Logo
Trang chủ
Phần 18: FINAL CHAPTER - Bí Mật Ở Vancouver
Phần 18 - Chương 3

Phần 18 - Chương 3

Tôi in tất cả những dữ liệu có được, sắp xếp mọi thứ, ngồi tô vàng tô đỏ mọi manh mối xong sắp xếp  thành một tập hồ sơ  cắp cặp đi ra căn tin gặp mọi người, trên đường đi ra tôi đi qua sảnh chính thì thấy mấy chiếc Humvee chạy ào ào từ cổng vào, đội ngũ y tế chờ sẵn lập tức bổ ra đón lấy mấy cậu lính bị thương máu me bê bết khiêng vào trong.

 

Mọi người đưa hết số lính bị thương vào trạm quân y nhưng tôi liếc nhìn vấn thấy có người bị thương trong xe liền quăng tạm tập tài liệu lên băng ghế rồi chạy đến tính đỡ cậu ta vào trong nhưng không, cậu ấy đã chết, cổ xuống ngực chi chít vết cắn còn đầu vẫn còn rỉ máu ra do tự rút súng kết liễu.

 

Thôi thở hắt 1 hơi, lấy băng ca, đặt cậu ấy ngay ngắn rồi kéo vào trong, một vài người thấy vậy cũng phụ một tay. Tôi kẹp cặp tài liệu vào nách xong đi rửa tay rồi đến căn tin như đã định, mọi người đang uống cà phê và nói chuyện phím giết thời gian. 

 

-Cái gì đấy, thằng Hoàng liếc nhìn tập tại liệu

 

-Sắp có việc đấy, đợi mọi người ra rồi bàn một thể, tôi đặt mông xuống rồi rót ly cà phê ra uống.

 

Cà phê ở xứ này đúng là tai hoạ, nếu ở Việt Nam mà phục vụ thứ này thì bị chửi như chơi vì nó nhạt tuếch.

 

Tôi dứt lời thằng Hoàng lại quay qua luyên thuyên với Chris chẳng chút nghi ngờ gì, lát sau Mac, Wing cũng đến, thấy có vẻ đã đủ tôi mở bộ hồ sơ ra đưa sẵn bảng Memo cho mọi người, memo là 1 đoạn nghi chú ngắn tóm gọn thông tin đủ để cho người đọc hiểu vấn đề. Đợi mọi người đọc xong tôi mới mở lời:

 

-Mọi người thấy đó, đấu nối tất cả các chứng cứ này lại tôi tin có một phòng nghiên cứu bí mật ở Vancouver mà chúng ta chưa từng tìm ra, tôi nghĩ chúng ta nên đi một chuyến.

 

Tôi trông chờ Mac phản đối hoặc thằng Hoàng chọc ngoáy nhưng không, hơn 1 tuần ăn không ngồi rồi ở căn cứ tất cả mọi người cần là một lý do để đi ra ngoài.

 

-Minh nói có lý, có điều chúng ta không chắc chắn địa chỉ công ty ma kia chính là nơi đặt phòng nghiên cứu mà thành phố Vancouver này thì không nhỏ. Chris đáp lại.

 

-Chúng ta sẽ điều tra thêm, Wings cậu có thể gọi phòng tham mưu bố trí thêm nhân sự hỗ trợ không? Mac hỏi

 

-Được nhưng tôi không nghĩ là ý hay, James hiện không có ở đây tôi nghĩ họ sẽ làm chúng ta chậm lại. Wings đáp

 

Tất cả im lặng cân nhắc 1 lúc xong quyết định giữ kín chuyện này kể cả với James và tự điều tra.

 

Sau đó chúng tôi phân bổ công việc và tổ chức thêm vài cuộc họp nữa, mỗi người một việc, người thì tìm danh sách tất cả cơ sở y tế, nghiên cứu có trong thành phố, người thì khoanh vùng dựa trên tính toán xác xuất nhưng vẫn chưa có gì rõ ràng, cơ bản là các cơ sở thông tin dữ liệu như giao thông, GPS vân vân đều không còn nữa mà chỉ tìm được các mảnh thông tin mà thôi, chốt lại chúng tôi khoanh vùng lại 2 cơ sở nghi vấn cao nhất.

 

Một là trung tâm nghiên cứu và chăn nuôi gia súc ở ngoại ô thành phố được lập cách đại dịch bắt đầu khoản 2 năm, ở đây là nơi chăn nuôi heo vốn dĩ là động vật dùng để thí nghiệm virus.

 

Hai là toà cao ốc ở trung tâm thành phố, toà nhà này được đưa vào diện nghi vấn vì dựa trên dữ liệu chúng tôi có được của toà nhà thì nó được thiết kế khá kiên cố, hệ thống an ninh bảo mật rất cao.

 

Sau khi chọn được địa điểm chúng tôi chuẩn bị lên đường, lần này nhóm khá gọn nhẹ chỉ 6 người chia làm 2 xe: Mac, Chris, Wings, Kicker, Tôi và Hoàng.

 

Vì phải vượt qua biên giới Canada nên chúng tôi sử dụng đường thủy, tránh phải làm thủ tục lằng nhằng như dùng máy bay.

 

5 giờ sáng chúng tôi lên đường ra khỏi khu căn cứ với danh nghĩa tuần tiễu bình thường. Để đi đến Vancouver có 2 phương án, một là đi đường bộ khoản 200km về phía bắc, đây là thành phố biển nên cũng có thể đi ra cảng sau đó đi thuyền đến trung tâm thành phố.

 

Tất nhiên là chúng tôi chọn đi đường biển để tránh và chạm với với các đàn Rab trên bộ, xe chúng tôi chạy ra cảng, đưa xe lên phà sau đó chạy trong vịnh để đến mục tiêu. Phà là một phương tiện rất chậm, tốc độ chỉ khoản hai mươi cây số một giờ trên Vịnh lại nhiều băng trôi nên di chuyển cũng không dễ dàng gì.

 

Ngoài trời gió lạnh lại thêm tuyết, tôi đóng cửa ngồi trong xe trong khi mọi người thơ thẩn ở bên ngoài hút thuốc và nói chuyện. Thỉnh thoảng phà va phải băng trôi ầm một cái nghe tưởng muốn chìm đến nơi. Từ trên phà có thể dùng ống nhòm nhìn vào các thành phố hoặc thị trấn ven biển, mọi thứ cũng hoan tàn đổ vỡ khắp nơi khiến tôi nhớ đến Sài Gòn chỉ có điều là gió biển mặn nên thực vật không xâm lấn nhiều lắm.

 

Đến  cuối giờ chiều Kicker báo đã vượt qua biên giới Canada và chuẩn bị cập cảng trong vòng 30 phút nữa, chúng tôi tranh thủ trời còn sáng kiểm kê lại đồ đạc súng ống rồi họp nhanh.

 

Nhiệm vụ lần này là điều tra thu thập thông tin để tìm ra Johnny Copper đã làm gì, phát triển Virus ra sao tất cả thông tin của Kantas Medicals để truy cho ra ngọn nghành nên hạn chế tối đa giao chiến càng không để thiệt hại về nhân mạng. Chúng tôi chia làm 2 toán chính là tác chiến và hỗ trợ, nhóm tác chiến có tôi, Chris và Wings. Nhóm hỗ trợ sẽ tìm kiếm các manh mối gồm có Hoàng thu thập, Kicker xử lí dữ liệu máy móc và Mac điều phối thông tin liên lạc.

Trời đã sẩm tối chỉ còn vài vệt nắng xuyên qua các tòa nhà

 

Chúng tôi cập cảng Vancouver, đưa phương tiện lên bờ thì trời đã sẩm tối chỉ còn vài vệt nắng xuyên qua các tòa nhà, suốt thời gian trên phà chúng tôi đã thảo luận và quyết định hành quân luôn chứ không đợi trời sáng vì không đem theo nhiều lương thực.

 

2 chiếc Humvee đen trùi trũi bắt đầu lăn bánh giữa những con phố đổ nát, chúng tôi đi trước, Wing trên tháp pháo dùng súng bắn tỉa sục sạo nhưng cũng chưa thấy vấn đề gì.

 

-Cậu có thấy lạ không? Tôi hỏi Chris

 

-Không! trong thành phố không có thức ăn có lẽ chúng đã đổ đi nơi khác hết rồi.

 

-Ừ! Cẩn thận vẫn hơn.

 

Vừa dứt lời thì Wings vỗ xuống nóc xe vài phát khiến chúng tôi chậm lại rồi dừng hẳn.

 

-Có mục tiêu. Wings báo

 

-Đông không? tôi lấy ống nhòm ra nhìn về phía trước nhưng đã bị các chiếc xe nát chắn tầm nhìn

 

-Một thôi, tôi sẽ xử lí luôn.

 

-Xác nhận! Mac báo qua bộ đàm.

 

Một phát súng giảm thanh nhẹ nhàn vang lên, Chris biết mục tiêu đã bị hạ nên nhấn nhẹ ga khiến cho chiếc xe tiến tới tuy nhiên tôi vỗ vai bảo Chris ngừng lại vì tôi không tin cả thành phố này chỉ còn le que vài con rab.

 

Tôi xuống xe lấy chiếc drone ra ném lên trời, chiếc drone (thiết bị bay do thám) chỉ to bằng bàn tay kêu vo ve phóng lên vài mét rồi bay về phía trước.

 

Đúng như tôi dự đoán, qua màn hình tablet cách chúng tôi vài con phố là trùng trùng điệp lũ rab đang đi lại ngáo ngơ.

 

Mọi người nhận được tín hiệu hình ảnh liền nhanh chóng mở bản đồ tìm đường khác. Dự kiến của chúng tôi là sẽ đến tòa nhà trong thành phố trước nhưng án trước mặt chúng tôi trong bán kính khoản 4km không con đường nào là không có rab.

 

Trang trại chăn nuôi lại ở hướng đông và thuận tiện hơn nên chúng tôi sẽ đi về phía trang trại trước đồng thời vòng qua đám rab rồi mới đến tòa nhà kia sau.

