Logo
Trang chủ

Chương 172

- Giờ đi đâu đây? - Mình hỏi.

Chỉ mới 3h trưa, vẫn còn rất sớm, mình không nghĩ Uyên sẽ về khách sạn cùng mình lúc này. Hoặc là cô nàng đi về, hoặc sẽ rủ mình đi đâu đó giết thời gian thôi, chỉ có thể là một trong hai.

Quả nhiên, Uyên nói:

- Lát sẽ biết. Nhiệm vụ của T là đi theo Uyên thôi!

Lát sau, cô nàng chợt dừng xe ngay trước cửa một ngân hàng lớn, tắt máy xe toan bước xuống. Mình liền hỏi:

- Tới đây làm gì?

- Rút tiền.

- Chi?

- Nãy nói rồi mà, mua xe cho T!

Vẻ mặt Uyên tỉnh rụi, không giống như đang giỡn chơi. Mình hết hồn:

- Mua thiệt hả?

- Không lẽ giỡn? Một lần chuyển khoản số tiền lớn người ta không cho, nên buộc phải rút tiền mặt. - Uyên giải thích.

- Mà... tiền đâu Uyên có nhiều vậy?

Lưng mình toát hết mồ hôi hột. Món quà này quá nặng rồi, thích thì tất nhiên là mình thích, tự dưng có chiếc ô tô từ trên trời rơi xuống đầu, họa thằng điên mới không thích. Song mình tuyệt đối không dám nhận.

- Thời gian qua buôn bán kiếm được kha khá, nhà bên kia hay gửi về nữa. Tiền ảo lên giá cũng thu thêm được một mớ. Nói chung thu nhập của Uyên tới từ nhiều nguồn lắm. T hỏi làm gì?

Lúc trước mình có nghe Uyên chơi chứng khoán, không ngờ còn đầu tư cả tiền ảo. Mấy cái này mình chỉ xem biết thông tin qua mạng thôi, chưa thử lần nào nên không rành lắm, vả lại có muốn cũng chẳng có vốn đâu mà đầu tư.

Mình thấy rất nể Uyên. Kinh doanh, đầu tư các thứ, hình như gì Uyên cũng biết, cũng tìm tòi, tự lực cánh sinh, không hề phụ thuộc vào ai, đúng kiểu phụ nữ hiện đại thời 4.0. Nhớ có lần cái macbook bị hư, cô nàng còn hì hục mày mò, vọc vạch sửa cả ngày, rốt cục phá tanh bành cái máy vẫn không sửa được mới chịu đem ra tiệm. Làm vậy không phải vì Uyên tiếc tiền, mà cái tật cô nàng thích tự giải quyết mọi chuyện, chẳng muốn nhờ tới bất cứ ai.

- Hỏi để biết thôi. Mình đi đi, khỏi rút tiền! - Mình đáp.

Uyên ngạc nhiên hỏi lại:

- Sao vậy? Ngại hả?

- T đâu có nhu cầu mua xe hơi làm gì.

Uyên mỉm cười:

- Chả ai mà không có nhu cầu ăn ngon mặc đẹp hết, quan trọng là có điều kiện hay không thôi. T ngại thì coi như Uyên cho T mượn không thời hạn, sau này giàu trả lại Uyên sau. Ngồi đây chờ tí!

Dứt lời, cô nàng nhổm dậy mở cửa xe. Mình vội chồm qua kéo lại:

- Đã nói T không cần mà. Đi thôi!

Uyên khựng người, nhìn mình:

- T nghĩ kĩ chưa? Không có lần sau đâu đó.

"Không có lần sau", những lời này làm mình buồn. Mình biết Uyên không tiếc gì với mình, ý cô nàng là sẽ không còn lần nào tụi mình gặp lại nhau nữa. Mình hiểu!

Mình cương quyết từ chối:

- Đi!

Uyên nhún vai, đóng cửa xe rồi ngồi xuống, lái xe chạy đi. Cô nàng muốn tặng cho mình món quà chia tay, chắc là vậy, nhưng mình sẽ không nhận, vì mình không muốn kết thúc.

Mình nói:

- Nếu Uyên tính tặng T thứ gì đó nữa thì thôi đi, T không lấy đâu!

Uyên phì cười:

- Lần đầu tiên thấy có người chê quà đó! Nên nói T khờ hay ngu đây?

- Chân tình nó vậy! - Mình sến sẩm, mặt dàu dàu.

