Logo
Trang chủ
Phần 3: Du lịch

Phần 3 - Chương 36

Tôi ngậm thuốc, lẳng lặng nghe Vương Minh nói.

Tôn giáo đến từ Cambodia này, luôn có vị thế vô cùng nhạy cảm. Tôn giáo quy mô lớn ở Cambodia, đặc biệt là Phật giáo, luôn có địa vị cực kỳ vững mạnh, hơn nữa trải qua thời gian rất dài, hết sức ổn định. Tôn giáo bản xứ của bọn họ gần như đã hoàn toàn tuyệt diệt, nếu nói còn giáo nào được gìn giữ, thì chỉ có những tôn giáo được vài bộ lạc đặc biệt trong rừng rậm lưu truyền.

Có thể nói, tôn giáo nguyên thủy sớm nhất của người Cambodia sùng bái tổ tiên và sùng bái tự nhiên của các bộ lạc nguyên thủy, trong phân loại của Hắc Hạt Tử, còn có một loại gọi là sùng bái kỳ quan.

Tư liệu tượng thần liên quan đến những bộ lạc nguyên thủy này, trên mạng gần như không tìm được, phải tìm chuyên gia nghiên cứu về phương diện Cambodia, nhưng nghiên cứu của bọn họ cũng chỉ là sơ lược mà thôi.

Thời kỳ thực dân, rất nhiều tượng thần nguyên thủy được mang ra từng các bộ lạc bị tuyệt diệt, một phần vận chuyển đến bảo tàng nước thực dân, phần còn lại được sửa luôn thành tượng Phật. 

Nhưng ở đây cần nói rõ một điểm, đạo đức quan của người xưa không giống người hiện đại, yêu cầu với tông gia cũng hoàn toàn khác. Trong các thần được người xưa cầu nguyện, có ác thần tồn tại, dùng để cướp đoạt và tấn công người khác.

Người sùng bái những tượng Phật này không hẳn là người tốt. Bản chất những Phật cổ này không phải tượng Phật, tà tính cực cao, lâu dần, những chùa miếu này đều bắt đầu chuyển vào núi sâu, đặc biệt là trong những sơn cốc. Hòa thượng trong chùa tuy cũng là tăng lữ, nhưng thực ra vẫn có khác biệt nhất định với tăng lữ bình thường. Bọn họ có thể dần dần phát hiện cách chính xác để thờ cúng những thần này, hơn nữa cách thờ cúng vô cùng kỳ quái.

Cho nên trong rừng rậm Cambodia, nếu bước chân vào sơn cốc, thấy trong sơn cốc có một tượng Phật đứng lẻ loi, hơn nữa làm bằng đất nung (bình thường đều ở những nơi cây cối hết sức rậm rạp, ẩn giấu rất kỹ, cần dùng ống nhòm mới thấy được), thì rất có khả năng là thứ này.

Nghe nói, nếu mặt đối mặt nhìn mãi nhìn mãi tượng Phật này, sẽ có thể nhìn thấy hình dạng vốn có của tượng thần, hết sức ly kỳ, khiến người ta sởn gai ốc.

Mà Lân Thân Phật này lại có thể thông qua tấm gương, nhìn đỉnh đầu của bạn. Khi nó muốn hại bạn, mọi phương thức hành vi của nó đều sẽ rất giống phương thức hành vi của bạn.

Nói cụ thể hơn, tức là tà vật này giống như một tấm gương phản chiếu cử chỉ hành vi của bạn.

“Trong ghi chép lịch sử cậu tra được, thứ này có trí khôn không?”

“Không biết, không tra được, không biết rốt cuộc nó muốn gì. Hơn nữa, nếu cầu nguyện với nó hoặc thông qua nó để tiến hành nghi thức tương đối tà môn nào đó, đều dễ thành công hơn.” Vương Minh nói: “Người nghiên cứu nó, trước sau có luận văn của hai thời kỳ. Thời kỳ trước còn thảo luận tương đối khách quan, nhưng đến thời kỳ sau, về cơ bản liên tục nhấn mạnh thứ này là một chính thần, nhận định rõ ràng đã không được bình thường.”

Tôi hút một điếu thuốc, Vương Minh gửi những tài liệu này cho tôi: “Học giả nghiên cứu thứ này cũng là một tín đồ cuồng nhiệt.”