 

Qua vài khu phố chúng tôi liên tục đụng phải rab, đã hơn hai năm nên những con còn sống là những con khỏe và hung dữ nhất, vừa thấy động từ xa chúng đã ùn ùn đổ ra đường xục xạo hoặc lao thẳng đến chỗ chúng tôi. Khác với những con rab giai đoạn đầu chúng sẽ đứng, chạy giữa đường để bị hạ gục thì giờ đây chúng nấp sau các chướng ngại vật hoặc góc khuất rồi lao ra. Thay vì để bị cán thì chúng nhảy lên kính chắn gió vì nếu xe lao với tốc độ nhanh thì kính sẽ dễ dàng bị bể để chúng có thể lọt vào trong.

 

Wings trên nóc xe có vẻ xử lí không xuể nên tôi phải nhoài người ra ngoài cửa kính hỗ trợ, tốc độ xe cũng không chạy quá nhanh vì đường phố không hề trống trải.

 

Đang mải bắn tỉa những con rab trước mặt thì từ đâu không biết một con rab phi ra nắm lấy vai tôi, Chris thấy vậy liền nhấn ga xe khiến nó bị hụt đà bị kéo đi theo xe nhưng vẫn không buông tay, tôi thò tay xuống đùi vớ lấy khẩu súng lục để bắn nó thì Hoàng trên nóc xe phía sau liền bắn mấy phát khiến nó buông ra rơi xuống đường.

 

Kicker cầm lái né không kịp nên cán qua nửa người nó và tai họa từ đây mà ra. Con rab bỗng rống lên như điên như dại, nó rống lên như tất cả sự giận dữ, đau đớn của nó tích tụ bao lâu nay được giải thoát ra ngoài. Tiếng rống lan đi giữa lòng các tòa nhà vang đi vọng lại như đánh thức cả thành phố. Trời lúc này đã tối hẳn, Chúng tôi tăng tốc lao đi nhưng tiếng rống đó vẫn cứ vọng theo và điều chúng tôi không muốn cũng đã đến.

 

Từ khắp các hang cùng ngõ hẻm, đường lớn đường nhỏ đám rab túa ra đông đặc, bầy bầy lũ lũ lúc nha lúc nhúc, chen lấn chạy ngã đè lên nhau mà lao về phía chúng tôi.

Tôi đã từng chiến đấu với ba con rab một lúc, rồi mười con rồi ba mươi con nhưng mười ngàn con thì chưa, chúng đang ầm ầm đổ đến từ bốn phương tám hướng. Tôi nghe được những tiếng thở dốc, tiếng bàn chân dội xuống nền đường, trên nóc những chiếc xe, nghe được mùi hôi khai khái của bọn chúng, mỗi lúc một đông dần rồi đặc lại.

 

Trước khi tiếp tục, tôi muốn bạn dành ra ba mươi giây thử nghĩ xem sáu thằng đầu trâu mặt ngựa chúng tôi đã chuẩn bị cho tình huống này chưa ???

 

Kiểu như chui xuống gầm xe rồi thoát qua cống thoát nước, hay là xe được trang bị bộ phát sóng xua đuổi rab các kiểu các kiểu này nọ cái lọ cái chai.

 

Câu trả lời là chúng tôi không chuẩn bị cho tình huống này, công bằng mà nói đem hết cơ số đạn chúng tôi cầm theo ra bắn cũng không xuể nên nếu có biết trước cũng đành bó tay đừng nói gì đến chuẩn bị. Biết nếu không nhanh chân sẽ không còn đường thoát, chúng tôi kéo tấm chắn cửa sổ bằng thép lên, khoá nóc tháp pháo lại trong khi vẫn nhấn ga lấn tới  vì bọn rab lúc này đã ùn đến đông đặc.

 

Humvee là xe chiến đấu của quân đội, biến thể này có giáp chống được súng bộ binh hạng nhe nên cơ bản bọn rab cũng không làm được gì nhiều. Bọn chúng đổ ra đường chạy đuổi theo chúng tôi đen kịt nhốn nháo cả một khu phố. Chris vẫn cài số ủi tới húc văng mấy con ngán đường, con thì bị hất lên mui xe va vào kính lái rớt về phía sau, con thì bị cán xương gãy răng rắc dưới lòng đường. Trong tình thế này không thể nhấn ga chay quá nhanh được vì trên đường có rất nhiều chướng ngại vật,  ngoài ra nếu khối lượng rab bị chèn phía dưới lớn hơn góc thoát của xe, bánh xe sẽ bị nhổng lên không còn tiếp xúc với mặt đường để chạy được nữa, như thế chúng tôi sẽ bị kẹt lại.

 

Không khí trong xe khó chịu đến nghẹt thở bởi mùi hôi của bọn rab, mùi máu tanh bám quanh xe và đầy ở kính lái. Chúng tôi đang cố thoát khỏi đám rab này nhanh nhất có thể tuy nhiên không dễ dàng gì, chỉ cần xe va phải cái  gì đó hoặc vào đường cụt thì coi như hết đời.

 

Tôi lái drone phóng nhanh về phía trước dò đường , vừa bay vừa hướng dẫn cho Christ lái xe nhưng khó vô cùng vì đâu đâu cũng là rab, trên đường thì toàn chướng ngại, cơ bản chỉ báo được hướng đi còn lại Christ vẫn phải tuỳ cơ ứng biến.

 

Xe đang chạy phăm phăm bỗng phía trước có một toán rab chừng chục con ngán đường, ở phía trước hai bên đều có chướng ngại vật nên Christ không thể né được đành nhắm mắt nhắm mũi tông cả vào bọn chúng, cả đám bị chèn hết xuống dưới gầm xe, đúng như tôi dự đoán xác mấy con rab bị cuốn vào gầm chồng lên nhau làm cho hai bánh sau bị nhổng lên không còn tiếp xúc mặt đường được nữa, dù xe này có 2 cầu dẫn động bốn bánh nhưng xác bọn rab chèn ở giữa thân xe nên 2 bánh trước tiếp mặt đường cũng không đủ lực kéo khiến chiếc xe bị kẹt lại.

 

Tôi gọi vội qua bộ đàm báo đã bị kẹt ở phía trước, xe sau canh lực mà húc cho chúng tôi vượt qua, nói xong cả ba người đeo dây an toàn vào. Xe Mac từ phía sau lao đến húc cái rầm vào đuôi xe chúng tôi, ủn bọn tôi trôi qua được đám rab dưới gầm xe, pha xử lí tốn thời gian nên bọn rab đã đuổi đến đít.

 

Tôi đưa drone lên cao hết tâm rồi phóng tầm nhìn ra xa xa, thấy phía trước có một cầu vượt sông   khá trống trải liền điều hướng cho cả đội lên đó, độ dốc mặt cầu lớn bọn rab chạy đến đó sẽ chậm lại đủ thời gian cho chúng tôi cắt đuôi.

 

-Cả đội chủ ý, chúng ta sẽ lên cầu ở ngay sau góc cua bên trái, đưa xe lên chạy song song sau đó tăng tốc và dùng hoả lực cắt đuôi bọn chúng.

 

Tôi báo cho cả đội xong Christ liền nhấn ga. Tôi bật nóc xe ra chui lên, xe của thằng Hoàng cùng vừa lên bắt kịp. Cả 2 lấy  súng máy gá vào bệ xong bắt đầu xả đạn.

 

Đám rab ban đầu cách chúng tôi chỉ 20 mét bị đạn quật ngã lớp đầu, lớp sau chạy lên vướng xác  mấy con trước té ngã theo, chúng tôi quét từ giữa ra hai bên, bọn chúng ngã như rạ, chỉ sau vài loạt đạn cộng thêm đường trống trải, chúng tôi đã bỏ chúng hơn 100 mét phía sau, qua xong cầu thì đã cắt đuôi được bọn chúng.

 

Tôi thở phào ôm súng vào trong xe rồi đóng nóc lại, cả nhóm trực chỉ ngoại ô thành phố mà đi, trên đường gặp thêm nhiều toán rab khác nhưng không khó khăn gì mấy. Hai chiếc xe pha đèn lao vun vút trong đêm, tầm gần một giờ đồng hồ sau chúng tôi đã đến khu trang trại nuôi động vật thí nghiệm ở bìa rừng, con đường vào chỉ toàn đồng trống không có gì đáng ngại nhưng phía sau nó là một cánh rừng không biết có gì ở bên trong.

 

Khu trang trại chăn nuôi và thí nghiệm này có 1 toà nhà  nghiên cứu 2 tầng rộng chừng một ngàn mét vuông bên tay phải, bên tay trái là dãy nhà nuôi nhốt kiên cố chừng mười mấy ngàn mét vuông, tất cả đều cửa đóng then cài im lìm, không có dấu hiệu bị đập phá hay đột nhập gì cả.

 

Chuúng tôi thấy xung quanh im ắng nên tắt đèn xe chạy gần đến cửa toà nhà nghiên cứu sau đó xuống xe chuẩn bị tiến vào. Tôi đặt chân xuống liền đi đái một cái vì mắc quá chịu không nổi, lon ton chạy đến một góc khuất để xì xì thì dẫm phải ngay một bãi gì đó nhớt nhớt hôi tanh.

 

Tôi bật đèn chiến thuật trên nón nhìn kỹ thì thấy nó màu xanh rêu,lớp nhớp như máu. Không rõ là gì nhưng rõ ràng là dịch tiết của rab báo hiệu một điều chẳng lành trong toà nhà này.

 

Quay lại đội hình thấy mọi người đã đứng trước cửa chuẩn bị tiến vào, tôi vào vị trí gật đầu ra hiệu rồi bật kính nhìn đêm lên gạt chốt an toàn, Chris đẩy cửa nhẹ nhàng đi vào vì cửa không khóa  Sảnh tòa nhà trống trơn nhìn vào sâu trong hành lang cũng không có động tĩnh gì.

 

Tôi tắt kính nhìn đêm dùng đèn pin soi khắp nền nhà, bàn ghế và quầy lễ tân để kiểm tra. Đã mấy năm từ hồi đại dịch nên nếu khu vực này không có nguy hiểm gì thì bụi sẽ đóng rất dày thành lớp mịn nhưng không, trên nền nhà thấy nhiều dấu vết di chuyển kéo lê khắp nơi và tất nhiên không thể thiếu những bãi dịch nhầy như tôi đã thấy ở ngoài chỉ có điều chúng đã khô cứng lại đen thui.

