Logo
Trang chủ

Chương 127: Linh Lung Bà Bà

Muốn duy trì công hiệu của ếm chú trên vật tà âm cần phải niệm chú mỗi ngày. Vì vậy nếu canh chừng theo dõi không chừng chủ nhân của cái đỉnh đồng này sẽ lộ diện. Lúc đó có thể bắt được thủ phạm. Tôi hỏi Nhất Sơ cái đỉnh đồng này đến cùng là có ma thuật gì, sao lại ám lên tôi? Nhưng đối với hắn, đây cũng là lần đầu nhìn thấy vật này, không có chút manh mối gì, tôi hỏi vậy quả là làm khó hắn. Để tiện cho kế hoạch theo dõi, tôi đem đỉnh đồng đặt lại dưới gầm giường như cũ, xem như không có gì xảy ra. Bạch Mi thiền sư và Nhất Sơ muốn tôi chỉ chỗ cho họ nấp, dặn tôi tuyệt đối không cho bất cứ ai biết được sự có mặt của bọn họ, nếu không sẽ đánh cỏ động rắn.
Tôi gật gật đầu, liền đưa Bạch Mi thiền sư và Nhất Sơ đến phòng ngủ nghỉ ngơi. Dù sao thì ban ngày hẳn chủ nhân của vật tà âm dưới gầm giường sẽ không xuất hiện. Hai người vừa mới vào nghỉ không lâu thì Lý mặt rỗ đến, miệng thì ngáp ngắn ngáp dài ôm theo một bình rượu, ngồi trên bàn bắt chéo hai chân, hỏi tôi mới sáng sớm gọi hắn đến làm gì? Mặc dù tôi rất thân thiết với gã họ Lý nhưng sau khi được dặn dò không tiết lộ chuyện này ra ngoài, tôi thật không dám nói với Lý mặt rỗ, chỉ sợ cái miệng của hắn không giữ kín được là hỏng hết cả việc. Vì vậy tôi xem như không có vấn đề gì, nói rằng trong tay không có sẵn tiền mặt, lười ra cây ATM, nhờ Lý mặt rỗ đi mua chút gì về nhậu. Hắn liền ném cho tôi xấp tiền:”Ngươi đi mua đồ ăn đi, ta bỏ tiền người bỏ công! Mẹ nó, ta nhịn nhậu mấy bữa nay thấy ức chế quá!”
Tôi liền chọc hắn ”Ngươi còn chưa kết hôn mà đã bị thê tử quản lý nghiêm ngặt vậy sao, không dám uống rượu trước mặt nàng à?” Lý mặt rỗ than thở ”Haizz. Ta với Sở Sở có chút mâu thuẫn nên không dám ở rượu chè trước mặt cô ấy”. Quả nhiên là gã họ Lý mang về một tiểu quả phụ, không hiền lành chút nào. “Ta thấy ngươi thật thà cũng tội, ngươi ngồi đây để ta đi mua ít vịt quay về anh em nhậu một trận tới bến” Nói xong, tôi vội vàng rời đi. Sợ Lý mặt rỗ phát hiện ra Bạch Mi thiền sư và Nhất Sơ nên tới chỗ bán đồ ăn gần nhất mua nhanh rồi trở về. Hôm nay không hiểu sao Lý mặt rỗ uống chưa tới ba xị rượu liền nôn thốc nôn tháo. Tôi liền đuổi hắn về nhà mà nôn ói. Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư đang ở trong tiệm, tôi còn chưa mời hai người ăn uống gì mà đã ngồi đây nhậu nhẹt trước mặt họ, thật là đáng xấu hổ.
