Logo
Trang chủ

Chương 158: Tìm ta sao

Tôi yêu cầu dân làng dựng một cái thang bên bức tường để tôi và Lý mặt rỗ có thể đứng và kiểm tra tình hình bên ngoài. Tôi nhìn thấy một vài bóng người bước đi một cách khó nhọc. Họ đang loạng choạng xuống núi. Tôi nhận ra họ. Họ là những người đã đuổi theo chúng tôi lên núi sau đó mất tích. Nhìn bộ dạng lúc này, rõ ràng là bị Cẩu tinh khống chế, chỉ là không biết bọn hắn đang sống hay là chết.
Tôi nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa, nhưng đám người đó vẫn chưa xuống đến chân núi. Là ai đang gõ cửa? Tiếng gõ cửa bất ngờ khiến những người bên trong giật mình. Tất cả đều nơm nớp lo sợ nhìn ra phía cửa gỗ, đồng thời sợ hãi hỏi tôi “Nên làm gì bây giờ” Tôi đề nghị dân làng phải luôn giữ tỉnh táo, tôi cố gắng thò người ra, muốn nhìn một chút rốt cuộc là thứ gì đang gõ cửa? Tuy nhiên, từ vị trí của tôi, tôi không thể nhìn thấy phía bên kia của bức tường. Chúng tôi chỉ còn cách di chuyển thang sang một bức tường khác. Tôi leo lên, sau đó nhìn về cánh cửa gỗ.
Khu vực trước cửa nhà trống trơn. Không có ai ở đó. Tôi hít một hơi thật sâu và thắc mắc? Tôi ngay lập tức nhìn về phía ngọn núi. Tôi muốn xem liệu những người dân làng đó đã xuống núi chưa. Tuy nhiên, khi tôi quay lại, đầu tôi trở nên trống rỗng. Không có ai ở đó. Tôi cũng không nhìn thấy ai ở phía bên kia bức tường. Có vẻ như tất cả mọi người đã biến mất trong không khí. Tôi vẫn chưa tin lắm nên kiểm tra thêm lần nữa. Tôi nghĩ họ đang trốn ở một góc nào đó. Tôi cần phải kiểm tra cẩn thận! Tuy nhiên tất cả đều vắng tanh, không một bóng người. Người đâu cả rồi?
Tôi nhìn thoáng qua thôn dân, chợt phát hiện thôn dân dường như nhiều lên không ít. Tôi sợ hãi, thầm nghĩ, không phải mấy người kia lén lút tiến vào đó chứ, nhưng bằng cách nào. Nếu quả thật như vậy, thì nhà thờ tổ này không còn là nơi an toàn nữa. Nơi này bây giờ rất nguy hiểm! Chúng tôi không thể thoát ra ngoài cũng không thể lẩn trốn. Tôi cảm giác Cẩu tinh đang ẩn náu ở một góc nào đó, nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Tôi không ngờ tình hình lại diễn ra như thế này. Điều này nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, cưỡng ép mình trấn định lại, đồng thời đưa mắt liếc nhìn Lý mặt rỗ, ra hiệu cho hắn trèo lên. Lý mặt rỗ hoài nghi một lúc, sau đó bò lên thang, tôi nhỏ giọng nói với Lý mặt rỗi "Lý mặt rỗ, hãy xem những người mất tích đó có phải đang trà trộn vào những người ở đây không.” Lý mặt rỗ rùng mình một lát nói. "Là sao? Làm sao có thể được? Cổng lớn và cửa sau đều đóng. Chúng sao có thể tiến vào. Các lối ra đều đã bị phong tỏa”. Sau đó tôi nói “Ta không biết họ vào bằng cách nào. Nhưng ta chắc, hiện tại đang nhiều người hơn trước. Kiểm tra lại một chút.” Lý mặt rỗ hít một hơi thật sâu. "Bình tĩnh. Chúng ta không thể cho dân làng biết được. Nếu họ hoảng sợ thì sẽ có chuyện sẽ trở nên rất nghiêm trọng.” Tôi gật đầu, điểm này thì ta hiểu rất rõ! Lý mặt rỗ quan sát một lát, bỗng nhiên nhỏ giọng nói với ta "Trương ca, có điểm gì đó là lạ."
"Là gì nói đi?" Ta lập tức hỏi. “Thiết Ngưu đã chết phải không?” - “Thiết Ngưu?” Đúng vậy, Thiết Ngưu đã treo cổ tự tử. Tôi chợt nghĩ Lý mặt rỗ hẳn là đang tìm Thiết Ngưu giữa nhóm người ở đó. Ý nghĩ này chợt nổi lên khiến tôi toát mồ hôi. Lý mặt rỗ thì thầm, “Nhìn góc đông bắc. Người đang vui vẻ trò chuyện đó là ai?”