 

Mac ra dấu cho mọi người chuẩn bị chiến đấu rồi cả đội tiến vào hành lang chính, tầng trệt của tòa nhà một bên là khu vực bàn giấy làm việc  của nhân viên, một bên là phòng kính và nghiên cứu, bên trong có nhiều cũi nuôi nhốt động vật đã trống trơn, cửa mở toang.

 

Đến hết dãy hành lang kiểm tra từng khu vực một không có gì bất thường, toán thu thập dữ liệu bắt đầu làm việc. Tôi bật một chiếc đèn pha công suất lớn cho mọi người đủ ảnh sáng sau đó ra hành lang trông chừng, Hoàng và Mac đang lục tung tủ tài liệu còn Kicker đi thu thập thông tin từ máy tính.

 

Sau chừng mười lăm phút kiểm tra xong không có gì bất thường hay thu được gì đáng kể chúng tôi tiến lên lầu 2, trên này có một sảnh nhỏ đặt bàn tiếp khách, hai phòng họp lớn và các phòng riêng của các quản lí, nếu có thông tin gì quan trọng nó sẽ nằm trong các phòng này.

 

Chúng tôi vào phòng giám đốc trước, rõ ràng các phòng này đã có dấu vết lục soát hoặc hủy tài liệu, cửa tủ bị mở tung, bàn ghế xô lệch, giấy tờ rơi rớt đầy dưới đất. Chúng tôi vào thu lượm nhưng không có gì có giá trị thông tin, chiếc CPU của máy tính thì đã biến mất chỉ còn màn hình ngả úp mặt trên bàn. Chúng tôi chuyển qua các phòng khác thì tình hình cũng không khác là mấy.

 

-Cú này công cốc rồi! Kicker thốt lên.

 

-Nếu là tôi tôi không để khu nghiên cứu virus trên này đâu, mà phải nằm dưới lòng đất hoặc khu trang trại bên kia! Mac nói

 

-Vậy giờ chúng ta qua kiểm tra khu trang trại. Christ tiếp lời

 

Không chờ đợi gì thêm chúng tôi xuống lại hành lang lầu một, ở đây có 1 tấm cửa thép lớn nối với khu nuôi nhốt bên kia, mở cửa ra tiến vào thì thấy một hành lang hình ống chia làm nhiều phòng kính, phòng thứ nhất là khu thay đồ bảo hộ sinh học, phòng thứ 2 là khử khuẩn toàn thân, phòng thứ ba là vũng diệt khuẩn đế giày. Nghe thì có vẻ ghê gớm nhưng khu nuôi nhốt khép kín nào cũng phải có các bước này, tránh mang virus như virus dịch tả heo vào trong, chỉ cần 1 khối lượng virus nhỏ cả đàn heo vài ngàn con sẽ ra đi trong vòng vài tuần.

 

Cuối hành lang kính là cánh cửa mở ra khu nuôi nhốt, chúng tôi hé cửa nhìn vào. Bên trong là nhiều dãy nhà xưởng kéo dài vô tận vì đèn pin trên mũ chúng tôi rọi không đến tôi cũng chẳng rõ nó rộng đến bao nhiêu. Mỗi dãy nhà xưởng ở đây có  nhiều dãy chuồng nuôi nhốt sắp xếp không theo thứ tự rõ ràng, mỗi dãy chuồng có hàng rào sắt hoặc xi măng cao đến ngực , rồi hệ thống nước uống, tưới tắm cho ăn đủ thứ rất phức tạp.

 

Chúng tôi bước vào trong một cách thận trọng nhưng dưới chân chúng tôi là các miếng thép mắt cáo để thông nước xuống hệ thống thoát nước nằm dưới đường đi thành ra chúng cứ va vào nhau canh cách theo mỗi bước đi, giữa đêm vắng tiếng kêu này vang vọng khó chịu vô cùng.

 

Đã quá lâu từ khi đại dịch nhưng mùi hôi trông này vẫn xông lên nồng nặc vì không gian trong đây khá kín, chúng tôi rọi đèn vào chuồng thì thấy có nhiều xác heo chết, con thì khô quắc queo, con thì chỉ còn trơ xương vì dòi bọ đã dọn sạch sẽ và có cả những con có dấu hiệu bị ăn vì xương bị ném rải rác mỗi chỗ một nơi. Tôi chịu hết nổi lấy mặt nạ phòng độc đeo vào, những người kia cũng làm theo.

 

Kiểm tra xong 1 dãy chuồng không có gì ngoài xác heo chết chúng tôi đang không biết làm thế nào vì diện tích còn khá lớn, di chuyển thì bất tiện, tôi đang định bảo hay phóng drone để kiểm tra cho nhanh vì chiếc drone do thám của chúng tôi khá nhỏ gọn, chỉ lớn bằng 2 chiếc Iphone ghép lại nên bay đi quét sẽ nhanh hơn chứ mùi xú uế này chịu trận thêm năm mười phút nữa e là không nổi.

 

Tôi tháo balô phía sau lưng ra định lấy drone thì từ phía xa khuất sâu trong bóng tối bỗng có tiếng lách cách vang lên, đúng là cái tiếng có người đi trên các tấm thép như chúng tôi tạo ra nãy giờ.

 

Theo phản xạ chúng tôi thụp người xuống, tắt đèn pin , bật kính đêm nhìn rà soát về phía phát ra tiếng động.

 

-Cạch, cạch, lách cách.... lách cách!

 

Tiếng động cứ vang ra đều đều, không nhanh, không chậm như hai ba người đi bộ thong dong về phía chúng tôi.

 

Lúc này chúng tôi đang ở gần trung tâm dãy nhà chăn nuôi, xung quanh toàn là các dãy chuồn xa tít tắp cao đến ngực, tầm nhìn rất hạn chế. Tôi vẫn quyết định phóng drone lên bay do thám vì tình thế xấu nhất là bị bao vây giữa các dãy chuồng như mê cung này.

 

Chiếc drone sục sạo từng dãy một nhưng đêm tối bay nhanh thì chẳng thấy gì bay chậm thì chẳng bao giờ mới biết tìm được nơi phát ra tiếng động nên sau 5 phút tôi vẫn chưa biết cái thứ quái quỷ gì đang tiến về phía chúng tôi. 

 

Thấy tình hình có vẻ không ổn, Mac vỗ vai tôi bảo thu drone và rút ra khỏi đây càng nhanh càng tốt vì tình thế có thể rất bất lợi.

 

Trên đường bay về thì chiếc drone đã phát hiện ra mục tiêu, là hai con rab chừng mười ba mười bốn tuổi đang đi lật khật cách chúng tôi chừng một trăm mét, vì chúng thấp hơn lan can giữa các chuồng nên  chúng tôi không thấy được.

 

Christ hỏi ý Mac thế nào vì chỉ hai con thế này cũng dễ dàng hạ thôi nhưng Mac cảm thấy bất an, có lẽ vì hành vi của đám rab trong thành phố đuổi theo chúng tôi, chúng đã tinh quoái tới mức độ có thể gọi bầy đến săn đuổi con mồi nên Mac ra lệnh rút.

 

Chúng tôi di chuyển ngược về lối vào khi nãy, tất nhiên là không có cách gì hạn chế được tiếng kêu khi di chuyển nên hai con rab kia nghe tiếng động liền nhanh chân lao về phía bọn tôi.

 

Và các bạn biết chuyện gì xảy ra không? chỉ có haicon rab nhưng bọn nó chạy như điên như dại, nện chân xuống mấy tấm thép như trống trận đùng đùng, lúc này chúng tôi cách cửa ra chỉ hơn trăm mét nên kệ thây bọn nó, thoát ra cái đã.

 

Kicker đến cửa đầu tiên sau đó kê súng bảo vệ cho chúng tôi thoát ra, tiếng bọn chúng lớn dần có vẻ đã đuổi kịp, tôi chạy cuối cùng vừa đến cửa thì bọn nó cũng đã đuổi đến khu vực phòng kính khử khuẩn, tôi gần đến cửa liền cúi người trược 1 đường để Kicker có đường đạn, anh ta nổ một loạt súng hạ cả 2 con.

 

Tôi gỡ mặt nạ ra thở lấy thở để, chạy có mấy bước mà mồ hôi mồ kê túa ra giữa cái lạnh gần 0 độ của Canada.

 

-Cơ sở nghiên cứu này có vẻ cùng bình thường, nếu có thuộc Kantas Medicals cũng chỉ là nơi thí nghiệm vaxcin, không phải là đầu não, chúng ta có tìm nữa e là cũng không phát hiện gì thêm.

 

Tôi nói với cả đội, mọi người cũng đã thấm mệt nên đồng ý trở ra xe  rồi bàn bạc tiếp vì trong này chúng tôi e là còn có rab.

 

Chúng tôi vừa ra đến sảnh toà nhà thì đã nghe tiếng chim thú từ cánh rừng phía sau toà nhà bay lên xào xạc. Cuối hành làng nơi cánh cửa từ khu nuôi nhốt tiếng chân chạy đã vang lên mốt lúc một to ầm ầm như bão vũ.

 

Không ai nói với ai cả đám nhắm cửa toà nhà mà phóng ra, Christ chạy đầu đến cửa liền ra dấu dừng lại, nghé mắt ra nhìn thì ôi thôi.

 

Trên bãi đậu xe và tiền sảnh bọn chúng đã chạy đến lùng sục khắp nơi , chúng tôi chỉ cách 2 chiếc xe tầm ba mươi mét nhưng có cả trăm con rab ngán đường, bọn phía sau cũng đang đổ tới. chỉ có mấy giây suy nghĩ Mac lệnh cả đội rút lên lầu 2 toà nhà. Chúng tôi khép vội cánh cửa lại rồi cả toán chạy nhanh lại cầu thang .

