Khi bình minh rọi những ánh nắng cuối thu xuống từng con đường nhỏ trên cả thành phố thì tôi vẫn cố kéo chắn và nướng thêm vài phút. Tiếng lạch cạch quen thuộc của H tạo ra khi đun nấu và chuẩn bị đồ ăn trưa tiếp tục thúc giục tôi. Sau cùng tôi cũng đẩy D qua bên cạnh và ngồi dậy.
Chiếc quần short vải màu hồng nhạt, chiếc áo phông cùng màu đang đứng đó, tay xào nốt ít rau có lẽ đã đạt đủ độ chín, tay còn lại vơ dần những bộ phận thuộc cái hộp cơm đem theo để ghép nó lại. Nhẹ nhàng tôi tiến tới gần phía sau, ho nhẹ để tránh em bị giật mình.
// không rõ tại sao mình lại hỏi vậy nhỉ ? Phải chăng mình đang có ý đồ âm thầm tiêm vào đầu H điều gì đó – tôi thầm nghĩ ngay sau đó.
Ngon chứ, ngủ say chả biết gì luôn. Sáng nay báo thức kêu tý tắt đi ngủ tiếp.
H trả lời gọn ơ, nhưng tôi cảm thấy má em hơi ửng hồng hơn một chút. Rõ ràng hôm qua khi em hé mắt 1 xíu rồi nhắm lại ngay khi tôi nhìn thấy. Dù chỉ lướt qua trong bóng tối lờ mờ nhưng tôi khá tin vào những giác quan nhạy bén của mình. Có lẽ em ngại nên vờ như không hề hay biết chị gái và anh rể tương lai đã “hoạt động cách mạng” ngay khu vực nguy hiểm.
Hoặc….Tôi nghĩ 1 cách táo bạo hơn…với H đây là chuyện bình thường, thậm chí có thể em còn bị kích thích bởi việc đó chăng ?
“dấu hiệu nhận biết phụ nữ nhu cầu cao” – Mặc dù ngồi 1 mình một góc phòng, phần lưng màn hình quay về phía tất cả nhân viên nhưng tôi vẫn ngó quanh như đang làm điều gì khuất tất. Mà kể ra thì cũng khuất tất thật.
Để xem nào, ria mép, da mặt hay hồng, chân tay có nhiều lông… quá nhiều thông tin trên mạng khó mà nói cái nào mới chính xác. Những cô gái có giọng nói âm vực tương đối cao, ấm áp, ngọt ngào đặc biệt khi hát sẽ khiến nhiều người thích – đây nữa cũng giống. Nhưng mà tôi đang tìm cái gì và để làm gì mới được. Tắt hết mấy tab ẩn danh, thả mình dựa vào ghế. Tôi đang trở lên xấu xa thì phải, sao tự nhiên gần đây tôi nghĩ tới H nhiều dần. Đầu tiên chỉ là cảm xúc, rồi cảm xúc dâng cao, rồi giờ cảm xúc đó biến thành những ảo ảnh đen tối hơn. Nhưng quay về với hiện thực, những thứ tôi cố tình hay vô ý tưởng tượng sẽ chẳng bao giờ có thể xảy ra.
Cuộc sống của chúng tôi vẫn tiếp diễn như thường lệ, có lẽ tôi là người duy nhất có tâm trạng khác lạ. Tôi không phân biệt được giữa hiện thực và ảo mộng khi ở gần H nữa. Trong đầu tôi hiện ra vô số những viễn cảnh, sau đó tự tôi lại dập tắt nó , nhắc nhở mình rằng đây là thực tế chứ không phải một tiểu thuyết hay phim ảnh nào đó. Cũng không có save hay load mà chỉ có những quyết định và hành động, lời nói mà nếu làm sai có thể sẽ mất tất cả, bao gồm cả D và hình ảnh – mối liên hệ giữa H và tôi đang có.
Nhưng theo chiều hướng như vậy cũng có nghĩa , một lần nữa tôi…. À không, có lẽ đây mới là mẫu cô gái mà tôi tìm kiếm. Nếu tôi chưa từng quen hay yêu D mà gặp em trước , tôi chắc chắn sẽ theo đuổi cho dù em đã có Vinh. Và với sự kiên trì, tinh tế và nói gì thì nói, tôi vẫn trưởng thành , suy nghĩ chín chắn hơn là cậu trai vẫn mải chơi mải ăn kia. Đâu đó tôi sẽ có cơ hội …. Nhưng tình thế này đã khác.
