Logo
Trang chủ

Chương 27

Giờ thằng Cảnh với cái V đang trốn chui trốn nhủi. Công an nó dí cho như vậy thì làm gì có tiền. Trước giờ bọn phạm trốn truy nã quan trọng nhất là tiền. Bọn nó mà có tiền thì có thách bố công an cũng không tìm ra được. Hầu hết những vụ bắt phạm truy nã đều là lần từ nguồn tiếp tế mà ra thôi.

Giờ khả năng Cảnh nó ko có nguồn tiếp tế, hoặc có cũng không nhiều. Nên chắc chắn em V sẽ tìm cách đi khách để lấy tiền nuôi 2 đứa thôi. Vì đi khách kiểu gái gọi như này ít khi bị công an tóm được, vừa an toàn , vừa kín đáo.

Đấy tớ đã vạch phương án đến như vậy. Giờ cậu chỉ cần phát tìm lại thông tin của mấy đồng chí khách hàng. Xong phát huy khả năng thuyết phục của cậu để các đồng chí ấy dụ em V ra khỏi hang là xong.

Theo phương án của gấu, hôm sau mình quay lại nhà Nhung, lục tìm trong máy tính những file ẩn hôm trước. Trong file excel ghi lại thông tin team gõ mình nhanh chóng lần ra thông tin của V. V làm cho Nhung khoảng hơn 1 tháng, đi khách cũng tương đối. Đều đều tầm 2-3 ngày 1 cuốc. Đặc biệt là giá đi khách của V rất cao. Toàn trên 3 triệu 1 cuốc tàu nhanh và không đi qua đêm. Trong danh sách của Nhung thì giá đi khách của V thuộc hàng top. Ngang với Hoài, thậm chí một số lần còn cao hơn. Thảo nào Nhung cưng chiều V thế, và khi V biến mất thì Nhung nhất quyết bắt về bằng được.
Làm sao có thể dễ dàng thả con gà đẻ trứng vàng đi như vậy.

Tổng số khách hàng mà V đi là 11 người. Mình đang tính làm cách nào thuyết phục được các đồng chí này thì mình chợt nghĩ ra một chuyện.

mình vào file excel các đồng chí gà bị em Nhung chăn và đối chiếu với danh sách 11 người khách của V.

Hoá ra lại có một đồng chí Y vừa là gà của em Nhung vừa là khách của em V. Mình cũng nhanh chóng tìm được file video quay cảnh xxx của đồng chí Y với em Nhung. Vậy là xong.

Theo thông tin ghi trong file excel của em Nhung thì đồng chí Y là trường phòng xxx của UBND quận yyy (xin giấu info), 1 vợ 2 con. Tuýp người có quá nhiều thứ để mất.

Mình tính toán xong thì quyết định nhấc máy gọi cho đồng chí Y.

Nghe máy là giọng của người có quyền, có tiền và có nhiều thứ khác nữa: Alo, tôi nghe.
Mình đáp: Tôi là bạn của Nhung, muốn hỏi anh chút chuyện.

Giọng kia hơi gắt: Nhung nào.

Mình cười: Nhung có sdt 0913 xxx xxx chắc anh còn nhớ.

Đồng chí kia vẫn gắt gỏng: Tôi làm sao nhớ được, xin lỗi tôi đang bận, không rảnh đùa với anh.

Mình đành tung chiêu cuối: Anh ngủ với nó rồi mà không nhớ sao. Bấm số nó xem có lưu ko nhé. Nếu nhớ ra thì 15p nữa đến gặp tôi ở quán cafe .... (éo nhớ, nhưng chắc chắn không phải win win). Nói xong mình cúp máy ra xe, phi đến chỗ hẹn luôn. Mình tin là đồng chí Y sẽ buộc phải đến.

Đang trên đường đi thì đồng chí Y gọi điện hỏi lại địa chỉ quán. Con người ta càng có nhiều thì lại càng sợ mất nhiều. Âu cũng là quy luật.

Lát sau mình đã ngồi với đồng chí Y ở quán cafe rồi. Gặp mình Y vào thẳng vấn đề luôn, không quanh có: Giờ cậu muốn bao nhiêu, nói luôn cho đỡ mất thời gian.
Mình cười: Tôi không tống tiền anh. Tôi chỉ muốn anh cung cấp thông tin thôi.

Đồng chí Y: Thông tin gì, nếu liên quan đến công việc của tôi thì chắc chắn ko có đâu.

Mình: Yên tâm, tôi chỉ muốn biết anh giờ còn quay lại với em V không thôi.

Đồng chí Y ngẩn ra một lúc rồi hỏi: V nào ?

Mình: V bạn của Nhung. 3,5 tr 1 shot. Chắc anh không quên được.

Đồng chí ngẫm nghĩ 1 lúc rồi hỏi: Anh xin thông tin nó làm gì ?

Mình: Nó nợ tiền tôi nên tôi muốn đòi thôi. Anh chỉ cần nói chính xác thông tin của nó tôi cam đoan sẽ xoá file video đó đi. Còn nếu không, thì anh biết rồi đó. (Trong mọi cuộc đàm phán mình đều triệt để áp dụng chính sách: "Cây gậy và củ cà rốt").