 

Chúng tôi kéo nhau lên thì đám rab đã tràn vào hành lang, Chris chạy trước mở cửa một phòng họp rồi lùa cả bọn vào. Vách ngăn phòng họp với hành lan bên ngoài là bằng kính  nên tôi nhanh tay kéo rèm che lại. 5 người kia thì hò nhau bưng bàn họp, tủ và ghế lại để chặn cửa

 

Vừa nhẹ nhàng đặt cái ghế cuối cùng lên xong thì bọn chung đã đầy ở bên ngoài, tôi với Christ quỳ xuống  sát cửa ra vào nâng súng nhắm thẳng ra cửa chính và cửa kính, bốn người kia thì đang nấp ngay dưới cửa sổ hy vọng bọn chúng không phát hiện.

 

Bọn rab đổ lên lùng sục, cả chục con bọn chúng nghé mắt nhìn qua lớp mành mỏng để nhìn vào trong nhưng không thấy gì, chúng dí dầu, dí mắt, le lưỡi liếm đầy trên kính. Một con có vẻ tinh ranh vặn tay nắm cửa bên ngoài tanh tách tanh tách nhưng không mở được.

 

Điên tiết nó vặn mỗi lúc một nhanh rồi kêu ú ớ, những cái đầu sau lớp kính mỏng mỗi lúc một nhiều lên ken đặc như ruồi nhặn, chúng tôi biết đã bị lộ liền bổ ra giữ cửa lại.

 

Tôi bảo vẫy tay bảo Wings cùng tôi ra kiểm tra cửa sổ trong khi mọi người đang giữ cửa chính. Cửa sổ phòng họp hướng ra cánh rừng phía sau, tôi ló đầu ra ngoài thấy cách mặt đất chừng bốn mét nhưng đã có rab ở dưới, chúng thấy động liến kéo đến mỗi lúc một đông.

 

Bức tường bên ngoài hoàn toàn bằng phẳng , không có chỗ kê chân để trèo ra, nhảy xuống cũng không được thì chỉ có nước đi lên. Tôi nhìn lên trên thấy mép tường phía trên chỉ cách cửa sổ không xa,  có thể trèo lên được liền dùng súng bắn hết các cửa sổ sau đó lấy móc phóng ngược lên để móc vào mép tường phía trên, Wings cũng làm tương tự để có thể  trèo lên được hai người cùng lúc.

 

Phía ngoài hành lang bọn rab nghe tiếng súng, biết có con mồi bên trong nên đã tấn công dữ tợn hơn.

 

Bọn chúng đập rầm rầm vào cửa chính lẫn cửa kính, con thì dùng đầu con thì dùng tay, chẳng mấy chốc nữa sẽ vỡ. Dù là kính cường lực thì cũng chỉ chịu được một tác động ở mức vừa phải còn kiểu này sẽ không trụ được lâu.

 

Tôi kéo dây thử vài cái thấy đã chắc liền trở lại chỗ cửa gọi mọi người trèo lên trước, tôi là người miễn nhiễm với việc bị rab cắn nên chuyện tôi ở lại cuối cùng giữ cửa nó là hợp tình hợp lí nhất, cái lệ này mọi người thầm hiểu với nhau thôi chứ cũng không cần phải quyết định gì cả.

 

Wings với Kicker trèo lên trước , 2 người đó vừa giũ dây báo đã lên đến nơi thì  1 trong 3 cái cửa kính đã bị bể. Tôi lia một loạt đạn hạ chừng 6 - 7 con bên ngoài làm chúng đổ sập xuống , mấy con khác liền lấn tới thế chỗ, tôi cứ thế mà bắn câu giờ cho đồng đội. Thằng Hoàng cũng bắn hoạ theo, tôi cứ thay đạn thì nó bắn chêm vào vài loạt.

 

Mac và Chris cũng đã trèo lên xong, tôi bảo nó trèo lên trên trước rồi mình cầm chân địch sẽ theo sau nhưng khổ nổi...

 

Thằng con giời ăn tàn phá hoại, nói thì lắm mà làm chả được bao nhiêu, mồm mép nhanh hơn tép nhưng vừa nắm lấy sợi dây đu ra ngoài thì trôi tuột mẹ nó xuống dưới.

 

Cả đội toàn dân to khoẻ chỉ có nó là nhỏ con nhất nhưng lúc nào nó cùng vác theo khẩu trung liên Negev nặng tầm 11 ký cả đạn trong khi tôi cầm MP7 chỉ nặng hơn 3 kí lô, đồng ý là Negev hộp đạn 150 viên, bắn nhanh, hoả lực lớn. Nếu các bạn bị 100 con rab đuổi theo trên 1 con đường hẹp thì chỉ cần chống càng Negev xuống và quạt vài đường là xong nhưng không phải lúc nào cũng vác cái của nợ đấy theo.

 

Nó vác khẩu súng đó với tầm 600 viên đạn nên rất nặng nề, vừa nắm lấy sợi dây có lẽ không phán đoán được trọng lực bản thân nên trèo ra liền bị tuột xuống dưới cách tầm với của bọn rab chỉ hai sải tay, cũng may nó có móc khoá an toàn vào eo nên đang bị treo lơ lửng.

 

Tôi lúc đó đang ở trong phòng chỉ thấy nó rớt xuống không biết sống chết thế nào, hoảng quá bắn nốt loạt nữa rồi tôi chạy lại cửa sổ thấy nó đang chới với tòn ten, cong mông cong đít lên vì sợ tụi kia chộp được.

 

-Vứt mẹ khẩu Negev đi! Tôi cáu tiết gào lên,  một tay thò ra ngoài  đưa cho nó bắt lấy nhằm lấy lại thăng bằng, tay kia vẫn bắn vào mấy con rab  lúc này đã trèo vào được bên trong phòng.

 

 

 

Nó nắm lấy tay tôi xong  đạp vào tường trèo lên nhưng tường trơn quá, tay nó nắm vào dây thì không đủ lực nên thấy nó gồng đỏ mặt đỏ mày chỉ  lên được thêm hai ba bước, tôi thét lớn bảo mấy người bên trên kéo nó lên.

 

Bọn rab đã trèo vào trong phòng cách tôi chỉ mươi bước, tối bắn hạ thêm ba con thì nắm vào dây toan trèo ra ngoài thì không biết con mất dạy nào nó nắm ba lô tôi lôi ngược lại bên trong làm tôi ngả ngửa.

 

Vớ lấy súng không kịp, tôi đạp một con rab đang vồ lên người xong bật dậy rút dao găm đâm loạn xạ vì trong phòng giờ bọn rab đã đến chục con, bọn chúng đổ tới cắn lấy cắn để, khoản cách an toàn giữa tôi và bọn chúng không còn nữa nên tôi vừa xô chúng ra vừa găm dao vào đầu vào cổ nhưng trong căn phòng tối chẳng biết đâu là đâu nữa.

 

Toán phía trên biết tôi bị kẹt lại nên trở xuống lại, Christ thả dây xuống đu lộn ngược người , anh ta ném một trái lựu đạn khói vào trong xong bảo tôi nằm xuống. Trong 3 giây khói toả kín cả căn phòng, tôi lần mò đâm thêm một con nữa rồi nằm xuống.

 

Christ xả hết đạn vào trong màn khói còn tôi thì bò phía dưới lại cửa sổ , mò thấy được sợi dây liền báo  cho Christ rồi trèo ra ngoài xong lên trên. Bọn rab chạy đến cửa sổ thò đầu ra ngoài nắm giầy nắm chân tôi kéo lại, phải đạp mấy bận mới xong.

 

Mac giơ tay ra kéo tôi lên, tôi thở hồng hộc ,cả người toàn máu là máu, vết cắn chi chít, từ cẳng tay, bắp vai, gò má không chỗ nào là không bị cắn.

 

Kicker với Wings đã chèn lối lên sấn thượng lại nên tạm thời chúng tôi an toàn. Chris tháo bi đông nước và bông gạc ra định lau vết thương cho tôi nhưng tôi bảo không cần vì máu này vừa của tôi vừa của bọn rab nên rất nguy hiểm.

 

Tôi cởi áo giáp chứa đạn và áo thun ra , gom mấy túi gạc lại đổ cồn lên xong tự lau, phải mất mười phút mới tạm sach sẽ. Trời thì lạnh cả toán nhìn xuống dưới thấy đã bị vây kín mít quanh toà nhà đến năm bảy trăm con, cánh cửa thông lên nóc thì bị đập thùng thùng không biết có bung ra hay không trong khi trời mỗi lúc một lạnh.

Chúng tôi vừa canh chừng vừa tranh thủ nghỉ ngơi ít phút nhưng trời về đêm mỗi lúc một lạnh, gió cắt qua từng hồi buốt da, lông mi lông mày tuyết đã đóng từng hạt.

 

Bọn Rab phía dưới và sau cánh cửa thông tầng không có vẻ gì muốn thoái lui, chúng vẫn quện lại với nhau đông đặc. 

 

-Chúng ta nên gọi viện binh đến, tôi lạnh quá rồi. Kicker thốt lên

 

-Không, phiền phức lắm. Wings phản đối

 

Mac cau mày suy nghĩ rồi cũng tiếp lời:

 

-Đúng vậy, nóc nhà này máy bay cũng không đáp được, họ đến cũng phải tiêu diệt lũ rab dưới kia mà với số lượng rab này chúng ta xử lí được, mọi người kiểm tra lại đạn xem còn bao nhiêu.

 

Chúng tôi kiểm đếm thấy mỗi người còn trên dưới 300 viên vì từ lúc vào trung tâm này cũng không dùng gì nhiều, sáu người cả thảy là 1800 viên trong khi số rab bên dưới khoản sáu bảy trăm con.

 

-Đạn dưới xe vẫn còn, nhưng tôi sợ bắn giết bọn nó hăng lên lại không phòng thủ được. Christ bảo với mọi người.

 

Chúng tôi thấy cánh cửa thép thông nên tầng thượng quả thật rất mỏng manh, nếu bọn rab dồn lực mà công phá thì sẽ bị bung bảng lề ra ngay, cần phải gia cố lại trước.

 

Trên tầng thượng này ngoài vài ụ quạt thông gió cũng không có gì để chèn chắn mà gỡ mấy cái ụ này ra cũng không dễ gì vì chúng được bắt chặt với bê tông bên dưới bằng bù lông đã hoen rỉ cả rồi.