Cô nàng vờ ôm ngực ho vài tiếng, cười giòn:

- Chân tình là tặng quà cho Uyên, chứ không phải chờ Uyên ngỏ ý tặng rồi từ chối!

Mình đỏ mặt:

- Chưa đi làm mà. Chờ mốt T đi làm rồi, Uyên thích gì T cũng chìu!

- Xa xôi quá, Uyên không chờ được!

Uyên buông nhẹ, ánh mắt mông lung dõi nhìn xa xa, đượm chút buồn man mác.

Ở góc nghiêng, Uyên thậm chí còn thu hút hơn cả nhìn thẳng. Chiếc mũi cao cứ như tượng tạc vậy, và cả đôi môi mỏng đỏ tự nhiên thường hay hơi mím lại khi tập trung lái xe, kết hợp với làn da trắng sứ vô cùng hút hồn. Nhất là mỗi khi Uyên buồn hay có tâm sự thì thần thái cuốn hút còn hơn cả khi cười vui, nhìn chỉ muốn được ôm ấp che chở thôi. Khoảnh khắc này, mình vô tình bắt gặp, thế rồi ngây ngẩn luôn, tới khi nghe Uyên gọi mới giật mình:

- Nhìn gì mà xỏ vô mặt như muốn ăn tươi nuốt sống vậy?

Mình chẳng những không ngại còn nói:

- Nhìn vợ người ta.

- Vậy... cảm giác khi ôm vợ người ta ngủ cả đêm thế nào, có thích lắm không? - Cô nàng liếc.

- Thích chứ! Nhưng dù sao T vẫn thích ôm vợ của T ngủ hơn!

- Hì hì, cầu chúc may mắn cho cô nào về sau xui xẻo làm vợ T!

- Nói cứ như T tệ lắm!

- Nếu T quan tâm thì sẽ không tệ lắm, chỉ sợ làm cái bóng cho ai đó thôi!

Bóng gió một hồi, xe chạy vào bãi đỗ của một trung tâm mua sắm hoành tráng. Vừa bước ra khỏi xe, mình nhăn mặt:

- T nói không muốn nhận quà rồi mà, còn ghé đây làm gì nữa?

Uyên lừ mắt:

- T không mua thì thôi, Uyên mua cho Uyên không được à? Sướng không muốn, thích khổ thì chìu, đi theo xách đồ cho Uyên!

Cô nàng chủ động tóm lấy tay mình kéo đi vào trong, bước chân tung tăng vui vẻ.

Cũng sắp chiều rồi nên bên trong khá đông người. Dân Sài Gòn có khác, nhất là mấy bạn trẻ ai nấy đều ăn mặc rất sành điệu. Bọn mình lang thang từ tầng một lên tới tầng tám trên cùng. Uyên làm như đã nói, không hề đả động gì tới chuyện tặng gì đó cho mình nữa, cô nàng tập trung mua sắm điên cuồng. Đúng là phải dùng hai từ "điên cuồng" mới hình dung chân thực được, cơ hồ gì vừa mắt là mua sạch.

Lần đầu tiên mình tận mắt chứng kiến khả năng xài tiền như nước của Uyên, cảm giác như Uyên không thực sự cần mấy thứ đó, chỉ là thói quen thích mua sắm, hoặc để xả stress chăng. Mình nhắc khéo thì cô nàng bảo:

- Uyên tiêu xài trong phạm vi túi tiền cho phép, không tiêu hoang đâu, khỏi lo! Làm ra tiền để làm gì, phải bắt nó phục vụ mình chứ! Để dành cho cố vào rồi đùng một cái lăn ra chết, tiền chả chèn hòm được!

Ngẫm cũng đúng, Uyên tự ý thức được nên mình không nói nữa, vui vẻ đi theo khệ nệ xách đồ. Tới lúc nhiều quá cầm không xuể, buộc phải ký gửi bớt, chờ lát ra về sẽ thuê người phụ vác xuống xe. Sợ thật!

Mình để ý Uyên mua khá nhiều đồ đôi. Giày đôi, áo quần đôi, nhẫn đôi, đến cả đồng hồ cũng đủ một cặp. Lúc đầu thấy mình cứ nhìn nhìn, biết mình nghĩ gì, Uyên thản nhiên:

- Mua cho thằng Khang, nó kêu. Không phải mua cho T đâu, khỏi lo!

- Ai nói gì đâu. - Mình cười gượng.

