Logo
Trang chủ

Chương 34: Cô bé mùa thu

Nếu như tôi giúp thằng Thành ngày càng hoàn thiện bao nhiêu, thì nó cũng giúp tôi hoàn thiện bản thân mình lên bấy nhiêu.

Tôi bớt đi được sự kiêu ngạo của thằng V luôn xem mình là nhất. Tôi bớt đi việc nói thẳng vào tim đen đối thủ để chứng tỏ ta hiểu tâm lý rất tốt. Bớt đi cái tôi của một kẻ ăn sóng nói gió. Và đặc biệt hơn tất cả, tôi trang bị thêm cho mình sự kiên trì, nhẫn nại, chờ đợi thời cơ chín mùi như đôi chân không mệt mỏi của nó đạp xe đi học hằng ngày.

Rong chơi bay nhảy với nó đâu được hai tuần, tôi lại trở về bắt đầu việc học của mình với các môn Toán, Lý, Hóa – định hướng học lệch để thi đại học khối A.

Và rồi, tình cũ – không rủ - cũng tới…

Hè năm lớp 11 là mùa hè huấn luyện để hè năm lớp 12 sẽ chính thức chạy đua cho mùa giải Đại Học mở rộng.

Tôi nghe mấy đứa xung quanh nói thế. Tôi nghe mấy đứa con gái xì xào như vậy. Tôi nghe giáo viên dạy thêm ca tới ca lui hoài câu đó. Và tôi chẳng quan tâm mấy.

Học là học thôi. Chẳng việc gì phải tạo áp lực cho nhau và cho chính mình. Vậy nên tôi học cũng như chơi mà chơi cũng như học, thoải mái, chẳng cày cuốc, chẳng so đo, chẳng áp lực.

Cái tính lãng tử đó nó làm tôi có lắm thời gian rảnh. Tôi bắt đầu lên mạng học đòi chat chít. Thời đó Yahoo thịnh hành như mốt thời thượng của giới trẻ. Nhà tôi lại có máy tính nối mạng nên việc tôi làm quen nó là điều gần như không thể tránh khỏi. Đầu tiên phải lựa chọn cho mình một nick name thật kêu, thật đẹp, thật độc đáo. Rồi lên mạng, vào những group chat để tìm bạn. Sau đó nói chuyện kiểu 222222222222, 333333333333 hay “Hi” “Chào bạn”… Nếu hợp thì tiếp tục tán dóc, còn không hợp thì next.

Tôi chọn cho mình cái nick khá gợi đòn : nguoiditim_kiniem, vào group chat của khu vực Đà Nẵng, lân la trò chuyện khắp các ngõ ngách. Trong hàng trăm cái nick phát sáng, tôi ấn tượng với cái tên cobe_muathu. Phong cách nói chuyện cá tính và dí dỏm, nhà lại ngay khu vực CL gần nhà tôi, vậy là 2 đứa trò chuyện với nhau suốt, rồi cuối cùng, hẹn nhau ở quán chè Dạ Viên ngay ngã tư CL để gặp mặt.

Tối hôm đó, áo quần chỉnh tề, tôi canh giờ và phóng xe đi mà trong lòng đầy hồi hộp như lần đầu hẹn hò với bạn gái. Tới nơi, áo hồng, quần jean xanh, mũ lưỡi trai xanh, tôi tiến lại khẽ cười chào và ngồi xuống. Chưa kịp ngồi ngay ngắn, cô bé ngước lên chào lại làm tôi cứng đơ quai hàm gần 30s… Là Trâm. Cái gì nữa đây? Trong chừng đó lần nói chuyện, mặc dù tôi không xin được webcam của cobe_muathu nhưng tôi đã share webcam tôi cho cô bé mà. Chẳng lẽ Trâm không nhận ra? Hay lại là một trò đùa của tạo hóa?

Sau thoáng ngạc nhiên tôi lấy lại bình tĩnh :
 

  • Sao Trâm ngồi đây?
  • Sao Trâm không được ngồi đây? – Vẫn kiểu nói chuyện dồn ép đối phương của năm xưa. Nhưng khác cái là tôi không phải thằng V của năm xưa nữa.
  • Vậy Trâm ngồi đi nha, V có hẹn nên qua kia trước.
  • V hẹn ai?
  • Trâm hỏi chi á?
  • Có khi nào V đang hẹn Trâm không?
  • V… không biết. V hẹn gặp một người bạn mới. Nếu đó không phải là một người bạn mới thì V không hẹn.
  • … vậy nếu một người bạn cũ muốn làm một người bạn mới?
  • V không muốn bỏ đi những người bạn cũ.

