Điều kỳ lạ rằng, mình và nàng nói chuyện hàng ngày. 2 3 ngày ăn cùng bữa tối tại nhà nàng, đi dạo với nhau sau đó, đôi lúc buổi chiều sẽ cùng nhau ra rạp xem phim. Cũng đã gần 2 tuần như vậy trôi qua nhưng không ai nói lời yêu, cũng chưa từng có cử chỉ thân mật nào kể cả 1 cái ôm. Cái nắm tay vội khi nàng giật mình trong rạp là thứ duy nhất xảy ra.
Lý do mình cũng chả quan tâm và có lẽ nàng cũng vậy. Khi đã trải qua 1 tình yêu son sắt rồi , con người ta sẽ trưởng thành hơn hẳn về mặt tâm hồn. Không vội vã nữa, không vồ vập nữa. Người ta e ngại? Hay do người ta thờ ơ với cái thứ gọi là tình yêu ? Mình cũng không biết nữa.
Nếu nói về cảm xúc lúc đó của mình, thực sự mình chẳng biết yêu hay không, đúng là có có vui vẻ nhưng nó khác xa với tình yêu thuở còn non nớt. Nó không có những hoan hỉ, những mong chờ, những nhớ nhung. Trưởng thành hơn chính là ta đi tìm một người phù hợp để cưới chứ không phải đi tìm một người ta yêu để cưới. Ai đó nếu tìm được cả hai điều kiện này cùng lúc thì có lẽ cuộc đời họ rất may mắn.
Tối hôm đó, một tối mưa rào ngây ngất. Khác với thói quen không rượu chè, tối đó mình có uống chút đỉnh vì là sinh nhật thằng em khá thân. Thực ra chỉ 1 chút chuếnh choáng trên đường về, mưa nhỏ dần nhưng vẫn táp vào mặt khiến chả có cảm giác mấy là vừa uống rượu.
Chả hiểu sao, thay vì đi thẳng về nhà thằng bạn thân, mình lại lượn 1 vòng qua gần Hoàng Quốc Việt và bật điện thoại lên gọi cho nàng dù đã gần 10h tối.
20 phút sau gì đó, mình và nàng đã ngồi yên vị trong quán café New Wind cạnh hồ Nghĩa Tân. Mình gọi nhanh một cốc chanh đá thứ 2, trong khi nàng vẫn mân mê cái ống hút trong ly sinh tố mãng cầu.
Câu hỏi của nàng khá bất ngờ, mình không nghĩ người con gái nhút nhát như nàng lại nói thẳng tuột ra được điều đó.
Nàng không nói gì, im lặng chừng vài phút thì mình quyết định gọi tính tiền. Vẫn không nói 1 câu, nàng treo lên sau chiếc xe Air Blade của mình, mình chạy từ từ tiến về khu nhà nghỉ mình biết rất nhiều ở gần đó. Mình nghĩ nàng sẽ phản đối hay đòi về khi mình dừng xe trước cổng nhà nghỉ, nhưng không. Nàng chỉ cúi mặt xuống đi theo mình.
Vẫn lẽo đẽo theo mình lên phòng, mình hơi run, không biết bao lâu rồi mình chưa vào nhà nghỉ với 1 cô gái, 4 năm, có lẽ hơn thế, từ cái lần cuối cùng khi đi xem phim lần cuối xong với Nyc. Mình cũng không dám quay đầu lại, sợ nàng ngại, chỉ thận trọng nghe tiếng bước chân theo sau của nàng để không đi trước quá xa.
Cửa phòng đóng lại, mình để nàng tự nhiên bằng cách vứt điện thoại ra giường rồi vào nhà tắm. Người dính nước mưa lại hơi lạnh có dòng nước nóng xối thẳng vào người thật dễ chịu. Sau khi đã mặc quần áo trở lại trừ chiếc quần dài mình bước ra. Nàng vẫn ngồi bên kia giường với chiếc điện thoại, mình tới gần.
Nàng nói dối việc ở lại với mình, điều đó cũng chẳng có gì lạ. Mình nhẹ nhàng ngồi xuống giường, dựa vào thành giường cầm điện thoại bật vài thứ linh tinh lên.
Lừng chừng mất 2 3 phút nàng cũng đặt chiếc điện thoại và nằm xuống. Mình cũng tụt xuống, ở giữa hai người, một khoảng trống tới gần nửa m nhưng chỉ cần 1 cú xoay người và dịch lại là mình đã áp sát. Vòng tay ôm lấy nàng và nàng cũng ôm lại mình. Bốn con mắt nhìn nhau qua ánh đèn ngủ lờ mờ. Một nụ hôn ấm áp , mềm mại đẩy bọn mình dính vào nhau gần hơn nữa.
Lần đầu tiên chúng mình hôn, mình biết rằng sẽ không bao giờ muốn hay có được cảm giác với một đôi môi khác. Đó là nụ hôn đầu tiên của mình và Nyc đêm hẹn hò thứ 2. Nụ hôn giờ đây nó chỉ còn là sự trao đổi nước bọt và cảm giác mềm mại giữa nam và nữ. Không nói là không có cảm xúc nhưng nó bình thường, nó không còn nóng bỏng, cuồng nhiệt như những ngày xưa….
