Logo
Trang chủ

Chương 77: Lạc Nhịp

Kết thúc buổi họp, Linh lại gần nói tôi chiều sắp xếp thời gian gặp Linh chút xíu. Không vội đồng ý, tôi cân nhắc thật kỹ, chắc chắn, Linh muốn nói chuyện của tôi với Thương. Trước đây, Linh đã giúp tôi làm quen Thương, và khi đã làm quen rồi, Linh lại tiếp tục giúp hai đứa gần gũi hơn. Khi mọi thứ đang đi đúng quỹ đạo, tôi bỗng đột ngột bứt ra, rồi lùi lại. Có lẽ tôi đã làm Thương buồn nhiều, và Linh là bạn thân của Thương, chắc chắn Linh không thể làm ngơ việc đó. Nhưng ngày mai đã là đêm chung kết, tôi không cho phép mình phân tâm, không cho phép bất cứ điều gì làm ảnh hưởng đến sự nỗ lực, tập trung mà thời gian qua tôi cùng Diệp đã cố gắng. Thêm nữa, chiều nay tôi vẫn tập luyện như mọi hôm nên không hề có thời gian rảnh. Vậy là tôi từ chối.

Đến lượt Linh nhìn tôi với ánh mắt đầy trách móc. Và trong ánh mắt đó không chỉ duy có sự trách móc, nó còn phảng phất sự bực dọc, xem thường... Có lẽ Linh cho tôi là kẻ bắt cá hai tay. Nếu như vậy, tôi thật cũng không biết phải giải thích như thế nào...

Trên đường về nhà, tôi cố gắng xua ra khỏi đầu những suy nghĩ phức tạp đang bám lấy mình. Tôi phải tập trung. Phải hoàn toàn tập trung cho phần thi quan trọng cuối cùng ngày mai. Thành hay bại cũng không quá quan trọng. Nhưng nếu không cố gắng toàn tâm toàn ý để công sức đổ sông đổ biển thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.

Cố ru mình vào “giấc mơ trưa”, chiều nay tôi với Diệp sẽ có một buổi tập dài vì các lớp học thêm cũng đã cho nghỉ tết. Tôi nói để tôi đạp xe vào nhưng Diệp không đồng ý. Em nói xe điện đi nhanh hơn, để em tới nhà tôi. Cả buổi sáng và chiều chủ nhật hôm sau cũng vậy, trưa chủ nhật Diệp còn ở lại nhà tôi để ăn trưa xong tranh thủ tập tiếp.

Vào thời điểm đó, thấy những nụ cười của mẹ tôi và Diệp khi hai người trò chuyện cùng nhau, đôi khi tôi cứ tưởng tượng đến một điều gì đó xa xôi lắm. Em không chỉ xinh đẹp, nhẹ nhàng, sâu sắc mà còn vô cùng đảm đang, bếp núc đâu ra đó.



***

Đêm văn nghệ bắt đầu lúc 19 giờ. 18h30 tối hôm đó, hai đứa tôi cùng chú Thành và anh Đức đã có mặt để chuẩn bị. Tất cả các dụng cụ mang theo đầy đủ, trang phục xong xuôi, chú Thành nói hai đứa dành ra 15 phút nghe lại nhạc và tưởng tượng những bước nhảy trong đầu đặng nằm lòng tuyệt đối phần thi.

Tôi bốc trúng số báo danh 02 nên thi khá sớm. Nhưng dù sao cũng có văn nghệ chào mừng, thêm phần catwalk, rồi lại hai tiết mục hát quê hương Đất Nước nữa, thành ra hơn 8h mới đến phần biểu diễn.

Ngồi sau cánh gà, trong phòng chuẩn bị, tôi và Diệp nắm chặt tay nhau bất chấp ánh mắt soi mói của vài đứa trong phòng. Bọn tôi nắm tay không phải vì yêu đương, cũng không phải vì thân thiết, bọn tôi nắm tay để truyền sự tự tin cho nhau, để tưởng tượng, để nhập tâm, để nắn nót cho phần thi sắp đến.

Lời giới thiệu của MC lại vang lên :

Xin mời các bạn đến với phần dự thi của cặp đôi số báo danh 02 đến từ lớp 11/4, cặp đôi đã có màn trình diễn xuất sắc trong vòng loại với đánh giá cao đến từ ban giám khảo, tất cả chúng ta cùng chìm đắm vào âm thanh du dương của giai điệu tango một lần nữa, và cùng chờ đợi xem, liệu “cô bé lọ lem” có kịp về nhà trước giờ hẹn không nhé.

Khúc sau là lời giới thiệu tôi tự viết ra gửi MC. Tôi muốn ban giám khảo và khán giả định hướng sẵn trong đầu đây là tiết mục khiêu vũ của lọ lem và hoàng tử.

Nhạc dạo vang lên, chiếc xe bí đỏ được đẩy ra, ở phía đối diện, tôi bước nhẹ hai bước từ sau cánh gà lên sân khấu, phần đầu lắc lư ra vẻ chờ đợi, tay phải để sau lưng, tay trái để chéo qua ngực phải ra dáng quý tộc Anh ở những thập niên 40 thế kỷ trước.

