phái Linh Vận bao nhiêu. Chỉ là mỗi môn phái thanh thế khá lớn trên núi đều có địa bàn cố định của mình, trong ba châu ở bắc bộ nước Hoàng Đình, phái Linh Vận là thế lực cầm đầu mười mấy môn phái tu hành lớn nhỏ.

Nhưng bất kể là môn phái của Lưu Gia Hủy, hay là tu sĩ phái Linh Vận có thể tung hoành phía bắc nước Hoàng Đình, đều rất kính sợ thủy thần sông lớn được quân vương tự tay sắc phong.

Dù sao nước Hoàng Đình không phải là vương triều lớn như Đại Ly họ Tống hay Đại Tùy họ Cao. Từ khi thành lập, nước Hoàng Đình họ Hồng đã là một trong mười hai nước lệ thuộc Đại Tùy, thần núi cao sông lớn chính thức có thể sắc phong chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nói một câu khó nghe, cho dù Đại Tùy bỏ qua hạn chế, mặc cho họ Hồng nước Hoàng Đình thoải mái ban thưởng sắc phong thần linh núi sông, nước Hoàng Đình cũng không có nội tình như vậy. Một là lãnh thổ có hạn, hai là bị những tiên gia trên núi làm “phiên trấn cát cứ” kia nắm giữ phần lớn sông núi đất lành có linh khí dồi dào. Cho nên đối với quận chủ thậm chí là thứ sử, thần sông lớn chính thức nắm giữ đường thủy một phương là nhân vật quan trọng cần phải cố gắng lấy lòng.

Người đàn ông đặt ly trà xuống, hai tay khẽ xoa huyệt thái dương:
- Giang thần Hàn Thực ở trước mặt nói với ta, một ngày trước khi ta biết nơi ẩn thân của tên tán tu kia, hắn cũng đã điều tra ra được. Mặc dù ta không muốn chấp pháp công bằng, nhưng hắn thân là giang thần Hàn Thực, phải tuân theo quy củ không thể tùy tiện can thiệp vào quan trường thế tục. Cộng thêm những năm qua ta quản lý bản địa xem như cần cù có công, lỡ đâu quận chủ đời sau là một hôn quan, gây ra rất nhiều phiền phức cần người khác dọn dẹp, sẽ gây trở ngại cho việc tĩnh tâm tu hành của hắn, vì vậy hắn sẽ không báo cáo lên triều đình.

Sắc mặt Lưu Gia Hủy hơi tái:
- Hàm ý của vị giang thần này, đó là sẽ không giúp ông trèo lên vị trí cao hơn?

Người đàn ông cười khổ nói:
- Đây còn là xét trên tiền đề tối nay ta bắt người nọ về quy án.

Lưu Gia Hủy hơi hối hận:
- Ta không nên giận cá chém thớt với ông.

Lập tức cô lại căm phẫn:
- Giang thần Hàn Thực này mấy trăm năm qua tiếng lành đồn xa, nhưng khi liên quan đến lợi ích cá nhân, còn không phải chỉ giúp thân không giúp lý? Người bị tán tu kia đả thương chi là đệ tử đời thứ ba của phái Linh Vận, lại dám ở miếu Thành Hoàng thấy sắc nảy lòng tham. Trước tiên sát hại hai vợ chồng ở ngoài thành, sau đó biết được có một đứa trẻ chạy thoát lại đuổi theo suốt đêm, trên dưới thôn trang hơn ba mươi nhân khẩu đều bị hắn giết sạch. Hành vi tàn ác này vô tình bị tên tán tu kia phát hiện, trước khi báo thù cho gia đình kia, tán tu đã rất thông minh gieo rắc tin tức khắp nơi, còn dán cáo thị trước cửa dinh quan các ngươi. Làm xong những chuyện này hắn mới tìm tới nhà trọ Thu Lô, đánh nhau với tên hung thủ kia. Trong ngoài quận thành đều là tai mắt của giang thần, há có thể không biết chút nào?

Người đàn ông lại không uất ức căm phẫn như phu nhân, chỉ nhẹ giọng cảm khái:
- Thiên lý, quốc pháp, nhân tình, thứ mà người tu hành theo đuổi là đại đạo trời đất, quốc pháp nhân tình thì thế nào, đặt trước mặt luyện khí sĩ thì có là gì? Nằm trong tay quan viên tứ phẩm như ta thì vô dụng, đối với vị giang thần Hàn Thực này thì quốc pháp không phải hoàn toàn vô dụng, ở trong tay lão thứ sử thì có một chút tác dụng, chỉ có đến trong tay hoàng đế bệ hạ mới có nhiều tác dụng.

