Logo
Trang chủ
Phần 1: Mưa...

Phần 1 - Chương 66

Tuần cuối học quân sự là những tháng ngày học ôn.. Lâu lắm rồi mới có cảm giác ôn thi.. Mấy ngày cuối, nó ôn từ sáng đến tối với cái đề cương học phần A.. Thời gian này chị bận nên nó và chị hầu như chẳng nói chuyện với nhau.. Đôi khi chỉ là một cuộc gọi nhanh hỏi han thôi rồi cũng cúp máy.. Nó cũng chẳng để ý nhiều bởi quân sự mà thi trượt là sau rất khổ. Thời gian đi học lại rồi đi thi sẽ ảnh hưởng đến học phần của nó ở trên trường.. 3 ngày cuối trước khi thi, nó không còn nhận được cuộc gọi từ chị, nó gọi thì chẳng thấy chị nghe máy, nhắn tin không trả lời, lòng nó bất an nhưng chỉ còn mấy ngày nữa là thi nên nó cũng tạm gác lại. Thi xong vào thứ 3, chúng nó sẽ được nghỉ đến hết chủ nhật mới phải đi học tiếp. Vậy nên nó sẽ xuống Hà Nội ngay hôm sau để chị bất ngờ..

Nó thi khá tốt học phần A,B và chắn chắn là đã tốt nghiệp. Sáng thứ 3 nó thi xong học phần C và trở về dọn dẹp đồ đạc về lại kí túc.. Để chào mừng khóa chúng nó về, ngay tối hôm đó là một trận nhậu tới bến và chia nhau đánh kèo đến sáng.. Nói chung là rượu vào rồi lại chơi đêm nên nó khá là mệt.. Đánh đến hơn 5h sáng mới xong.. Nó về tắm qua cái cho tỉnh táo, lấy vài bộ quần áo cho vào balo.. Nó gọi taxi ra bến để bắt xe về Hà Nội.. Tầm khoảng 8h hơn nó đã vào nội thành Hà Nội, nó bắt xe ôm chạy về thẳng chỗ chị.. Giấc ngủ vội trên xe không làm nó thấy tỉnh táo hơn.. Chắc nó sẽ vào cho chị bất ngờ rồi về nhà chị đánh một giấc.. Chị thấy nó sẽ bất ngờ lắm, cứ nghĩ đến khuôn mặt ngạc nhiên của chị mà nó cười một mình trên xe..

Nó đến cửa hàng.. Theo tính toán của nó thì tầm này chị đã ở shop rồi, nó đeo balo rồi bước vào quán, mấy nhỏ nhân viên nhìn nó nhưng chẳng ai cười với nó, mà chỉ lấm lét sợ sệt.. Nó thấy lạ nên hỏi nhỏ Diệp

-Diệp, chị Thu đâu rồi?

-Dạ em không biết đâu.. – Nhỏ nhìn nó sợ sệt ấp úng

-Ơ bà chủ của em mà em lại không biết?

-Sáng em đã thấy chị đến đâu – Nhỏ Diệp trả lời nó rồi lại cúi xuống quét nhà, mấy nhỏ kia cũng chẳng trả lời nó nữa mà tập trung vào dọn dẹp lại shop.. Nó thấy lạ nhưng cũng chẳng hỏi nữa, nó ra ghế ngồi..

Một lúc sau thì có tiếng mở cửa, nó ngó ra thấy nhỏ Linh, nhỏ thấy nó thoáng bất ngờ nhưng chẳng cười hay tỏ ra vui vẻ khi thấy nó, mà ngược lại là ngạc nhiên nhìn nó

-Ơ, em tưởng anh đang hoc quân sự mà, anh về bao giờ đấy

-À hôm qua tớ thi xong rồi nên hôm nay xuống với Thu, Thu đâu cậu? – Nó vừa hỏi nhỏ vừa ngó ngó ra cửa

-Em..em không biết – Nhỏ cứ ấp úng làm nó nhíu mày..

-Ơ cậu thử gọi cho Thu xem, tớ gọi không nghe máy..

-Em gọi cũng không được, mà mình đi cafe chút không anh?

