Tôi nhớ lúc đó trong lớp học toán còn có hai cô bạn Diệu Hạnh và Đoan Trinh. Một người thì vui vẻ nhí nhảnh với đôi lúm đồng tiền lúc nào cũng xúng xính trên hai má. Một người thì điềm tĩnh nhẹ nhàng, gọn gàng và nội tâm.
Các lớp bên ban cơ bản, xã hội chủ yếu là con gái. Như lớp 12/12, chỉ có vài mống con trai như điểm xuyến. Trước giờ tôi học thêm hầu hết với các lớp bên tự nhiên, thêm nữa Diệp và Thương đã choáng hết trong tâm trí tôi những hình ảnh, những đoạn phim… nên tôi gần như quên mất rằng, xung quanh mình còn biết bao nhiêu điều thú vị.
Một ngày nọ, cô Bảo Châu ra bài tập trên bảng rồi nói ai giải xong được về sớm. Tôi làm loáng cái đã sạch sẽ, nhướng lên bàn Thương, thấy em đang đau đầu với mớ hình không gian, định chỉ nhưng như có con mắt phía sau, em đưa tay ra rồi nói “để Thương tự làm”. Quay qua Phượng, cô bạn này cũng chăm chú không kém. Tôi tiu nghỉu lên nộp giấy xong ra ngoài thềm đợi 2 cô bạn.
Vừa bước ra, thoáng thấy vòng eo nhỏ xinh, mái tóc dài bay bay cùng đôi kính mỏng. Có lẽ cô bé nào đó học lớp sau đi sớm đang đợi đến giờ. Tôi tiến lại chiếc xích đu dưới hàng cau thẳng tắp. Nhìn thấy tôi, cô bé kia cũng tiến lại, rồi ngồi xuống bên cạnh trong sự sửng sốt của kẻ đến trước là tôi đây.
Tôi đứng dậy nắn nắn lớp da mỏng dính trên trán cố nhớ lại. Hình như cô bé này giải 3 đơn nữ thi thanh lịch hôm đó với tiết mục múa mùa xuân Tây Bắc đây mà.
Những lúc nghe mấy câu kiểu thế này từ em, tôi lại chán bản thân mình vô cùng. Đã dại khờ, tiếp tục dại khờ, và cứ mãi dại khờ. Trước mặt em, tôi chưa bao giờ có khả năng tranh chấp, dù chỉ là vài lời nói. Có lẽ skill của em là vô hiệu hóa phòng ngự của đối phương.
Nghe câu này tôi như cởi được tấm lòng.
Mùa hè năm đó tôi học thêm 3 môn. Ngoài toán của cô Bảo Châu, Lý vẫn ở chỗ cũ nhưng chuyển qua lớp khác để khỏi gặp Diệp nữa. Hóa thì tôi học cô Thuyên nhưng so với sức tôi, cô dạy nhanh quá, thành ra tôi quyết định bỏ hóa luôn. Vậy là tôi có thời gian rảnh nhiều vô kể. Và rảnh rỗi lại sinh ra bao nhiêu nông nỗi.
Tôi mua về một cuốn sổ và tập tành làm thơ. Trong những đêm trăng thanh gió mát, hay những buổi sớm ríu rít tiếng chim ca bên khung cửa sổ trong căn gác nhỏ, tôi lôi bút ra và hí hoáy viết.
Vắng người một chủ nhật thôi
Mà buồn đã ở trong tôi vô vàn
Bóng người đứng tựa lan can
Ngắm mây chẳng biết ai đang ngắm mình
Rồi người cứ thế lặng thinh
Quay lưng vào lớp mang tình tôi theo
Bây giờ hạ đến ve kêu
Vắng người ba tháng buồn bao nhiêu buồn?
