Logo
Trang chủ

Chương 13: Cây đa cổ thụ

Đoàn người Trương Khải Sơn nhanh chóng đi vào biển cây bên dưới sơn cốc, theo hướng thằng bé đang nhìn.

Chẳng ai hành quân được như bọn họ, gần như chen vào từng khoảng trống. Dưới này rừng cây rậm rạp, phần lớn đều không thể đi qua, cành lá đan xen, dây leo chằng chịt như lưới, nghiêng ngả đủ góc độ trong không gian. Nhưng đám người Trương Khải Sơn giống như dòng nước len qua những vật cản, chạy nhảy trơn tru gần như không hề dừng lại, bước nhanh qua khe hở, hoặc dứt khoát trèo vách đá băng qua.

Rất nhanh, Trương Khải Sơn đã hiểu vì sao đi mãi đi mãi, lại không thấy quái vật đâu nữa, là vì dưới biển cây này, chẳng mấy chốc đã xuất hiện đầm lầy.

Sơn cốc tích nước rất nhiều, trước khi vào đầm lầy, có lẽ quái vật đã di chuyển trên tán cây, giống như thú leo cây. Nhưng đến vùng đầm lầy, nó lập tức chìm xuống nước, nhanh chóng bơi dưới đầm, chỉ trồi lên để trao đổi khí.

Những lúc nó trồi lên, có lẽ đã khiến chim chóc hoảng hốt bay đi.

Cả đoạn đường tăng tốc tiếp cận, xung quanh càng lúc càng tĩnh mịch, không lâu sau, bọn họ đã nhận thấy khu rừng trở nên yên tĩnh, không còn âm thanh của vật sống nào.

Mà Trương Khải Sơn cũng nhận ra bọn họ đã đến gần rồi, bởi vì hắn phát hiện bọn họ đã đi vào một khoảng rừng đặc biệt. Cây trong rừng hoàn toàn khác với bên ngoài. Rừng cây gần nơi quái vật sinh sống, toàn là cây đa, theo kinh nghiệm của hắn, khoảng rừng cây đa này thực ra là từ một cây đa phát triển mà thành, một cây nên rừng. Trung tâm khu rừng này, chắc chắn có một cây “đại thụ” đúng nghĩa mà cả đời hắn cũng chưa thấy bao giờ.

Cây đa có tác dụng giữ nước rất tốt, trong rừng đa có rất nhiều muỗi, hơn nữa còn hết sức đông đúc, đông hơn muỗi trong rừng cây bên ngoài rất nhiều, bọn họ thấy bầy muỗi gần như lấp kín mọi khe hở. Nhưng xung quanh im hơi lặng tiếng, không có cả tiếng muỗi vo ve, sinh vật ở đây như thể đã tiến hóa, không thể phát ra âm thanh.

Thân binh bên cạnh bắt một con, dưới ánh trăng nhìn không rõ lắm, cậu ta bỏ vào miệng nhai nhai, khẽ nói: “Có mùi máu, nó hút máu, nhưng cắn vào không giống muỗi lắm.”

Nếm nước và nếm côn trùng là một trong những kỹ năng của Trương gia, rất nhiều khi ở trong hoàn cảnh tầm nhìn không tốt, phần lớn phải dựa vào vị giác và khứu giác để phán đoán tình hình xung quanh.

Đám Trương Khải Sơn leo lên cây, di chuyển trên cành cây trải rộng, có thể tránh dính nước, nơi này đâu đâu cũng là rễ khí sinh, giống như cờ phướn, tầm nhìn tệ vô cùng. Đi một hồi, Trương Khải Sơn mới nhìn thấy cây cổ thụ đó.

Đó thật sự là một cây đa khổng lồ, không có thân cây độc lập, bản thể của nó do vô số rễ khí trưởng thành tập hợp lại mà thành, bởi vì những rễ khí sinh này vốn đã to hơn cây cổ thụ bình thường, cho nên không gian giữa chúng vô cùng chật hẹp, thoạt nhìn trông như một thân cây.

Lớn cỡ nào đây? Trong mắt Trương Khải Sơn, cái cây này giống như một bức tường giữa rừng rậm, hắn vẫy tay, tất cả mọi người đều nằm rạp xuống, bắt đầu bò trên cành cây.

Tất cả cành cây đa gần như đều nối liền nhau, còn có rất nhiều dây leo và rêu xanh bám lên trên, tương đối kín kẽ. Đứng giữa những thân cây, chỉ thấy một màu đen kịt.

Trương Khải Sơn cúi đầu nhìn đứa trẻ, mắt thằng bé nhìn chằm chằm vào nơi sâu nhất của mớ rễ cây, như thể có cảm ứng gì đó với sơn thần này. Quái vật đang ở trong bóng tối kia sao? Hắn nghĩ.

Hắn không đợi được nữa, phẩy tay, tất cả mọi người bắt đầu thận trong leo vào trong cụm thân cây.

Vừa mới vào tới khu vực cụm thân cây, Trương Khải Sơn đã nghe thấy tiếng ồng ộc truyền ra từ nơi sâu nhất, bọn họ lần mò bò vào trong, bò rất chậm. Dần dà, xung quanh hoàn toàn là một màu đen, chỉ còn lại ánh trăng trên đỉnh đầu cũng rất khó xuyên qua tán lá, ảnh hưởng đến bên dưới.

Bên trong càng nhiều muỗi hơn nữa, nhưng bầy muỗi này bay lượn đúng là không gây chút tiếng động nào.

Tiếng ồng ộc vô cùng kỳ quái, khiến người ta sởn gai ốc, giống như có quái vật nào đó đang nuốt chất lỏng liên tục.

Trương Khải Sơn khởi động cổ, thầm nhủ tuyệt đối đừng là Trương Tiểu Ngư bị ăn thịt.

Bò về phía tiếng ồng ộc kia, thì phát hiện trên thân cây đa ở đây toàn là lỗ, những cái lỗ bị đào ra bằng móng vuốt, bên trong nhét đầy xương. Trương Khải Sơn nhìn không rõ, nhưng sờ thử thì biết có xương người và xương thú, xương được xâu lại bằng sợi thừng tết từ cây cỏ.

Xương lớn đều bị đập nát, xâu lại với nhau bằng một vật như gậy, giống như những món trang sức. Vào sâu hơn nữa, hắn chợt nhìn thấy trước mặt xuất hiện ánh lửa.

Trương Khải Sơn xác nhận lại người xung quanh, tất cả ẩn mình trong bóng tối, không biết có theo kịp không. Hắn thận trọng trèo vào trong, thì phát hiện bên trong thân cây khổng lồ kia, hoặc nói là giữa cụm thân cây thì đúng hơn, đã bị khoét rỗng. Có khoảng bốn năm cái rễ khí sinh khổng lồ bị chặt đứt, còn lại là thân cây mẹ nguyên thủy nhất. Đó thật sự là thân cây khổng lồ, có lẽ phải hơn ba mươi người ôm mới xuể, bên trên có vô số cành cây tua tủa.

Ánh lửa phát ra từ đèn bão. Trên một cành nào đó của thân cây mẹ, treo đầy đèn bão, có lẽ là của những người bị quái vật giết chết, được thu gom lại, nhưng chỉ có một ngọn đèn được thắp sáng. Con quái vật khổng lồ kia nằm trên một cành cây lớn hơn bên dưới cành cây treo những cây đèn bão.

Mà Trương Tiểu Ngư nằm trên mình con quái vật, không nhúc nhích.

BÌNH LUẬN