Logo
Trang chủ

Chương 35

...
Tình khúc buồn tôi xin giữ lại ở quá khứ, giờ đây sắp sửa gặp bé Mây. Sau khi tạm biệt “xem phim cùng người lạ” tôi phắn ngay đến kí túc xá khu B. Nơi này đón tôi bằng một cơn mưa bất chợt nhưng to đùng, nó khiến tôi mềm ra dù có mặc áo mưa. Vậy mà đáng trách thay vừa khi tới cổng là cơn mưa lại dứt, đúng là người tính không bằng trời tính. Lòng tôi xôn xao gọi “cháu gái” mình, cố ghìm giọng mình cho “men lì” hết thảy.

- A lô, cho hỏi có phải Vân không? - Tôi chào bằng cách trêu đùa.
- A lô, chắc anh lộn số rồi á. Đây không phải Vân. - Giọng thanh thoát bên kia vang lên.
- Ủa, số này Vân đưa cho anh mà. - Tôi vẫn tiếp tục giỡn.
- Anh lộn số rồi á, thôi tắt nha! - Mây không nhận ra tôi nên sắp tắt máy.
- Ấy ấy... Là chú nè. Đừng tắt. - Tôi la ơi ới.
- Chú nào?
- Là chú chat với cháu hồi trưa nè.
- À, cháu nhớ rồi.
- Chú tới kí túc xá rồi nè. Cháu ở tòa nào chú qua.
- Dạ, tòa F1. Chú qua đi cháu xuống liền.
- Oke.
Lần đầu tiên gặp mà nghe giọng nhỏ “dạ” một cái ngọt xớt, tôi thích vô cùng. Cũng đã lâu rồi không nghe ai nói như vậy với mình, lòng bồi hồi khó tả. Đợi dưới tòa nhà của nữ sinh, cô bảo vệ cứ liếc liếc tôi như muốn đề phòng một kẻ gian xâm lấn địa bàn phái nữ không bằng. Nhìn mặt tôi cũng có gian lắm đâu, chỉ tại tôi bị cận nhẹ nên nhìn người ta phải nheo mắt lại mới rõ được.

Nhiều cô gái bước xuống từ dãy nhà, tôi tìm kiếm trong đám người ấy hoài chẳng thấy. Quả là kí túc xá nhiều gái thật, đâu dễ gì thấy được một nơi có lượng nữ sinh đông đúc như thế này. Nếu du nhập vô kí túc xá chắc tối nào cũng rủ rê bạn bè đi ngắm gái cho những đêm nhạt vị quá mất thôi.

- Chú, có phải chú hông? - Một cái chạm tay từ phía sau tôi.
- Hở? Là cháu hả? - Tôi quay sang. Một cô gái như tôi dự đoán, mũm mĩm dễ thương.
- Hi, trời mưa mà chú cũng tới hả? - Nhỏ hỏi.
- Bão chú cũng tới mà, lỡ hứa rồi. Hì. - Tôi ba hoa.
- Vậy giờ vô kia ngồi nha chú.
- Ừm, sao cũng được.
Hai đứa đi vô trong tầng trệt của dãy F1. Ngồi một góc có thể nhìn bao quát được xung quanh, Mây rút cây đàn ra. Sau đó là một cảnh tượng như phim kiếm hiệp Tàu Khựa, bị bảo vệ đuổi đầu ra vì không cho dựng xe trước tòa nhà. Thiệt là éo le, chưa bắt đầu đã bị ngắt quãng. Ngoài khuôn viên thì ẩm ướt, khó mà dung thân được. Thế là:
- Thôi chú về đi. Giờ không biết làm sao? - Mây lên tiếng mà lòng tôi hụt hẫng nhẹ.
- Hở! Chưa gì hết mà về. - Tôi ngẩn người nói.
- Chứ giờ người ta không cho để xe mà.
- Để chú đi gửi xe. Chỗ nào gửi được?
- Hình như nhà kia. - Nhỏ chỉ tới tòa nhà đối diện.
- Oke, đợi chú tí. - Nói rồi tôi lên xe chạy.
- Dạ. - Nhỏ nhún vai đáp.
Một chút thất vọng nhẹ trong tôi, mới có tí khó khăn cô bé đã muốn từ bỏ. Trong khi đó đáng lẽ ra người từ bỏ phải là tôi mới đúng, thế là tôi cứ đăm đăm trong đầu Mây là một người hời hợt. Nhưng rồi cũng đã hứa hẹn, tôi không thể bỏ đi được.
Gửi xe tại một tòa nhà khá xa, tôi quay lại nơi cũ để chỉ vài đường như đã nói. Trình độ đàn của tôi cũng tầm thường, vì là tự học chỉ được một khoảng thời gian và bỏ bê lâu lắm rồi nên không có gì hay ho. Chỉ là cơ duyên đến, ta phải chấp nhận thôi.