Diệp từ sau chiếc xe bí đỏ, với chiếc váy trằng ngà xẻ cao, bước nhẹ ra một bước rồi xoay vòng theo điệu nhạc qua góc bên kia sân khấu, bên dưới, tiếng hò reo vang lên không ngớt. Nhạc tango bắt đầu vang lên, tôi đá chân 3 cái để hết nhịp phách đầu tiên rồi xoay hai vòng, bước tiếp hai bước, đưa tay ra nắm lấy tay kéo Diệp vào ngực mình, nhạc lại ngân, em vòng quanh người tôi đưa hai đứa vào tư thế khiêu vũ, nhạc bắt đầu dồn dập, lời nhạc bắt đầu ngân vang : “một đêm trong rừng vắng, ánh trăng chênh chếch đầu gềnh thấp thoáng bóng cô sơn nữ miệng cười xinh xinh, một đêm trong rừng núi, có anh lữ khách nhìn trời xa xa ngắm trăng say đắm một mình bâng khuâng...”

Âm nhạc là món quà tuyệt vời Thượng đế ban cho loài người. Nó tuyệt vời đến mức, khi ta đắm chìm vào nó, thế giới ngoài kia bỗng trở nên thừa thải rồi dần dần tan biến vào hư không. Trên sâu khấu này, dưới ánh đèn kia, bên lời nhạc đó, Diệp thật sự như cô sơn nữ vừa bước ra khỏi bài hát. Ánh mắt tươi trẻ, nụ cười khỏe khoắn, đôi chân thoăn thoắt, đóa hoa hướng dương trước mặt tôi đây đang thể hiện cho tôi thấy rằng, nếu tôi chờ ở em những bước nhảy trọn vẹn không sai sót, em sẽ mang đến cho tôi những bước nhảy bềnh bồng như một vũ công thực thụ.

Nhạc lại vang, “hãy nhìn trăng lên... rồi lu mờ dần... hãy nhìn mây bay... thiết tha về ngàn...” đây là những đoạn xoay tuyệt vời hòa quyện cùng điệu nhạc. Phiêu theo ngàn mây, lướt theo trăng tỏ...

Tiếng nhạc du dương trầm bổng lên xuống, dìu dặt, nhẹ nhàng, lắng đọng, rồi im bặt trong một thảng, em chợt đẩy tôi ra xa như muốn quay về, giai điệu đổi qua tiếng rumba êm ái “anh yêu em... không phải những gì em đã có...nỗi dịu dàng... ẩn hiện nép trên môi em... làm lòng anh... xao xuyến lúc em cười vui... tim anh rung động... như cuồng phong sóng gió ngoài khơi...”

Tôi níu em lại, đôi chân chuyển qua những bước rumba chầm chậm như níu kéo... rồi tiếng chuông kính coang vang lên, em đẩy tôi về một góc khán đài, lui về chiếc xe bí đỏ, chiếc giày của em rơi ra, tôi đuổi theo nhặt lấy, em quay lưng, tôi kéo em lại làm mái tóc gọn gàng sau gáy tung lên, rơi ra, rối bời trong gió thoảng.

Không thể trốn tránh được nữa, em quay lại nhìn vào mắt tôi, rồi cũng thật nhẹ nhàng, em đặt chiếc chân trần lên gối tôi, phách cuối rơi đúng vào ánh mắt hai đứa nhìn xuống khán giả. Phần thi không thể tuyệt vời hơn. Những tràn vỗ tay bên dưới vang lên như pháo nổ. Tụi bạn tôi bên dưới hò hét ỏm tỏi réo tên tôi và Diệp không ngớt. Cúi chào khán giả cùng ban giám khảo, tôi đưa em lui vào cánh gà với niềm hân hoan khó tả.

Các tiết mục dự thi lần lượt kết thúc. Hầu như ai cũng luyện tập miệt mài nên đêm diễn đó của trường thật sự trở thành một buổi văn nghệ đa dạng vô cùng đáng xem. Rồi giờ công bố kết quả cũng tới. Mười hai số báo danh tiến lên đứng thành hàng ngang theo số thứ tự trên sân khấu, cô Ngọc đứng lên đọc các cặp đôi vào phần thi ứng xử. Tên hai đứa tôi được xướng lên đầu tiên trong tiếng reo hò của tụi bạn. Rồi cặp đôi lớp 12/1, 12/4, 11/6, 10/6.

Bọn tôi cử người tới bốc thăm để nhận câu hỏi thi ứng xử. Đây là giờ phút quyết định phân ngôi cao thấp. Vì nếu tôi và Diệp đã hoàn thành xuất sắc phần thi thì các cặp đôi khác cũng có những thể hiện không hề thua kém. Có chăng chênh lệch cũng chỉ vài chấm nhỏ nhoi. Điểm phần này lại hệ số hai, nếu hoàn thành tốt, đúng mong muốn ban giám khảo, vị trí dẫn đầu là chắc chắn.