Chẳng đợi nó đồng ý, nhỏ Linh đã đến kéo nó đi xềnh xệch cùng cái balo.. Cả quãng đường đi nó hỏi nhỏ về chị khá nhiều nhưng nhỏ chỉ đáp ậm ờ cho xong.. Nó và nhỏ đến 1 quán cafe gần Hoàng Mai để ngồi, nó gọi một cốc nâu đá để tỉnh ngủ hơn.. Ngồi xuống, nó hỏi nhỏ

-Cậu làm sao đấy mà cứ suy tư vậy?

-Không.. không em vẫn bình thường mà – Nhỏ nói nhưng vẫn cúi đầu xuống khuấy khuấy cốc sinh tố

-Sao thế nhỉ, sao mọi người hôm nay lạ vậy – Nó nhíu mày

-Không có gì, à tí anh về phòng em mà nghỉ ngơi nhé, em nhìn anh chắc hôm qua thức đêm đúng không?

Nó rút điện thoại ra bấm gọi cho chị nhưng vẫn không được, sau 2 cuộc thì nó thấy thuê bao.. Bực mình nó vứt mạnh cái điện thoại lên bàn.. Bàn kính nên máy nó trượt rơi xuống đất long cả pin ra ngoài.. Nhỏ Linh thấy vậy thì giật thót mình..

-Anh..anh làm sao đấy – Nhỏ nhìn nó hoảng hốt

-Sao đâu, rơi điện thoại thôi mà

-Vâng, em tưởng anh có chuyện gì – Nhỏ nói lí nhí, khuôn mặt sợ sệt đó càng khiến nó khó hiểu

Nó theo nhỏ Linh về nhà nhỏ, một căn chưng cư tuy bé hơn của chị nhưng cũng khá đầy đủ và nội thất cũng đẹp.. Nhỏ dặn nó cứ ngủ ở phòng nhỏ, trong tủ lạnh có đồ ăn, nhỏ đi đến tối sẽ về.. Nó gật gù rồi vào phòng nhỏ cất đồ.. Cơn buồn ngủ kéo đến quá nhanh khiến nó chìm luôn vào giấc ngủ sau đó



Nó tỉnh giấc vào 4h chiều, khá là mệt vì ngủ không đúng giấc.. Nó với cái điện thoại, do rơi nên màn hình của nó đã có 1 chấm đen.. Nó chán nản vì cái kiểu chấm đen này nó biết, vài hôm nữa là đi luôn cái màn hình.. Haizz, chắc đành phải rút thẻ nhớ ra rồi đi mua điện thoại khác thôi.. Nó bấm gọi chị nhưng vẫn thuê bao, lạ cái là hình như chị chặn nó, bởi vì nó chỉ nghe thấy tiếng để lại lời nhắn rồi tắt bụp đi..

Nó lấy quần áo vào tắm qua cho tỉnh táo.. Hà Nôi tháng 3 vẫn se se lạnh, tự dưng nó thấy lòng nó bất an, chẳng hiểu là có chuyện gì vô hình làm nó đứng ngồi không yên vậy.. Hút xong điếu thuốc rồi đi đánh răng, mà có mỗi cái bàn chải của nhỏ Linh, nó lưỡng lự rồi cũng lấy đánh.. Chắc tí gọi nhỏ mua bàn chải mới chứ chả ai dùng chung vậy.. Nó bất đắc dĩ thì phải dùng thôi mà tại cũng lười đi mua cái mới.. Xong xuôi cũng đói, nó mở tủ thì thấy khá là nhiều đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, chỉ việc mang ra chế biến theo ý thích thôi..

Nó bấm số nhỏ Linh rồi gọi nhỏ

-Dạ em đây anh – Nhỏ nói giọng thì thào

-Cậu đang ở đâu mà nói bé thế.. Có ăn cơm không tớ nấu luôn?

-À ừm… - Nhỏ cứ ấp úng

-Sao thế, có ăn không?

-Em có nhưng mà em có chuyện này muốn nói với anh.. anh phải thật bình tĩnh thì em mới nói..

-Chuyện gì mà nghe nghiêm trọng thế..

-Bây giờ em không về đón anh được, nhưng anh đến nhà hàng xxx đi. Em đợi anh ở đó

-Hóa ra là đi ăn hàng hả, thế mà không nói sớm, đợi tí đi luôn hehe – Nó cười tươi

Nhỏ không nói gì nữa chỉ thở dài rồi tắt máy.. Nó hí hửng lên lấy cái áo khoác rồi xuống dưới bắt taxi.. Đầu nó đang hiện ra cái viễn cảnh chị và nhỏ Linh đang ngồi đó.. Sáng giờ là trêu nó vì biết nó về bất ngờ nên là ủ mưu cho nó bất ngờ lại đây mà.. Nó cứ tự nghĩ mình thông minh như vậy rồi cười tươi..