 

Sau một hồi xem xét chúng tôi quyết định gò dẹp 1 đầu của hộp tiếp đạn sau đó chèn vào chân cửa, thấy coi bộ cũng đã ổn chúng tôi chia ra các góc, lên đạn rồi nhắm thẳng xuống dưới mà nã đạn.

 

Không biết bọn chúng con bao nhiêu trong rừng nên mỗi viên đạn cần đổi lấy ít nhất một con rab. Tiếng súng giảm thanh đồng loạt vang lên, đạn bay găm phầm phập vào bọn rab sau đó cắm xuống đường rào rạt, rồi tiếng lên đạn, tiếng vỏ đạn rơi xuống leng keng vang vọng giữa đêm.

 

Chúng tôi cần xử lí chúng càng nhanh càng tốt trước khi có toán rab khác đến nên bắn không ngừng nghỉ, bọn rab bên dưới thấy bị tấn công cũng lồng lên chạy toán loạn, con gào con thét, con cố bám víu vào cạnh tường để trèo lên, giữa đêm tầm nhìn cũng không rõ mấy, thứ ánh sáng duy nhất là lửa đầu nóng chớp giật chớp tắt. Thằng Hoàng dùng khẩu Negev bắn rào rạt xuống đám rab dưới chân tường, chúng vừa lao đến đã ăn đạn nát bấy người nằm thành đống, xong con khác lại leo lên không ngừng nghỉ.

 

Nó đang loay hoay thay hộp tiếp đạn đầu tiên thì tôi thấy đám rab đã đùn nhau lên đống thây người phía dưới tạo thành một ụ rab cao gần hai mét nếu bọn chúng tiếp tục leo lên chẳng mấy chốc sẽ trèo lên tới đây, thằng con giời có vẻ không phải là không biết điều đó nhưng nó cố tính làm như vậy như sưu tầm chiến lợi phẩm

 

-Mày đừng có bắn vào đống thây đấy nữa tôi bảo nó

 

-Kế bố! Nó ngoác mồm lên cãi lại

 

Tôi không muốn đôi co với nó vì thằng đầu trâu đó là cái kiểu sai lè lè nhưng “bố mày  không bao giờ nhận sai, ok?”. Toán rab không biết có ai mách nước hay không mà không điên cuồng lao lên nữa mà đùn đẩy nhau chạy hết vào trong tòa nhà, trên bãi đỗ xe và xung quanh bọn chúng bị tiêu diệt gần hết chỉ còn toàn là thây xác.

 

Chúng tôi tạm ngưng, kiểm tra lại đạn tiểu liên thấy mỗi người còn tầm 3-4 băng, đám rab sau cánh cửa thép mỗi lúc một điên cuồng đập vào cánh cửa, vấn đề là chúng tôi không biết còn bao nhiêu rab trong tòa nhà. Từ nóc nhà để bãi xe có vẻ đã trống nhưng chúng tôi chỉ có 2 sợi dây thừng, chỉ sợ chưa kịp xuống hết bọn chúng sẽ lại đổ ra tấn công nên cần phải chắc chắn tiêu diệt hết bọn chúng mới đi được.

 

Ngoài thằng Hoàng còn 2 hộp  đạn  300 viên chúng tôi đạn cũng không còn nhiều, lựu đạn còn nhiều nhưng chúng tối không muốn gây tiếng động lớn, bọn chúng kéo đến đông hơn lại thành ra công cốc.

 

Chúng tôi không ai nói với ai câu nào, tất cả đều suy nghĩ rất căng, giờ mở cánh cửa đó chúng nó tràn ra nhiều hơn số đạn chúng tôi có thì cả đội sẽ “đi bán muối hết".

 

-Làm thôi! Mac nói vì có lẽ cũng chẳng còn cách nào khác.

 

Chúng tôi móc dây thả xuống dưới sau đó dàn đội hình chữ V đối diện cánh cửa, thằng Hoàng với khẩu Negev ở giữa.

 

Vừa xong thì có vẻ cánh cửa cũng chả chịu đựa lâu nữa, góc bảng lề phía trên đã bung ra, Wings nhắm vào cái hộp tiếp đạn chắn cửa bắn 1 phát làm cho nó văng qua 1 bên, cánh cửa bung ra.

 

Toán rab có vẻ không ngờ việc cửa mở nên toán đầu ngã nháo nhào ra ngoài, Hoàng siết cò loạt đạn đầu bắn gục chúng khi còn chưa kịp chạy ra ngoài, bọn rab phía sau dồn lên ngay tức khắc.

 

Cả đội vẫn để cho thằng Hoàng bắn áp chế, đạn găm như chặt thịt vào bên trong , bọn rab phía dưới thấy đường đã thông nên đùn đẩy nhau lao ra một lúc một nhiều nhưng đám xác ở ngay cửa mỗi lúc 1 dày khiến cho bọn chúng chật vật lắm mới lao ra khỏi cửa được, mỗi lúc như vậy chúng tôi ngắt loạt, đợi bọn nó ra thêm mới tiếp tục.

 

Thằng Hoàng bắn nốt băn đạn cuối trong băng thì đám thây đã cao đến bụng, vô tình tạo thành 1 rào chắn cho bọn chúng bò lên rồi toả ra 2 bên, đoán trước tình hình trong lúc thằng Hoàng thay đạn, 2 cánh bắt đầu bắn bọn rab. Do đạn không còn nhiều nên chúng tôi phải bắn kiểu “one shot" từ là 1 viên đổi 1 mạng.

 

Bọn rab con chạy con bò, bắn vào đầu rất khó nên thời gian nhắm tốn hơn nhiều, khoản cách chúng tôi đến cửa chừng 30 mét, tương đương di chuyển chỉ mất  có 4 giây,  một lúc hai ba con lao đến nên chỉ có non 1 giây để hạ một con.

 

Chúng tôi phân chia nhịp nhàng, người này hết đạn thì người kia bắn tiếp, giữ hoả lực liền mạch không cho bọn chúng cơ hội đến quá gần. 

 

Toán rab cũng không phải hiền lành hay ngu ngốc gì, có những con không trúng đầu nhưng đã gục vẫn gắn bò đến hoặc những con thấy đồng bọn bị bắn liền tìm cách chạy vòng cung bọc cánh chúng tôi.

 

Thằng Hoàng thay xong hộp đạn lại bắn xối xả, quét gọn lũ rab còn lại trên sân thượng. Con cuối cùng đổ gục xuống tôi liền giơ tay ra hiệu ngừng bắn, cả không gian im lặng một hồi lâu không thấy động tĩnh gì nữa, tôi không nghĩ là đã xong nên đeo kính nhìn đêm vào thì thấy bọn chúng vẫn còn bên trong nhưng không lao lên nữa.Qua ánh sáng xanh của ống kính tôi thấy bọn chúng lấp ló sau cửa ngó nghiên dè chừng, mồm vẫn ngoác lên đầy đe doạ.

 

-Mẹ! bọn nó vẫn còn bên trong. Tôi báo

 

-Nhiều không? Mac hỏi.

 

-Tôi không rõ nhưng bọn này khôn rồi, không dại mà lao ra ngoài nữa đâu.

 

Giờ chúng tôi chỉ còn hai cách, một là liều mạng đu xuống sân rồi chạy thật nhanh để chỗ hai chiếc xe hoặc tiến vào trong dọn cho sạch sẽ,  tuy nhiên bên trong phòng ốc nhiều, chỗ nấp vô kể, đạn cũng không còn mấy nên thôi thà đánh bạc còn hơn nắm chắc phần chết.

 

-Hoàng đưa súng đây! tôi bảo rồi giắt súng ra sau lưng.

 

Mấy người còn lại cũng kiểm tra lại đạn xem ai còn băng đầy thì ném cho tôi, tôi lấy thêm 2 băng, dắt vào người xong lấy súng của thẳng Hoàng quỳ xuống chuẩn bị.

 

Wings vỗ vai tôi 1 cái rồi cùng Kicker đu xuống trước, bọn rab bên trong thấy chúng tôi bắt đầu thoát thân liên túa ra, không chần chờ gì tôi siết cò.

 

Mười con rồi mười lăm con đổ gục, hai đồng chí  có vẻ đã xuống tới sân và đụng địch, tiếng súng phía dưới cũng vang lên mấy loạt.  Bọn rab khôn lõi này thấy không có đường tiến liền nấp sau đống thây chần chừ, tôi vừa ngưng là chực chờ lao ra, thấy đạn bắn lại nấp lại.

 

Tôi cố nhắm nhưng bắn trượt liên tục vì trời đã lạnh, tay thì run, máu 2 bên thái dương đập binh binh cộng với tiếng đạn nổ thấy choáng vô cùng.

 

Tiếng “Tock" vang lên báo hiệu khẩu trung liên đã hết đạn, tôi vứt súng xuống lấy khẩu MP5 giắt sau lưng ra giã tiếp, giữa loạt đạn đã thấy tiếng xe nổ và đèn pha loang loáng chiếu lên.

 

Bọn rab thấy chỉ còn một mình tôi bắn ngắt loạt vì đạn không còn nhiều liền lao lên áp đảo, mới chỉ 2-3 con lom dom đã lên một chục. Tôi nhắm không kịp vì khả năng xử lí chỉ khoản vài con một lúc.

 

-Xuống đi! ai đó báo qua bộ đàm!

 

Tôi đã nghe tiếng máy xe rõ ở dưới nhưng không có thời gian mà nhìn xuống.

 

Viên đạn cuối của khẩu tiểu liên văng ra mà trên này vẫn còn 7-8 con, tôi lấy súng lục ra bắn tiếp hạ thêm ba con nữa thì có 1 con lấy đà từ lâu nhảy vồ lên ôm lấy tôi.

 

Lúc này tôi đang đứng sát mép nên không kịp né cả tôi cả nó ngã ra khỏi sân thượng. 

 

Trong thời gian bạn rơi, trong cái khoản khắc nửa giây đó não bộ của bạn làm hết sức có thể để tính toán khả năng tiếp đất rồi điều phối các chi theo phản xạ để giảm xung chấn, ví dụ như con mèo, nếu bạn thả nó từ độ cao nào đi chăng nữa thì bạn cũng sẽ thấy nó tiếp đất bằng bốn chân.