NPV
***
Tâm tư treo ngược cành cây
Trăng tà gió sánh vờn mây cuối thềm
Chuyện buồn nghĩ chát chua thêm
Chuyện vui ngẫm cũng dịu êm những ngày…
Chín trăng dứt tựa mây bay
Ba hè cứ mãi thêm dày thêm sâu
Gió thu gió hỡi ở đâu
Sao không về sớm để rầu ruột gan…
NPV
Những ngày đó là những ngày tôi biên thơ như viết hoài viết mãi những guồng xoay cảm xúc. Lúc thì nhớ Diệp da diết. Nhớ những tháng ngày tay trong tay, vai kề vai. Nhớ mái tóc đuôi gà tinh nghịch lắc lư trong chiều gió. Nhớ đoạn đường 16 cây số cả đi và về ngắn ngủi đến vô tình. Nhớ từng cử chỉ thân quen, lời chia sẻ hỏi han âm thầm…
Đôi lúc tôi lại muốn được bên Thương. Tôi đợi chờ những buổi chiều học toán. Chỉ cần ngồi phía sau nhìn ngắm thôi chứ chả thiết thêm điều gì. Và càng gần em, tôi lại càng say đắm, càng bên em, tôi lại càng mông lung. Cái ý nghĩ giữ kẻ, giữ khoảng cách ngày xưa trở nên nhạt nhòa và lắm lúc đi lạc đâu mất. Nhiều khi tôi đánh bạo vút nhẹ vào mái tóc đen tuyền óng ả phái trước, sau đó rụt nhanh tay lại. Em khẽ quay lại liếc nhìn, và khi tôi hoang mang tột độ với hành động cực kỳ “manh động” vừa rồi, em chỉ cười mỉm, rồi lại quay lên.
Có lẽ em đi guốc trong bụng tôi thật. Em biết chỉ cần tôi nhìn thấy em thôi, tôi sẽ vướng vào mớ dây tơ em đã chăng lên đợi sẵn. Và em cười vì em đã thành công trong kế hoạch đó.
Cũng có khi trong một thoảng, tôi vô cùng quý mến Phượng. Những lúc tôi bị Thương “xài xể” quay như chong chóng, Phượng lại xuất hiện chen vào giữa cứu tôi những bàn thua trông thấy. Phượng có một người em tên là Vỹ, thua bọn tôi 2 tuổi, đá bóng khá hay. Nên những lúc tôi lăn xả trên sân banh, mồ hôi đầm đìa, tóc tai ướt đẫm, ra sân nghỉ, em từ đâu chẳng biết, đến bên và gửi tôi một chiếc khăn. Chiếc khăn sọc đen sọc trắng giống con xe thân thương tôi vẫn yêu quý, trên một nét sọc, có dòng thêu đều tăm tắp “để nhớ Kim Phượng”.
Thằng Thành alo ra rủ tôi về quê rồi qua nhà nó chơi. Tôi cũng muốn lắm. Nhưng tôi muốn được gặp Thương hơn. Nên tôi không thể nghỉ vài ngày để về quê được. Đành ậm ừ hẹn tới lui cho qua chuyện rồi gác máy. Tệ thật. Có tình là bỏ bạn ngay. Mà chẳng thà tôi có chút gì đó cũng được. Đằng này, đã bao năm trôi qua tôi mê mải tìm kiếm, để rồi đến đoạn kết, đoạn kết toàn những thương đau.
Tháng 6 chầm chậm trôi qua trong sự chờ đợi mong ngóng mùa thu cồn cào trong dạ. Lắm lúc ngồi cắn bút nghĩ ngợi, tôi cũng chả biết tôi đợi thu để làm gì. Vì nếu mùa thu đến, tôi sẽ được gì đây? Gặp Diệp chăng? Hay là tụi bạn thân chí cốt? Hay trường lớp hàng cây, ghế đá sân trường?
Rồi tôi lại chợt tư lự một mình. “Ồ, chỉ còn một mùa thu này nữa thôi, tôi sẽ mãi rời xa đời học sinh của mình. Vậy phải thêm những ký ức, thêm những kỷ niệm, thêm những niềm vui… Sao cho đong đầy, sao cho tràn ngập… Để sau này nghĩ về - tiếc nuối – nhưng thỏa mãn…
2023-12-28 13:15:52
xin lỗi, nhưng đọc quá ngán ạ, chỉ theo được vài tập... tác giả quá lan man và dường như không biết đặt trọng tâm vào đâu.
[12 giờ trước] Ngoại truyện 10: Mẩu truyện hiện tại 2: Những mảnh đời
[16 giờ trước] Chương 44
[1 ngày trước] Phần 3 - Chương 79
[1 ngày trước] Phần 3 - Chương 78
[3 ngày trước] Phần 3 - Chương 77
29179 · 0 · 233
108407 · 4 · 514
42190 · 3 · 280
7110 · 0 · 228
25885 · 0 · 166