Nhà hàng mà nhỏ Linh cho nằm trên tầng thượng của một tòa nhà.. Nơi này khá là sang trọng bởi ánh đèn, màu sắc và cả phục vụ.. Đến nơi nó gọi nhỏ ra đón, nhỏ đi ra rồi nắm chặt tay nó đi vào… Đến cửa, nhỏ quay mặt nói với nó buồn bã

-Hứa với em, dù xảy ra chuyện gì, phải thật bình tĩnh nghe không? – Nhỏ rưng rưng nước mắt nói với nó

-Hâm à, có chuyện gì đấy mà nghiêm trọng vậy, sáng giờ sao ai cũng lạ thế - Nó nhíu mày gắt với nhỏ..

Nhỏ lắc đầu, nắm chặt tay nó rồi kéo nó vào một cái bàn trong góc.. Bên ngoài cũng có bàn và hồ bơi nữa, rất sang trọng.. Có mấy bàn có người ngồi, hình như hôm nay có tỏ tình, nó thấy có nến xếp trái tim rồi hoa và rượu ở một cái bàn ngoài nữa.. Nhỏ thì liếc liếc ra ngoài như đang chờ đợi điều gì đó, thấy vậy nó hỏi..

-Sao đấy? hóng người ta tỏ tình à?

Nhỏ quay ra nhìn nó, đôi mắt nhỏ buồn hơn..

-Nam à, em hỏi anh nhé..

-Ừ hỏi đi

-Anh có yêu chị không?

-Có chứ, hỏi thừa vậy

-Anh yêu chị đến mức nào rồi? Có như Mai không?

-Sao phải nhắc đến Mai ở đây – Nó gắt nhẹ

-Anh đừng cáu, anh cứ trả lời em được không?

-Thì Mai là Mai, Thu là Thu, 2 người khác nhau mà.. Tớ yêu Thu vì những gì chị đã làm cho tớ.. Và bây giờ vẫn vậy..

Nó thấy 2 hàng nước mắt chảy trên má nhỏ Linh, thấy vậy nó với cái khăn lau cho nhỏ.. Khó hiểu, hôm nay là ngày gì mà ai cũng khó hiểu hết.. Từ mấy nhỏ nhân viên shop của chị đến nhỏ Linh rồi chị thì mất tích chẳng thấy đâu.. Nhỏ Linh bỗng đưa tay lên nắm chặt lấy tay nó..

-Ví dụ, em chỉ ví dụ nhé.. Anh phải trả lời thật

-Ừ cậu nói đi..

-Nếu bây giờ chị Thu gây tổn thương cho anh.. Liệu anh có là anh của 1 năm trước, thời điểm mà Mai ra đi không?

-Dở hơi à.. nhắc đến chuyện đó làm gì? – Nó gắt lên với nhỏ..

-Anh trả lời em đi.. Em chỉ ví dụ thôi mà..

-Thì nói chung là tớ sẽ rất buồn và đau khổ.. Bởi tớ yêu Thu mà, nhưng tớ nghĩ 1 năm qua tớ như vậy là tớ đang trưởng thành..

-Huhu.. Anh hứa với em.. Phải thật bình tĩnh và ngồi đây với em được không? – Nhỏ vẫn nắm chặt tay nó không buông.. Nó ngơ ngác trước bộ dạng của nhỏ.. Đèn nhà hàng bỗng tắt phụt đi chỉ còn lại ánh sáng lung linh của nến và ánh đèn trang trí.. Nó quay ra ngoài.. Nó thấy chị, chị đi lên từ phía cầu thang nối từ tầng dưới lên tầng trên ở ngoài sân.. Chị mặc trên mình một cái váy dài bó sát, kiểu váy dạ hội.. Chị trang điểm và mái tóc mới của chị khiến nó thấy chị giống như một nữ hoàng.. Nó thấy chị cười tươi hạnh phúc…

Nhưng..