Lưu Gia Hủy nhỏ giọng nói:
- Nếu như chức quận chủ của ông nằm ở vương triều Đại Ly thì sao?

Ánh mắt người đàn ông nghiêm nghị, vỗ mạnh vào tay ghế dựa:
- Lưu Gia Hủy, không được nói bậy! Đại Ly quốc thế có mạnh thì cũng xuất thân từ mọi rợ, nếu có một ngày họ Tống Đại Ly thật sự thống nhất phương bắc, đó nhất định là ngày mà văn hóa chính thống của phía bắc Đông Bảo Bình châu bị đoạn tuyệt!

Lưu Gia Hủy thở phì phì nói:
- Nếu ông thật sự chính trực kiên trung, sao không dứt khoát làm trái ý nguyện của giang thần, thề bảo vệ tên tán tu kia đến cùng? Ta cũng không tin vị giang thần được xưng thủ đoạn thông thiên này có thể che trời ở phía bắc nước Hoàng Đình. Nếu thật sự không được, cùng lắm là ta mang thế lực sư môn ra, tranh đấu sòng phẳng với đám cường hào phái Linh Vận này!

Người đàn ông đưa tay chỉ vào cô, vừa bực vừa buồn cười nói:
- Bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngây thơ nực cười như vậy. Cô cho rằng hoàng đế Đại Ly có thanh thế như hôm nay là một đường suôn sẻ sao? Đất đai một quận chúng ta còn như vậy, thử nghĩ với lãnh thổ rộng lớn của vương triều Đại Ly, sẽ cân nhắc thiệt hơn như thế nào? Thân là vua của một nước, sự xấu xa và ẩn nhẫn trong đó, cô và ta tuyệt đối không thể tưởng tượng được.

Lưu Gia Hủy buồn bực không lên tiếng.

Người đàn ông uống một ngụm nước trà, dựa lưng vào ghế, lộ vẻ mỏi mệt, kéo kéo cổ áo, lẩm bẩm nói: 
- Ta là môn sinh Nho gia, cho nên tu thân tề gia tất nhiên sẽ cố gắng tuân thủ quy củ. Nhưng ta còn là quan viên nước Hoàng Đình, trong địa bàn có trăm vạn lê dân, phải giúp bọn họ có cuộc sống thái bình cơm no áo ấm, cho nên ta sẽ không làm quan làm người theo nhân nghĩa đạo đức trong mọi chuyện. Bởi vì ta phải cúi đầu khom lưng, mượn người và pháp bảo của thế lực tiên gia chống lại các loại thiên tai. Phải đến nhà tặng quà, khẩn cầu những thần sông núi mắt cao hơn đầu kia cố gắng giữ lại khí vận trong quận nhiều một chút. Dân chúng bần hàn dưới núi hay thân hào đại tộc cũng vậy, một khi chịu thiệt, bị đám tiên sư khi dễ, ta chỉ có thể tu bổ, tháo tường đông sửa tường tây, cố gắng trấn an mà thôi.

Ông ta nhắm mắt lại:
- Nếu không phải ruồi nhặng bu quanh như vậy, ta đã sớm từ quan hoặc vứt bỏ mũ quan rồi. Khi tên tán tu kia dán phần cáo thị đầu tiên, sẽ bị một quận chủ đại nhân liên lạc với giang thần mang theo binh mã và tu sĩ bắt lại. Nếu không phải như vậy, sau khi tên tán tu kia chết sẽ không có cả một khối mộ bia. Đương nhiên người đã chết rồi, có mộ bia hay không, có người nhớ việc thiện của hắn khi còn sống hay không, có gì khác biệt đâu?