Nàng nép mình vào trong lòng mình, tay trái đặt dưới chiếc cổ bé xinh, tay phải ôm chặt bờ eo nhỏ nhắn, mình nhắm mắt lại, chắc rằng nàng cũng vậy.
Mình đã từng kể mình là người vô cùng nhạy cảm về tình cảm hay cảm xúc chưa nhỉ ? Là như vậy đó, không rõ do tự nhiên hay do những ngày tháng tuổi thơ toàn nước mắt và sợ hãi mà mình có được 1 cảm giác về xúc cảm rất nhạy bén. Mình buông tay, đẩy người ra xa người con gái mà lẽ ra mình đang sung sướng được ôm lần đầu tiên.
Có phải…Em tưởng tượng được người khác ôm khi anh ôm em không ?
Không biết tại sao , bản năng của mình đã lên tiếng bằng câu nói đó. Trái với mong chờ vô hình của mình, D bỗng ngồi dậy , nhìn mình, im lặng và òa khóc. Nàng không khóc như một đứa trẻ, hay một người bị oan ức mà là nước mắt của sự đau khổ. Hai hàng lệ chảy dài xuống và rơi lã chã trên mặt đệm. Cái nhìn của nàng với mình là sự khẳng định điều mình nói ra là đúng. Phải, nàng đang tưởng tượng được Nyc ôm trong khi nằm trong vòng tay của mình.
Mình khó có thể tả cảm xúc lúc đó. Nó không phải ghen tỵ, không phải tức giận, cũng không phải đồng cảm vì mình vẫn thường nhớ tới Nyc. Mà là cảm giác thất bại. Lúc đó mình chưa biết Nyc của nàng là ai ? Là người thế nào ! Nhưng chắc chắn mình thất bại hơn cậu ta.
Mình nằm thằng xuống , gác tay lên trán và nhắm mắt. Từ sâu thẳm, những ký ức liên quan tới Nyc cũng ùa về, mình muốn khóc lắm, nhưng có lẽ sau trận khóc kinh khủng ngày chia tay năm đó, rất khó để mình đủ cảm xúc rơi nước mắt.
Nàng không nói gì, chỉ im lặng và tiếp tục khóc. Mình nhẹ nhàng kéo nàng xuống, ôm nàng ngủ, phải nói là khá khó ngủ vì nàng khóc rất nhiều, nước mắt ước hết cả 1 lọn tóc lớn cùng phần vai và tay mà nàng chúi đầu vào mình. Nhưng rồi giấc ngủ của cả hai cũng diễn ra sau rất nhiều suy nghĩ mông lung trong tĩnh lặng.
……….
Đồng hồ chỉ gần 8h khi mình thức giấc, tất nhiên hôm nay là chủ nhật nên tối qua mình mới dám đi uống rượu. Quay sang nhìn nàng vẫn đang nằm trên cánh tay trái của mình, rút tay ra. Đờ mợ nó tê…. Tê lại còn đau râm ran luôn. Phải mất một lúc nó mới đỡ được, mình tự ngồi bóp tay. Nghĩ xem sáng nay lên đi ăn gì và đi đâu.
Mình chẳng đợi nàng trả lời, chu mỏ và áp sát đôi môi của nàng. Một nụ hôn lướt qua giữa 2 người. Vì nó chẳng lãng mạn như trong phim truyện đâu. Sáng ra chưa đánh răng, miệng nàng và chắn chắn cả miệng mình hôi rình ra. Hôn tý được 2s gì đó là phải né ra ngay.
Hai đứa lên xe, lần đầu tiên nàng vòng tay ra và ôm chặt lấy mình. Dù chưa hoàn toàn sáng tỏ mọi chuyện, nhưng có thể nói chắc chắn 2 đứa mình đã công nhận là chính thức yêu nhau…
n0love [Chủ nhà]
Trả lời2022-02-26 14:33:10
Nói về việc viết - kể trên mạng, đơn giản người viết ra muốn chia sẻ tâm sự những điều không thể nói với ai trực tiếp. Thỏa mãn tâm lý của mình cũng như tìm người lạ sẻ chia. Nhưng bản thân nó cũng là sự trao đổi, tôi kể, bạn lắng nghe tôi. Nó là sự tôn trong : tôi kể, bạn sẽ nghe hết câu chuyện và đánh giá. Có nhiều điều mắt thấy tai nghe còn không phải như vậy chứ đừng nói nghe kể và nghe kể chưa hết. Nên mong mấy anh đạo đức học - tiến sĩ mạng né mình ra đừng đọc và đánh giá làm gì... Anh em ai ủng hộ thì cho 1 like với comment mai mình ra chap tiếp.
[2 giờ trước] Phần 3 - Chương 79
[2 giờ trước] Phần 3 - Chương 78
[2 ngày trước] Phần 3 - Chương 77
[2 ngày trước] Phần 3 - Chương 76
[2 ngày trước] Phần 4 - Chương 101
16547 · 0 · 188
29842 · 0 · 383
43402 · 2 · 303
17832 · 1 · 313
49185 · 0 · 128