Logo
Trang chủ

Chương 8

Từ vụ ngồi chờ Linh mỗi sáng, hạnh phúc là nụ cười em. Hay một lần chở Linh dạo Sài Gòn làm tôi thẫn thờ khi được véo má em. Đến ngày tháng tập Gym, đánh đàn, đi làm thêm. Cuộc đời tôi một khoảng thời gian sống mà có Linh trong đó. Luôn quan tâm em mọi lúc nhưng Nam mới là người kịp thời, nỗi lo sợ lớn dần.
Là những lần tình cờ cơn mưa làm thấm đẫm nỗi lòng tôi. Lúc nhặt được cây dù ai để lại, nhưng đành thấy Linh che chung với người khác. Khi em đi sinh nhật mà hủy đi lời hứa với tôi.

Chợt dừng, tôi lại cầm ly lên định nốc một hơi nữa.
- Thôi, uống gì mà uống hoài vậy? - Tôi nhìn thấy đôi mắt có phần cáu giận trong nhỏ Tầm.
- Hì, không sao đâu. Tầm không uống thì tui uống bù. - Nói rồi tôi chưa kịp uống đã bị Tầm giật lại.
- Ai nói tui không uống. Đưa đây. - Nhỏ giật ly bia của tôi.
- Từ từ nào, muốn uống thì tự lấy ly mà uống nhé cô nương! - Tôi vội lấy lại ly bia và rót bia cho Tầm. Lỡ tay sao đó làm đầy ly và tràn, nhưng không ngờ Tầm lại lanh lẹ đến mức hứng môi và uống ngây lập tức để bia khỏi tràn ra ngoài. - Ha ha, quá ghê luôn.
- Xía, quán tính thôi. - Nhỏ hếch môi mà sao giờ tôi thấy đáng yêu quá thể, nhỏ hối tôi - Sao không kể tiếp đi?

Tiếp chuyện, tôi kể nhỏ nghe đến việc cho Linh mượn xe đi Vũng Tầm để nhờ Tầm chở đi về. Đoạn này thật cảm xúc dâng trào thế nào ấy tôi đâm ra kể lể.
“ Nếu mà hôm đó điện thoại Linh không hết pin, rồi tui chú ý chuông điện thoại hơn thì hay biết mấy. Nếu Linh không bị lạc đường. Hay nếu tôi không cho Linh mượn xe thì đã khác. Ước gì tôi là người được Linh thấy đầu tiên khi tỉnh dậy sau khi ngất xỉu. Ước gì mỗi lần Linh đau có tôi bên cạnh. Ước gì tôi ở kí túc xá để những cơn mưa bất chợt được có em. Ước gì tối hôm thứ Bảy Linh gọi điện được cho tôi, thì tôi cũng bỏ ngang công việc để tới ôm em vào lòng.”
Nói đoạn, tôi nhìn thấy Tầm đang nốc cạn ly bia của mình mà không đợi tôi. Nhìn sang chủ quán đang ngồi tỉa mấy ngón đàn mà tôi thấy chạnh lòng quá. Mấy hôm trước lúc buồn tôi có ngồi sáng tác theo tâm trạng một bài hát rap.

Tự dưng tôi thấy muốn dùng nó nói nên lời quá thể.
- Tầm, nghe tui hát không? Để tui qua mượn cây đàn. - Tôi khều nhỏ đang vu vơ nhìn đâu đó với ánh mắt lạ thường.
- Ừm, sao cũng được. - Tầm nhỏ nhẹ đáp. Rồi tôi chạy sang mượn cây đàn guitar của chủ quán và cất lên tiếng nhạc buồn mà chính tôi gây dựng. Còn gì hơn tiếng lòng của mình được ngân nga theo giai điệu.

Melody:
Bình yên có… ghé về đây… khi chiều tan mau?
Liệu em có… đứng chờ ai… trong hoàng hôn buông
Với bao nồng nàn anh dành cho em… ngỡ như chuyện xưa giờ đây đã cũ.
Cứ trôi lạc đi về nơi bình yên
Rạng rỡ như ta gặp nhau tại giây phút đầu tiên
Chẳng mong gì hơn là mình, lại cứ vu vơ cho đời biến thiên như lúc xưa.

