Logo
Trang chủ

Chương 27: Thành phố của ...

Sau hơn một tháng ăn chơi , chúng tôi về lại HCM . Cảm giác như ngày mới đến vậy , khí hậu thay đổi kinh khủng . Trời nóng bức , ra đường thì toàn khói bụi . Còn việc ở quán cafe tôi đã xin nghỉ vì một số lý do , vẫn còn kha khá tiền nên có lẽ sau hè tôi mới bắt đầu tìm việc :
C: Chán quá đi!
T : Umh, nóng nữa , có điều hòa rồi mà vẫn hầm hập !
C: Nè,...
C : Hay đi chơi đi , hi , vừa nãy Vân với tụi bạn rủ chị với nhóc đi cùng nè !
Nói về bà Vân này thì tôi cũng biết , thỉnh thoảng hay qua nhà chị chơi ! Tính thì bựa cực kì kèm theo cái mặt damdang ( cho em xin lỗi ) ! Có hôm :
C : Mày qua chơi hả Vân ?
V : Ừ , tự nhiên nhớ hai vợ chồng mày !
C : Vợ...vợ chồng nào ?- Chị đỏ mặt quay đi
V : À cho tao xin cái b ăng vệ sinh coi , lười đi mua quá !
Tôi đơ người , mặt nóng bừng như khỉ ăn phải ớt . Bả nghĩ sao mà nói mấy cái này trước mặt con trai chứ !
C : À...à rồi , hi !
....Trở về hiện tại...
T : Hả , đi đâu ?
C : Đà Lạt !
T : Ở đâu vậy , có xa không ?
C : Gần mà , vài tiếng đi xe thôi !
T : Thôi e không đi đâu , nghĩ sao một thằng con trai đi với cả lũ vịt ! ( threesome 39 )
C: Đi đi mà, đi!
C: Đi đi , vui lắm
C : Ở đấy mát ơi là mát .
C : Nghe nói cảnh đẹp lắm
Chị cứ lải nhải cái bài ca đó suốt 1h đồng hồ , có lẽ đã mỏi miệng , dồn hức sức lực cuối cùng :
T : Thôi mà chị
C : THẾ CẬU CÓ ĐI KHÔNG HAY LÀ CÚT ?
Tôi đứng như trời trồng , lần đâu tiền chị quát tôi . Mồ hôi lưng nhễ nhãi , chân tay run lẩy bẩy :
- D...ạ, đi......ạ!
Tôi giả vờ gục xuống , ôm ngực , vừa hú hét : Arg , đau quá !
Chị hối hả đến bên cạnh hỏi :
- Ủa sao vậy , đừng hù nha , xin lỗi mà !
Tranh thủ tôi đưa tay ra sau cổ chị , kéo xuống , tay còn lại khóa chặt hai cánh tay nhỏ nhắn :

  • Hehe , dám mắng em à !
  • Aaaaaa , chó , buông ra ! - Nói rồi chị ngẩng mặt lên , mắt nhìn mắt , mũi chạm mũi , thiếu mỗi " môi chạm môi " đang định tới công chuyện thì ...

..Tèo...tèo...teo...téo...téo
Chiếc điện thoại chó chết vang lên , chúng tôi đứng dậy chỉnh lại trang phục . Chị cầm điện thoại lên nghe :
- ********
C: Ừ
-*********
C: Có
-*********
C: Ừ
.
.
.
T: Ai gọi vậy?
C : Con Vân nó hỏi xem nhóc có đi không còn đặt xe !
T : Vậy là em phải đi hả ?
C: Chứ gì nữa, hi!
Hi hi cái mả cha mầy ( đùa thôi chứ không dám nói ) :
T : Vậy bao giờ đi ?
C : Sáng mai !
T : Vậy thì chuẩn bị thôi
Tôi cũng không mang gì nhiều , vài bộ quần áo và bàn chải đánh răng . Đi vào phòng chị tôi thực sự choáng , chiếc giường chất đầy đồ đạc và một cái vali lớn :
T: Chị định chuyển nhà hả !
C : Trời , có xíu đồ à , chuyển gì mà chuyển
T : Tí xíu mà như vậy sao , hở ...
Bất giác , tôi đưa mắt đến mấy cái áo con . Thấy tôi nhìn chằm chằm, chị cú đầu:

  • Dê non , dê non nè !
  • Trời , có cố ý đâu , vô tình thôi mà
  • Vô tình mà nhìn chằm chằm vậy hả ...

.
.
Đang say giấc nồng với các thánh nữ thì cái chuông báo thức di động gọi :

  • CÓ DẬY KHÔNG HẢ CHÓ ?
  • mấy hờ ồi ?- t nói với giọng ngái ngủ
  • 4h sáng
  • Còn sớm mà
  • 5h bắt đầu đi đấy
  • rồi rồi , biết rồi !

Nói xong tôi bịt miệng chị lại , cánh tay mọc ra vài vết răng . Buộc phải dậy thôi , ra đến nơi thì gặp mấy bà cô . Ai cũng váy vóc , quần jean cứ như đi đám cưới vậy :

  • Chào mấy chị !
  • Rồi , rồi , đủ cả rồi , đi thôi nhỉ !
  • Hôm nay có thằng nhóc đi cùng ha ?
  • Nhóc lớp tám hay chín vậy , yêu ghê !

Lên xe tôi bắt đầu sự nghiệp của mình , ngủ , mặc kệ mấy bà cô kia ngồi chém gió .Đường hơi sốc khiến tôi bật dậy vài lần , đã đến khách sạn rồi , một nơi trên đỉnh langbiang !

  • wow , đẹp ghê ha !
  • umh umh !

Không khí ở đây không bụi bặm như sài gòn , đầy mùi đất như Quảng Trị . Mà nó thoai thoải một mùi thơm không rõ là gì . Những hàng thông xanh mọc hai bên con đường , làn sương chưa tan hết mờ ảo ( Đạt Lạt bây giờ đã quá khác xưa rồi ) . Khung cảnh đẹp đến nao lòng , tạo cho người ta một cảm giác yên bình hơn bao giờ hết . Nói sơ qua về nhóm tôi , có tổng cộng bốn người : Chị , Vân , Lan và ai các bạn ở đây cũng biết rồi :
V: Thuê một phòng đôi nhé !
T : Hả , sao không cho em một phòng riêng đi ? Tôi nói
3 đứa con gái còn gì là vui nữa ? Nhể P ? - Vân tiếp lời
C : Ừ
T : Ơ kìa !
Xong xuôi chúng tôi lên đường , đầu tiên là đỉnh langbiang . Ở đây tôi có thể thấy cả thành phố Đà Lạt , những căn nhà nhỏ san sát nhau , Hồ Xuân Hương , ô ruộng xanh mướt và những quả đồi nhỏ . Mấy đứa con gái cứ lấy điện thoại chụp liên tục , tôi ngồi xuống , hít một hơi thật sâu ! Một khoảng trời bình yên !

Quay lại truyện [Hồi Ký] 11 năm
BÌNH LUẬN

alex phạm

Trả lời

2022-08-08 15:40:15

Hi