Logo
Trang chủ
Phần 2: Chờ ngày nắng lên

Phần 2 - Chương 9

Vậy là em sang ở hẳn với nó.. Tối đó 2 đứa chung giường, em kêu mệt nhưng nó biết em cũng chẳng ngủ được đâu.. Nó cũng nằm thao thức miết, tuyệt nhiên chẳng ai nói với ai câu nào.. Thi thoảng nó nghe tiếng thở dài từ phía em, 2 đứa nằm quay lưng vào nhau.. Cứ thế cho đến gần sáng mới chợp mắt được một chút..

8h sáng nó thức giấc, trời hôm nay mát mẻ, quay sang chẳng thấy em đâu, ra ngoài cũng không thấy em. Căn nhà trống vắng tĩnh lặng lạ thường khiến nó dâng lên một cảm giác buồn và sợ hãi.. Nó ngồi sụp xuống vì nghĩ em đã đi rồi.. Tâm trạng nó đang không ổn, nhất là từ chuyện hôm qua.. Châm điếu thuốc rồi ra ban công đứng, nó nhìn xuống dưới thì thấy em.. Mừng rỡ vì em vẫn ở đây, nhưng đang đứng nói chuyện với ai đó, nó không nhìn rõ cho lắm vì mắt cận.. Chạy nhanh vào phòng lấy cái kính, nó đeo vào để nhìn rõ hơn..

Người đứng nói chuyện với em, là người mà nó gặp ở quán nhậu hôm trước, cũng chính là người ngồi cạnh em rồi có những cử chỉ thân mật với em.. Nó thấy anh ta cười vui vẻ lắm, còn nắm tay em nữa.. Em cũng để nguyên vậy mà chẳng bỏ ra.. Nó thấy buồn, vội hút nhanh điếu thuốc rồi bỏ vào trong..

20p sau em lên, trên tay cầm 1 vali to đùng, vừa mở cửa bước vào vừa hát.. Nó thấy vậy thì ra cầm đỡ cho em

-Dậy sớm thế, hôm qua gần sáng mới ngủ mà? – Em ngước nhìn nó hỏi

-Sao biết?

-Tôi dậy thấy đèn điện thoại sáng, ngó sang thì vẫn thấy lướt FB

-Ừ hôm qua uống cafe khó ngủ - Nó đáp rồi đi vào trong..

-Chứ không phải là buồn, suy nghĩ đến mất ngủ à?

Em nói vọng theo nó, nó cũng chẳng đáp lại nữa.. Đồ em mang chắc toàn là quần áo và đồ linh tinh.. Nhưng khá là nặng.. Nó để tạm vào phòng nó rồi bước ra ngoài.. Em cũng đang lúi húi mở tủ lạnh lấy đồ ra nấu ăn sáng..

-Em ra ngồi đi, để anh nấu cho..

-Ừ nấu đi..

Lạnh lùng quay mặt đi để đồ đó cho nó.. Em ra ngồi ghế tựa ở gần bếp rồi gác chân lên nhìn nó.. Nó cũng lạch cạch bật bếp nấu mì cho xong

-Vừa nãy anh thấy..

-Ừ người yêu tôi, mang đồ đến đây cho tôi – Em vẫn vừa bấm điện thoại vừa trả lời

-Vậy em ở đây với anh, họ không biết sao?

-Tôi nói ở nhà bạn trên này 1 thời gian vì cãi nhau với bố mẹ, họ cũng không nhiều chuyện như anh nên chẳng để ý đâu..

-Ừ..

Nó thở dài rồi tiếp tục nấu đồ ăn.. Không khí bỗng trùng xuống.. Chẳng biết phải nói cảm xúc lúc đó như thế nào nữa.. Nhưng nó thấy buồn thật nhiều, cứ mải suy nghĩ mãi mà nồi mì sôi sùng sục lên rồi trào cả ra ngoài.. Vội vàng tắt bếp rồi bắc cái nồi ra.. Hình như nó bị loạn hành động, cứ thế động vào nồi khiến tay nó tiếp xúc trực tiếp.. Một cảm giác bỏng rát từ đầu ngón tay của nó

-Aiiiiiii

-Gì đấy – Em bỏ điện thoại xuống rồi đi ra xem nó..

-Không có gì, chạm vào nồi thôi..

Nó đưa tay lên sờ vào tai để đỡ rát.. Kinh nghiệm các cụ truyền lại hữu ích phết, cho lên cái là bớt nóng rát hẳn

Em khẽ nhếch mép lên cười một cái.. Rồi lấy tay xoa xoa cho nó.. Bắt nó đi rửa nước lạnh..