Rap:
Em là bản nhạc buồn, anh nghe mỗi đêm trước, khi ngủ
Nhưng anh vẫn thức để chờ một điều dù
Nắng bỏ anh đi rồi, nắng sẽ không, về nữa
Dốc cạn lòng này chỉ còn thấy những, cơn mưa.
Chạy đi đâu hoàng hôn rồi cũng tới
Người ta bỏ đi rồi còn gì hả đôi môi?
Tình dang dở đời là câu đùa không vội
Hơi còn nồng thở, nắng đã vơi rồi… còn em.
Chạy hoài không nghỉ em là dòng, thời gian
Và nỗi nhớ về em không thể nào, hết hạn
Em là giấc mộng tàn anh tiếc ngồi, thở than
Thì níu kéo với em sau cùng chỉ mang tính, bài bản.
Quạt nắng hong tóc em mượt
Hâm mưa cho mi em khô
Em từng là mọi thứ, là những gì anh có
Giờ em bỏ đi xa rồi anh còn gì mà cầm cố.
Lúc em đến là gì đó thật tình cờ
Cho anh sự dang dở, chưa thoát khỏi cơn mơ
Nỗi đợi chờ chẳng dành cho ai cả
Vậy yêu thương nào gần mãi chẳng phải xa.
Có hay không những lời nói trước đó
Em mang vô tư vào cơn gió vụt mất
Thà ở bên nhau hờ thôi
Khi say niềm thương của anh vẫn là kỉ vật.
Khi yêu em anh đã sai quá nhiều rồi
Quan điểm đúng còn quan trọng không em ơi!
Khi yêu em anh đã sai quá nhiều rồi
Ai rồi cũng bỏ đi anh đi mà thôi.


Bao nhiêu tâm tư tôi gởi vào hết trong đoạn nhạc, chỉ có điều rap mà đánh đàn guitar thật chẳng hợp lý tí nào. Nhưng khi thoát khỏi cơn mê say giai điệu, tôi bỗng nhận ra. Những bàn bên cạnh đang nhìn mình rồi khẽ ngoảnh đi. Còn Tầm, vẫn nhìn tôi đăm đăm.
- Xong rồi đó. Hì. - Tôi cười gãi đầu.
- Hay quá, giọng rap hay thật đó. - Nhỏ Tầm khen tôi tấm tắc.
- Hi, cũng bình thường. - Tôi ngượng nên đành cười trừ.
- Thiệt mà, hồi nãy Trường hát mà mấy bàn kia dòm hoài luôn. Giọng Trường ấm thiệt. Hi. - Nhỏ này vẫn khen làm tôi đành lấn tới luôn.
- Hì, chắc tại vô tâm trạng.
- À mà bài đó tên gì vậy? - Nhỏ hỏi tiếp.
- Mình cũng không biết nữa. - Tôi gãi đầu đáp.
- Hát mà không biết bài gì à! - Nhỏ tròn mắt ngạc nhiên.
- Bài tui sáng tác nhưng chưa đặt tên. Hi.
- Hở! Tự sáng tác luôn à! Thiệt hông? - Nhỏ ngạc nhiên hơn nữa.
- Ừ, thiệt mà. Đây là lần đầu tiên tui hát cho người khác nghe đó.
- Vậy để tui đặt tên cho bài này nhen! - Nhỏ nheo mắt làm điệu trẻ con.
- À, ừ. Sao cũng được. - Tôi đành chấp nhận thôi chứ chả gì to tát.
- Hơ... - Tầm ngẫm nghĩ một lúc rồi phán. - Tiểu Tầm, đúng rồi. Đặt tên là Tiểu Tầm đi.
- Hả? Tự nhiên Tiểu Tầm. - Tôi ngẩn người.
- Hì, thì tui là người đầu tiên nghe bài này mà. Nha! - Nhỏ cười làm điệu đáng yêu rồi lay lay tay tôi khiến tôi không nỡ từ chối.
- Ừm, sao cũng được.
- Hi, vinh hạnh quá. Hè hè. Mà...- Nhỏ cười giữa chừng xụ mặt. - Không biết Linh có cơ hội nghe bài này không nhỉ!
- À... à... chắc không đâu. Tui không định hát nữa mà. - Nói rồi tôi dô cùng với Tầm một ly.
- Sao không hát nữa? - Nhỏ lại hỏi.
- Thôi bỏ đi, đừng hỏi nữa. Cùng trễ rồi, về nha! - Tôi phớt lờ qua câu hỏi của Tầm, rồi gọi chủ quán tính tiền sau đó ra về. Đương nhiên là Tầm dành chở tui rồi, hôm nay tui đi xe buýt, may sao nhỏ chu đáo đem theo hai mũ bảo hiểm. Đường về nhà hôm nay khác quá, Sài Gòn vẫn lên đèn nhưng không còn mong ước giống như xưa.
BÌNH LUẬN