Mua sắm cả buổi trời, mình đoán hóa đơn bèo lắm chắc phải lên tới 8 con số, Uyên mới chịu thôi. Cô nàng nhất quyết kéo mình vào nhà hàng buffet trên đó, mặc kệ mình nhăn nhó:

- Còn hộp cơm chưa ăn nữa...

- Để đó tối đói ăn sau, giờ ăn ở đây đi! Thiệt tình, rủ ăn uống mà làm như ép buộc uống thuốc độc vậy!

Ăn xong, trên đường trở xuống tầng dưới, trông thấy cửa hàng kem tươi, Uyên lại lôi mình vào gọi đủ thứ kem ra. Quất thêm một bụng kem no nóc, cô nàng mới chịu ra về, không rủ rê ăn uống gì thêm nữa. À quên, Uyên còn mua thêm một ly trà sữa để lên xe uống, đó là theo cô nàng nói khi thấy vẻ mặt kinh dị của mình.

Chất một đống đồ lên xe rồi chở về khách sạn, tới nơi mình phải huy động nhân viên khách sạn khiêng phụ lên phòng mới xong. Còn may là có thang máy, không thì bở hơi tai. Dù sao mình vẫn thấy rất vui khi cùng Uyên lang thang cả ngày, có một cảm giác gì đó rất khác lạ nếu so sánh với những chuyến đi chơi của mình và chị Diễm trước kia. Quả thật hai người họ rất khác nhau, mình không hề có ý so sánh về gia cảnh hay tiền bạc, mà là những giá trị tinh thần khác.

Ở bên Uyên mình luôn thấy rất thoải mái và vui vẻ. Tụi mình như hai đứa bạn thân, lại như người tình, thậm chí càng giống một đôi trẻ vừa mới kết hôn và đang trong tuần trăng mật ngập tràn hạnh phúc. Đây là cảm xúc của riêng mình, không biết phía Uyên thế nào, có cùng cảm nhận giống mình không?!!

Điều làm mình vui nhất là Uyên chịu về khách sạn, đồng nghĩa với Uyên sẽ ở lại đây thêm đêm nay. Cứ nghĩ tới, mình lại thấy háo hức rạo rực dù biết có thể sẽ vẫn chỉ được ôm Uyên ngủ giống đêm qua thôi, đừng mong đi quá giới hạn. Nhưng mình cũng chỉ cần như vậy, không đòi hỏi gì hơn.

Mặc cho mình vui như mở cờ trong bụng, Uyên vẫn bình thường, giống như việc cô nàng về đây rồi lên phòng với mình là chuyện hiển nhiên như một cộng một bằng hai vậy, không có gì đáng để nói.

Tiếp theo là tiết mục khui hàng, thử đồ. Thôi thì đầm, áo, váy, giày dép, nhẫn, đồng hồ, hầm bà lằng các thứ đều được Uyên đắp lên người, sau đó hỏi ý kiến mình có đẹp không. Tất nhiên mình khen không ngớt, dù nhìn một hồi nhiều quá bị hoa mẹ nó mắt, cũng ráng cắn răng khen. Đến lúc này mới thấy Uyên còn có một chút giống bánh bèo, chỉ khác là bánh bèo này không hề vô dụng.

Thử đã đời, Uyên kêu:

- Xong rồi. Tới T đi!

- Hả? - Mình giật mình.

Chỉ vào đống đồ nam, Uyên cười cười:

- Của T đó, không phải của thằng nào đâu. Thử coi sao!

Tuy không muốn nhận thêm gì từ Uyên, thế nhưng khi nghe những thứ tưởng như thuộc về thằng Khang lại đột ngột biến thành của mình, chợt thấy vui vui.

Đồ Uyên chọn cho mình đa phần đều rất vừa vặn, kể cả mấy đôi giày cứ như đo chân mình mà mua vậy. Mang đôi giày có kiểu dáng khá thể thao hầm hố vào, đi tới đi lui rất êm, mình thắc mắc:

- Sao Uyên biết cỡ chân T mà mua vừa y hay vậy?

Uyên đáp tỉnh bơ:

- Hồi xưa có lần Uyên đo thử giày T, bởi vậy nhớ kích thước tới giờ. Ai như T, chắc chả biết rõ gì về Uyên đâu.

- Sao không? Gì không rõ, chứ kích cỡ cái này T mà mua đồ là bảo đảm vừa khít.

Hai tay mình bợ lên ngực, miệng cười dê.

Cô nàng nhếch môi hừ một cái:

- Chỉ giỏi nói xàm!

Trong lúc mình ngó nghiêng các thứ, Uyên đi tắm.