-Suy nghĩ gì vậy?

-Không có gì, vô ý thôi..

-Bình thường ngày trước nói dối thì giỏi lắm, nhưng sao bây giờ lại tệ thế.. Thôi ra đi, tôi làm nốt cho..

Nhìn đồng hồ cũng đã gần 9h, hôm nay 10h nó mới vào học.. Càng về tết nên cũng không có gì là quá nặng nề trong các tiết học..

Ăn uống xong, em bỏ vào phòng sắp xếp đồ đạc.. Còn nó thì dọn bát đi rửa rồi cũng vào lấy quần áo thay để chuẩn bị đi.. Nó mở cửa tủ bên kia rồi chỉ cho em chỗ để đồ..

Xong xuôi em lên giường nằm ra ôm điện thoại.. Nó lạch cạch xách cặp đi.. Ra đến cửa nó nói vọng vào..

-Trưa anh không về, em cứ đi ăn đi nhé.. Thẻ thang máy anh để ở bàn, pass mở cửa là ngày sinh của anh..

-Ừ..

Em đáp gọn lẹ rồi tiếp tục xem Facebook.. Nó xuống lấy xe đi, trời hôm nay âm u, một vài hạt mưa li ti đang rơi.. Mưa bé nên nó cũng chẳng mặc áo mưa làm gì.. Dọc theo tuyến đường ấy, nó hít thở bầu không khí với nhiều bộn bề suy nghĩ.. Nghĩ lại những hình ảnh của em lúc sáng, nó thấy buồn thật.. Nhưng nó đâu thể làm gì hay đòi hỏi gì.. Em gặp lại nó đã là điều không tưởng, so với ngần ấy chuyện nó gây ra cho em thì một chút này có đáng là gì..

...

Buổi học hôm ấy cũng nhẹ nhàng, chỉ là thực hành một số nghiệp vụ thôi.. Chiều 4h nó đã được về.. Trời vẫn thế, vẫn mưa nhưng chẳng nặng hạt.. Khoác cái áo gió vào, nó phóng vội về nhà.. Mấy anh em rủ đi cafe nhưng nó từ chối, lúc này nó muốn về hơn bao giờ hết.. Chắc có lẽ vì em đang ở nhà đợi nó..

Có mỗi cái thẻ thang máy thì nó để lại cho em nên nó phải đứng đợi xem có ai vào thang để lên ké theo.. Mở cửa phòng, không gian tối om im lìm vì rèm cửa được kéo vào hết.. Nó bật điện, xếp giày vào giá rồi đi vào phòng gõ cửa.. Không thấy động tĩnh gì, nó đẩy cửa vào thì không thấy em đâu.. Cất cái cặp, thay bộ quần áo.. Nó mở tủ em ra.. Quần áo của em được xếp gọn gàng, váy vóc cũng rất nhiều vì em thích mặc váy.. Ở trên là đồ trang điểm, nước hoa.. Nó nhìn ở trong góc, nheo mắt rồi hơi sững người.. Chiếc đồng hồ cát năm đó, chị tặng cho nó và Mai Anh nhất quyết mang đi.. Nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở đây?

Cầm lấy chiếc đồng hồ cát, nó ngắm nghía một lúc, cũng đã hơi cũ đi một chút nhưng vẫn đẹp và không có xước xát gì.. Kéo cái rèm cửa, nó ngồi vào bàn học, lật đi lật lại cái đồng hồ cát đó..

Nó có nghe một câu nói rất hay.. “Nếu được quay trở lại để gặp bản thân của 10 năm trước và có 1 phút để trò chuyện, thì bạn sẽ nói điều gì?”

Nó tự hỏi, những năm tháng đó, nó muốn nhất là điều gì? Muốn thay đổi nhất là điều gì? ... Rồi cuối cùng nó cũng chẳng nghĩ được rằng bản thân sẽ làm gì.. Một kẻ tham lam như nó, liệu có dám từ bỏ tất cả chỉ để giữ lại một thứ không? Có lẽ là không.. Vậy nên, nếu chỉ có 30s.. Có lẽ Nó sẽ nói với bản thân của nó lúc đó rằng:

“Cuộc đời vốn chẳng thay đổi được, những gì cần đến sẽ đến, những gì cần đi sẽ đi.. Điều duy nhất có thể thay đổi được, đó là sự bình tâm trước cơn bão..!”

...

Ngồi miên man suy nghĩ, trời đã dần tối mà chẳng thấy em đâu.. Nó cũng không gọi bởi mỗi người đều có cuộc sống riêng.. Có lẽ em đang làm việc, hoặc có thể đi chơi với bạn bè, hay là đang ngồi cafe nói chuyện với anh chàng kia.. Nó và em, không là gì để có thể đan xen quá nhiều vào cuộc sống của nhau..