Một người đàn ông mặc vest đen ra và đón lấy tay chị, dẫn chị vào trong cái bàn đã chuẩn bị rượu và đồ ăn ở giữa một hình trái tim bằng nến.. Nó nhíu mày, nó đang không hiểu người đàn ông kia là ai.. Và tại sao chị lại phải ăn mặc đẹp như vậy.. Nó biết đây là một màn tỏ tình, nhưng hình như chị đang đứng sai chỗ.. Chị là người yêu nó mà???.. Nó vẫn ngồi đó chăm chú theo dõi, nhỏ Linh thì cứ nắm chặt tay nó, tay còn lại bịt miệng để che đi những tiếng khóc nấc lên..

Nó thấy người đàn ông mặc vest đen đó cầm bó hoa lên rồi tặng cho chị, chị đón lấy bó hoa hồng đó.. Trên miệng nở một nụ cười hạnh phúc.. Nụ cười ấy, là nụ cười mà nó đã thấy mỗi khi chị ở bên cạnh nó.. Người đàn ông ấy tiếp tục lấy ở trong túi ra một cái hộp, bên trong là một chiếc nhẫn cầu hôn.. Nó nheo mắt, cố gắng để nhìn rõ hơn.. Rồi nó thất thần, tay chị đã không còn đeo nhẫn mà nó tặng nữa.. Bỗng nó thấy đau, nó thấy lồng ngực nó đau thắt lại…

Người đàn ông đó quỳ xuống rồi đưa chiếc nhẫn ra trước mặt chị.. Do cách âm nên nó không biết 2 người đã nói với nhau những gì, nhưng nhìn qua khẩu hình miệng nó thấy chị đang nói rất nhiều.. Nhưng khuôn mặt chị không có cảm xúc gì là khó chịu hay là lo lắng.. Mà chị vẫn nở nụ cười hạnh phúc.. Bỗng tim nó đập nhanh hơn, nó hồi hộp, trong lòng nó dâng lên một nỗi sợ… Nó đứng phắt dậy, nhỏ Linh nhìn nó hoảng hốt..

-Anh.. anh ơi.. anh bình tĩnh được không?

-Không sao, tớ vẫn đang ổn.. – Nó trả lời nhỏ, mắt vẫn nhìn ra ngoài

Nó đứng dậy và đứng ra trước cửa kính.. Ánh đèn bên trong rất tối nên có lẽ chị chẳng nhìn thấy nó.. Một vài bàn ăn tò mò đã đứng dậy để xem.. Một vài ánh mắt ngưỡng mộ và ao ước từ những cô gái đang ngồi ở bên trong đây…

Bỗng…

Chị gật đầu cười hạnh phúc… Còn nó, lồng ngực đau thắt lại…

Người đàn ông áo đen kia ôm lấy chị, và chị ôm lấy hắn ta.. Nó đứng ở đó.. đôi mắt nó trở nên vô cảm với những gì trước mắt, bàn tay nó buông thõng xuống.. Nhỏ Linh đứng lên cạnh nó nắm chặt tay nó khóc nấc lên.. Một vài tiếng vỗ tay vang lên, bản nhạc vui tươi vang lên.. Ánh đèn cũng được bật trở lại.. Nó rút tay nó ra khỏi tay nhỏ Linh.. Nhỏ cứ lo lắng nhìn nó..

Chị quay lại.. Sững sờ khi thấy nó, nụ cười vụt tắt trên môi chị..

Nó đứng đó.. Vô hồn, vô cảm.. Nó dơ tay lên, là bàn tay có đeo nhẫn đôi của chị và nó..

Nở một nụ cười nhẹ.. Nó dùng tay kéo cái nhẫn ở ngón áp út của nó ra.. Rồi đeo lại vào ngón giữa.. Nó gật đầu cười với chị..

Nó thấy chị khóc.. Chị ôm miệng đứng đó..

Nó quay đi, đội cái mũ của áo khoác lên đầu.. mái tóc nó phủ xuống che đi đôi mắt của nó.. Nhỏ Linh thấy vậy chạy theo nó.. Nhỏ vẫn khóc nấc lên..

Nó đi nhanh ra thang máy, bấm thang máy và đi xuống.. Nhỏ Linh chậm chân hơn nó.. Nhỏ chạy đến thì thang máy đã đóng..

