Logo
Trang chủ

Chương 119: Đừng để vụt mất tuổi xanh…

Quán kara ngày đó giờ đây không còn nữa. Được xây dựng sửa sang lại thành công ty TNHH một thành viên, xung quanh toàn kính là kính, cao nghều nghệu. Nhưng mỗi lần đi ngang qua đây, tôi vẫn thường mông lung về những kỷ niệm xa xôi ngày cũ.

Phần tiệc xong xuôi, tôi nói thằng Phúc dẫn các bạn bên nó qua quán trước, để lát nữa đi chung đông đúc xe cộ nguy hiểm. Sau khi dọn hết xuống, Tâm và Trang mượn điện thoại gọi về xin phép gia đình, Linh với Phượng cùng tôi cuốn thảm, quét nhà, dọn dẹp phía trên. Thương với Diệp và mẹ tôi rửa chén bên dưới.

Khác với những gì tôi suy nghĩ hoặc chút lo lắng ban đầu, hai cô bạn, trong suốt cả buổi tiệc, ngay cả Linh nữa, dường như không hề có chút va chạm gì. Chỉ có hai ánh mắt là từ đầu chí cuối, theo sự quan sát của tôi, không hề nhìn nhau một lần nào cả.

Lát sau đến quán kara. Thằng Phúc vô trước chút xíu cùng mấy cô bạn ngồi một nửa gian phòng, nhường bọn tôi nửa còn lại. Ở phía trên, nó nắm mic và đằng hắng mấy tiếng rồi cất giọng :

Trong buổi tiệc ngày hôm nay ai cũng phải hát. Và để có thêm không khí, đi sinh nhật tặng quà cho bạn rất chi bình thường. Sinh nhật xong, mang quà về, đó mới thú vị. Tất cả các bạn nữ ngày hôm nay đều phải song ca với V hoặc Phúc 1 bài bất kỳ các bạn tự chọn. Cặp đôi đạt số điểm cao nhất do máy chấm sẽ nhận được con gấu bông màu trắng ôm quả tim hồng nhạt này.

Con gấu bông đó là tiền túi kèo độ giữa tôi và nó, 200k của thời đó chứ chả chơi. Nếu cặp đôi bên tôi nhất, nó sẽ trả tiền con gấu bông, còn ngược lại, tôi là người chi. Vẻ đẹp thì ngoài đi thi hoa hậu, miễn cưỡng chấm để tính hơn thua, còn lại, tôi với nó chẳng thể so sánh bạn ai xinh hơn ai được, vậy nên đây là phần kèo độ. Tất nhiên hát hay dở, máy nó cũng hên xui lắm. Nhưng cuộc thi nào chẳng có hên xui may rủi. Đó có khi còn là lợi thế cho kẻ chập chững tập hát là tôi đây.

Bạn nào không biết chọn bài gì, khi tới lượt, sẽ hát bài bất kỳ mà tôi hay thằng Phúc chọn. Để có thời gian cho chị em lọc lựa, tôi, nó với ku Đức hát bài “thằng tàu lai” trước.

Vẫn còn bá vai với hai thằng, trong lúc mấy đứa đang lúi húi tìm bài, Diệp dứng dậy, nhận chiếc míc từ tay thằng Phúc, đi về góc kia của khán phòng, đối diện tôi. Đôi mắt long lanh, đượm buồn. Giai điệu cất lên, quay qua màn hình, một bài hát quen thuộc – Cô bé mùa đông.

Trời tháng 10 của miền trung đã bắt đầu se sắt. Đôi khi, ra đường vẫn phải làm quen với mấy cơn mưa lang thang bất chợt ngang qua. Những lúc như vậy, khi vô tình chạm vào bao la hoài niệm thuở trước, tôi vẫn không sao nén được khắc khoải trào dâng.

Em cứ đến những nơi em muốn đến

Đi bên cạnh một người em đã yêu

Nhưng đừng chạm vào đường xưa em nhé

Nỗi nhớ anh ở nơi đó rất nhiều

Đừng vô tình đạp lên miền ký ức

Nơi ta đã ngồi những lối ta đã qua

Vì nơi đó tâm hồn anh đang giữ

“Mối tình hờ” của hai đứa chúng ta…

NPV


Và trong chừng đó ngày tôi lầm lụi với nỗi nhớ. Thêm khoảng thời gian tôi đánh bạn với sầu thương. Liệu em có vui bên ai kia như tôi vẫn nghĩ?

Buổi tối nọ, khi quay lưng, nhìn theo đôi vai em dưới ánh trăng mỏng manh mờ ảo, tôi vẫn mơ hồ thấy nó rung lên bần bật. Có lẽ em nén tiếng lòng của mình vào sâu lắm… để nó khỏi vỡ tung ra thành những tiếng nấc nghẹn ngào kia. Và sau 3 tháng hè mỏi mòn thăm thẳm, liệu mùa hạ có làm cho Hướng Dương thêm rực rỡ??? Hay trong sâu thẳm nụ cười hôm nào là mùa đông giá lạnh căm căm???