Hết thuốc hút, nó chạy xuống Vinmart ngay ở dưới để mua.. Tiện mua thêm ít đồ cá nhân cho em như bàn chải, kem đánh răng, dầu gội, sữa tắm.. Nó lựa kĩ xem đồ nào dùng được cho con gái.. Phòng tắm của nó toàn đồ của nam, chắc em không dùng được.. Em đến ở với nó, nó cũng phải chuẩn bị đầy đủ, coi như một phép lịch sự..

Thanh toán xong, nó ra ngoài.. Vừa đẩy cửa thì từ xa nó thấy em bước xuống rồi cười tươi vẫy tay chào.. Nó đeo kính nên nhìn rất rõ.. Vẫn là anh chàng đó đang mở cửa xe cho em.. Ga lăng thật, những hành động nhỏ như vậy chẳng bao giờ nó làm cả.. Kể cả yêu ai, đến hành động đội mũ bảo hiểm cho người yêu cũng chưa bao giờ nó làm..

Anh ta mở cốp xe, lấy vài túi đồ đưa cho em rồi chỉ tay lên trên.. Chắc muốn mang đồ lên giúp em nhưng em cười rồi từ chối.. Em khệ nệ xách đồ rồi bước lên sảnh, chiếc xe cũng phóng vụt đi..

-Đưa anh cầm hộ cho..

Em quay ra nhìn nó ngạc nhiên rồi cũng trở lại khuôn mặt lạnh tanh, nó cầm đồ cho em rồi bấm thang máy.. Bên trong túi là quần áo, cũng khá là nhiều..

-Đi đâu vậy? – Em hỏi nó

-Anh đi mua bao thuốc, tiện mua ít đồ cho em, em xem đủ chưa còn thiếu gì không?

Nó chìa túi đồ về phía xem, em ngó ngó vào bên trong rồi che miệng cười khúc khích..

-Anh như thế này, tôi không quen đâu!

-Ừ anh sợ đồ của nam em không xài được nên mua..

-Nhẹ nhàng, tâm lí từ bao giờ vậy?

-Anh không biết nữa

Tự dưng mặt nó nóng ran, còn em thì cứ cười.. hệt như em vừa phát hiện ra một điều gì đó thú vị lắm, cả tối đó mặt em cũng giãn ra không còn lạnh lùng như ban sáng nữa.. Tối đó ăn uống xong, nó ngồi làm nốt báo cáo nhóm và viết chap, còn em thì xem phim, vừa xem vừa ăn hoa quả, bim bim rồi cười cả tối..

Đôi lúc nó có quay ra nhìn trộm em, thấy em cười, lòng nó vui lên một chút.. Dù có lạnh lùng nhưng vẫn mang vẻ đẹp hồn nhiên, đáng yêu của năm ấy.. Có lẽ sau tất cả, chỉ còn lại em là xuất hiện trong cuộc sống của nó thôi..

...

-Dậy nhanh..

Em đá vào người nó đau điếng, nó lồm cồm bò dậy với cái kính vì mắt mới mở chưa kịp thích nghi với ánh sáng.. Nó quay ra nhìn em khó hiểu..

-Sao đấy, sao em dậy sớm thế.. – Nó vẫn ngồi ngáp, nhưng khá hơn là biết che tay

-Ai cho anh tự ý mở tủ của tôi..

-Anh có mở đâu – Nó vẫn tỏ ra bộ mặt khó hiểu

-Anh cãi tôi à, chiếc đồng hồ cát tôi để nó bên phải.. Sao bây giờ lại thành ra bên trái..?

Bỏ mẹ, chắc hôm qua nó cầm ra nghịch rồi cất vào mà không để ý là phải để đúng chỗ.. Nó cũng không ngờ là em để ý tiểu tiết như vậy.. Không trả lời, nó cứ nhìn em chăm chăm..

-Nhìn cái gì mà nhín, ai cho phép anh mở tủ..

-Ừ thì anh xem em cất hết đồ chưa?

-Anh có đọc mấy tờ giấy tôi để trong này không? – Em nhìn nó hình viên đạn

-Không, tờ giấy nào..

-Thật không? – Vẫn là giọng lạnh lùng ấy

-Thật mà, anh chỉ lấy đồng hồ cát ra nghịch thôi.. Mà sao em lại có chiếc đồng hồ cát ấy, Mai Anh đã cầm đi rồi mà..