Lý mặt rỗ vừa rời đi thì Bạch Mi thiền sư từ bên trong đi ra, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lý mặt rỗ đằng xa một lúc lâu, sau đó mới hỏi:” Thí chủ, người này hẳn rất thân với ngươi?” Tôi liền gật đầu:”Đây là chỗ bạn bè thân thiết, sao người lại hỏi vậy?”. Bạch Mi thiền sư liền đi đến bãi nôn của Lý mặt rỗ quan sát hồi lâu, như có điều suy nghĩ rồi khẽ gật đầu. Tôi cảm nhận có điều gì đó kỳ quái, liền tới hỏi có phải người đã phát hiện ra điều gì khác thường? Bạch Mi thiền sư không trả lời mà khoát tay nói:”Để tối nay rồi quan sát lại, hiện tại lão nạp cũng chưa xác định được là có đúng như những gì mình suy đoán không” Trong lòng tôi có chút lo lắng, không biết Lý mặt rỗ có phải cũng đang bị ếm tà giống như tôi không. Chỉ một mình tôi bị thôi mà Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư cũng phải nhức đầu suy nghĩ, nếu thêm Lý mặt rỗ bị nữa thì không biết họ phải đối phó thế nào?
Tôi cũng không dám hỏi nhiều vì nếu có hỏi thì hai người họ cũng không trả lời. Một người ra vẻ thần bí, một người thì lạnh lùng, hai người đúng là một cặp trời sinh đi với nhau. Trời chiều ngả về tây, ánh nắng vàng cuối ngày chiếu sáng làm lấp lánh những món đồ cổ bên trong cửa hàng, Bạch Mi thiền sư ngồi ngâm một một bình trà, tựa lưng trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Nhất Sơ thì cầm cây trường kiếm đăm chiêu điều gì đó, còn tôi thì lo thu dọn cửa hàng. Tôi cảm giác mơ hồ sự việc lần này đặc biệt nghiêm trọng, nếu không thì hai đại cao nhân như Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư sẽ không có mặt tại đây.
Tôi đi mua thức ăn chay cùng hai người dùng bữa tối, sau đó theo yêu cầu của họ đi ngủ như bình thường, còn Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư thì trốn trong tủ quần áo. Hai người này ở trong tủ quần áo nhìn chằm chằm là tôi cảm thấy khó ngủ nên lấy điện thoại ra chơi game. Vừa cầm điện thoại không bao lâu thì lập tức bên ngoài vang lên ồ ạt tiếng người đập cửa. Mẹ nó, đêm hôm khuya khoắt thế này ai lại đến đây gõ cửa? Tôi đành ra mở cửa thì thấy Lý mặt rỗ trơ mắt đứng nhìn. Tôi giận dữ:”Nửa đêm người tới làm gì?” - “Bình thường ban đêm người vẫn tiếp khách mà, sao không nay lại khó chịu thế?” Hắn nói. “Mù à, không thấy ta ghi bảng đóng cửa ngừng kinh doanh một ngày hả” Lý mặt rỗ chợt hiểu ra điều gì, liền cười hắc hắc” À, có phải tối nay trong nhà ngươi có vị khách quý nào phải không? Ta phải vào xem.”
Nghe Lý mặt rỗ nói tôi liền giật mình, sao hắn không tới sớm không tới trễ, đúng lúc này lại tới tìm tôi. Mà hắn lại nhắc đến khách quý, lẽ nào hắn biết được sự có mặt của Bạch Mi thiền sư và Nhất Sơ? Tôi vẫn cố giữ bình tĩnh ”Ta mệt nên hôm nay muốn nghỉ ngơi, người đừng đến phiền ta được không?” Lý mặt rỗ không nói gì mà xông vào nhà ”Khó khăn lắm ta mới ra người được, nhậu chút rồi về.” Lý mặt rỗ đúng là chó ghẻ, đuổi mà không chịu đi, không còn cách nào khác ta đành phải ngồi xuống tiếp rượu với hắn. Chưa kịp nâng ly liền nghe trong phòng phát ra tiếng A di đà phật. Bạch Mi thiền sư làm cái quái gì vậy, thế này chẳng khác nào muốn bị bại lộ. Lý mặt rỗ giật nảy cả mình ”Trong phòng có người, quả nhiên là có người”