Người ta thường nói, bất lực nhất của người đàn ông là gặp được cô gái mình muốn yêu thương , ở cạnh cả đời mà không đủ năng lực giữ được. Nhưng ít ra đó sẽ là lý do và động lực để anh phải phấn đấu hơn nữa để khi gặp được người anh mơ tưởng anh sẽ cố hết sức một lần. Thà thất bại trong khi cố gắng còn hơn thất bại mà chưa từng cố gắng. Còn trong trường hợp của tôi thì tệ hơn nhiều, dù có làm thế nào thì kết quả vẫn chỉ là thất bại – không có một hoàn cảnh hay cách thức nào khác cả. Đừng nói là 2 chị em thân thiết, dù là bạn bè của nhau thôi thì cái việc nếu tôi và D dừng lại rồi tôi tấn công H cũng không bao giờ khả thi cả.
Cứ như vậy, tôi tiếc nuối và thường nằm, ngồi nghĩ về cuộc đời nhiều hơn, nghĩ về số phận, về dòng chảy của cái gọi là duyên. D thì vẫn vô tư, vẫn đòi tôi mua đồ ăn vặt bất chợt, vẫn tung tăng và thoải mái vì từ khi có tôi mọi thứ đã có tôi lo.
Mỗi ngày giờ đây, tôi mong ngóng được trở về căn chung cư nhỏ xinh, được đợi em về cùng ăn cơm, được ngắm em cười, nghe em hát và trò chuyện cùng em. Tôi không rõ tình cảm của mình là cái gì, là tình yêu ư : không phải, không đủ để gọi là yêu hay nói cách khác thì tự tôi đã ngăn cấm mình có thể yêu.
Lại một chiều thứ 7, hôm nay cả 3 đều được nghỉ. Sau màn bún khô do tôi trực tiếp nấu tôi gợi ý.
……
……….
2 chiếc xe, tôi thì tất nhiên làm xe ôm cho D lượn quanh nhiều khu phố xá. Chúng tôi vòng lên khu kim mã, sau khi thảo luận, nghỉ uống nước mía. Cả 2 chị em theo ý tôi tiến thẳng lên Bà Triệu, sau chừng vài cửa hàng, D và H đều ưng ý tại một cửa hàng váy. Rất nhiều mẫu mã và màu sắc cũng đẹp, trong phút chốc, tôi như ra rìa. 2 chị em thảo luận mải mê về những mẫu váy, còn nhân viên làm part time ( tôi đoán vậy) thì chẳng để ý gì mà cắm mặt vào điện thoại.
Cầm điện thoại đi vòng vòng vô thức trong cửa hàng cho đỡ quê, tranh thủ đọc vài chap truyện. Tôi ngước mắt lên khi suýt đụng phải một giá quần áo. Đưa mắt nhìn xung quanh…Đập vào mắt tôi là một thân hình trắng trẻo, trên phần trên chỉ còn lại duy nhất chiếc áo bra đen, mái tóc dài, đôi kính cận , đôi môi chúm chím như muốn hát. Không lẫn đi đâu được, là H, nàng có vẻ vừa cởi chiếc áo phông ra để tiện thử chiếc váy nào.
Không biết ông trời trêu ngươi hay ưu ái tôi vào giây phút này. Số là cái cửa hàng thời trang này không quá lớn, có một phòng thay đồ đặt ở góc trái của cửa hàng, song song bên phải là khu vực quầy lễ tân, giá để đồ phía sau quầy nữa. Khu vực thay đồ chắc cũng chỉ được khoảng 1.5-2m vuông. Vấn đề là cái gương nó đặt trực diện theo hướng cửa vào, tức là người bên trong khi soi gương cũng là đứng theo hướng nhìn từ cửa vào. Phòng thay đồ có cửa gỗ nhỏ, nhưng có lẽ vì bản lề nó không chắc, hoặc H đóng chưa kín lên nó hé ra một khe tầm bàn tay. Đứng đúng vị trí của tôi có thể nhìn thẳng vào gương qua khe cửa đó và thế là… Mà đây là cửa hàng váy nên chắc chủ quán cũng chẳng để tâm vì 90-95% khách hàng vào đây chắc chắn là nữ. Nếu là nam cũng sẽ đợi ở ngoài hoặc ngồi ở cái ghế chờ ngay cửa vào chứ ít ai đi quanh quanh như tôi cả. Lại đúng phải vị trí này mới có thể thấy được vì chỉ lệch 1 chút là sẽ vướng giá quần áo 2 bên rồi.
Tôi giật mình, nhìn tầm 3s, chỉ 3 giây thôi nhưng nó như là 3 giây lén lút nhất cuộc đời tôi. Bờ vai kia, cái eo thon gọn kia, cái rốn nhỏ, phần nhô lên có vẻ rất nhỏ dù đã có phần vải đen bao bọc. Dù tiếp diễn nhưng tôi sợ, sợ em nhìn thấy qua gương, sợ D nhìn thấy dù nàng đang xem xét cái váy nào đó ở tít góc xa, sợ cả cô thu ngân nhìn thấy dù thực tế có thể chả đoán được tôi đang nhìn gì….