Câu hỏi của lớp 12/1 về môi trường. Nêu ra một vài giải pháp mà học sinh chúng ta có thể làm để bảo vệ môi trường, và là một đoàn viên gương mẫu, anh/chị đã làm những gì cho ngôi trường chúng ta sạch đẹp hơn.

Câu hỏi lớp 12/4 có phần đơn giản hơn. Mục đích tham dự cuộc thi này của anh/chị là gì? Nếu đạt giải cao nhất bạn sẽ làm gì?

Nghe hai lớp vừa rồi đọc và trả lời câu hỏi, tự tin trong tôi bỗng tăng lên thật nhiều. Nếu như tôi bốc trúng hai câu hỏi đó, chắc chắn tôi sẽ trả lời vô cùng trôi chảy, rành mạch, đúng ý.

Đến lượt chúng tôi bước lên mở giấy ra đọc câu hỏi. Tôi chợt bất ngờ vì khác hẳn với hai chủ đề khi nãy, câu hỏi bọn tôi lại nhắm đến tình cảm tuổi học trò. “Vẫn biết tình cảm tuổi học trò hồn nhiên trong sáng, vậy anh/chị cho rằng nên hay không nên có những tình cảm như vậy ở lứa tuổi này, vì sao?

Mồ hôi bắt đầu túa ra. Câu hỏi không khó nhưng nó như một mũi tên bắn vào trái tim đang đầy ắp những nghĩ suy rối rắm, làm vỡ òa ra những dồn nén, chất chứa, những cảm xúc phức tạp tôi chôn chặt đáy lòng suốt tháng ngày qua. Tôi và Thương, tôi và Diệp, đó là những tình cảm thi vị, thuần khiết, đó chính là tình cảm học trò hồn nhiên trong sáng như trong câu hỏi kia. Nhưng tôi đã làm gì với tình cảm đó? Có người đã vì tôi mà buồn bã, có người đã vì tôi mà hoen mi, vậy có nên hay không? Nên hay không nên?

Tôi bỗng dáo dát lo lắng nhìn xuống bên dưới. Tôi sợ rằng Thương đang lẫn trong những người bạn kia, đang chờ đợi tôi trả lời câu hỏi này, đang đợi xem kẻ khờ kia thật lòng hay gian dối với chính tình cảm của bản thân hắn.
 

  • V sao vậy? – thấy tôi im lặng lâu quá, Diệp lên tiếng.

Tôi quay qua nhìn Diệp. Cô gái bên cạnh tôi đây đang là gì của tôi? Tình cảm hai đứa dành cho nhau, trao đến nhau liệu có phải là tình cảm trong câu hỏi kia nhắc đến không? Hay tôi đang lầm tưởng, đang ảo tưởng, rồi một ngày nào đó, Diệp có như Minh, có cho rằng “mình đang ngộ nhận”?...

Thấy tôi sững ra, cô Ngọc phía bên dưới lên tiếng nhắc nhở tôi trả lời câu hỏi, như nhận ra điều gì đó, Diệp giật lấy mảnh giấy trên tay tôi và trả lời thay. Tai tôi như ù đặc, ánh nhìn bỗng mơ hồ, không gian như hỗn loạn, không biết Diệp đã trả lời gì, chỉ biết sau đó Diệp kéo tay tôi về chỗ. Phần thi ứng xử của 5 cặp đôi kết thúc, một tiết mục văn nghệ nữa sắp biểu diễn. Chỉ khoảng hơn 5ph nữa thôi sẽ có công bố giải thưởng cho đêm nay.

Và sau tất cả những cố gắng, sau tất cả những quyết tâm, sau tất cả sự dồn nén, sau tất cả những trình diễn tuyệt vời, chúng tôi chỉ nhận được giải khuyến khích an ủi... Diệp không buông một lời nào trách móc mà chỉ cười buồn rồi ghé tai tôi nói khẽ :
 

  • Chúng ta đã cố hết sức rồi, V nhỉ?!

Lời này khi nói ra, có lẽ Diệp mong tôi sẽ bớt đi phần nào buồn bã cho kết quả vừa rồi. Bớt đi những nghĩ suy, trăn trở khi bao tháng ngày tập luyện không mang về kết quả như mong muốn. Nhưng khi lời nói đó đi vào người tôi, nó giống như chiếc dằm găm vào tim tôi âm ỉ, găm vào não tôi day dứt. “Diệp đã cố gắng hết sức rồi, còn V... V chưa hết sức...”

Quay lại truyện Hoa Vàng Thuở Ấy
BÌNH LUẬN

HONDA PHÚ DUY

Trả lời

2023-12-28 13:15:52

xin lỗi, nhưng đọc quá ngán ạ, chỉ theo được vài tập... tác giả quá lan man và dường như không biết đặt trọng tâm vào đâu.

Chuong80

Trả lời

2023-10-06 13:28:32

Bạn viết truyện tả cảnh thì đẹp nhưng dường như bạn mê Nguyễn Nhật Ánh nên dựa theo văn phong.Nhưng văn của bạn rườm rà,miêu tả nhân vật phức tạp về tính cách quá,chèn thơ quá nhiều khiến người đọc bực bội vì tính cách nhân vật và mệt vì phải đọc thơ