Vị quận chủ đại nhân này đứng lên, đi đến cửa sổ, giọng nói trầm thấp:
- Nước Hoàng Đình năm Gia Lộ thứ hai, cũng là mười năm trước, ba châu bao gồm cả Hạ châu, vào giờ tý ban đêm liên tục rung chuyển. Trong đó Hạ châu là nghiêm trọng nhất, nhà lá tường thành miếu thờ đều đổ, chết hơn sáu vạn người. Sau lần đó một tháng, cứ vài ngày lại rung chuyển một lần. Cho đến cuối năm, tất cả sông lớn bắc bộ kể cả sông Hàn Thực đều cuộn trào, chỉ riêng quận ta đã chết đuối gần trăm người. Năm Gia Lộ thứ tư, Mậu châu phía nam lại có hiện tượng kỳ lạ núi lớn di chuyển. Năm Gia Lộ thứ tám, Hành châu ở tây nam kênh rạch chằng chịt, thuyền đậu vô số, vào đêm trung thu bỗng nhiên nổi lửa, thế lửa kéo dài hơn ngàn chiếc thuyền, hơn vạn người hài cốt đều biến thành tro tàn.

Sắc mặt ông ta đau thương, môi khẽ mấp máy:
- Những thiên tai này thật sự là thiên tai sao? Dân chúng không biết chân tướng nhưng ta thì biết. Ta thậm chí còn biết, trước khi tên tán tu kia bị bắt giết, nhất định sẽ mắng ta là chó săn của phái Linh Vận và giang thần Hàn Thực, còn căm hận ta hơn bọn họ.

Lưu Gia Hủy muốn nói lại thôi.

Sắc mặt người đàn ông dần dần bình thường lại:
- Ta có thể xác định, sau khi tên tán tu kia chết, trong quận thành sẽ nhanh chóng có mấy nhà hào phiệt cố ý gieo rắc tin đồn. Nói là ta muốn nịnh bợ phái Linh Vận, cho nên vất vả tìm được chỗ ẩn thân của tên tu sĩ kia, vây quét đánh chết hắn.

Lưu Gia Hủy thở dài:
- Có lẽ là vậy.

Người đàn ông cười nói:
- Ta nói những chuyện này, không phải nói cho cô nghe, mà là nói cho chính ta nghe...

Truyện Kiếm Lai được dịch tại Tàng Thư Viện.

Trong giếng nước cổ ở nhà trọ Thu Lô, mặc dù không ngừng có sương mù màu trắng lượn lờ dâng lên, sau đó tản mạn chung quanh, nhưng thực ra mực nước rất thấp, trong tường trải đầy rêu xanh. Đột nhiên mực nước dâng lên rào rào ngang với cả miệng giếng, một gã đàn ông cao lớn mặc giáp trụ, tay cầm kích ngắn bước ra. Hai bên quai hàm người này mọc hai chòm râu dài, ngoại trừ thứ này thì không có gì khác với người thường.

Hắn nhìn quanh, không quan tâm đến thiếu niên đang tĩnh tọa thổ nạp trong đình nghỉ mát, thân hình nhô lên, trong nháy mắt rơi vào viện mà quận chủ đại nhân đang trú ngụ, cao giọng nói:
- Ngụy quận chủ, chiếc đầu của tên tán tu kia đã bị ta tự tay chém đứt, khi đó còn có rất nhiều người đứng xem. Đáng hận là tên kia khi còn sống không biết tốt xấu, mắng Ngụy quận chủ như tát nước, nói những lời rất khó nghe, rất nhiều chuyện riêng tư không thể tiết lộ của Ngụy quận chủ đều bị hắn vạch trần. Hơn nữa hắn còn dám bịa đặt gièm pha đại nhân nhà ta! Ta thật sự giận không kìm được, vốn định cho hắn một cái chết sảng khoái, lại bất bình thay Ngụy quận chủ, cho nên trước tiên đâm hắn mấy lỗ rồi mới chém đầu. Sau khi trở về ta sẽ bẩm rõ chuyện này với đại nhân. Yên tâm, sẽ không để mấy lời thối tha của tên kia phá hư tình nghĩa giữa ngài và đại nhân nhà ta.

Vị thuộc hạ của giang thần Hàn Thực này nói xong liền rời đi, không hề dài dòng.

Lưu Gia Hủy ngơ ngác đứng ở cửa viện.

Theo như cách nói của quận chủ, với phong cách hành sự và tính tình khí phách của tên tán tu kia, trước khi chết mắng đối phương một câu “chó săn” là rất bình thường. Nhưng ở trước mặt phái Linh Vận và đông đảo thế lực bản quận, hắn lại lảm nhảm vạch trần khuyết điểm như vậy rất không hợp tình hợp lý. Bởi vì bọn họ từng lén tiếp xúc với nhau, trong lòng hiểu rõ tâm tư của đối phương. Nếu nói người đàn ông kia thân là quận chủ, phản bội bán rẻ tu sĩ là rất lạ lùng, vậy thì di ngôn thừa thãi của tên tán tu lúc lâm chung cũng rất không bình thường.