 

Trong giây phút đó tôi vẫn kịp nắm cổ con rab rồi cho nó một viên vào đầu, đinh ninh cả tấm lưng mình sẽ va xuống nền sân lạnh giá nhưng không. 

 

Ầm một cái, tôi nằm ngay trên nóc chiếc Humvee vì mọi người đã đánh xe đếnđể tôi nhảy xuống.

 

Tôi xô con rab ra, đập xuống nóc xe 2 cái ý bảo chạy đi, chưa kịp bò dậy thì hai con rab trên nóc sân thượng cũng nhảy xuống. Xe bắt đầu lăn bánh, một con nhảy hụt xuống sân, tôi nghe tiếng rắc vang lên 1 cái biết nó đã gãy giò, nhưng con còn lại đáp ngay vào tôi.

 

Các bạn phải biết một vật nặng năm mươi kilogram, nhờ lực hút của trái đất và gia tốc thì khi nó nhảy xuống trọng lực nó tạo ra đến cả tạ. Con rab khốn khiếp này dồn hết trọng lực vào người tôi như dùng chày giã xuống làm tôi muốn gãy cả xương cốt.

 

Chưa kịp định thần nó đã cạp một phát vào cổ tay khi tôi giơ tay ra đỡ, súng thì văng đâu mất rồi. Trước đây tôi hay tìm cách đạp chúng nó ra một cách nhanh nhất, sau này thấy mình cũng “trâu bò" con nào cắn tôi cứ dùng cánh tay làm mồi để nó cắn cho thoả, tay còn lại mò xuống dưới lấy dao ra.

 

Vừa cầm dao trên tay định đâm nó một phát chí mạng vào đầu thì lão Christ lái xe ở dưới biết tôi bị rab đè ở trên đánh lái một cái khiến cả tôi và nó bị văng qua một bên và đâm hụt, tôi sợ rớt khỏi nóc xe  liền buông dao  bấu vào tấm thép của bệ súng:

 

-Thôi ! tôi gào lên để ông Christ khỏi phá nữa.

 

Con rab sau một hồi giằng cánh tay tôi như chó giằng xương thấy không xi nhê gì có vẻ đã hiểu chuyện nên nhả ra, hai tay nó nắm hai bả vai tôi nhắm hướng cổ mà cắn xuống.

 

Thú thật tôi là dị biến, sức mạnh vượt bật, vết thương mau lành nhưng nó cắn phải động mạnh cổ, mất trăm mililit máu một phút thì tôi nghĩ đời tôi cũng toi.

 

Tôi một tay bấu lấy xe, một tay ấn vào ngực nó chặn lại nhưng tất nhiên nó có thế tốt hơn tôi, vừa nằm trên vừa có lực hai tay nên vẫn giằng co không ngã ngũ.

 

Đang chưa biết làm thế nào thì phập một cái, con rab bị bắn nát óc, hoá ra Wing ở xe phía trước trồi lên giúp tôi một tay.

 

Tôi thở lấy thở để, bảo người trong xe mở cửa nóc cho tôi chui vào.

 

Trong xe không khí ấm hơn hẳn, phía sau chừng vài chục con rab vẫn đuổi theo cho tới khi bị nuốt chửng bởi màn đên băng giá.

 

Tôi mò lấy bi đông nước, hớp một ngụm rồi hỏi bộ đàm thấy mọi người đã an toàn, chúng tôi chạy thêm chừng chục kilomet nữa rồi dừng xe lại.

 

Tất cả xuống xe, kéo mấy hộp đạn sau cốp ra, bật đèn tra vào băng  có lẽ rút kinh nghiệm đợt rồi ai cũng lấy gấp rưỡi số đạn.

 

Chưa xong việc, tiếng chân rầm rập lại vang lên trong đêm tối, nhìn về phía sau thấy toán rab đã đuổi đến nơi, đúng là dai như đỉa vậy.

Chúng tôi cất vội vũ khí và mấy thùng đạn xong nhanh chóng lên xe quay trở lại thành phố bỏ lại đám  rab nhốn nháo phía sau, đàn đàn lũ lũ tràn ra từ rừng thông, phủ kín 2 cánh đồng bên đường, dưới  ánh trăng ngà ngà cái mảng đen đó cứ mở rộng dần dần 

Địa điểm tiếp là toà nhà trụ sở của Kantas Medicals nơi chúng tôi nghi ngờ Johnny Coopper nghiên  cứu ra loại virus này, tại sao lại là toà nhà này? 

Toà nhà là một trong những toà nhà cao và đắt đỏ nhất của thành phố nằm ở giữa vịnh, xung quanh  thoáng đãng không có toà nhà nào cao tương đương, Kantas Medicals đã thuê trọn 10 tầng cao nhất  để đặt trụ sở nghiên cứu và chữa trị, dưới chân toà nhà là tầng đế trung tâm thương mại rộng hàng  chục ngàn mét vuông có quan cảnh phóng ra biển vô cùng thoáng đãng. 

Chúng tôi quay trở lại thành phố thì trời cũng vừa hửng sáng, lựa 1 đoạn đường đèo có tầm nhìn đến  được toà nhà chúng tôi tạm dừng xe nghỉ ngơi và khảo sát. 

Nhai trẹo trạo mẩu bánh mì tôi phóng ống nhòm đến toà nhà, đường từ đây đến đó vẫn toàn rab  đông đặc như đêm hôm trước, cái trung tâm thương mại ở phía dươí cũng hoang tàn đổ nát , đám  rab cũng nhiều vô kể không dễ gì tiếp cận được. 

-Các cậu có ý gì không? Chris ngồi chéo chân trên mui xe hỏi 

-Chỉ có đáp từ trên không bằng máy bay là khả thi. Kicker đứng bên cạnh tôi đáp. -Trèo lên thì sao? Hoảng hỏi 

-Toà nhà này ít cũng 70 tầng, chúng ta không đủ dây hay có công cụ gì bắn dây xa đến vậy được. Họ  chọn địa điểm này nhằm chống đột kích từ trên không, tôi đảm bảo với các cậu vách kính các tầng ở  phía trên cũng là kính chống đạn! Mac trả lời. 

Tôi đưa ống nhòm lên xem, đúng là kính ở một phần ba phía trên của toà nhà không phản xạ lại ánh  sáng như các toà nhà khác trong thành phố. 

Để thử nghiệm giả thuyết, Wings giương súng nhắm tầm xa bắn một phát vào tấm kính trên toà nhà,  đúng là kính không vỡ. 

Nghỉ chút lấy sức trưa chúng ta sẽ phóng drone đi khảo sát và bàn cụ thể hơn, tôi đề nghị rồi uống  hớp nước chui vào trong xe ngủ thẳng. 

Chợp mắt đến gần 10h trưa thì Hoàng gọi tôi dậy thay cho nó ngủ, tôi lồm cồm bò ra kiểm tra lại pin  rồi phóng drone đi, khoản cách từ đây đến đó khoản 4 km nên bay vút cái đã đến nơi. 

Tầng đế của trung tâm thương mại toàn rab là rab, phía tầng hầm xe nơi chúng tôi hay dùng để đột  nhập thì đã ngập nước, tôi đoán là nước biển vì toà nhà này cách biển chỉ vài trăm mét, chỉ cần vài  tháng không có người bảo trì thì nước sẽ tràn vào là tất nhiên. 

Tôi đang điều khiển máy bay thì Chris đập vai tôi, giọng ngái ngủ: 

-Có phương án nào khả thi không?

-Tầng hầm ngập nước rồi, đang kiểm tra ống thang máy...Cũng không được, thang máy ở các tầng  này được đặt khác nhau, tức là không có thang nào chạy thẳng từ tầng 1 đến tầng 50. Trung tâm thương mại gồm 10 tầng có thang cuộn và chung vài thang máy, sau đó lên tầng 10 mới  có thang lên thẳng tầng 40, nơi đặt sảnh của Kantas Medical, từ đó qua cổng an ninh mới vào trong.  Có nghĩa là chúng ta có chui vào ống thang thì cũng phải chiến đầu với lũ rab ở tầng 10 và bọn ở  tầng dưới sẽ lao lên rất nhanh. 

Tôi trao đổi nhanh với Chris, anh ta suy nghĩ 1 hồi gọi mọi người dậy rồi chỉ về phía bên Phải phía xa  xa cách toà nhà khoản 400 mét: 

-Mọi người thấy sân vận động của thàng phố kia không? nếu chúng ta dụ chúng sang đó rồi vào ống  thang ở tầng 10 trèo lên tầng 40 thì sao? 

-Một vụ nổ liệu có đủ không? Kicker hỏi 

-Có lẽ không, bọn rab ở đây màn đến một vụ nổ, chúng có con dần đầu, đêm trước bao vây đuổi bắt  chúng ta rất chặt, chúng ta cần có con mồi trong sân vận động. 

-Con mồi? tôi lầm bầm rồi bay drone sang sân vận động. 

Phía trong sân vận động cũng như bao sân thi đấu khác có một khoản rộng ở giữa, đường chạy  marathon và khán đài bao quanh. Có lẽ được trưng dụng để cách ly người bệnh trong thời gian đầu  nên bên trong có rất nhiều hàng rào xe cộ và lều bạt đã thủng rách. Tôi chụp vài tấm ảnh bao quát rồi  rút drone về. 

Mọi người hớp mấy ngụm cafe pha sẵn rồi nhìn vào màn hình ipad, tôi bắt đầu tính toán lên phương  án và nói với mọi người. 

Sân vận động này có 4 cổng vào ở 4 hướng, hướng chúng ta muốn bọn rab đổ vào là hướng Nam  nên chúng ta sẽ mở cửa ở hướng này, để chắc chắn dẫn dụ được chúng thì 2 chiếc xe sẽ chạy đến  Toà nhà bắn loạn xạ dẫn dụ chúng đến. 

Kicker sẽ phải tạo thêm vài vụ nổ để đảm bảo chúng đi đúng hướng chúng ta cần, Chúng ta sẽ chia  làm 2 nhóm, 1 nhóm ở sẵn toà nhà đợi chúng đi sẽ đột kích ngay, 1 nhóm ở Sân vận động bắn dẫn  dụ chúng hoặc đánh quả nổ câu giờ cho nhóm kia. 

