Logo
Trang chủ

Chương 561: Cởi quần ngươi ra

Hôm qua cô ta quá bận, bận bịu suốt đêm mới xong xuôi, sau đó cô ta về phòng đi ngủ, không ngờ trong lúc ngủ dường như nghe thấy có tiếng trẻ con khóc. Ban đầu cô ta cũng không để ý, tưởng là con nhà ai gần đó đang khóc, sau lại cảm thấy không đúng, bởi vì tiếng khóc từ bốn phương tám hướng truyền tới, hơn nữa càng lúc càng gần!
Sau đó cô ta bừng tỉnh, vừa mở mắt đã thấy trên tủ quần áo xuất hiện một gương mặt đứa trẻ đang khóc, huyết lệ và và làn da tái nhợt làm cô ta sợ tới mức thét chói tai, hoảng loạn tông cửa xông ra. Không ngờ trong phòng khách lại càng kinh khủng, trên màn hình TV, trên tường, thậm chí trên sàn nhà cũng toàn là mấy gương mặt đó. Cô ta thất hồn lạc phách chạy ra khỏi cửa, một hơi chạy đến cục cảnh sát, lúc này mới có một màn tôi gặp lúc trước.
Tôi nghe xong chau mày, nhìn sắc trời bên ngoài, hiện giờ mới sẩm tối, vì trời mưa nên không có ánh mặt trời, những thứ tà vật bình thường cũng không dám xuất hiện, có thể thấy thứ đang quấy phá không hề đơn giản. Ăn cơm chiều xong, tôi bảo Vương Bình về phòng nghỉ ngơi. Cô ta có chút sợ hãi nắm lấy tay áo tôi, lo lắng hỏi: “Những gương mặt đó sẽ lại đến, đúng không?” Tôi gật đầu, nói rằng thứ này phải tới tôi mới có thể nghĩ ra cách đối phó, tôi đang muốn nó tới.
Vương Bình tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn nghe lời tôi về phòng. Tôi dán mấy lá linh phù trừ tà hạ đẳng trong phòng cô ta, mấy lá phù này uy lực không lớn, nhưng có thể bảo đảm an toàn cho cô ta, cũng sẽ không khiến âm linh cảm thấy sợ hãi, dùng chúng là thích hợp nhất. Bố trí xong tôi trốn vào tủ quần áo, để lại một khe hở nhỏ. Quần áo của cô ta phần lớn đều ở trong phòng khách, nơi này chỉ có vài bộ quần áo thường dùng, tôi trốn bên trong vẫn rất rộng.
Vương Bình có lẽ là quá mệt mỏi, nằm trên giường vài phút đã thở đều đều, còn phát ra tiếng ngáy nhỏ nhỏ. Tôi nắm lấy Thiên Lang Tiên, ở trong tủ nhắm mắt nghỉ ngơi, tinh thần vẫn tập trung cao độ, vẫn luôn chú ý động tĩnh chung quanh! Thời gian chờ đợi vẫn luôn rất dài, tôi không ngừng nhìn đồng hồ, nhìn kim đồng hồ xẹt qua xẹt lại, trong lòng có chút nóng nảy. 12 giờ… 1 giờ... Nhưng thứ đó vẫn chưa xuất hiện.
Tôi cảm thấy đêm nay hẳn là nó sẽ không tới, tinh thần buông lỏng, cơn buồn ngủ lập tức dâng lên, trong nháy mắt tôi đã chìm vào mơ màng. Đúng lúc này một tiếng nữ nhân thét chói tai làm tôi giật mình tỉnh dậy, nắm lấy Thiên Lang Tiên phi thân lao ra khỏi tủ! Khi tôi và Vương Bình bốn mắt nhìn nhau tôi mới phát hiện cô ta đang hoảng sợ nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi ý thức được có chuyện không ổn, đột nhiên bước lên phía trước một bước, nhanh chóng xoay người, sau đó Thiên Lang Tiên vung ra. Tiếng khóc thê lương trong nháy mắt vang lên trong phòng, tôi ngẩng đầu lên, trên trần nhà, trên ngăn tủ đều là gương mặt đang khóc lóc như lời Vương Bình từng nói. Đó là gương mặt của trẻ nhỏ, không rõ nam nữ, vẻ mặt dữ tợn và bộ dáng gân cổ lên khóc thét vốn dĩ hẳn là sẽ làm người ta đau lòng, chỉ là làn da tái nhợt và huyết lệ ào ạt chảy ra lại khiến tôi da đầu tê dại.
Lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi, tinh thần căng như dây đàn. m linh chia làm vài loại, có âm linh dễ siêu độ, mà có âm linh một khi quấn lên người thì sẽ không chết không ngừng. Đặc biệt là trẻ con, âm linh trẻ nhỏ một khi trở thành ác linh sẽ vô cùng khó đối phó. Tôi vung Thiên Lang Tiên hung hăng đánh vào một khuôn mặt trong số đó, gương mặt phát ra tiếng kêu bén nhọn, sau đó tựa như một tấm gương vỡ vụn, lộ ra bên trong là não và huyết nhục mơ hồ.
Tôi nhịn lại cảm giác buồn nôn, dùng cách tương tự đối phó với mấy gương mặt khác, nhưng mấy thứ này tựa như có thể sinh ra một cách vô hạn. Qua một hồi, tôi mệt đến thở không ra hơi, linh lực của Thiên Lang Tiên cũng đã tiêu hao không còn mấy, nhưng đám khuôn mặt đó đang bò lên đủ các góc trong phòng, hơn nữa còn đang tới gần trung tâm. Vương Bình cả người chui trong chăn, thét lên chói tai, sắp lâm vào điên cuồng.
Tôi không rảnh đi an ủi cô ta, nhìn thấy vòng vây ngày càng nhỏ, tôi thu hồi Thiên Lang Tiên, lấy một nắm muối vung ra bốn phía! Mấy gương mặt quỷ đó chạm phải muối liền phát ra tiếng tí tách, giống như bị nướng trên lửa vậy. Không biết có phải do tâm lý hay không, tôi còn ngửi thấy mùi thịt bị đốt cháy. Những gương mặt quỷ đó rất có linh tính, bị tôi đả thương thì lập tức rụt trở về, tụ lại ở trần nhà, ngăn tủ, như hổ rình mồi chờ đợi cơ hội.
“A!” Tôi vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, một tiếng trẻ con thét lên từ trên lầu truyền đến. “Con mẹ nó.” Tôi thấp giọng mắng một câu, con trai của Vương Bình còn ở trên lầu. Tôi suy nghĩ trong giây lát, ngay sau đó móc ra Đào Hồn Hoa che chở cho Vương Bình, sau đó ném một ít muối vào cánh cửa bên cạnh, quả nhiên lại có tiếng kêu và tiếng thịt nướng tí tách. Thừa dịp mấy gương mặt quỷ biến mất, tôi mở cửa phòng kéo Vương Bình chạy lên lầu.
Cảnh tượng bên ngoài làm tôi hít một ngụm khí lạnh: Mấy gương mặt đó tập trung chi chít, vừa thấy tôi thì bắt đầu gân cổ lên gào. Đối mặt với mấy trăm gương mặt trẻ nhỏ chảy huyết lệ, đầu óc tôi như nổ tung, sửng sốt mất vài giây. Cứ như vậy một hồi, mấy gương mặt quỷ trên sàn nhà đã bò lên ống quần tôi, vừa khóc vừa cắn xé bắp đùi tôi. Đau đớn kịch liệt làm thần trí tôi trở lại, tôi dùng cách cũ vẩy muối xua đuổi chúng, mặc kệ chân đang đổ máu mà ra sức chạy lên lầu. Trong tiếng khóc của mấy trăm đứa trẻ, có một tiếng khóc là của con trai Vương Bình.