- Trước đó ta vẫn xem thường hắn.
Ngụy quận chủ đứng ở cửa sổ hiểu được nội tình nhanh hơn Lưu Gia Hủy, nhẹ giọng nói:
- Dưới núi có khí khái hào hiệp. 

 Trong mắt dân chúng Đại Ly, tất cả thần núi sông chính thức được triều đình sắc phong, cũng chỉ là một pho tượng đất kim thân và một ngôi miếu thờ mà thôi, cho dù là Ngũ Nhạc đại thần cũng không ngoại lệ.

Nhưng nếu ở những nơi khác thuộc Đông Bảo Bình châu bên ngoài Đại Ly, đừng nói là thần sông lớn chính thức như sông Thiết Phù, sông Xung Đạm, ngay cả thần linh nhỏ nhoi như hà bà sông Long Tu, chỉ cần có quan hệ tốt với quan phủ bản địa, cộng thêm phụ cận không có tiên phủ môn phái cường thế, đều có thể quang minh chính đại xây dựng phủ đệ sông núi. Mà quy mô của phủ đệ không khác gì công khanh vàng tím của triều đình thế tục, thậm chí còn lớn hơn.

Giang thần Hàn Thực là một trong số thần linh có thể đếm được trên đầu ngón tay của nước Hoàng Đình, tại một đoạn sông Hàn Thực trong phạm vi trăm dặm không có thành trấn, hao tốn nhiều năm xây dựng nên một phủ đệ hào hoa có treo tấm biển “Đại Thủy”, diện tích ngàn mẫu. Có điều lại tuyên bố với bên ngoài, chủ nhân nơi này là đời sau của họ Sở có công dựng nước Hoàng Đình, vì biết cách làm giàu nên mới có gia nghiệp lớn như vậy.

Tối nay phủ đệ này đèn đuốc huy hoàng, oanh ca yến hót, ăn uống linh đình.

Hai bên tường phủ đệ treo từng ngọn đèn chong, ngay cả trên núi thì vật này cũng là bảo bối quý hiếm. Quý không nằm ở tạo hình tinh xảo, mà là một giọt long diên hương. Đèn chong phần nhiều dùng ở những nơi như mật thất lăng mộ của đế vương, chỉ cần một cây nến bình thường, sau đó nhỏ lên tim đèn một giọt dầu lấy từ cá voi dưới biển sâu. Nếu phẩm chất đủ tốt thì đèn có thể trăm năm không tắt, hơn nữa mùi thơm trường tồn, có thể ngưng thần, không thua gì gỗ đàn hương thượng phẩm.

Có một gã đàn ông mặc áo bào xanh ngồi ở ghế chủ nhân trên cao, tay cầm ly rượu bạch ngọc khẽ lắc lư. Rượu có màu vàng ánh, hơn nữa còn sền sệt thơm lừng.

Áo bào nơi ngực hắn thêu một huy hiệu hình tròn, đó là một con rồng lượn màu vàng ánh.

Trong phòng có hai mươi mấy vị khách từ xa tìm đến, đều là người tu hành thân phận không tầm thường, nhưng khi đối diện với gã đàn ông mặc áo bào xanh này vẫn tỏ ra khiêm nhường lễ độ. Hơn nữa không chỉ đơn giản là khách kính trọng chủ nhân, trong ánh mắt và sắc mặt của bọn họ thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ sợ sệt.

---------

Tại nhà trọ Thu Lô.

Thôi Đông Sơn rời đi đã lâu. Mượn ánh đèn sáng sủa, Trần Bình An đã khắc xong cây trâm bạch ngọc thứ nhất, ngẩng đầu nhìn về Lý Hòe nằm ở đối diện:
- Ngươi thích khắc hai chữ “Lý Hòe” hay là “Hòe Ấm”?

Lý Hòe tâm sự trùng trùng, nghe vậy liền cười nói:
- Tùy ngươi, sao cũng được.

Trần Bình An cầm lấy cây trâm ngọc đen kia:
- Vậy dùng cây này nhé? Màu sắc cũng khá hợp với “Hòe Ấm” (bóng mát cây hòe).