-Nếu bọn chúng đổ vào quá nhiều thì sao, nhóm dẫn dụ không thể quá 2-3 người làm sao chống chọi  nổi? Mac hỏi 

-Trong sân vận động đã có sẵn rất nhiều hàng rào , chúng ta có thể sắp xếp cho chúng tràn vào theo  đường zíc zắc khiến cho chúng không vào quá nhanh được. Tôi đáp rồi phóng to các hàng rào có thể  sử dụng trên màn hình ipad 

-Cậu nói tiếp đi, Chris nói 

Để đảm bảo an toàn cho nhóm chim mồi, thì nhóm này sẽ ở trên khu vực khán đài VIP bắn xuống, từ  dưới lòng sân vận động chạy lên đây phải chạy qua hào ngăn cách khu vực thi đấu và khán đài, rồi  chạy qua khu vực khán đài có rất nhiều nghế cũng làm chúng chậm lại. Nhưng để chúng chạy tràn  lên khán đài không phải là điều chúng ta muốn. 

Nếu có 3 người chúng ta sẽ lắp 3 đường zíc zắc và 3 chiếc cầu qua hào, nơi cổng bọn chúng ra và  cầu chạy qua qua hào sẽ là nơi tập trung hoả lực phù hợp. 

-Hợp lý! nhưng đéo được. 3 người thì cũng chỉ giỏi lắm giữ được 10 phút vì đạn dược không đủ,  bắn vài băng đạn đã đỏ nòng rồi, đám rab trong bán kính cả cây số sẽ đổ về đây anh tính giữ chân  bọn chúng bằng cách nào? 

Có 3 vấn đề cần đảm bảo, tôi chậm rãi...Một là phải đảm bảo chúng không tiếp cận được phòng VIP  trong 10 phút đó, hai là đảm bảo được đường lui cho nhóm chim mồi, ba là giật sập cổng phía Nam  bọn chúng sẽ bị nhốt phía trong sân vận động, Nhóm chim mồi sẽ nhanh chóng trở lại toà nhà mục  tiêu chứ không cần tốn thời gian ở đây. 

Nghe có vẻ được đấy, Mac gật gù rồi bảo mọi người lên xe đến sân vận động

Xe chạy một lúc lâu do phải len lỏi qua nhiều con phố, bắn tỉa nhiều con Rabs t và nhờ drone dẫn  đường mới đến nơi. 

Chúng tôi đến sân vận động và vào bằng cổng phía Bắc, kiểm tra quanh thấy cũng có một cơ số  Rabs nhưng không nhiều lắm, mất nửa tiếng đồng hồ xử lý chúng tôi mới tập trung được ở giữa sân  để phân chia nhiệm vụ. 

Mac và Kicker lắp quả nổ ở cửa Nam, sắp xếp hàng rào, vật cản. 

Hoàng cùng Wings làm cầu bắt qua hào còn tôi lên phòng VIP kiểm tra địa điểm và đường thoát. Riêng Chris tôi nhờ đi kiểm tra xem liệu máy phát, âm thanh ánh sáng của sân vận động liệu có sử  dụng được. 

Tôi khảo sát phòng VIP thấy có lối đi riêng ra baĩ đỗ xe phía sau, lèn chặt cửa lại vừa quay lại phòng  để chuẩn bị thì ánh đèn vụt sáng. 

-Chris! anh bật đèn đấy ah? tôi hỏi 

-Đúng vậy! anh ta đáp. 

-Anh có thể tắt bớt trụ đèn phía tây Nam và Đông Nam chỉ bật và tăng công suất 2 trụ Tây Bắc, Đông  Bắc Không? 

-Được! 

Mac vừa làm xong thì tiếng của Mac và kicker la oai oái! 

-Các cậu làm cái trò gì thế! Mac quát lên 

-Cậu ngắt đèn đi Christ, được rồi đấy. Bọn rab chạy vào trong sân vận động sẽ bị chói mắt mà không  biết chúng ta ở đâu, chỉ nghe tiếng súng mà chạy đến cho khi vượt qua được hào. -Được đấy! Mac gật gù. 

Vì trong sân có mái che nên không được sáng cho lắm, sau khi Christ bật đèn thì chúng tôi mơi quan  sát được khu lều trại dã chiến bên trong lòng sân vận động, ở một góc có vài chiếc xe tải và lều bạt  quân đội, tôi xuống kiểm tra xem có gì còn sử dụng được. 

Đến chỗ mấy chiếc xe tôi thấy gần chục thùng phuy xăng loại 150 lít còn đầy có lẽ sử dụng được 

-Này Kicker! bên này có hơn một chục phuy xăng anh giúp chúng tôi đặt vài thùng ở hoả điểm, Wings  nếu anh cho được vài thùng còn lại xuống hào thì cũng cảm ơn anh rất nhiều đấy! Tôi nói qua bộ  đàm. 

-Ok cứ để đấy! tôi cũng chẳng rõ ai đáp qua bộ đàm. 

Rút súng lục cùng đèn pin, tôi dè chừng rọi vào thùng xe thì thấy 6 chiếc xe đầy những thùng nhựa  ABS loại 300 lít cao đến nóc: 

-Các anh đến đây nhé Jackpot (trúng quả) rồi! Tôi gọi họ rồi trèo lên xe. 

Châm xăng vào xe nâng, tôi đánh xe đến nâng các thùng vũ khí xuống: mìn định hướng claymore,  lựu đạn, đạn súng trường, đạn đại liên, súng cối 82mm, súng thì đủ thứ loại còn nguyên trong hộp  nhựa chưa sử dụng. 

Mới hạ được hơn 1 xe thì tất cả mọi người kéo đến, ai nấy nhìn đống đồ tui khui ra thì cũng tá hoả  không hiểu đâu ra mà nhiều thế, tôi chỉ vào phiên hiệu 1 lữ đoàn lục quân Canada trên cưả xe, có lẽ  họ tập trung ở đây để kiểm soát dịch nhưng rồi không cầm chân được chúng. 

Với số vũ khí này nếu sắp xếp phù hợp thì có thể giữ chân bọn rabs được khá lâu, chúng tôi tập  trung bố trí sơ đồ phòng ngự chính xác hơn, chúng tôi chật vật thêm 4 tiếng đồng hồ mới giăng xong  "thiên la địa võng" bên trong xong vận động, mọi người tranh thủ ăn tối rồi chuẩn bị kế hoạch. 

-Ai tự nguyện ở lại? Mac cất tiếng hỏi 

-Tôi là người bày ra trận địa phòng thủ nên chắc chắn tôi nên ở lại, tôi đáp. 

Mấy người còn lại uống vội miếng nước rồi cũng giành ở lại, Mac suy nghĩ một hồi rồi nói:

-Kicker phụ trách kỹ thuật nên chắc chắn phải đi để mở cửa, xứ lý các máy móc thiết bị, phá khoá và  hệ thống An Ninh trong toà nhà nếu cần, còn lại 4 người là tôi, Christ, Hoàng, Wings, chúng ta sẽ bốc  thăm để lại 2 người nữa cho công bằng. 

-Mac là người chỉ huy ở đây và chịu trách nhiệm cao nhất nên anh phải đi. Christ mở lời, các người  khác cũng đồng ý như vậy nên chỉ còn 3 người bốc thăm. 

Mac lấy 3 que diêm trong bộ đồ ăn dã chiến MRE (meal ready to eat) bẻ gãy 2 que sau đó đưa cho 3  người còn lại bốc: 

-Ngắn đi! dài ở, anh ta nói. 

Wings bốc cây đầu tiên là một que ngắn, thế là 2 người kia khỏi phải bốc nữa. Ở đây tôi cũng muốn  nói cho rõ, nhiệm vụ chim mồi này nguy hiểm hơn rất nhiều nên tất cả mọi người đều muốn dành ở  lại nhưng việc đi tìm bằng chứng và dấu vết để truy tìm Johnny Cooper cũng quan trọng không kém  nên để công bằng tất cả chúng tôi bốc thăm. 

Mọi người thống nhất lại kế hoạch và thời gian, nhóm của Mac kéo nhau ra xe còn Tôi, Hoàng và  Christ cũng về vị trí phòng thủ quy định sẵn: 

-Ai có bài nhạc gì hay không, Christ hỏi 

-Làm gì? Hoàng thắc mắc rồi ném chiếc điện thoại cho Christ, 

-Từ từ rồi biết Christ chộp lấy rồi chạy đi đâu mất. 

Tôi và thằng Hoàng ngồi trên 2 thùng đạn tiếp tục nhét đạn vào băng, chúng tôi đã nhét từ chiều đến  giờ hơn 300 băng đạn là 9000 viên nhưng cứ ngồi nhét thêm cho nó chắc. Đồng hồ tít tít vang lên  báo 20:00 tối, giờ Mac đã vào vị trí mà Christ ở đâu vẫn chưa thấy 

Bỗng nhiên trong sân vận động vang lên tiếng nhạc ầm ỹ vang ầm ầm khắp nơi, là bài Seven Nation  Army, thằng Hoàng cười khà khà, tôi biết cuộc chơi đã bắt đầu nên hất hàm bảo nó về vị trí, Christ  cùng lật đật từ phòng thông tin chạy ra. 

Bài nhạc chơi đã được hai phần ba, qua ánh sáng chói loà của hàng trăm chiếc đèn cao áp, cánh  cổng hướng Nam vẫn tối tăm sâu hun hút, chúng tôi vẫn gật gù cao hứng tay đặt trên cò súng sẵn  sàng. 

Và rồi cuộc chơi bắt đầu, từ bên trong cánh cổng nằm dưới khán đài, một con rab, rồi hai con chạy  ra, khi vừa ra khỏi cổng nó bị ánh sáng chói loà của đèn cao áp làm loá mắt nên quýnh quoáng lảo  đảo chạy vô định về phía trước đến khi va vào cái tuyến đường có 2 hàng rào 2 bên đã định sẵn. 

Nó lần mò, dần dần có vẻ đã quen với ánh đèn nhưng tiếng nhạc rock ầm ĩ trong sân vận động vẫn  làm cho nó bị mất phương hướng không biết nên chạy về đâu tấn công ai, ở phía sau nơi cổng hẩm  từng nhóm rab một cũng đã chạy ra đông dần, một chục rồi một trăm con. 