Tôi lập tức quay lại nhìn. Thiết Ngưu đã chết, giờ vẫn còn sống. Anh ta đang trò chuyện vui vẻ với những người dân làng khác. Những người dân làng đó dường như không nhớ rằng Thiết Ngưu đã chết. "Móa, chuyện quái gì đã xảy ra vậy?" Tôi hỏi. Thiết Ngưu đó nhìn qua cũng không giống là quỷ nhập vào người. Trông không khác gì một con người bằng da bằng thịt. Tôi không thể phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào. “Bây giờ nhìn góc Tây Nam,” Lý mặt rỗ thì thầm. Tôi lập tức quay lại xem. Sau khi liếc qua, tôi suýt ngã khỏi thang. Góc Tây Nam có một nhóm đang trò chuyện. Ở trung tâm của nhóm đó lại là một Thiết Ngưu khác! Trong này vậy mà lại có tới hai Thiết Ngưu! Một Thiết Ngưu còn có thể giải thích. Có lẽ Cẩu tinh mạnh đến mức có thể hồi sinh và điều khiển Thiết Ngưu. Nhưng bây giờ, có hai Thiết Ngưu ở đây.
Tôi quan sát mọi người và thấy họ đều mỉm cười vui vẻ. Như thể họ không biết mình đang gặp nguy hiểm. Họ vui vẻ tận hưởng cuộc trò chuyện của mình. Tôi hít một hơi thật sâu. Có vẻ như Cẩu tinh đã điều khiển họ một lần nữa. Tôi lập tức nổi giận hét lên một tiếng "Tất cả mau nhai đậu nành vào!" Nhưng có vẻ như họ không nghe thấy tôi. Họ tiếp tục những cuộc trò chuyện sôi nổi. Tôi nhét một nắm đậu nành vào miệng và ra khỏi tường. Tôi vội vàng bỏ đậu nành vào miệng dân làng.
Tốt, đậu nành đã có hiệu quả, các thôn dân đều thanh tỉnh không ít, họ lần nữa nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm ra cổng. Sau khi họ tỉnh dậy, việc đầu tiên tôi làm là đi khắp các góc đông tây nam bắc để xem Thiết Ngưu có còn ở đó không. Thiết Ngưu đã không còn. Dân làng vẫn bàn tán xôn xao về cách chống lại Cẩu tinh. Tôi kiểm tra dân làng một lần nữa. Số lượng của họ không giảm. Thay vào đó lại tăng lên! Chết tiệt, cái quái gì vậy?
Khi tôi quay lại nhìn đám đông, tôi chợt cảm thấy có một bàn tay vỗ vào vai mình. Tôi nghĩ đó là Lý mặt rỗ nên tôi quay đầu sang một bên để nhìn.Nhưng khi tôi nhìn thấy người đứng đằng sau mình, tôi không thể kìm được tiếng hét. Đó là Thiết Ngưu! Anh ta nở một nụ cười nguy hiểm, điều mà tôi thấy rất đáng sợ. Thậm chí còn thấy rõ một tia máu nhỏ ở khóe miệng. Anh ta cười toe toét và nói với tôi, "Đang tìm ta?" Tôi hét lên và đá vào Thiết Ngưu. "Xuống! Cút ra cho ta!".
Sau đó, ai đó tát tôi và bóp miệng tôi mở ra. Sau đó nhét thứ vừa thô vừa cứng vào miệng tôi. Tôi nghe thấy giọng nói của Lý mặt rỗ, "Nhanh, Nhai đi!" Theo bản năng tôi cứ nhai. Trong khi nhai, tầm nhìn của tôi mờ đi. Thiết Ngưu biến mất. Anh ta được thay thế bởi một nữ dân làng trẻ, người đang nhìn tôi với vẻ sợ hãi.
Tôi lập tức nhìn xung quanh. Mọi thứ vẫn bình thường. Lý mặt rỗ kéo tôi sang một bên. "Có chuyện gì vậy? Bị ma ám sao?” Tôi hít một hơi thật sâu "Chuyện gì vậy, vì sao mọi người đều vô sự, chỉ có ta là sinh ra ảo giác." - "Ha ha, ngươi xem, ngươi bảo mọi người nhai đậu nành nhưng ngươi lại không làm, phải không? Bị là đúng rồi." Lý mặt rỗ bật cười. Tôi đã hiểu. Tôi đã lo lắng về mọi người và không nghĩ về bản thân mình. Tôi không thể không bật cười. “Đúng rồi, ta vì các ngươi mà quên mất. Vừa rồi là ai tát ta?” Mặt tôi vẫn còn rất đau. Lý mặt rỗ cười nham hiểm và nói, "Còn ai vào đây nữa. Là ta".
Sau đó, Lý mặt rỗ kể với tôi rằng. trong lúc ở trên thang, tôi bắt đầu hành động kỳ lạ. Tôi thậm chí đã yêu cầu dân làng di chuyển thang đến cửa. Phát hiện ra hành vi kỳ lạ nên Lý mặt rỗ đã không cho thôn dân di chuyển thang. Hắn tiếp tục quan sát tôi suốt thời gian đó. Hắn kể, sau đó tôi đã thu mình vào một góc, nói chuyện với chính mình. Lý mặt rỗ không biết tôi đang nói gì. Khi người phụ nữ trẻ đến đưa nước cho tôi thì tôi đã đá cô ấy. Tôi cảm thấy hối hận và xin lỗi người phụ nữ. Người phụ nữ sợ hãi, sau khi nhìn thấy tôi đến gần, cô ấy lập tức trốn vào nhóm bạn. Tuy nhiên, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.
Tôi nhờ dân làng kê cái thang vào tường, ngậm hạt đậu nành vào miệng và tôi tiếp tục trèo lên. Tuy nhiên, ngay khi tôi trèo lên một chút, một bàn tay đẫm máu vươn tới và nắm lấy cánh tay tôi! Tôi hoảng sợ, tôi tê dại cố gạt bàn tay đó ra! 

Quay lại truyện Âm Gian Thương Nhân
BÌNH LUẬN

Pham Van Thai

Trả lời

2023-09-04 05:13:18

Hay