Tôi vừa run, vừa đi thêm một vòng cái shop nhỏ đó, như để chắc chắn không ai để ý tới sự bất thường của mình rồi quay về đúng vị trí cũ. Nhưng lúc này, H đã mặc váy xong, đang điều chỉnh vai để ra ngoài. Lẹ chân tôi đi hẳn ra chỗ D, giả vờ hỏi han về các lựa chọn của nàng.
Trong lúc 2 cô gái hỏi nhân viên giá 1 loạt các mẫu váy, thì tôi nhìn theo từng cử chỉ trên mặt H. Lúc đó tôi cũng không thấy lạ, rõ ràng chủ đích chính của hôm nay đó là tôi muốn mua váy cho H. Việc D sẽ mua 1 hay 1 vài bộ váy áo cũng chỉ là phần thêm. Vì hơn 1 tuần nữa là sinh nhật H. Tôi không biết nên tặng quà gì, không phải tôi không nghĩ ra được một món quà lãng mạn. Thậm chí tôi có cả trăm ý tưởng để tặng quà cho em, nhưng tặng thế nào đây ? Khi tôi và em chỉ là 2 người anh – em mà còn chưa chính thức có sự liên quan về mặt gia đình. Tặng thế nào đây khi người yêu em và người yêu tôi luôn ở cạnh ? Một món quà lãng mạn thì cái nguy cơ ai đó đoán ra có tình ý gì khác không hề bé một chút nào. Chưa kể, nói gì thì nói, em đơn giản chỉ là em gái của người yêu. Với D không để ý gì thì không nói, với người tinh ý thì những gì tôi quan tâm tới em dù với danh nghĩa là “tiện cho cả 2 chị em ” cũng có phần hơi bị quá nhiều.
Mà mua một món quà bình thường thì tôi sợ em không thích, không có ý nghĩa với em. Do vậy tôi mới bày ra trò mua sắm này, rốt cuộc là để hợp thức hóa một món quà em thích .
Thêm vài màn hỏi giá, ngã giá, cuối cùng D lấy được 1 cái áo tôi chẳng biết gọi tên là gì hơn 200k, 1 chiếc váy hơn 800k. Còn H thì ra khỏi cửa hàng với 1 chiếc áo phông khác mà nàng nhất định tự trả. Tôi cũng không dại gì tranh mà buông thõng một câu để sau dễ ăn nói với D nếu có sự cố.
Ờm thế thôi, sn em anh tiện gì tặng đó chứ áo này rẻ quá, tặng mang tiếng chết.
Thêm vài quán xá, thêm vài chiếc áo , quần của phụ nữ mà tôi chẳng biết hết kiểu dáng được xách theo. Đa phần là đồ của D, H chỉ mua thêm 1 bộ đồ công sở. Hài lòng với những lựa chọn của mình và sự hào phóng mặc định của tôi, D có vẻ rất cao hứng. Nàng quyết định đãi cả 3 một màn ăn chè khi về tới gần nhà.
Tôi cảm thấy quá mệt với cái trình độ suy nghĩ của nhân viên shop này. Tuy nhiên cũng đã đạt mục đích, tôi chuyển khoản nhanh 1 triệu và confirm lại lần nữa với shop kẻo nó lại làm gì ngu. Nhìn 2 nàng tíu tít thử váy áo với nhau tôi khẽ mỉm cười. Chỉ cần làm em vui, đối với tôi cũng chính là niềm vui…điều mà tôi đã lâu lắm rồi không tìm thấy ở ai cả. Kể cả với chị gái của em !
n0love [Chủ nhà]
Trả lời2022-02-26 14:33:10
Nói về việc viết - kể trên mạng, đơn giản người viết ra muốn chia sẻ tâm sự những điều không thể nói với ai trực tiếp. Thỏa mãn tâm lý của mình cũng như tìm người lạ sẻ chia. Nhưng bản thân nó cũng là sự trao đổi, tôi kể, bạn lắng nghe tôi. Nó là sự tôn trong : tôi kể, bạn sẽ nghe hết câu chuyện và đánh giá. Có nhiều điều mắt thấy tai nghe còn không phải như vậy chứ đừng nói nghe kể và nghe kể chưa hết. Nên mong mấy anh đạo đức học - tiến sĩ mạng né mình ra đừng đọc và đánh giá làm gì... Anh em ai ủng hộ thì cho 1 like với comment mai mình ra chap tiếp.
[13 giờ trước] Ngoại truyện 10: Mẩu truyện hiện tại 2: Những mảnh đời
[17 giờ trước] Chương 44
[1 ngày trước] Phần 3 - Chương 79
[1 ngày trước] Phần 3 - Chương 78
[3 ngày trước] Phần 3 - Chương 77
179106 · 0 · 627
36509 · 0 · 489
33048 · 0 · 267
238232 · 1 · 503
32215 · 1 · 316