Tôi mỉm cười và khâm phục mình quá. Trong cuộc đấu khẩu này tôi đang thắng thế. Phải chăng tôi đã trưởng thành hơn xưa rất nhiều nên khả năng giao tiếp với con gái cũng có phần bá đạo hơn. Hay chỉ đơn giản là khi đối diện một người con gái mình không đặt nặng tình cảm tôi thấy thoải mái trong lòng, và sự thoải mái đó làm đầu óc bỗng trở nên tinh anh một cách lạ thường??? Tôi không biết. Tôi cũng chẳng quan trọng điều đó, vì tôi cơ bản chẳng muốn hơn thua với con gái gì cho lắm.

Nhưng tôi thắng thế chả được lâu. Thấy tôi nói chuyện có phần hời hợt và không hề nhường nhịn em như xưa, em im lặng, cúi mặt xuống đất, trong một thoáng, hình như tôi thấy một giọt nước vừa rơi xuống đất. Hai giọt, ba giọt, tôi không nhầm, chắc chắn em đang khóc. Điều gì đang xảy ra? Tại sao ông trời ngày đó đã vô tình tách em ra khỏi tôi, rồi bây giờ, bằng một sự tình cờ của năm tháng, ông lại xui khiến tôi gặp em.

Tôi chẳng phải một hành giả đầy sự bao dung mà có thể quên hết không chút nào gợn trong lòng những ký ức đau buồn năm nào em mang đến cho tôi. Tôi cũng chả phải chú mèo con ngoan ngoãn luôn đi theo tiếng gọi của ái tình mà gạt đi lòng tự trọng bản thân. Nhưng tôi cũng không phải một ninja máu lạnh có thể dửng dưng thờ ơ khi đối diện một người con gái xưa cũ đang ủ rũ trong tim một nỗi buồn.

Tôi ngồi xuống, hỏi lên khe khẽ : “Trâm… sao vậy?”

Và trong khoảnh khắc đó, với đôi mắt ngấn lệ, em ngước lên nhìn tôi, những cơn gió mùa hè khô hanh bỗng trở nên dịu dàng trước đôi mắt ấy. Em thốt lên, cũng thật khẽ : “Trâm đã sai rồi...”

Tôi chẳng lấy gì làm bất ngờ trước câu nói đó mà dần đánh giá tình hình, có lẽ em vừa chia tay Hùng, em buồn, muốn gặp tôi như một nơi em có thể tựa vào, có thể sẻ chia và có thể hi vọng. Khi dùng yahoo có lẽ em biết tôi là ai rồi. Nhưng điều đó không làm em dừng những cuộc nói chuyện với tôi lại, ngược lại, còn làm em muốn nói chuyện hơn, vì khi những nỗi buồn sâu sắc ùa đến, len lỏi tràn ngập trong tim, con người trở nên yếu ớt và cần một chỗ dựa đến vô cùng.

Tôi không cho phép mình tàn nhẫn. Trước nước mắt con gái, đặc biệt là người con gái mình đã từng dành thật nhiều tình cảm, có lẽ hầu hết đàn ông trên thế giới đều trở nên yếu mềm. Tối đó, sau khi rời khỏi quán chè, tôi đi bên em dọc con đường sông thơ mộng. Những cơn gió sông về đêm mát lạnh thổi mái tóc em tung bay dưới ánh trăng đêm đầy ma mị. Vẻ đẹp đó đã một lần khiến tôi phải nghiêng ngã. Đã một lần khiến tôi phải xanh xao. Tôi chẳng muốn thêm một lần nào nữa nó khiến tôi chao đảo.

Quay mặt đi, tôi nhìn về phía con đường dài hun hút trước mặt. Lý trí không cho phép con tim tôi mềm yếu, nhưng con tim cũng không cho phép lý trí của tôi vô tình. Tôi tự nhủ, mình sẽ là một điểm tựa, sẽ là một nơi em có thể chia sẻ, nhưng không mang sứ mệnh của một người che chở, không mang sứ mệnh của một người có thể vì em mà quay lưng với thế giới. Vì, đã một lần tôi mong muốn điều đó mà em đã không đồng ý. Phải không em – cô bé mùa thu?!

Quay lại truyện Hoa Vàng Thuở Ấy
BÌNH LUẬN

HONDA PHÚ DUY

Trả lời

2023-12-28 13:15:52

xin lỗi, nhưng đọc quá ngán ạ, chỉ theo được vài tập... tác giả quá lan man và dường như không biết đặt trọng tâm vào đâu.

Chuong80

Trả lời

2023-10-06 13:28:32

Bạn viết truyện tả cảnh thì đẹp nhưng dường như bạn mê Nguyễn Nhật Ánh nên dựa theo văn phong.Nhưng văn của bạn rườm rà,miêu tả nhân vật phức tạp về tính cách quá,chèn thơ quá nhiều khiến người đọc bực bội vì tính cách nhân vật và mệt vì phải đọc thơ