Nó đi xuống tầng 1.. rồi nhanh chóng đi ra ngoài.. Bước ra cửa, một làn gió nhẹ thổi vào mang theo cái se lạnh của buổi tối Hà Nội.. Nó lững thững bước đi, nó bước đi thật nhanh rồi rẽ vào một con ngõ nhỏ.. Nó biết nhỏ Linh sẽ đuổi theo nó và nó muốn cắt đuôi nhỏ.. Nó muốn một mình, bước đi trong vô thức, nó chẳng biết đã đi đâu.. Nhưng thấy ngõ là nó rẽ vào rồi lại đi ra đường lớn.. Nó cứ đi như vậy.. Trước mặt nó là một cái hồ, nó nhìn biển tên đường thì thấy đang ở Giải Phóng.. Vài cái ghế đá chẳng có người ngồi, nó rẽ vào trong một quán bán đồ ăn..

-Chị có rượu không ạ?

-Chị có táo mèo, ba kích, chuối hột.. Em uống loại nào..

-Loại nào say để quên chị ạ

-Làm gì có loại nào như vây hả em – Chị bán hàng trố mắt ra nhìn nó ngờ vực

-Vâng.. Cho em 2 chai rượu, loại nào cũng được..

Chị bán hàng đưa nó 2 chai rượu màu nâu nhạt.. Nó nhận rồi trả tiền.. Vòng ra ghế đá, một vào cuộc gọi vang lên từ số của nhỏ Linh.. Nó chuyển máy về chế độ im lặng rồi đút vào túi.. Mặt hồ chẳng chút gợn sóng nào mặc dù gió vẫn thổi nhẹ.. Tiếng còi xe vẫn vang lên từng hồi.. Đường phố vẫn nhộn nhịp, ánh đèn đường vẫn sáng.. Lạc lõng trong đó là một kẻ thất tình.. nó mở nắp chai rượu, nó nhìn vào đó một lúc rồi đưa lên miệng tu.. Mùi rượu nồng nặc, đắng ngắt.. Nó uống một hớp dài, cổ họng nó như đang cố để từ chối, rượu chảy ra ướt hết cổ áo của nó.. Nó dừng lại, hét lên

-Aaaaaaaaaaaaaa

Một vài người đi đừng nhìn nó khó hiểu nhưng nó chẳng quan tâm nữa.. Nó lại ngửa cổ lên tu.. Gần hết chai rượu, nó lợ giọng và ợ hơi lên nhiều hơn.. Nó thấy thoải mái, vậy là cuộc đời nó đến lúc này đã yêu 2 người.. Nhưng cả 2 người đều gây cho nó tổn thương mà nó nghĩ rằng sẽ chẳng ai gặp phải hoàn cảnh như nó.. Mắt không thấy thì tim không đau.. Mà nó lại chứng kiến đến 2 lần người nó yêu thương lại cầm dao đâm vào tim nó.. Nó đau, đau đến cùng cực.. đẩy nó xuống hố sâu của sự tuyệt vọng..

Nó uống tiếp, người nó bắt đầu nóng lên, ruột gan nó bắt đầu cồn cào và co thắt lại.. Nhưng chẳng thể khiến cảm xúc của nó, nỗi đau nó phải chịu bớt nặng nề đi.. Nó rút điện thoại ra, thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ.. Là chị gọi, nhỏ Linh gọi và 5 cuộc từ em, Mai Anh của nó.. Nó nhắn cho thằng Hưng một cái tin về địa chỉ nó đang ngồi kèm theo cái icon mặt buồn, thằng bạn nó hiểu nó, sẽ tự biết phải làm gì.. Tin nhắn vừa gửi thì nó thấy chị gọi.. Nó bấm nghe

-Anh ơi..Anh đang ở đâu huhu…



-Anh nói đi anh đang ở đâu vậy…

Nó nhìn ra hồ, nó dốc nốt vào cổ họng nó chai rượu thứ 2 đã gần hết… Nó buông tay, chai rượu rơi lạch cạch xuống dưới.. Chị vẫn khóc nấc lên trong điện thoại.. Nó gào to..

-Hoài Thu.. Em phải thật hạnh phúc..

Nó khóc.. Chiếc điện thoại trên tay nó được đáp xuống dưới đất, vỡ tan tành..