-Anh không cần biết.. giờ nó là của tôi rồi.. Mấy tờ giấy này anh không đọc thật chứ?

Em hỏi nó bằng giọng nghiêm túc khiến nó cũng hơi sượng người.. Từ trước đến nay, chưa bao giờ nó thấy em tức giận như vậy..

-Thật, anh thề anh chỉ nghịch đồng hồ cát thôi..

-Nếu như một ngày tôi biết anh từng đọc mấy tờ giấy đó, thì mãi mãi đừng bao giờ gặp lại tôi nữa..

Em đóng cửa tủ rồi khóa lại, bước ra ngoài đóng mạnh cửa.. Nó ngồi tơ hơ như vậy, khuôn mặt nghệt ra khó hiểu.. Mấy tờ giấy đó là gì mà em lại trở nên tức giận và nghiêm trọng như vậy.. Nhưng thật ra tự mở tủ rồi đụng vào đồ người khác thì nó cũng đã sai rồi..

...

Tối đó em đi ra ngoài.. Nó chẳng biết em đi đâu cả.. Hơn 11 giờ đêm, nó gọi thì thấy tiếng nhạc ầm ĩ rồi chẳng ai nói gì.. Nó cứ thế gọi và cuộc gọi cứ bắt máy đều nhưng tuyệt nhiên chẳng ai hồi âm lại những câu hỏi của nó... Nó cứ bồn chồn đi ra lại đi vào, rồi ngồi hẳn xuống ban công hút thuốc và nhìn xuống dưới.. Đà Nẵng về đêm nhiều gió, thời tiết cũng se se lạnh hơn.. Một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng nó.. Em đang ở đâu vậy em?

1h sáng, nó gật gù ở ban công, bỗng nó ngó xuống, thấy xe của em đang dừng lại ở bên dưới.. Rồi chàng trai người yêu của em đang mở cửa và dìu em lên.. Nó đứng dậy ngóng theo rồi chạy vào bật điện.. Tim nó đập nhanh hơn..

Tiếng gõ cửa.. Nó mở cửa.. Anh chàng kia mở to mắt nhìn nó.. Nó cũng chẳng để ý nhiều chỉ đỡ em vào.. Có vẻ em say quá, miệng nói lảm nhảm..

-Đồ tồi, đồ bội bạc.. đồ khốn kiếp.. Sao anh lại xuất hiện chứ.. Huhu

Mùi rượu nồng nặc, tóc tai của em rũ xuống.. Nó đỡ em vào phòng rồi để em nằm trên giường.. Chạy ra lấy thêm cái chậu đặt cạnh và pha cho em cốc nước chanh.. Anh chàng kia vẫn đứng trân trân nhìn nó.. Đôi khi nó liếc nhìn mà không nói gì.. Nhưng nó biết, có vẻ anh ta đang sững sờ lắm.. Nó chẳng để ý được nhiều..

Xong xuôi, em cũng đã thở đều.. Nó khép cửa rồi trở lại ra phòng.. Lúc này nó mới lên tiếng..

-Anh là...?

-Bạn là ai? – Anh ta lên tiếng hỏi nó khi nó vừa cất lời..

-Ừ mình là bạn của Linh..

-Sao Linh nói với tôi là ở nhà cô bạn, nãy tôi đưa Linh về nhà thì Linh không chịu, bắt tôi phải đưa về đây..

-À chuyện này..

-Anh là ai? Anh có quan hệ như thế nào với Linh? – Anh ta bắt đầu to tiếng..

-Mình là bạn học cấp 3 của Linh thôi..

-Bạn học mà ở chung nhà sao?

-Vậy anh là người yêu của Linh? – Nó nhìn thẳng vào mắt anh ta, hỏi

-Đúng vậy.. Tôi đang rất tử tế với anh.. Ngày mai Linh tỉnh dậy tôi sẽ hỏi Linh.. Nhưng tại sao.. Linh lại ở đây?

Nghe giọng bắt đầu thấy khó chịu.. Nó cũng khó chịu theo..

-Linh muốn ở đây thôi.. Có chuyện gì mai anh hỏi Linh nhé..

-Anh tên gì?

-Nam..

-Nam?

-Ừ..

-Nam, Hoàng Nhật Nam?

Nó hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường..

-Sao anh biết?

Anh chàng đó không trả lời nó, chỉ khẽ thở dài rồi ngồi xuống mệt mỏi.. Nó thấy vậy cũng đứng đó.. Suốt 10 phút.. chẳng ai nói với ai câu nào.. Nhưng nó cũng dần mường tượng ra vấn đề câu chuyện.. Một lát sau, có tiếng nói cất lên để xé tan bầu không khí im lặng này..