Im lặng một lúc, đồng chí Y nói: tôi có số đt của V thôi.

Mình: Sao anh biết giờ V vẫn dùng số đó. Lần gần nhất anh gặp V là từ bao giờ.
Đồng chí Y: Tôi vừa gặp V tuần trước.

Nghe đến đây mình mừng húm hỏi lại: Anh gặp V ở đâu.

Đồng chí Y đáp: Ở khách sạn zzzz (cái này cũng ko lộ info được vì khach sạn khá nổi)

Mình tính toán một lúc rồi nói: Giờ anh có thể hẹn V giúp tôi 1 buổi được không.

Đồng chí Y giẫy nảy: Không được, Tôi không muốn dính dáng đến chuyện nợ nần của dân xã hội các anh. Anh xoá file kia giúp tôi thì tôi cảm ơn. Chứ tôi không dính sâu thêm vào chuyện này nữa đâu.

Mình cũng biết là đồng chí Y sẽ nhất quyết ko tham gia vào vụ này nên đáp: Thôi được rồi, vậy phiền anh gọi báo cho V biết là anh có ông bạn muốn gặp V. Việc còn lại để tôi lo vậy.

Đoạn mình bắt Y bấm số gọi cho V ngay trước mặt mình.Em V có nghe máy. Vậy là kế hoạch đã thành công được một nửa.

Chiều hôm đó mình gọi điện cho mấy thằng bạn học cùng đại học, nói sơ qua tình hình cho bọn nó biết rồi sắp xếp kế hoạch.
Mọi chuyện xong xuôi, mình lấy máy gọi cho V. Chuông reo được vài hồi. Đầu dây bên kia bắt máy. Giọng con gái miền nam ngọt lịm: Dạ V nghe. Xin lỗi ai vậy ạ.

Mình đáp: Anh là bạn anh Y, chắc anh Y có báo cho em rồi. Em rảnh không, gặp anh chút được không.

V đáp: Dạ được, anh qua khách sạn zzzz chờ em nhé. Qua lấy phòng rồi nhắn em số phòng.

Mình: Ok em. Nhớ qua sớm nhé. Anh chờ.

Cúp máy xong mình gọi luôn cho mấy thằng bạn báo đợi ở ngoài khách sạn zzzz rồi mình phi xe qua luôn.

Vào khách sạn, nhận phòng. Mình nhắn luôn cho V.

Phải nói là cảm giác lúc đó của mình vô cùng hồi hộp và kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Từ bé đến lúc đó có bao giờ vào ks gọi gái đâu chứ.

Mình nằm dài ra giường, khách sạn vip có khác. Giường đệm cứ gọi là êm thôi rồi, "nhún" phải biết.

Được tầm 15p thì có tiếng gõ cửa. Mình chưa mở cửa đã ngửi thấy mùi nước hoa thơm phức. Victoria secret. Mùi này mình biết gợϊ ȶìиᏂ vô cùng. (ngoài vespa cổ ra thì mình còn thú vui sưu tập nước hoa nữa, khoe tí)
Mình mở cửa, xuất hiện trươc mắt mình là một em hót sờ gơn mặc đồ công sơ.

Mini juyp ngắn trên đầu gối, áo sơ mi trắng không cài 2 cúc trên cùng để lộ cả bầu ngực trắng hồng lấp ló sau chiếc coocse màu hồng, áo vest cầm trên tay ẻm nhìn mình cười khoe hàm răng trắng bóc ẩn sau đôi môi căng mọng. Đẩy cặp kính cận trên sống mũi cao (hẳn là kính ko số) em liếc mắt đánh giá mình.

Không hổ là gái 3 củ rưỡi. So với Hoài và Nhung chỉ có hơn chứ không kém. Hoài đẹp kiểu hoang dại, Nhung đẹp kiểu ma mị, còn V đẹp kiểu tri thức. Tam đại mỹ nhân mỗi mười một vẻ mười phân vẹn mười. Không biết có bao nhiêu con gà quỳ dưới chân 3 chị em họ rồi.

Mình cũng chỉ nhắm mắt mà than thầm như vậy chứ chả còn biết tả thế nào cho anh em được nữa.

Mình cố tỏ ra vẻ 1 dân chơi sành sỏi: Hi, Vào đi em, để anh đợi mãi.
V đẩy gọng kính một lần nữa, chào lại mình rồi bước vào.

Ngồi xuống giường, không vội vã, V bật ti vi rồi hỏi mình: Anh là thế nào với anh

Mình không ngần ngại chém gió luôn: anh với Y là anh em trên bến dưới thuyền, vào sinh ra tử. Mà thằng Y nó cũng đểu, anh em chơi với nhau như thế mà nó dấu anh. Anh biết em sớm có phải tốt ko.

V cười đáp giọng miền nam ngọt lịm: Giờ biết cũng đâu muộn anh.