Lý Hòe gật đầu, sau đó lấy can đảm hỏi: 
- Trần Bình An, ngươi có vì tức giận mà một quyền đánh chết Lâm Thủ Nhất không? Ta cảm thấy Lâm Thủ Nhất mặc dù đã thành luyện khí sĩ gì đó, nhưng hắn và ngươi đánh nhau có lẽ chỉ cần một hai quyền mà thôi. Thực ra tính tình của tên Lâm Thủ Nhất này hơi kém một chút, không thích nói chuyện, khôn khéo hơn chúng ta nhiều, nhưng cũng không có lòng dạ xấu xa gì...

Trần Bình An dở khóc dở cười:
- Nghĩ gì thế, sao ta lại đánh nhau với Lâm Thủ Nhất.

Lý Hòe rụt rè nói thêm một câu:
- Lỡ may Lâm Thủ Nhất chủ động tìm ngươi đánh nhau, Trần Bình An, đến lúc đó ngươi giáo huấn hắn một chút là được rồi, nhớ đừng ra tay quá nặng. Lâm Thủ Nhất là con nhà giàu có, không phải da thô thịt dày như ta, bị Lý Bảo Bình đánh mấy cái vẫn không sao. Ta cảm thấy hắn không chịu đòn nổi.

Trần Bình An không biết phải giải thích chuyện liên quan đến lòng người như thế nào, đành nói:
- Ta sẽ chú ý.

Lần này Lý Hòe đã hoàn toàn yên tâm, lập tức tươi cười, đứng dậy chạy đến chỗ hòm sách nhỏ, lấy tượng gỗ sơn màu và nén bạc kia ra. Sau đó hắn ngồi trở về bên cạnh bàn, để tượng gỗ đạp lên trên nén bạc, thuận miệng hỏi:
- Lúc trước Lâm Thủ Nhất nói với ta, châu quận thành lớn trên đời đều sẽ xây dựng lầu Thành Hoàng dựa theo lễ chế mà Nho giáo lập ra cho vương triều, huyện thành thì có miếu Thành Hoàng. Những quan phụ mẫu như quận chủ, huyện lệnh sẽ trông coi dương gian, còn Thành Hoàng gia sẽ giữ trị an âm phủ, tuần tra địa bàn, phòng ngừa ma quỷ tà ác quấy phá. Trần Bình An, miếu Thành Hoàng mà chúng ta vừa đến quy mô lớn như vậy, còn được xây dựng trong quận thành, tại sao vẫn gọi là miếu? Không phải nên gọi là lầu Thành Hoàng sao? Hơn nữa ban ngày chúng ta đi dạo ở miếu Thành Hoàng lâu như vậy, có phải đã gặp Thành Hoàng gia rồi, chỉ là chúng ta không nhận ra được mà thôi?

Trần Bình An ngẫm nghĩ:
- Những chuyện này ngươi phải đi hỏi Thôi Đông Sơn kia.

Lý Hòe lắc đầu:
- Ta không thích tên kia, thần thần bí bí, kỳ kỳ quái quái.

---------

Trong một gian phòng khác, hai cô nương một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau cách một ngọn đèn dầu, một người lau sáo trúc còn một người khoanh hai tay trước ngực, nhìn chòng chọc vào nhau.

Lý Bảo Bình nói:
- Tạ Tạ, buổi tối ngươi thường ngáy, tiếng như sấm vậy. Ta ngủ trong lều vải của mình, cách xa ngươi như vậy mà vẫn có thể nghe được.

Tạ Tạ ngẩng đầu lên, mỉm cười nói:
- Xin lỗi, ta ngủ không hề ngáy.

Lý Bảo Bình nhướng mày:
- Làm sao ngươi biết mình ngủ không ngáy?

Tạ Tạ dùng ngón tay vuốt nhẹ sáo trúc, cố ý bắt chước động tác nhướng mày của Lý Bảo Bình:
- Bởi vì ta là luyện khí sĩ, là thần tiên trên núi trong mắt các ngươi.

Lý Bảo Bình hất cằm lên, hỏi:
- Vậy ngươi có hòm sách nhỏ không?

Tạ Tạ không còn lời để nói.

Tiểu cô nương đại thắng một trận, từ trong hòm lấy ra một quyển sách. Đó là quyển du ký núi sông mà cô thích nhất, viết về núi sông đặc sắc, sơn tinh quỷ quái, học trò hồ ly... bắt đầu khêu đèn đọc đêm.

Tiểu cô nương xem đến chuyên chú mê mẩn, lúc thì nhíu mày, lúc thì bừng tỉnh, lúc thì nhảy nhót, lúc thì ngẩn ngơ.