Khi trở ra, cô nàng không còn mặc cái áo sơmi trắng ngắn cũn cỡn của mình nữa, thay vào đó là chiếc váy ngủ màu đen vừa mua khi nãy. Váy trơn, mỏng, chỉ dài tới đầu gối, càng làm tôn thêm nước da trắng của Uyên. Những đường cong mềm mại rực lửa như ẩn như hiện khi gió thổi tới, lùa làn váy ép sát vào cơ thể cô nàng.

Mình bỗng thấy rạo rực lạ thường, toàn thân nóng bừng. Cứ mỗi lần nhìn Uyên trong trạng thái thế này, mình luôn không kiềm chế nổi bản thân. Uyên thừa biết vậy, có lẽ cô nàng thích chọc ghẹo mình, một phần cũng vì bản tính thoải mái, dù không cho nhưng lại thích khơi gợi lên sự ao ước trong mình, giống như làm vậy giúp Uyên vui khi thấy mình ít ra cũng cần cô nàng ở mặt nào đó.

Uyên bảo:

- Tắm đi!

Mình cầm đồ vào phòng tắm, không quên dặn dò:

- Đừng để T tắm ra không thấy Uyên đâu nữa nhen! Khoái không từ mà biệt lắm à!

- Hì hì, hên xui! Nhìn T tự nhiên Uyên có linh cảm không lành, đêm nay ở lại đây thế nào cũng có chuyện. Có khi bây giờ đi về sẽ tốt hơn!

- Yên tâm, đêm nay cũng giống như đêm qua thôi! Chỉ ôm và ngủ, ok?

Mình hứa hẹn dù trong bụng còn chả biết chắc mình làm được không. Tôn trọng thì tôn trọng chứ dồn nén từ qua tới nay, ở bên cạnh đống lửa hừng hực như Uyên mà phải nín nhịn thêm nữa có khi mình đột quỵ vì ức chế mất thôi.

Khi mình tắm xong, đi ra đã thấy Uyên đang đứng cạnh cửa sổ trông xuống đường, quay lưng lại.

Từ chiều trời đã chuyển nhưng tới giờ này mới mưa. Uyên mở toang cửa sổ ra, gió và nước mưa từng hạt từng hạt nhỏ bay bay vào trong phòng, mát lạnh.

Gió thổi váy Uyên tung bay lả lướt, vừa đẹp vừa thấm đẫm sắc màu ảm đạm buồn rười rượi.

Mình chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng quàng tay qua eo Uyên từ phía sau, khẽ hỏi:

- Không lạnh hả?

Uyên nhẹ lắc đầu, mê mải nhìn ra ngoài trời. Dưới kia đèn đường nhập nhoạng ánh vàng, dòng người đông đúc bị mưa đổ xuống đang hối hả chạy ngược chạy xuôi tìm chỗ trú.

Mưa nặng hạt dần, rơi ướt tay mình.

Mình đưa tay chạm nhẹ lên mặt cô nàng thấy ươn ướt, không biết là nước mưa hay nước mắt vừa rơi. Mình hôn gáy Uyên, hơi nhắm mắt cảm nhận mùi hương thật dễ chịu, hành động này khiến Uyên thoáng rùng mình. Mình thì thào:

- Cảm ơn Uyên nhiều lắm!

- Về chuyện gì? - Giọng Uyên rất nhẹ.

- Tất cả. Nhất là Uyên lên đây với T rất đúng lúc, mấy hôm nay T cô đơn trống trải lắm! Nếu ở một mình chẳng biết sẽ ra sao, nhưng được ôm Uyên rồi thì mấy cảm xúc tiêu cực đó đều biến mất hết! Giống như lúc này vậy, T thấy lòng mình thật nhẹ nhàng thoải mái!

Quay lại truyện Yêu Thầm Chị Họ
BÌNH LUẬN

minhhung212

Trả lời

2023-07-07 20:04:36

ai muốn đọc thêm thì l.hệ zalo 0528314300(có phí nha)

Coka Thành

Trả lời

2023-01-10 11:15:05

Nào có chap mới vậy thớt

Sin Lee [Chủ nhà]

2023-01-13 08:37:35

Chap mình theo tiến độ của tác giả luôn rồi đấy ạ. Tiếc là chưa thấy tác giả update chap mới ạ

Trung Tran

2023-05-11 16:38:13

Đọc tiếp ib mình nha b https://www.facebook.com/profile.php?id=100055998511784&mibextid=ZbWKwL