Logo
Trang chủ

Ngoài lề 1: Giải đáp thắc mắc

Thời đó 2 đứa mình yêu nhau, cũng trải qua lắm hỉ nộ ái ố. 2 năm bên nhau với nhiều kỉ niệm và cũng đôi lần cãi vả. Rồi mình tốt nghiệp ra trường, xin được việc làm lại phải đi xa, tít miền Tây. Từ đó bắt đầu giai đoạn yêu xa. Gần 1 năm sau thì địa phương thiếu quân, gọi cả mấy thằng đại học nhập ngũ, mình cũng được gọi, thế là phải bỏ việc về, phụng sự tổ quốc. Bé lên năm 4, với những đồ án tốt nghiệp và việc làm thêm bận tất bậc. Trong quân thì không được sử dụng điện thoại nên 2 đứa duy trì liên lạc bằng thư tay, lại tiếp tục yêu qua thư. Rồi mình chuyển đơn vị ra đảo, bé tốt nghiệp ra trường. Ba mẹ bé gọi về quê BT làm chỗ ba con bé xin cho. Thư từ khó càng thêm khó nên ngày càng thưa dần. Gần như 2 năm yêu xa, 2 đứa không được nhìn thấy nhau lần nào.
Rồi mình ra quân, bé về quê cũng 1 năm rồi, nối liên lạc lại, nhưng cuộc sống 2 đứa bây giờ là 2 cuộc sống với những mối quan hệ riêng biệt, không như xưa nữa. Tự cảm thấy khoảng cách ngày càng lớn, 2 đứa quyết định dừng lại ở đây, vẫn giữ liên lạc, không còn là người yêu của nhau nữa.
Thêm 2 năm nữa thì bé lấy chồng, mình cũng có người yêu mới, là vợ mình bây giờ.
Giờ 2 đứa vẫn giữ qh bạn bè, thỉnh thoảng nt thăm hỏi nhau, vậy thôi.
Còn chuyện với vợ mình, thì tình cảm của những người trưởng thành, nó khác lắm so với thời sinh viên. Quen, yêu, rồi cưới, nó cứ nhẹ nhàng đến như nó phải thế thôi, không có chuyện gì đặc sắc như chuyện với bé, nên chẳng có gì để kể cả, các thím thông cảm nha 74 .

 

Thời gian và khoảng cách là thứ giết tình cảm nhanh nhất. 2 năm khôg gặp nhau, cũng chẳng như các đôi yêu xa khác có thể liên lạc hàng ngày bằng công nghệ. Mình đóng quân ngoài đảo, thư từ khó khăn, họa hằn lắm mới nhận và gửi đc thư. Bé thì ra trường, về quê, bước vào một môi trường sống hoàn toàn mới. Guồng quay cuộc sống cứ thế hối hả kéo 2 đứa ra xa nhau. 2 năm yêu xa ấy mình nhận thấy qua từng lá thư thưa thớt dần, là sự quan tâm giữa hai đứa đã nhạt nhòa ít nhiều, mình cũng hiểu phần nào. Khi mình ra quân, 2 bàn tay trắng, bắt đầu tìm việc lại, lại đã mất 3 năm xa nhà, nên không thể bỏ gia đình nữa mà vào BT khi chẳng có gì là chắc chắn. Bé thì cũng không thể bỏ hết tất cả những thứ bé đang theo đuổi và gầy dựng ở quê nhà để vào lại NT bắt đầu lại từ đầu. Có lẽ đúng là tình cảm giữa 2 đứa không còn đủ lớn để làm tất cả vì nhau nữa, cũng có lẽ 2 đứa đã trưởng thành hơn và biết suy nghĩ về trách nhiệm của mình đối với cuộc đời. Không thể mãi mộng mơ như thời sinh viên nữa. Thế là đành buông.
Dĩ nhiên tình cảm không thể nói bỏ là bỏ. Nhưng thời gian và khoảng cách cũng có thể làm vết thương nhanh liền sẹo. Công việc mới, mối quan hệ mới, dần kéo mình và bé ra khỏi những nhớ nhung dằn vặt. Rồi 2 năm sau, bé lấy chồng, mình cũng thấy có chút gợn sóng trong lòng, nhưng vẫn thật tâm chút bé hạnh phúc. Mình còn xin nghỉ mấy ngày chạy ra BT dự đám cưới nữa74.  Sau đó ít lâu thì mình quen, yêu và cưới vợ mình bây giờ. Vậy đó.

Sau nay đôi lần nghĩ lại, mình cũng từng đặt nhiều giả định nếu...thì. Nhưng tất cả cũng chỉ là giả định thôi. Mình hài lòng với thực tại, nên cũng chỉ xem đó là những hồi ức đẹp.
Qua nhiều năm, thì mình lại tin vào chữ duyên và chữ nợ. Đơn giản là mình và bé không có nợ với nhau. Mình không nuối tiếc, vì nuối tiếc thì những kỷ niệm đẹp sẽ trở thành những kỷ niệm buồn. Mình tin bé cũng hiểu như vậy.
Còn câu chuyện, mình chỉ đơn thuần là kể lại một hồi ức thôi, cũng không có gì nhắn nhủ cho bé cả. Vì 2 đứa vẫn giữ liên lạc thỉnh thoảng hỏi thăm nhau mà.16 . Tạm biệt.

Đây là chương cuối cùng!
BÌNH LUẬN