Tạ Tạ nhìn thấy tất cả, bất giác vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ven rìa hai má.

---------

Lâm Thủ Nhất nhắm mắt ngồi trong đình nhỏ, tĩnh tâm ngưng thần, hô hấp thổ nạp, cẩn thận cảm thụ “dòng nước”giữa trời đất. Sóng lớn đãi cát, chắt lọc tinh túy, loại trừ cặn bã, hấp thu những tinh hoa giống như theo nước trôi nổi quanh giếng vào trong khiếu huyệt của mình.

Cho dù chỗ giếng nước cổ truyền đến động tĩnh không nhỏ, thiếu niên vẫn thờ ơ. May mà yêu quái từ trong giếng chui ra không phải nhằm vào hắn, hai bên không can thiệp vào chuyện của nhau.

Trên núi Kỳ Đôn, hắn vừa nhìn đã chọn “Vân Thượng Lang Lang Thư”, đó là một bộ bí điển Đạo gia tu hành ngũ lôi chính pháp, liên quan đến tu hành cụ thể của năm cảnh giới thấp. Mặc dù chỉ có một số nội sung sơ lược, nhưng rơi vào tay Lâm Thủ Nhất giỏi về suy diễn lại có hiệu quả rất tốt.

Rất nhanh mấy kinh huyệt trong cơ thể hắn xuất hiện cảm giác căng phồng, nhưng hắn vẫn không muốn dừng tay. Trên đường trèo đèo lội suối, hắn chưa từng cảm nhận được khí tức trong trẻo dày đặc như vậy, cho nên không muốn bỏ lỡ. Nửa canh giờ qua đi, sắc mặt của hắn đã đỏ bừng, giống như phàm phu tục tử đang đói bụng gặp được thịt cá, không biết kiềm chế một hơi ăn đến no căng.

Thình lình có người vỗ vào vai Lâm Thủ Nhất, khiến hắn nấc một cái, thuận thế phun ra một ngụm khí đục. Thật sự là khí đục đúng như ý nghĩa, ô uế nồng nặc. Vị khách không mời mà đến kia vội vàng phất tay áo rộng trắng như tuyết, xua tan luồng khí đục tích góp khi trưởng thành này, oán giận nói:
- Thằng nhóc ngươi thật là lớn gan, không sợ khiến cho mình no chết à?

Lâm Thủ Nhất ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi:
- Luyện khí sĩ thu nạp linh khí ẩn giấu giữa trời đất, không phải càng nhiều càng tốt sao?

Thôi Đông Sơn tức giận nói:
- Giống như Tạ Tạ đã nói, một ly rượu làm sao chứa được ngàn cân rượu. Càng nhiều càng tốt? Theo như cách nói của ngươi, đám người lập giáo xưng tổ kia đã sớm nuốt hết linh khí của mấy thế giới rồi, nào còn cơ hội cho luyện khí sĩ khác? Đương nhiên là phải tiến dần từng bước, khai quật được bao nhiêu động phủ thì thu nạp bấy nhiêu linh khí.

Lâm Thủ Nhất nghĩ lại mà sợ, đưa tay lau mồ hôi trán.

Thôi Đông Sơn ngồi xếp bằng, nhìn về giếng nước cổ linh khí bốc lên. Chỉ có luyện khí sĩ tiến dần từng bước hoặc tông sư võ đạo, mới có thể nhìn thấy hình ảnh tiên khí lượn lờ này. Còn đối với dân chúng quê mùa, cho dù đưa đầu vào trong giếng nước, cũng chỉ cảm thấy mát mẻ hơn nơi khác một chút mà thôi.

Hắn quay đầu cười nói:
- Ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi cho ta mượn một lá bùa được không? Là mượn, sau này ta sẽ trả.

Lâm Thủ Nhất hơi do dự.

Thôi Đông Sơn nhếch khóe miệng:
- Yên tâm, không phải là bốn lá quý báu nhất, chỉ là một lá bùa bột vàng rất tốt nhưng không phải là tốt nhất.

Lâm Thủ Nhất gật đầu nói:
- Được.

Thôi Đông Sơn búng tay một cái, một lá bùa màu vàng từ trong người Lâm Thủ Nhất trượt ra, rơi vào lòng bàn tay của hắn. Hắn cúi đầu nhìn kỹ, trong mắt lộ vẻ tán thưởng.