“Ừm.”

“Cho nên lý luận của anh ta là, tính công kích của thứ này mạnh đến thế, là vì… Tính công kích của anh rất mạnh, nó muốn giết anh, cho nên sức mạnh bản thân anh sẽ trút ngược lại lên người anh.”

“Có tiền lệ giải quyết không?”

“Không có, từ khi thứ đó được sinh ra, đến hiện tại đã có ghi chép 3042 ca tử vong. Tín đồ rất dễ chết, nhưng dễ chết nhất là người thân của tín đồ, bởi vì bọn họ thường khuyên ngăn tín đồ, sau đó thì bắt đầu chết hàng loạt.”

“Có hỏi thử đạo sĩ chưa?”

“Hỏi thử rồi, chuyện ở Việt Nam bọn họ không dự được.” Vương Minh nói: “Bọn họ bảo, trong hệ thống của bọn họ, Việt Nam là nơi không có ai quản, cho nên thứ đó có thể tự tung tự tác. Nếu anh đi vào nội địa, có lẽ nó sẽ không làm gì được anh.”

“Nó không phải muốn hại tôi, mà thông qua hãm hại người khác để đạt được mục đích.” tôi nói, rời khỏi đây cũng vô ích, sẽ có rất nhiều người vô tội vì tôi mà chết.

“À, đúng rồi, người thân của rất nhiều tín đồ đều bị bọn họ giết chết, bọn họ đều phát điên. Chỗ tôi có một người, là chức sắc(1) đạo Cao Đài ở Việt Nam, đạo này tương đối đặc biệt, tôi đã hẹn giúp anh rồi, ngày mai ông ta sẽ đến nhà khách gặp anh.”

Tôi cúp điện thoại, gửi địa chỉ nhà trẻ cho Vương Minh, để chức sắc ấy đến nhà trẻ xem thử trước, rồi hẵng đến chỗ tôi.

Nếu chúng tôi đã không qua được, vậy nhờ ông ta xem thử hiện trường giúp tôi.

Trở về phòng, Muộn Du Bình nhìn tôi, tôi hỏi y có ai đến không, y lắc lắc đầu.

“Anh cảm thấy tôi là một người như thế nào?” tôi hỏi Muộn Du Bình. Bởi vì nghe cách nói vừa rồi, nếu Phật đó muốn đối phó tôi, vậy phải dùng trạng thái của bản thân tôi.

Muộn Du Bình cúi thấp đầu, tựa như đang cân nhắc, tôi ngẫm nghĩ, đổi cách hỏi: “Nếu tôi và người khách chiến đấu, anh cảm thấy chỗ lợi hại nhất của tôi là gì?”

“Phát hiện nhược điểm.” Bàn Tử ở bên cạnh tiện miệng đáp, lần đầu tiên thấy Muộn Du Bình gật gù.

Tôi được khen, đúng là hiếm có. 

Tôi thầm thở dài, cũng có nghĩa là, đối thủ của tôi có lẽ cũng vô cùng hiểu điểm yếu của tôi.

Hắn ta muốn làm gì?

Tôi nghĩ đến mọi chuyện xảy ra sau khi đến đây, rất nhanh đã hiểu ra: Nó muốn xây dựng lại cơn ác mộng tôi từng trải qua ở đây.

Nó cảm thấy nơi này là điểm yếu của tôi sao?

Điện thoại lại vang lên, là một tin nhắn, tôi sửng sốt, tin nhắn được gửi đến từ số điện thoại của cô giáo kia.

Tôi mở ra, phát hiện cô ấy gửi cho tôi một tin nhắn: “Nó ở dưới đợi anh, anh đã nghĩ ra cách xuống chưa?”

Chú thích

(1) Chức sắc: chỉ các vị có phẩm cấp cao hơn tín đồ bình thường trong đạo Cao Đài. Bản gốc Tam Thúc gọi là “pháp sư”, nhưng theo mình tìm hiểu được thì đạo Cao Đài không có danh xưng “pháp sư” này, mình lại không rõ vị này có phẩm cấp như thế nào, nên dùng từ gọi chung như vậy.

BÌNH LUẬN

minh long

Trả lời

2023-12-26 09:12:29

Hi

alex phạm

Trả lời

2022-08-08 15:39:30

Hi