Từng cơn gió khẽ vô tình… chiếc lá lìa cành, buông xuống lòng đường… ngồi nhặt chiếc lá, tôi nhớ về… cô bé đáng yêu của tôi…

Lời bài hát là tiếng lòng của tác giả. Và lời bài hát cũng là lời tác giả nói thay tiếng lòng của biết bao con người. Vậy nên, lắm khi, trong một góc quán cóc nhẹ nhàng, bên tàn liễu rũ, có người vẫn ngồi nghe đi nghe lại một giai điệu…

Bước cùng với nhau… dưới cơn mưa phùn rất lâu… tôi nhìn em, em đỏ mặt… Em không nói khiến cho lòng tôi bồi hồi…

Chừng đó ngày em không nói với tôi một lời nào, cũng là chừng đó ngày tôi bồi hồi miên man theo thao thức triền miên với lần đầu gặp gỡ “mắt biếc”. Nếu em đúng, tôi mong em cứ mãi đúng như vậy. Còn nếu vì một chuyện gì xảy ra ở lối rẽ không tôi ngày cũ, làm em nhận ra em đã sai, tôi mong em hãy vì chút tình cảm khăng khít ngày đó, hãy đừng nói ra… Vì nếu em bước đến, tôi chỉ sợ…

Tuyết chẳng có đâu em ơi… Chỉ có, tôi bên cạnh em thôi…

Mùa đông đến, gió khiến em se lạnh… đừng lo… vì còn tôi đây…


Bài hát kết thúc, em vẫn vậy, vẫn lạnh lùng, rồi đi xuống. Để lại tôi những xúc cảm ngày cũ… còn rất mới…

Buổi tối hôm đó, những người bạn bên Phúc hát gì tôi không còn nhớ nữa. Chỉ nhớ lại khi tôi hát cùng Diệp xong, đi về chỗ, Thương thỉnh thoảng cứ nhìn qua tôi với đôi mắt trĩu tâm tư. Em vốn tinh tế lắm. Tinh tế đến nỗi những thứ tôi chưa kịp nói, lắm khi em đã kịp hiểu. Tinh tế đến nỗi chỉ một nụ cười, một ánh mắt, một lời nói, thậm chí chỉ là hơi thở gấp gáp của buổi đầu… em vẫn nhận ra sâu thẳm bên trong tôi có gì. Còn tôi… tôi lại chẳng thể hiểu em đến như vậy…

Khi mấy đứa hát gần hết… Đến người cuối cùng, là em, em mới bối rối đi lên :
 

  • Thương chỉ biết hát một bài thôi, nhưng nó không phải song ca. Nên V hát cùng với Thương nhé.

Chiều nắng, đường vắng, em với chúng tôi mấy người…

Ngồi xuống chuyện vui, ôi bao nhiêu điều muốn nói…

Nhưng đâu đó, nụ cười vẫn chứa muộn phiền, ánh mắt giấu nỗi buồn xa xăm

Chuyện tình yêu giận hờn mấy chốc để rồi… nước mắt ấy cứ rơi…


Lời bài hát liệu có phải lời em bộc bạch? Tôi chưa một lần thấy em khóc, nhưng không phải tôi chưa từng thấy nước mắt em rơi. Dưới tán bằng lăng hôm nọ, rõ ràng, em cố quay đi thật nhanh để dấu đi những giọt nước mắt đó…

Và anh muốn Katy katy em hãy vui lên, hãy cứ vui cười lên…

Nỗi buồn sẽ trôi vào trong lãng quên và em, yêu đi đừng suy tư mãi

Để anh luôn thấy Katy katy mãi giữ trên môi, những đóa hoa thật tươi…

Em đẹp nhất khi em cười và xin chớ quên lời anh… đừng để vụt mất tuổi xanh…


Đừng để vụt mất tuổi xanh…

Đừng để vụt mất tuổi xanh em nhé!

Quay lại truyện Hoa Vàng Thuở Ấy
BÌNH LUẬN

HONDA PHÚ DUY

Trả lời

2023-12-28 13:15:52

xin lỗi, nhưng đọc quá ngán ạ, chỉ theo được vài tập... tác giả quá lan man và dường như không biết đặt trọng tâm vào đâu.

Chuong80

Trả lời

2023-10-06 13:28:32

Bạn viết truyện tả cảnh thì đẹp nhưng dường như bạn mê Nguyễn Nhật Ánh nên dựa theo văn phong.Nhưng văn của bạn rườm rà,miêu tả nhân vật phức tạp về tính cách quá,chèn thơ quá nhiều khiến người đọc bực bội vì tính cách nhân vật và mệt vì phải đọc thơ