Lá bùa là một trong số gốc rễ của phái bùa chú Đạo gia. Lá bùa bình thường trên thế gian là dùng giấy vàng, cao hơn một bậc là dùng giấy vàng cứng được gọi là “Hoàng Tỳ”, thường được Đạo môn trong thiên hạ sử dụng. Trong đó còn có một vài trường hợp đặc biệt, chẳng hạn như lá bùa màu xanh được ca tụng là “mưa qua trời trong”, cùng với một số lá bùa màu sắc rực rỡ. Phần nhiều là thiên tử dùng để làm chỉ dụ, hoặc phong thưởng cho văn võ đại thần vào dịp lễ hội, còn gia đình phú quý bình thường thì có tiền cũng không mua được.

Nhưng lá bùa chưa chắc bắt buộc phải là giấy vàng. Chân nhân Đạo giáo và lục địa thần tiên không cần giấy thực chất, vẫn có thể hư không vẽ nên một lá bùa. Binh gia cũng có bùa chữ Sát, chữ Trấn. Nho gia cũng có kinh thư, phức tạp hơn so với Binh gia, hơn nữa kiểu chữ phần lớn là lối chữ khải, trong đó lại phân biệt theo kiểu chữ của bảy tám vị tông sư thư pháp khác nhau, có rất nhiều loại như “Bát Chính”, “Chính Cửu”. Phật gia sở trường kết ấn, mặc dù cũng có bùa chú nhưng khá hiếm thấy.

Lâm Thủ Nhất tò mò hỏi:
- Đây là pháp thuật thần thông gì?

Thôi Đông Sơn cẩn thận bỏ lá bùa bột vàng kia vào trong tay áo, thuận miệng nói:
- Chờ ngươi đến năm cảnh giới trung thì sẽ biết, đến lúc đó luyện khí sĩ có thể ngưng tụ tâm ý thành dây lòng. Đạo hạnh cao thấp, tu vi sâu cạn sẽ quyết định số lượng và độ lớn của dây lòng. Cái gọi là cách không lấy vật chính là như vậy.

Hôm nay Lâm Thủ Nhất đã là luyện khí sĩ cảnh giới thứ ba đỉnh cao, trong mấy tháng tiến bộ thần tốc như vậy có thể nói là một bước lên trời.

Tất cả những thứ này là nhờ thiếu niên vốn là nhân tài tu đạo trời sinh, cũng nhờ một bầu rượu kia của A Lương.

Người có tiền thích mua rắn lớn từ tiều phu rừng núi, mổ mật bỏ vào rượu, dược hiệu kinh người.

Như vậy dùng yêu đan của một vị đại yêu cảnh giới Phi Thăng ngâm vào rượu thuốc, có thể tưởng tượng được huyền cơ ẩn chứa trong đó như thế nào.

Thôi Đông Sơn đứng lên, cười híp mắt nói:
- A Lương là người dẫn đường giúp ngươi lên núi tu đạo, phải quý trọng phần cơ duyên này. Nếu như ngươi không quý trọng, ta sẽ...

Lâm Thủ Nhất dứt khoát hỏi:
- Sẽ thế nào?

Thôi Đông Sơn đổi cách nói khác, cười bảo: 
- Sẽ không vui.

Hắn vốn định nói là “sẽ làm thịt ngươi”.

Sau khi cảm giác căng phồng dần dần rút lui, Lâm Thủ Nhất lại bắt đầu nhắm mắt ngưng thần, dùng thân thể này của mình chứa gió giữ nước, xây dựng cầu trường sinh thuộc về mình.

Thôi Đông Sơn nhún mũi chân nhảy ra khỏi đình nghỉ mát, đi về phía giếng nước cổ kia, hai ngón tay kẹp lá bùa bột vàng.

Lâm Thủ Nhất thấp giọng hô:
- Thôi Đông Sơn, ngươi muốn làm gì?

Vẻ mặt Thôi Đông Sơn tươi cười hứng thú, đi đến chỗ miệng giếng. Hắn nhìn về Lâm Thủ Nhất trong đình, hai ngón tay giơ lên cao, khẽ lắc lư lá bùa giữa ngón tay. Sau đó lui về phía sau, cả người trượt vào trong giếng, đồng thời mặc niệm: “Tránh nước.” 