- Sao cháu lại tập đàn vậy? - Tôi hỏi khi đang dạy Mây.
- Cháu thích hát mà không ai đàn cho hát, nên tập luôn. Hi. - Nhỏ nói với vẻ ngây thơ quá thể.
- Hì, thích là tốt rồi. Sẽ có động lực. - Tôi gật đầu cười.
- Ủa! Vậy còn chú tại sao tập đàn? - Nhỏ tròn mắt hỏi ngược, giờ mới nhận ra Mây mắt to thật, mà còn đẹp nữa chứ.
- Hồi trước chú nghe nhạc Khói nhiều quá nên tập đàn vì vậy. - Thực chất tôi muốn giấu đi vụ tập đàn vì Linh, mà cũng đúng Linh đâu phải lý do thuần.
- Hở! Chú cũng nghe nhạc Khói luôn hả! - Mây ngạc nhiên hỏi.
- Cháu biết Khói luôn à! - Tôi hỏi ngược.
- Hi, cháu thích Khói lắm, Binz nữa. - Nhỏ cười tít mắt.
- Vậy là trùng hợp quá rồi, chú thích hai thanh niên đó luôn. - Tôi mừng rỡ vì lâu quá không có người cùng sở thích.
Hai con người trùng hợp lại có những thứ trùng hợp, Mây cũng ở miền Trung, thích đàn, nghe rap. Qua tiếp xúc ban đầu là một người thân thiện, dễ gần, khuôn mặt dễ thương khiến mọi người đều cảm mến. Tôi cũng vì vậy mà bâng quơ theo, để rồi trễ giờ trận đấu giải tôi hì hụt chạy đi. Tối hôm ấy là một trận đầu dễ dàng, một trận mở màn thắng đậm.

Quả là một ngày trọn vẹn, tôi có kể cho Mây nghe vụ cô nữ sinh đi xem phim cùng. Để rồi tôi quyết định không liên lạc nữa, vì có vẻ sự lâng lâng trong tôi bắt đầu hình thành. Gặp được hai người mới bằng sự ngẫu nhiên đến phát lạ là lần đi xem phim cô kia, lần tiếp xúc Mây với cây đàn. Tối đó cũng là lần gặp lại sau một khoảng thời gian hơi dài giữa tôi với Linh. Vì Nam cùng trong đội bóng, Linh đi cổ vũ theo. Nhưng từ lâu tôi không còn cảm giác gì với Linh nữa, chỉ là bạn đơn thuần.

Miên man theo cảm giác mới, trận đấu thứ hai của vòng bảng vài ngày sau tới. Tôi lại được dịp xuống làng đại học, lại hẹn dạy đàn bé Mây sớm để còn đá bóng. Hôm nay có kinh nghiệm từ bữa trước nên tôi gửi xe trước khi gọi Mây, nhỏ vẫn mặc bộ đồ ngủ có hoa cũ nhưng màu vàng chứ không phải màu hồng như bữa trước. Trông đáng yêu phết, có lẽ tại bữa trước tôi không để ý nhiều.

Nhỏ mua hai chai Betagen chia ra mỗi đứa, hôm nay lại hướng dẫn Mây đàn. Các ngón tay ngắn ngủn kì quặc của nhỏ làm tôi tủm tỉm cười suốt. Nhìn Mây cầm đàn tôi lại muốn ngồi ngắm nhỏ thôi, trông nét ngây thơ mà sao bụi bặm thế không biết.