Ngập ngừng một lát V nói: Em nói luôn để anh em hiểu nhau. Em tên là V, quê ở Bạc Liêu, sinh năm 1995 em ra ngoài này làm được 5 năm rồi. Em làm lễ tân ở nhà nghỉ Thuỳ Linh. Anh em mình quen nhau được hơn 1 tháng rồi. Đây là lần đầu anh em mình gặp nhau nên phải có tí thủ tục để nhỡ Ca có hỏi thì còn biết đường mà khai. Lần sau gặp thì miễn đi cũng được. Nhưng anh phải nhớ thông tin của em. Còn anh, anh cho em ít thông tin đi.
Mình cười và bịa đại ra một vài thông tin. V lẩm nhẩm cố gắng nhớ rồi :

- Xong, chắc anh Y cũng đã nói với anh. "Phí dịch vụ của em là 3 triệu rưỡi" Anh có 2 tiếng. Giờ anh tắm trước hay em tắm trước, hay tắm chung tuỳ anh.

Mình đáp. Em tắm đi, anh vừa tắm trước khi đến đây rồi.

Em cười đáp: Có cái tắm chung là thú vị nhất mà anh từ chối. Anh hơi lạ đó nghe.

Đoạn quẳng túi xách ở bàn rồi vào nhà tắm. Mình đợi nghe tiếng nước xả thì mở túi xách tìm điện thoại của ẻm. Ẻm dùng 1 ip5 và một máy 1208. ip5 thì có cài pass nên mình không mở được. Mở máy 1208 tìm trong danh bạ cuộc gọi và tin nhắn thì thấy có lưu "anh C". Nội dung tin nhắn thì có mấy thông báo kiểu: "Anh ở nhà, em đi ra ngoài 1 lát rồi về ...". Mình cũng khấp khởi mừng thầm. 90% là ẻm đang ở cùng với Cảnh rồi.
Mình cất đt về chỗ đoạn lấy đt của mình ra nhắn tin cho mấy thằng bạn ở dưới chuẩn bị tinh thần.

Lát sau cửa mở, em V bước ra. Quần áo đã dấu đâu đó rồi. Ẻm chỉ quấn quanh người cái khăn tắm (quá điển hình cho 1 shot phim JAV).

Thấy mình đang nằm ở giường em cười hỏi: Ô hay, mấy giờ rồi mà anh còn mặc quần áo. Không sợ nó ngộp thở chết à, thả nó ra đi.

Mình cười hỏi lại: Nó nào.

Chưa dứt lời thì ẻm đã bay lại giường vung tay đập vào thằng nhỏ của mình: Không nói nó chả nhẽ nói anh.

Vì động tác bay của em quá nhanh nên chiếc khăn tắm tụt cmnr mất. Để lộ nguyên 2 quả đào tiền trắng muốt.

So về nhan sắc thì mỗi người một vẻ, nhưng so vòng 1 thì V hơi kém so với Nhung. Chả phải tự nhiên mà mình gọi của Nhung là bưởi còn V mình chỉ gọi là đào. Tất nhiên không đến nỗi như mấy quả đào mỏ quạ của Việt Nam ta, nhưng nó cũng không được bự bằng cặp bưởi của em Nhung.
Chê thì chê thế chứ lúc đó mình cũng thiếu điều xịt máu mũi . Mắt không rời được cặp ngực của ẻm với cãi phần đen mượt ở phía dưới. May quá, em V không ác cảm với các loại lông như Hoài và Nhung.

Mình tự nhận không phải là quân tử, và cũng mãi mãi không bao giờ làm quân tử, nên gặp hoàn cảnh đó, mình không ngại ngần mà trượt đôi tay lên cặp đào mềm mại của ẻm.

V nhắm mắt, hơi thở dồn dập....

....................

Mình có có ý kiến thế này. Thực sự mình bình thường công việc cũng rất bận. Tối thường 9-10h mới về đến nhà. Trước thì mình xem một vài đoạn clip hài hoặc đọc sách rồi đi ngủ. Nhưng từ lúc được anh em ủng hộ, tối về mình lại cố gắng dành thời gian viết cho anh em.

Trước mình ngủ trước 11h, giờ toàn 12h30 mới đi ngủ. Đồng hồ sinh học đảo lộn cả.
Nhưng được anh em yêu thích mình cũng rất vui. Mỗi comment của anh em là một phần động lực để mình viết tiếp. Lắm hôm "đi khách" về mệt rã rời, nhưng vào voz thấy anh em hóng mình lại ráng viết tiếp.

Nói thế để biết anh em quan trọng với mình đến nhường nào.

Mình chỉ mong anh em đọc xong thì bỏ công comment cho mình vui. Mà đừng comment kiểu: "Đặt gạch", "Hóng", "Phát thuốc", "Hay" ...

Mình chỉ thích đọc những comment có nội dung. thậm chí chửi mình cũng được. Như cái đợt đầu ấy. Lúc đó mình khoái lắm.

Quay lại truyện Khiêu Vũ Giữa Bầy Gõ
BÌNH LUẬN