Ban đầu đứa bé kêu khóc kịch liệt, nhưng trong khi tôi bị đám mặt quỷ dây dưa, thanh âm của đứa bé tựa hồ đã biến mất… Tôi hoảng hốt chạy lên lầu, đẩy cửa mới phát hiện cửa đã bị khóa trái, tôi lui ra phía sau vài bước, hung hăng tung một cước trực tiếp đá văng cửa phòng. Tôi vội vàng chạy vào, lại phát hiện đứa trẻ đang ngồi trên giường, vẻ mặt buồn ngủ nhìn tôi, tựa như không biết gì về chuyện vừa rồi. “Vừa rồi cháu không phải đã khóc sao?” Tôi kinh ngạc hỏi, bởi vì trên mặt nó sạch sẽ không có một chút nước mắt nào.
Nó lắc đầu, ôm chặt con hổ bông, vẻ mặt rất phòng bị nhìn tôi. Xem ra nó bị tiếng tôi đá cửa làm bừng tỉnh, còn chuyện khác không biết gì. Tôi xấu hổ cười cười, đóng cửa lại rồi bước đi, mới vừa đi hai bước đột nhiên ý thức được chuyện không tốt, tôi chắc chắn mình đã nghe thấy ngoài tiếng khóc của đám mặt quỷ, còn có một tiếng thét chói tai khác. Chẳng lẽ là tôi trúng kế? Nghĩ vậy tôi vỗ đùi, vô cùng lo lắng chạy xuống dưới lầu.
Trong khi xuống lầu tôi không ngừng múa Thiên Lang Tiên, từ trong đám mặt quỷ giết ra một thông đạo. Tiếng kêu cứu của Vương Bình đã rất mỏng manh, tôi tiến tới thì phát hiện trên người cô ta đã bò đầy đám mặt quỷ, trên mặt đều là vết máu, miệng mở lớn nhưng thanh âm phát ra lại rất nhỏ. Lòng tôi trầm xuống, nhanh chóng niệm vài câu chú ngữ, Đào Hồn Hoa trên ngực Vương Bình bắt đầu xoay tròn, từng đạo vầng sáng dâng lên, bao học thân thể cô ta.
Những gương mặt trên người Vương Bình ý thức được không hay, muốn chạy trốn, nhưng Đào Hồn Hoa đã được tôi niệm chú khống chế, làm sao có thể cho chúng nó chạy thoát? Tôi hét lớn một tiếng, một đám mặt quỷ hóa thành từng luồng khói đen, biến mất trong không khí. Đã cứu được Vương Bình, tinh thần tôi rốt cuộc đã được thả lỏng. Kỳ thật khi mới lên lầu tôi nên nhận thấy điều không thích hợp mới đúng, ở lầu 1 tiếng khóc chói tai nhưng ở lầu 2 lại không có chút tiếng động nào!
Điều này thật sự quá quỷ dị, chẳng qua lúc ấy tôi đang lo lắng cho đứa trẻ, rất vội vàng nên đã xem nhẹ điểm này. Qua một hồi chiến đấu, tôi cũng trở nên bực bội, trong đầu toàn là tiếng khóc của trẻ con làm tôi đau đầu như muốn nứt ra, chỉ muốn mau chóng khiến chúng dừng lại. Thiên Lang Tiên đã sớm mất đi uy lực, muối cũng đã không còn, bởi vì từ cục cảnh sát trực tiếp tới đây, trên người tôi cũng không mang theo thứ gì khác. Tôi nôn nóng nhìn quanh, muốn tìm mấy thứ có thể phòng thân, không ngờ thật sự đã tìm được!
Có lẽ Vương Bình cũng không chú ý, trên cái quần màu trắng cô ta mới thay có một vết máu lớn, điều này cho thấy cô ta đang đến kì kinh, thấy đám mặt quỷ lại muốn xông lên, tôi hét lớn với cô ta một tiếng: “Cởi quần ngươi ra cho ta!”

Quay lại truyện Âm Gian Thương Nhân
BÌNH LUẬN

Pham Van Thai

Trả lời

2023-09-04 05:13:18

Hay