Logo
Trang chủ

Chương 44: Cơn mưa thanh xuân

Trưa hôm đó, trống đánh hết tiết cuối, tôi lục tục vơ vội sách vở vào cặp rồi ra quán nước hôm qua. Vừa ngồi xuống chưa kịp gọi nước thì bé Linh tới. Không dài dòng, Linh hỏi luôn :
 

  • Chuyện gì vậy, ông làm tôi tò mò quá?
  • Gọi xong 2 ly nước, tôi ậm ừ : Thì chuyện về Thương đó Linh.
  • Thương sao? Ông cũng định tán tỉnh Thương à?

Tôi giật thót và cũng suy nghĩ thật nhanh. Trước sau gì chả phải nói ra điều này, đi quanh đi co chi bằng bỏ qua kính thưa các kiểu mà vô luôn hội nghị. Chỉ có điều chữ “cũng định tán” ở đây có nghĩa gì ta? Nghĩ tới đó tôi mới hỏi lại bâng qươ :
 

  • Cũng định tán là sao ta?
  • Thì bé Thương từ năm lớp 10 tới giờ nhiều đứa tán tỉnh lắm. Ông cũng vậy thì thêm một người nữa chứ sao?

Nghe Linh nói tôi hơi chột dạ. Thị trường này cạnh tranh khốc liệt quá? Nhưng nghĩ lại về bản thân rồi tự đánh giá, đặc biệt lại đang là bí thư của lớp tuyển, tôi tỏ ra tự tin :
 

  • Mà nói vậy chắc Thương chưa … yêu ai đâu nhỉ?
  • Hắn khó tính lắm, từ hồi còn học lớp 8 lớp 9 đã nhiều đứa bị cho de rồi. Năm ngoái lớp 10 có anh Vũ gì đó trên mình 1 lớp, đẹp trai như thần tượng, học giỏi lắm mà cũng chẳng làm hắn rung rinh tí nào. Nói đến đây tự nhiên Linh chăm chú quan sát tôi một lúc rồi tiếp tục : Nhưng ông thì tui thấy cũng có khả năng đó, giống giống kiểu người hắn thích. Biết đâu được. Vừa nói Linh vừa khúc khích cười.

Quan sát sự tinh ý của Linh tôi tỏ vẻ thật thà : Ừ thì… V đúng là có cảm tình với Thương thật… Nghe nói Linh là bạn thân của Thương nên V định hỏi vài điều… Nhưng mà, Linh đừng nói lại với Thương nghen.
 

  • Cái đó thì chưa biết à…
  • Hihi. Chiều mai đi, chiều mai V mời Linh với bé Nga nữa ra quán bánh kẹp sau trường nha.
  • Tui đùa đó ông, chiều mai tui bận rồi. Mà mốt thì được. Hehe

Vậy là xong. Tưởng gì chứ vài cái bánh với tôi thật quá dễ. Những năm tháng cấp 3, tiền bạc đối với tôi chưa bao giờ là vấn đề. Thật ra tôi cũng chẳng giàu có gì mấy, chỉ là mỗi ngày được 20k tiền ăn sáng và mỗi tuần được 50k tiền tiêu vặt. Ăn sáng thì một tô bún chả cá hay mì quảng tốn 10k, còn lại ăn xôi với bánh mì cũng chỉ 5k là cùng, thành ra mỗi tuần tôi dư ra cũng được hơn trăm. Cứ để đó khi nào cần lại dùng, ví như lúc này đây.

Mỉm cười với những thành tựu có thể gọi là bước đầu, tôi nhấn nhẹ bàn đạp mà nghe lòng thảnh thơi vô cùng. Nếu thanh xuân như ai đó nói thật sự là một cơn mưa rào, thì những cơn gió đang mơn man xung quanh tôi đây có lẽ đang bắt đầu báo hiệu cho trận mưa đó.

Về đến nhà, lật giở từng trang cuốn quản lý chi đoàn, tôi cứ băn khoăn không biết có nên gọi cho Thương để “tâm sự” chút gì đó không thì nghe tiếng mẹ tôi gọi “có điện thoại nè con”. Lật đật chạy tới giữ máy, không hiểu sao cảm giác hồi hộp bỗng bám lấy từng mạch máu và siết chặt nó làm tim tôi đập mạnh hơn. Tôi khẽ giọng “alo…”
 

  • … Thương đây. – Thoáng đôi chút ngập ngừng đầu dây bên kia bắt đầu lên tiếng – Kế hoạch đoàn của lớp Thương thế nào V nói Thương nghe với. Khi sáng định qua lớp V mà thấy V với Linh đang nói chuyện nên Thương về…

Và nó, thằng V của ngày xưa lại thình lình nhảy ra :
 

  • À, Ờ, cũng không có gì, quỹ đoàn với công trình thanh niên… Ờ… cũng đơn giản thôi. Mai… mai lên V nói nha.
  • Nếu ngắn gọn thì V nói qua đây cũng được mà. Thương nghe Linh nói mới đầu năm nên cũng chưa có gì nhiều.
  • À, thì… V có ghi hết ra ở một mảnh giấy rồi. Mai V gửi Thương nhé. V ăn trưa đã. Vậy nha.
  • Nếu vậy thì mai V gửi bé Linh giúp Thương nha.
  • À… Uhm.

Đợi đầu dây kia cúp máy tôi mới dần tìm lại chính mình. Chuyện gì đang xảy ra thế này. Mình chưa kịp alo cho ai kia thì ai kia đã alo cho mình. Chuyện đoàn đội tính ra có gấp gáp gì đâu mà phải alo ta? Hay là…

Quay lại truyện Hoa Vàng Thuở Ấy
BÌNH LUẬN

HONDA PHÚ DUY

Trả lời

2023-12-28 13:15:52

xin lỗi, nhưng đọc quá ngán ạ, chỉ theo được vài tập... tác giả quá lan man và dường như không biết đặt trọng tâm vào đâu.

Chuong80

Trả lời

2023-10-06 13:28:32

Bạn viết truyện tả cảnh thì đẹp nhưng dường như bạn mê Nguyễn Nhật Ánh nên dựa theo văn phong.Nhưng văn của bạn rườm rà,miêu tả nhân vật phức tạp về tính cách quá,chèn thơ quá nhiều khiến người đọc bực bội vì tính cách nhân vật và mệt vì phải đọc thơ