-Bắn! Christ nói rồi nổ phát đạn đầu tiên khi con rab chạy ra khỏi một trong 3 tuyến đường rào nơi  giữa sân vận động. Rab trúng đạn ngay chân rú lên và bắn đầu lết đến phía chúng tôi, phát bắn  không chủ đích giết ngay mà giúp nó định hướng kẻ thù vì phía sau bọn rab đang bị dồn cục có thể  xô đổ hàng rào bất cứ lúc nào. 

Cách của Christ quả thật có hiệu quả, con rab đã thấy chúng tôi trên kháng đài và lao đến kéo theo  đàn đàn lũ lũ ở phía sau. Từ trên 3 ụ đề kháng đã hiệp đồng sẵn chúng tôi bắt đầu nhả đạn về phía  bọn chúng. 

Bọn rab vừa lao ra khỏi đường rào bị đạn găm chi chít vào ngã đổ ào ào, tôi bắn liên tục, nòng khẩu  SCAR-H bắt đầu nóng lên bốc khói nghi ngút, nhìn xuống đất thấy đã quăng ra hơn chục băng đạn  rồi, liếc sang thấy thằng Hoàng vẫn đang nghì khẩu Negev bắn ngắt loạt vì súng của nó cũng đã  nóng. 

Lúc này vấn đề cũng bắt đầu xảy ra xác bọn rab bắt đầu chất cao cả mét ở phía cổng hàng rào, vô  tình làm ra một dãy chắn hữu hiệu cho bọn rab ở phía sau, khi bọn nó trèo lên trên cái đống xác ấy 

nếu chúng tôi thay đạn không kịp bắn thì chúng sẽ nhảy xuống ngay toả ra và chạy đến gần. Lúc này  tôi phải nhờ thằng Hoàng dùng hoả lực loạt dài của nó quét để gom chúng lại. 

Nhưng rồi thằng Hoàng cùng phải thay đạn, bọn rab chớp thời cơ vọt ra, lúc này trong sân vận động  cũng đã tràn vào tới vài ngàn con đang ùn ứ ở cửa hầm. Khi bọn nó toả rộng ra trên sân vận động thì  bọn tôi phải nhắm và bắn từng con một rất mất thời gian dẫn tới lũ ở cửa chính nhanh chóng tràn vào  không kiểm soát được. Cũng may lúc chiều Kicker cài mìn định hướng claymore khắp mặt sân nên  bọn Rab cứ chạy vài bước là dính mìn bị thổi bạt người về sau, thân xác chỉ còn đôi chân đứng trên  mặt đất. 

Những vụ nổ to như vậy làm cho bọn chúng càng hung dữ tợn hơn nữa nhưng số lượng Mìn cùng có  hạn. Tôi bảo Hoàng bắn vào thùng phuy phía bên cánh trái còn tôi bắn vào thùng phía bên cánh phải. 

Lắp băng đạn lửa vào tôi nhắm chính xác vào cái bùi nhùi dưới chân thùng phuy mà bắn, mỗi thùng  được chúng tôi đặt trên cao cắm vào đó đường dây cứu hoả đã được đục thủng lỗ chỗ kéo dài từ  cổng đến gần bờ hào. Bùi nhùi xăng bốc cháy đốt nóng thùng phuy làm chảy cái nút nhựa cao su ra,  xăng nhanh chóng chảy vào 2 đường xăng cứu hoả và bốc lửa, tạo thành 2 bức đường lửa dài 2 bên  khiến cho bọn rab không thể chạy lăn quăng ra ngoài được nữa. 

Quay lại vấn đề chính là đống xác, tôi báo Christ 

-Không ổn rồi Christ! anh dọn giùm tôi cái đống xác đấy đi! 

-Ok! 

Bắn nốt mấy con đang còn chạy lạc thì Víu...u...u.u.u. ẦMMM! Một quả tên lửa AT4 bay từ kháng đài  vào thẳng đống xác làm chúng văng tung toé máu thịt đỏ cả bề mặt sân vận động. Christ giải quyết nốt 2 đống xác còn lại, lần này rút kinh nghiệm đợi chúng chạy ra ngoài một tí rồi  bắn để khỏi bị kẹt như lúc trước. Khẩu súng của tôi đã bị quá nhiệt, tôi liên quăng xuống đổi khẩu  khác nhưng lúc này bờ vai đã bắt đầu ê vì độ giật của súng, tôi tì súng lên cái Balo để bắn nhưng lúc  này một vấn đề khác lại đến. 

Sau khi dọn dẹp đống xác kia thì bọn Rab không còn gì cản trở lập tức ào ra ồ ạt, súng tiểu liên lúc  này không còn hiệu quả, dù bị bắn ngã ào ạt nhưng tụi nó vẫn sấn tới, mìn claymore trên sân bắt đầu  nổ dồn dập hơn vì bọn nó tiến quá nhanh, cứ sau mỗi tiếng nổ bọ chúng bị sức ép chết mấy con đầu,  mấy con sau ngã lăng quay lại lập tức lồm cồm bò dậy chạy đến còn hăng hơn trước.

Bạn phải hiểu là không phải súng đạn nào cũng như nhau, với bọn rab có 2 tiêu chuẩn để lựa chọn  vũ khí đó là khả năng xuyên và khả năng phá. Với bọn rab ở các nhiệm vụ đơn lẻ bí mật thì chọn đạn  phá tức là viên đạn có khả năng công phá lớn khi găm vào mục tiêu, thường nó sẽ nổ ra các mảnh  phá ngay vị trí găm vào, nếu là chân thì phá gãy cẳng chân, ngực thì bể ngực, nhắm đầu chẳng may  trúng cổ thì có phá phăng cổ rớt đầu nên rất hiểu quả, chỉ cần bắn 1-2 viên cho 1 con là tiêu diệt  ngay. 

Nhưng với những đám rab hàng trăm, hàng ngàn con thì đạn phá này lại kém tác dụng hơn đạn  xuyên thường có lõi được gia cố bằng hợp kim. Đạn xuyên thường bay xuyên qua được 1 đến 2 con  rab thậm chí là con thứ 3-4 nếu là đạn đại liên. Để xuyên qua được mục tiêu thì lỗ đạn phải nhỏ hơn ,  ít bị cản bởi xương thịt hơn, ví dụ ở Việt Nam là loại đạn 12,7 ly chuyên bắn máy bay để xuyên vào  được buồng lái buồng máy. 

Hầu hết với súng trường và trung liên thì chỉ có đạn phá nên chúng tôi bắn gục con rab nó không ngã  xuống ngay, mà quằng quoại gào thét thậm chí chạy thêm cả chục bước nữa vô tình làm thành bức  tường sống cho con phía sau nên bắn hết băng này đến băng khác mà bọn chúng không gục được  thêm bao nhiêu mà mỗi lúc một lấn tới. 

Thằng Hoàng bên kia mắt đã long sòng sọc, tay siết cò, miệng thì gào lên bọt mép 2 bên chảy ra  trắng xoá. Các bạn đừng tưởng nó điên, khi nghe âm thanh súng nổ ở cường độ lớn như vậy để giữ  được tỉnh táo tự nhiên bạn sẽ gào lên để áp lại tiếng súng như một hình thức kiểm soát tình hình. 

-Đi đi! tôi bắn thêm hai phuy xăng nữa giữa sân vận động rồi quay sang gào lên với nó, 2 phuy này  không nối với gì sấc, xăng cứ thể đổ ra chảy lêng láng khắp nơi, bọn rab chạy qua dẫm lên vũng  xăng, con trước dẫm văng lên con sau, xăng dính lên quần áo da thịt bốc cháy như đuốc sống, chạy  thêm dăm chục mét có lẽ thịt lẫn não đã bị cháy nên khuỵ dần xuống. 

Thằng Hoàng lúc này đã đến đựơc chỗ khẩu đại liên M2 browning nhắm xuống sân vận động bắn  quét. Những viên đạn to bằng ngón tay cái lao ra quét rát ràng rạt dọc sân vận động, bọn rab đổ gục  từng mảng từng mảng, chỉ trong vài chục giây nó đã dọn sạch đến tận hàng rào. 

Tôi thở lấy thở để, xoay cánh tay vài vòng để khỏi ê. Bên trong tai Mac báo đã vào được trong ống  thang và đang leo lên và hỏi tình hình thế nào, tôi chỉ đáp vẫn kiểm soát được nhưng bên anh ta nên  nhanh hơn.

Hoàng tay siết cò rồi bảo Christ chuẩn bị loạt tiếp theo vì 1 thùng đạn chỉ có 250 viên, nên chúng tôi  chuẩn bị đến 3 khẩu Browning , cứ khẩu này bắn xong thì khẩu kia bắn để khẩu này thay đạn và  nguội nòng, đạn mỗi khẩu được chất cả hai chục thùng. 

Bọn rab từ bên trong vẫn đổ ra vô tận, thây xác máu thịt tràn khắp nơi nhuộm đỏ sân vận động, dù  tình hình có vẻ kiểm soát được nhưng tôi thầm thấy có gì đó không ổn. Bọn rab cứ chạy vào mãi vào  mãi không ngừng không nghỉ chứng tỏ số lượng kẹt bên ngoài sân vận động vẫn còn rất nhiều. 

-Các cậu! Lần này chúng ta tính toán sai rồi! Tiếng Wings vang lên trong bộ đàm -Chuyện gì vậy? Tôi hỏi 

Vừa dứt lời thì bọn rab từ trên trời phía trên cổng ra vào rớt xuống lã tả như mưa, từng đám từng con  rơi xuống khán đài và sân vận động nghe lịch bịch. Con thì chết ngay, con thì què quặt nhưng những  con ngã xuống xác con trước hay chỉ gãy một chân một tay vẫn lồm cồm bò dậy chay về phía chúng  tôi khiến tình hình không còn kiểm soát được nữa. 

Vì phía trên trời tối om còn phía dưới cổng lại quá sáng nên chúng tôi không hiểu chuyện gì xảy ra.  Không lẽ bọn chúng biết bay 

To be continue…

BÌNH LUẬN