- Chú nhìn gì vậy? - Nhỏ đang bấm nốt tự dưng quay sang tôi làm bối rối quá chừng.
- À, không. Thì nhìn cháu tập đàn chứ gì.
- Xạo xạo cháu kí đầu giờ. - Nhỏ cười nói càng.
- Á à, ngon kí đi. - Tôi cũng bông đùa theo.
- Đưa đầu đây. - Mây cầm nắm chìa ra.
- Đây nè.
“Bụp”.
- Ây da, thiệt luôn hẳn? - Tôi rờ đầu giả bộ đau chứ có đau gì đâu.
- Đáng. Hôm bữa đòi kí đầu cháu mà. - Mây vừa nói vừa thè lưỡi trêu, chắc tôi chết mất.
- Ấy chết, gần tới giờ đá banh rồi. Chú còn chưa ăn gì nữa nè. - Tôi sực nhớ ra mục đích chính hôm nay là đá bóng ở kí túc xá khu A.
- Hở! Vậy chú đi đi.
- Cháu đi ăn không? - Tôi hỏi nhỏ.
- Cháu hông đói.
- Uầy, tính rủ cháu đi ăn mà, ai dè. - Tôi xụ mặt.
- Bữa khác đi, nay chắc hông đói thiệt mà. Hi. - Nhỏ sờ đầu tôi làm như nựng không bằng.
- Thực ra chú tính rủ cháu đi xem đá bóng thôi.
- Hở! Nhưng mà mắc công lên thay đồ quá. - Mây nhăn mặt nói.
- Hì, mặc đồ này đi cũng được. Sợ gì. - Tôi cười cười.
- Ơ... Vậy cũng được. Đi nào. Hì. - Bé khều vai tôi đi.

Trận đấu thứ hai mở đầu bằng ánh mắt của đám bạn trong đội của tôi, chúng nó thấy tôi dẫn gái đi theo coi đá bóng cứ la ú ớ khó hiểu.
- E hèm, Trường lộ liễu quá nhen!
- Dẫn nữ đi theo rồi đá không được đó.
- Ở đâu mà kiếm được em gái ngon mày?
Mấy câu hỏi trêu chọc bông đùa tôi đều đáp lại một câu: Cháu tao đó.

Trận đấu tối nay khó khăn cùng cực, tôi cũng hơi bị áp lực từ mấy đứa bạn bảo rằng có bạn gái đi theo phải tỏa sáng đó. Hết hiệp một đội tôi bị dẫn trước 2 bàn, tinh thần xuống rõ. Các đôi chân đang dần nặng nề hơn, tôi biết lúc này cần một điều gì đó gây xúc cảm cho đồng đội.
- Mạnh mẽ lên nào các chàng trai, còn gì để mất đâu. - Tôi la ơi ới bên ngoài sân, có vẻ đã khích lệ phần nào đồng đội.

Sau đó tôi vô sân sau lần sốc hông vì cái tội ăn nhiều trước khi đá bóng. Hôm nay tôi lạ quá, đôi chân của hiệp 2 khác hẳn hiệp 1. Tôi điều phối bóng mượt mà, la hét ghê sợ. Điều quan trọng hơn hết của là luôn cười với tâm lý thoải mái nhất có thể, để đồng đội mình có thể tự tin nhất. Điều gì tới cũng tới, một bàn rút ngắn tỉ số, bàn gỡ hòa. Tôi kiến tạo cả hai, rồi phút định mệnh đến tôi đánh gót một bàn thắng tuyệt vời. Cảm xúc dâng trào lắm chứ, đội bạn sụp đổ, đội tôi la ó om sòm. Quy chung là do số phận, hôm nay tôi hên nên mới tỏa sáng được như vậy.

Buổi tối lăn dài sau trận đấu. Mây và Linh gặp nhau trên sân bóng, hai con người họ mang hai dòng thời gian khác nhau trong tôi. Một người là hoài niệm quá khứ khúc chiết, một người mang hơi hưởng tương lai tôi cảm nhận được. Nhưng họ đâu biết rằng, hai con người ấy chạm mặt nhau cùng chung hoàn cảnh dành cho tôi. Đó là tình chưa nói đã vội vụt tan.

Đường chở Mây về kí túc xá khu B, tôi chém gió với nhỏ khá nhiều về trận đấu. Nào là người chỉ huy đội bóng, là người tỏa sáng. Mây chỉ cười rồi phủ nhận, cháu không muốn tôi tự đắc quá nhiều. Xa xa cuối đường là các tòa nhà sáng đèn của kí túc xá. Bao lâu rồi tôi không chạy qua con đường này, đã từng với Tầm dạo khắp làng đại học. Để rồi:
Cầu Gò Dưa hôm ấy...
BÌNH LUẬN