Nó thấy phía trước nghiêng ngả, nó nằm xuống ghế đá lạnh lẽo ấy.. Ánh đèn đường chiếu vào mặt nó.. Nó từ từ nhắm mắt lại….

Hà Nội.. Chỉ toàn những nỗi đau

“Chúng ta , không thể viết tiếp câu chuyện này nữa rồi. Tạm biệt em, cô gái đã từng là người chị, người tình, người yêu và bây giờ là người xa lạ.. Tạm biệt em, cô gái trong hồi ức tươi đẹp của anh…

Là thế giới này, nợ anh một người như em.. Là thế giới này nợ, em không nợ gì anh cả..

Sau cùng, Chúc em hạnh phúc… Hoài Thu”

BÌNH LUẬN

Nguyễn Tuấn

Trả lời

2024-04-08 13:41:39

Đọc đến chap 44, t thấy thương cho Linh quá. Mẹ chỉ muốn chửi ông tác giả. Chung tình đéo gì, hẹn ước cho lắm vào, nào đợi 2 năm các thứ. Mà cũng phải Linh nói chia tay đ đâu, chỉ là tạm dừng để suy nghĩ. Mẹ thế là ông như chim sổ lồng. Chung tình đéo gì, chia tay em này là gối đầu tay em khác được, yêu Mía mà vẫn đầu để ý em Thư, yêu em mãi mãi nhưng đầu có nhiều ngăn cho nhiều em. Haizzz thật sự tôi thức nguyên đêm để đọc, đáng nhẽ đ đọc phần 3. Không biết giờ ông lấy vợ là ai, nhưng hi vọng ông đừng làm vợ ông hối hận. Vợ ông mà là Linh thì… đéo biết phải nói gì hơn, mẹ chơi ít thôi về chăm con chăm vợ bù đi

Khánh Nguyễn

Trả lời

2024-03-10 14:03:36

Thớt có thêm chap nữa ko vậy, đang hay. Cám ơn thớt nha

Khánh Nguyễn

Trả lời

2024-03-09 19:54:35

Vô tình thấy phần 3, cứ tưởng 2 phần là kết. Ai ngờ số của thớt cũng quá xui, cũng hi vọng là đến cuối cùng thớt và Linh là 1 đôi. Hay quá đọc từ sớm đến giờ hết 19 chương

Duc Nguyen

Trả lời

2024-03-06 04:09:22

Đề nghị đồng chí nhậu nhẹt ít thôi và ra chạp cho ae đọc với chứ nghiện quá rồi tác giả ơi

Ducnguyen

Trả lời

2024-02-08 05:59:29

Truyện của bạn thật sự rất hay và lôi cuốn. Mình xin lịch ra truyện được ko bạn

satnat123 [Chủ nhà]

2024-02-08 17:04:44

Cảm ơn bạn. Không có lịch cụ thể bạn ơi.

satnat123 [Chủ nhà]

Trả lời

2022-11-27 13:51:08

Cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi và ủng hộ cuốn hồi kí này trong suốt 18 tháng vừa qua. Lời hứa không drop dù bất cứ giá nào mình đã thực hiện được. Thật sự hôm nay phải viết chữ END cũng khiến mình dâng lên 1 cảm xúc khó tả. Bỗng nhớ về ngày đầu tiên mình gõ dòng tựa đầu tiên cũng là một ngày mưa ở ĐN, hôm nay gõ những dòng chữ cuối cùng của cuốn hồi kí này trời cũng mưa lạnh.. Cuốn hồi kí này ra mắt ở thời điểm truyện voz không còn quá hot như trước nhưng được sự ủng hộ của mn cũng khiến mình có thêm nhiều động lực để viết, để kể.. Hi vọng rằng mn khi đọc nó sẽ thấy tuổi trẻ của mình trong đó, bất cười vì những kỉ niệm hay đơn giản là dớm nước mắt với những điều đã bỏ lỡ. Chúc mn thật nhiều sức khỏe và đón đọc sách của mình.. Sẽ có phần 3 nhưng cũng sẽ không còn bông hoa hướng dương Mai Anh, cô gái với đôi mắt hớp hồn Anh Thư hay là bà chị già si tình Hoài Thu nữa.. Mình sẽ trở lại sớm thôi.. Cảm ơn tất cả mn, chúc một ngày vui vẻ, hạnh phúc và tốt lành. Cảm ơn!