Logo
Trang chủ

Chương 120: Món quà vô giá

Tối hôm đó, khi buổi tiệc kết thúc. Thanh toán tại quầy xong xuôi, ku Phúc háy mắt tôi một cái rồi tót lên xe chở Hồng Vân về. Thằng này hay thật. Sinh nhật nó mà nó xuống nhà chở người ta lên. Sao lúc đó tôi không nghĩ ra chuyện này…
 

  • Thương về V nhé! Tối hôm nay chắc V vui lắm phải không?
  • Tôi quay lại cười tươi – Cảm ơn Thương nhé! Mà Thương về với Phượng chứ?
  • Không cùng đường nên Thương về một mình, Phượng với Linh về từ nãy. Mà V không cần đưa Thương về đâu.
  • Sao lại không???
  • Vì Thương thấy không nên như vậy. – Em nói xong đạp xe lên trước.

Thấy bầu trời không trăng sao, gió lại mang hơi lạnh, tôi vội vã vào bãi giữ, ngang qua Diệp, em đã ngồi trên xe nhưng chưa đi. Vốn định nói gì đó nhưng ngập ngừng đôi chút tôi cũng không biết phải nói gì, chỉ gật đầu cảm ơn em rồi đi thẳng.

Đạp nhanh hơn trên con đường quen thuộc. Thấy chiếc váy trắng đang chầm chậm phía trước, tôi nhẹ chân sóng đôi :
 

  • Sao không đợi V chút…
  • Thương đã đợi lâu lắm rồi…
  • Ơ…
  • Nhưng không đợi được!
  • V… V vẫn đây mà…

Em chợt im lặng. Im lặng đến rợn người. Có lẽ không gian xung quanh cũng ủng hộ điều đó. Những ánh đèn vàng vọt mờ ảo. Những thân cây xù xì gai góc. Những tán lá thưa thớt đung đưa… Trong không gian đó, quả thật lời nào nói ra cũng cảm giác như thừa thải. Hai chiếc bóng ủ rũ đi sát bên nhau, nhưng cảm giác đang xa xăm dịu vợi…

Tôi lại miên man với lời tự sự trong thâm tâm. Đang có chuyện gì xảy ra? Chẳng phải buổi tối nay vốn vui vẻ lắm sao? Sao… sao tự dưng em lại thế này? Liên quan đến Diệp chăng? Nhưng tôi với Diệp đã làm gì? Hay tại Diệp đến sớm hơn? Hay tại Diệp giúp mẹ tôi nấu nướng bày biện mọi thứ? Hay là lúc ở dưới bếp có chuyện gì xảy ra? Tôi chẳng thích im lặng. Tôi ngại im lặng. Tôi sợ im lặng. Và em đang im lặng…
 

  • Thương… Thương đừng như vậy…
  • … vẫn đôi mắt nâu âm thầm.
  • Có gì Thương cứ nói V nghe đi, hôm nay sinh nhật V…
  • Tôi chợt thấy mắt em đỏ hoe. – Thương… Thương xin lỗi… Thương cũng không biết có chuyện gì nữa… - em vừa nói vừa đạp xe nhanh hơn.
  • Thấy đã sắp đến cánh cổng màu tím, tôi cố đạp nhanh hơn một nhịp rồi phanh lại ngay trước xe em. – Thương… Có gì thì nói V biết…
  • Thương nghĩ V với Diệp đã… Nhưng hình như không phải vậy… Lúc nãy V hát, Thương thấy nhiều cảm xúc lắm… Thương cứ nghĩ chúng ta là bạn… Nhưng Thương lại… Thương thật ích kỷ… Chúng ta còn một kỳ thi phía trước… Chúng ta phải tập trung tuyệt đối… May mắn sẽ đến với nhiều người… Nhưng nếu Thương không cố gắng, may mắn sẽ không bao giờ đến…

Dưới tán Hoàng Yến đẫm sương đêm, bên vài khóm Bã Trầu đung đưa theo làn gió, cơn mưa cuối mùa bất chợt ập xuống như khúc đệm cho tiếng lòng em có dịp vang lên. Chả hiểu sao tôi, và cả em nữa, cứ đứng yên cho cơn mưa làm ướt. Và trong khóe mắt sâu thẳm kia, từng giọt nước cứ lăn tăn. Là nước mưa rơi hay nước mắt em rơi? Tôi không tài nào biết được. Chiếc váy đẫm nước trở nên mỏng manh bám vào da thịt, đôi vai em run lên… vì lạnh hay vì những tiếng nấc? Tôi cũng chả biết. Chỉ biết giây phút đó, em đẹp như chính những giọt mưa kia. Lung linh, thanh khiết, trong suốt… Đẹp như chính tình cảm của mình. Nhẹ nhàng, sâu lắng, thiết tha…

Tôi thả chiếc xe ra. Bước đến một bước, như đạp xuống dưới chân bao chùng chình lâu nay. Thêm một bước nữa, dẫm nát cái tôi cùng sự ngại ngùng to lớn. Nếu để cảm xúc dẫn lối, tôi phải bước thêm một bước nữa. Một bước nữa thôi. Rồi dang đôi tay ôm em vào lòng. Rồi che chắn em khỏi mưa sa gió lộng. Rồi ấp ủ em cho ấm áp vai gầy… Nhưng khi hơi thở đã bắt đầu nghe được. Khi ánh mắt đã chạm thấu con tim. Với tất cả những bản lĩnh của mình, tôi đưa đôi bàn tay ra xiết tay em thật chặt. Đôi mắt nhìn thẳng vào đôi mắt :
 