Quay lại truyện Kiếm Lai [Dịch]
BÌNH LUẬN

Tiên Nhân [Chủ nhà]

Trả lời

2024-09-07 02:13:19

Tổng hợp các thanh phi kiếm đã từng xuất hiện của kiếm tu trong Kiếm Lai có thể còn thiếu sót thông tin và không phải bảng xếp hạng. - **Trảm Tiên**: Đây là bản mệnh phi kiếm của Ninh Diêu. Ninh Diêu cùng lúc dưỡng hai thanh kiếm là Trảm Tiên và Thiên Chân. Trảm Tiên được dùng để hỏi kiếm Thiên Chân, một trong bốn thanh tiên kiếm, đủ thấy phi kiếm này cường đại như thế nào. - **Trong Lồng Tước**: Đây là bản mệnh phi kiếm của Trần Bình An. Thanh phi kiếm này có được thần thông là tạo ra một tòa tiểu thiên địa. Phi kiếm "Trong Lồng Tước" không phải là vật chết trong sơn thủy trận pháp. Cùng với đó, Thánh Nhân trấn thủ thư viện, đạo quán, chùa miếu hoặc chiến trường di chỉ, lại khác biệt. Người sau trấn thủ sơn hà bản đồ, hầu như là cố định, nhưng Trần Bình An nhờ vào "Trong Lồng Tước" lại có thể di chuyển đến mọi nơi trong thiên địa. - **Trăng Trong Giếng**: Đây cũng là bản mệnh phi kiếm của Trần Bình An. Thanh phi kiếm này có được hai loại thần thông. Một là phi kiếm có thể hóa vạn kiếm thành người và vật trong cảnh tượng. Loại thần thông thứ hai là phi kiếm có khả năng sinh ra số lượng rất nhiều, có thể phỏng tạo ra một khoảng thời gian nhỏ. Một cái Trăng Trong Giếng, số lượng phi kiếm nhiều ít, cùng cảnh giới cao thấp có mối liên hệ trực tiếp. Ngoài ra, cũng có thể nhờ vào ăn kim tinh tiền đồng để tăng số lượng phi kiếm. Lý Hi Thánh từng nói: "Trong Lồng Tước bao dung thiên địa thập phương, Trăng Trong Giếng thành tựu thời gian sông dài, tập một ngàn tiểu thiên thế giới." - **Lục Bình (Thanh Bình)**: Đây là bản mệnh phi kiếm của Trần Bình An. Thanh phi kiếm này từng được sử dụng để chém chết 14 cảnh thuần túy kiếm tu của Hoàng Trấn. Mặc dù mượn nhờ Thượng Du và Hạ Du của Bạch Cảnh để mở đường và chặn đường, nhưng uy lực chém chết 14 cảnh chắc chắn không yếu. Thần thông của phi kiếm vẫn chưa được tác giả đề cập rõ. - **Bắc Đẩu**: Đây từng là bản mệnh phi kiếm của Lục Chi và sau đó được chuyển tặng cho Trần Bình An. Phi kiếm này chỉ có một loại thần thông "Bắc Đẩu chú chết," nghĩa là khi thấy kiếm này tế ra là nhận cái chết. Trần Bình An đã dùng kiếm này chém mất binh gia đầu tổ chân thân dương thần. - **Tiểu Phong Đô (Mùng Một)**: Thanh phi kiếm này do Văn Thánh lấy từ chỗ Tuệ Sơn đại thần rồi đưa lại cho Trần Bình An. Phi kiếm này hiện chưa có thần thông, nhưng lại là vật cần thiết để giúp tạo ra một cái nhỏ phong đô (Phong Đô là khu vực quản lý quỷ vật âm đức). Sau đó, được Trần đặt tên là Mùng Một. - **Mười Lăm**: Thanh phi kiếm này là của Thanh Đồng Tiên Quân trao cho Trần Bình An khi đổi lấy cây châm. Kiếm hiện tại chưa có thần thông, nhưng bản thân phi kiếm lại là một kiện phương thốn vật. Lý do kiếm này nhanh chóng chấp nhận Trần Bình An là vì có cùng một ý nghĩ "Nhanh." Điều này tương thông với Thập Ngũ kiếm ý, là tự nhiên tương thông. Thập Ngũ thanh phi kiếm này chính là nhanh, nhanh đến mức mà tất cả đối thủ không kịp trở tay, chiếm lấy tiên cơ. Tiên cơ vô địch giúp có thêm thời gian để cập nhật năm thanh mở đầu, bảy thanh.