Ngay lúc đó có một bóng áo đen từ trong phòng tôi xông tới, nhanh như chớp Nhất Sơ xuất hiện cản lại kẻ áo đen kia. Lý mặt rỗ trợn mắt ”Nhất Sơ có mặt ở đây lúc nào? Các người dám gạt ta, dừng tay đừng đánh nữa.” Mẹ kiếp, quả nhiên kẻ áo đen kia là do Lý mặt rỗ dẫn tới. Tôi không kiềm chế được lửa giận, nhào tới đạp Lý mặt rỗ một cước té xuống đất:”Uổng công bấy lâu nay ta xem ngươi như huynh đệ mà người dám hại ta” - “Hiểu lầm hiểu lầm, Sở Sở nói người trêu chọc vật cổ quái, là tới cứu ngươi…” Lý mặt rỗ kêu rên nói. “Người kia là Sở Sở?” Tôi hỏi. Họ Lý kêu trời ”Lừa người kiếm tiền à!” Tôi lập tức buông lỏng Lý mặt rỗ. Lúc này Nhất Sơ đã chế ngự được kẻ áo đen, tháo xuống khăn che mặt, quả nhiên là Sở Sở. Tiểu quả phụ kinh ngạc nhìn Nhất Sơ, không ngờ thân thủ lại nhanh đến như vậy.
Bạch Mi thiền sư đi tới, gương mặt tràn đầy từ bi nói ”Nữ thí chủ, xin hỏi người cùng Linh Lung Bà Bà là quan hệ thế nào?” Sở Sở nhìn rất hoảng sợ ”Làm sao người biết mẹ ta?” Bạch Mi thiền sư càng biểu lộ sự kinh ngạc ”Cái gì, Linh Lung Bà Bà lại có con gái? Bà ấy cùng gã nông dân ngốc kia vẫn thành phu thê sao?” - “Ông nói bậy bạ gì đó? Cha ta không phải nông dân ngốc, ông là ai, sao lại biết mẹ ta?” - “Đại sư trước khi xuất gia từng có quan hệ tình cảm với Linh Lung Bà Bà.” Nhất Sơ bỗng dưng xen vào một câu. Lời nói của Nhất Sơ chẳng khác nào sét đánh ngang tai, khiến cho ai cũng phải há mồm kinh ngạc. Sở Sở im lặng, trợn mắt hốc mồm nhìn Bạch Mi thiền sư.
Thiền sư mặt đỏ bừng, tay cầm tràng hạt run rẩy chỉ vào Nhất Sơ, bất mãn việc bị hắn lạm bại lộ chuyện riêng tư khi xưa. Tôi cũng không nghĩ Bạch Mi thiền sư có vẻ ngoài làm một cao tăng đắc đạo mà trước lại có những chuyện tình cảm phức tạp như vậy. Tôi thấy tối hôm nay có nhiều chuyện phức tạp hiểu lầm, liền mời tất cả ngồi xuống cùng uống nước rồi nói chuyện. Đúng thật là hôm nay Sở Sở tới đây là để giúp tôi. Dù sao cô ấy cũng biết quỷ y chi thuật, nên tôi cũng không có gì nghi ngờ. Bạch Mi thiền sư và Nhất Sơ cũng xác nhận là Sở Sở ở trong phòng ngủ không niệm tà chú, chỉ là tìm kiếm manh mối vật âm tà chứ không có ý hại tôi. Nhưng làm sao mà Sở Sở biết tôi trúng tà? Tôi liên tục thắc mắc, Lý mặt rỗ mới bắt đầu nói ra sự thật. 

Quay lại truyện Âm Gian Thương Nhân
BÌNH LUẬN

Pham Van Thai

Trả lời

2023-09-04 05:13:18

Hay