  • V thích Thương! Thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Muốn được yêu thương, muốn được sóng đôi, muốn được che chở… Nhưng lại đi lạc… V xin lỗi…

Em vẫn nhìn tôi chăm chăm. Không nói gì. Cũng không chút phản ứng. Chỉ có đôi mắt, đôi mắt hình như đang phán xét điều gì đó. Thêm một thảng trôi qua. Em đột ngột rụt tay về. Rồi bẽn lẽn :
 

  • Ông nói dối, tui không tin. – Mắt nguýt dài một cái rồi cười mỉm, đạp xe về cánh cổng khép.

Tôi mãi nhìn theo hình bóng đó. Đến tận cuối ngã rẽ, khi bóng em đã khuất, tôi mới tiến lại, dựng chiếc xe lên, rồi tìm áo mưa. Nhưng nhận ra đã ướt sũng. Tôi để nguyên như vậy đạp về nhà. Con đường hôm nay thật lạ lẫm. Hình như nó khác khi sáng nhiều lắm. Có kẻ trai vừa thổ lộ, lời thổ lộ mà hắn đã từng nghĩ, dù có vật đổi sao dời hắn cũng chẳng thể nào nói ra được…

Đêm hôm đó. Chẳng buồn mở những món quà sinh nhật. Tắm rửa rồi lên phòng. Trong căn gác nhỏ, tôi để cảm xúc của mình thao thức với những giọt mưa dai dẳng ngoài kia. Hoàn toàn thanh thoát, hoàn toàn an yên. Tôi không hề thấy mình có lỗi với Diệp. Tôi chỉ tiếc sao mình không nói ra những điều vừa nói sớm hơn. Tôi cũng chẳng cần em phải gật đầu đồng ý. Chẳng cần em phải nói lên em cũng thích tôi như vậy. Chẳng cần nữa. Trái tim tôi đang hò reo những giai điệu ngọt ngào trong khu vườn đầy hoa thơm quả ngọt. Một cảm xúc gì đó thật khó tả. Như hai mảnh vỡ sau bao năm xa cách bỗng được tìm thấy và để cạnh bên nhau. Và chỉ cần vậy thôi. Không cần thêm điều gì nữa!

Sáng hôm sau tôi vẫn dậy thật sớm. Ngay khi tiếng chuông đồng hồ vừa tích tắc liên hồi. Tôi cứ nghĩ mình sẽ ngại ngùng lắm sau tất cả những gì vừa đến. Nhưng không phải vậy. Tôi muốn được gặp em, ngay lập tức. Chỉ tiếc mặt trời đang ngủ quên trong đám mây đen dày trục. Chỉ tiếc thời gian nguyên tắc cứng nhắc đến vô tình. Tôi vẫn phải chờ màn đêm thức giấc. Lúc đó, tôi mới có thể đến với ai kia…
 

  • Hihi. V tới sớm vậy?
  • Vậy với V đã là trễ lắm rồi?
  • Hôm nay mưa, V chở Thương nha?
  • Dạ vâng, thưa cô nương.

Con đường vẫn xanh thẳm màu biển. Dưới cơn mưa nặng hạt, màu xanh lại càng thắm và đậm hơn. Những giọt nước mưa không thôi táp vào da mặt. Gió đẩy ngược làm xe hơi chòng chành :
 

  • V sát chân vào để Thương đạp chung với.

Ôi. Cơn mưa thật đáng yêu. Cả gió nữa, dễ thương như chiếc kẹo ngọt.
 

  • Sao mọi khi không đạp chung?
  • Mọi khi đâu có gió.
  • Có hôm có gió.
  • Hôm đó… gió nhẹ.
  • Gió nhẹ thì giúp đạp nhẹ thôi.
  • Hôm đó… hôm đó khác…
  • Khác gì?
  • Ông nói một tiếng nữa tôi véo bầm hông đó nghen.
  • Người ta làm gì mà đòi véo người ta?

Á, óa. Tôi thét lên nghe đau điếng sau lưng. Và vẫn cảm giác ngọt ngào như hôm nọ. À không, phải là ngọt ngào hơn, hơn rất nhiều. Lẽ nào, tình yêu luôn kỳ cục như vậy chăng…??

Quay lại truyện Hoa Vàng Thuở Ấy
BÌNH LUẬN

HONDA PHÚ DUY

Trả lời

2023-12-28 13:15:52

xin lỗi, nhưng đọc quá ngán ạ, chỉ theo được vài tập... tác giả quá lan man và dường như không biết đặt trọng tâm vào đâu.

Chuong80

Trả lời

2023-10-06 13:28:32

Bạn viết truyện tả cảnh thì đẹp nhưng dường như bạn mê Nguyễn Nhật Ánh nên dựa theo văn phong.Nhưng văn của bạn rườm rà,miêu tả nhân vật phức tạp về tính cách quá,chèn thơ quá nhiều khiến người đọc bực bội vì tính cách nhân vật và mệt vì phải đọc thơ