-Anh có rảnh không? Chúng ta ra ngoài uống một chút.. Tôi có chuyện cần hỏi

-Ở đây không được sao? – Nó ngờ vực

-Không sao đâu.. Tôi không phải là tiểu nhân..

-Vậy còn Linh? – Nó chỉ tay vào phòng

-Đi một chút thôi, không lâu đâu..

Nó lưỡng lự một chút rồi gật đầu.. Dù sao thì nó cũng tò mò.. Tò mò về anh ta, tò mò về mối quan hệ của 2 người họ.. Và tò mò về cuộc sống của Linh 2 năm trở lại đây nữa..

Với tạm cái áo khoác gió.. Nó vào ngó rồi đắp lại chăn cho Linh.. Vuốt nhẹ mái tóc và thơm lên trán em 1 cái.. Nó mỉm cười đóng cửa.. Bước đi theo chàng trai kia..

BÌNH LUẬN

Nguyễn Tuấn

Trả lời

2024-04-08 13:41:39

Đọc đến chap 44, t thấy thương cho Linh quá. Mẹ chỉ muốn chửi ông tác giả. Chung tình đéo gì, hẹn ước cho lắm vào, nào đợi 2 năm các thứ. Mà cũng phải Linh nói chia tay đ đâu, chỉ là tạm dừng để suy nghĩ. Mẹ thế là ông như chim sổ lồng. Chung tình đéo gì, chia tay em này là gối đầu tay em khác được, yêu Mía mà vẫn đầu để ý em Thư, yêu em mãi mãi nhưng đầu có nhiều ngăn cho nhiều em. Haizzz thật sự tôi thức nguyên đêm để đọc, đáng nhẽ đ đọc phần 3. Không biết giờ ông lấy vợ là ai, nhưng hi vọng ông đừng làm vợ ông hối hận. Vợ ông mà là Linh thì… đéo biết phải nói gì hơn, mẹ chơi ít thôi về chăm con chăm vợ bù đi

Khánh Nguyễn

Trả lời

2024-03-10 14:03:36

Thớt có thêm chap nữa ko vậy, đang hay. Cám ơn thớt nha

Khánh Nguyễn

Trả lời

2024-03-09 19:54:35

Vô tình thấy phần 3, cứ tưởng 2 phần là kết. Ai ngờ số của thớt cũng quá xui, cũng hi vọng là đến cuối cùng thớt và Linh là 1 đôi. Hay quá đọc từ sớm đến giờ hết 19 chương

Duc Nguyen

Trả lời

2024-03-06 04:09:22

Đề nghị đồng chí nhậu nhẹt ít thôi và ra chạp cho ae đọc với chứ nghiện quá rồi tác giả ơi

Ducnguyen

Trả lời

2024-02-08 05:59:29

Truyện của bạn thật sự rất hay và lôi cuốn. Mình xin lịch ra truyện được ko bạn

satnat123 [Chủ nhà]

2024-02-08 17:04:44

Cảm ơn bạn. Không có lịch cụ thể bạn ơi.

satnat123 [Chủ nhà]

Trả lời

2022-11-27 13:51:08

Cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi và ủng hộ cuốn hồi kí này trong suốt 18 tháng vừa qua. Lời hứa không drop dù bất cứ giá nào mình đã thực hiện được. Thật sự hôm nay phải viết chữ END cũng khiến mình dâng lên 1 cảm xúc khó tả. Bỗng nhớ về ngày đầu tiên mình gõ dòng tựa đầu tiên cũng là một ngày mưa ở ĐN, hôm nay gõ những dòng chữ cuối cùng của cuốn hồi kí này trời cũng mưa lạnh.. Cuốn hồi kí này ra mắt ở thời điểm truyện voz không còn quá hot như trước nhưng được sự ủng hộ của mn cũng khiến mình có thêm nhiều động lực để viết, để kể.. Hi vọng rằng mn khi đọc nó sẽ thấy tuổi trẻ của mình trong đó, bất cười vì những kỉ niệm hay đơn giản là dớm nước mắt với những điều đã bỏ lỡ. Chúc mn thật nhiều sức khỏe và đón đọc sách của mình.. Sẽ có phần 3 nhưng cũng sẽ không còn bông hoa hướng dương Mai Anh, cô gái với đôi mắt hớp hồn Anh Thư hay là bà chị già si tình Hoài Thu nữa.. Mình sẽ trở lại sớm thôi.. Cảm ơn tất cả mn, chúc một ngày vui vẻ, hạnh phúc và tốt lành. Cảm ơn!